Lời nói của bác sĩ để tất cả mọi người không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó.
Diệp Thương Ngôn được nhân viên y tế đầy ra từ trong phòng phẫu thuật.
“Thương Ngôn.” Tần Thạc vội vàng chạy tới.
Tất cả mọi người cũng đi theo.
“Sao rồi, có nhận ra tôi là ai không? Tôi là ai?” Tần Thạc kích động hỏi Diệp Thương Ngôn.
Trên người trên mặt của Diệp Thương Ngôn đều là băng vải, nhìn có chút buồn cười.
Anh cứ nhìn Tần Thạc như thế, không có phản ứng.
“Không phải là trí thông minh của cậu xảy ra vấn đề rồi đó chứ?” Tần Thạc thấy Diệp Thương Ngôn không trả lời mình, anh ta liền trở nên căng thẳng.
Diệp Thương Ngôn dứt khoát nhắm mắt lại.
“Bác sĩ, bác sĩ, có phải là cậu ấy bị choáng rồi không?” Tần Thạc kéo bác sĩ ở bên cạnh, vội vàng hỏi.
Bác sĩ bị Tần Thạc kêu như vậy thì cũng bắt đầu hoài nghi chẩn đoán của mình.
Lúc ông ta muốn đi qua tiến hành kiểm tra cho Diệp Thương Ngôn.
“Không cần đâu, tôi rất ổn.” Diệp Thương Ngôn mở miệng, giọng nói tỉnh táo đến khó tin.
… Thương Ngôn, anh không bị ngốc hả, anh không ngốc thì tại sao lại không nói chuyện?” Tần Thạc mang theo chất giọng oán trách.
“Không muốn nói.”
“Tại sao lại không muốn nói, có phải vì cảm thấy không thoải mái ở đâu không hả? Anh không thoải mái ở đâu thì anh phải nói ra, anh chịu đựng như vậy, nếu như xảy ra vấn đề gì lớn thì sao đây? Anh đừng có cuồng sĩ diện nữa…”
“Được rồi.” Tiêu Việt Duệ đều đã không nhìn được nữa: “Người nào không biết còn tưởng là Thương Ngôn là vợ của cậu đó, yên tĩnh một chút đi.”
“phắc diu, tôi là thẳng nam mà, thẳng nam.” Tần Thạc cạn lời.
Ai là vợ của ai chứ.
Nhưng mà lúc này tất cả mọi người đều nhìn thoáng qua An Hạnh Nhi.
So với Tần Thạc, đúng là An Hạnh Nhi tỉnh táo hơn nhiều.
Đúng vậy, cô mới chính là vợ của Diệp Thương Ngôn.
Đúng là Diệp Thương Ngôn cũng bởi vì cô mới bị thương.
Đúng là người nên kích động nhất hẳn phải là cô.
“Trước tiên chúng ta đưa bệnh nhân đến phòng bệnh đi.” Dường như là nhân viên y tế cũng không nhìn nổi nữa, vội vàng nhắc nhở.
Cũng hóa giải khoảnh khắc xấu hỗ cho An Hạnh Nhi.
Chính là…
Ở trước mặt bạn bè của Diệp Thương Ngôn, cuối cùng cô cũng có chút không còn mặt mũi.
Tất cả mọi người đều đi theo nhân viên y tế đi vào trong phòng bệnh vip.
Nhân viên y tế chăm sóc cho Diệp Thương Ngôn thỏa đáng, sau đó lại dặn dò rất nhiều thứ rồi mới rời khỏi.
Sau khi đi khỏi, Tần Thạc vẫn không thể tỉnh táo được nửa điểm, vẫn cứ luôn hỏi han anh, cứ ở bên cạnh Diệp Thương Ngôn, cứ như là sợ anh đột nhiên chết đi.
Nếu như không phải biết Diệp Thương Ngôn không phải là người đồng tính, An Hạnh Nhi cũng sẽ nghi ngờ bọn họ có một chân với nhau.
Chỉ là.
Tình cảm giữa Diệp Thương Ngôn và Tần Thạc tốt đến vậy à?
Cô cho rằng bọn họ chỉ là bạn nhậu.
Sống phóng túng, việc ác bắt tận.
Cô chưa từng nghĩ tới tình cảm của bọn họ lại thân thiết như thế.
“Hạnh Nhi.” Tiêu Việt Duệ đứng ở bên cạnh đột nhiên lại gọi cô.
An Hạnh Nhi ngoái nhìn.
Bắt đầu kể từ khi bước vào trong phòng bệnh, đều là Tần Thạc ở bên cạnh với Diệp Thương Ngôn, dường như là những người khác vẫn luôn giữ vững một chút khoảng cách, ngay cả cô cũng như vậy.
Thật ra là không phải cô không muốn đến đó quan tâm Diệp Thương Ngôn, nhưng cô lại không biết mở miệng như thế nào.
Dù sao thì lúc nãy bọn họ mới cãi nhau.
“Cô ra đây với tôi một chút đi.” Tiêu Việt Duệ nhẹ giọng nói.
An Hạnh Nhi lại nhìn Diệp Thương Ngôn rồi sau đó ra ngoài với Tiêu Việt Duệ.
Lúc đi khỏi, rõ ràng là người đàn ông trên giường bệnh nhìn thoáng qua cô.
Bên ngoài phòng bệnh.
Trên hành lang yên ắng.
Tiêu Việt Duệ nói thẳng: “Lúc nãy tôi còn chưa nói xong, bây giờ tôi nói tiếp.”
“Được, anh cứ nói đi.” An Hạnh Nhi gật đầu.
“Tính cách của Tần Thạc là vậy, cô đừng để ở trong lòng, miệng thẳng tâm nhanh, nhưng mà người thì không xấu.”
“Tôi biết rồi.” An Hạnh Nhi mỉm cười, biểu thị cô không để ý những lời nói lúc nãy của Tần Thạc.
“Nhưng mà những lời Tần Thạc nói là thật, Diệp Thương Ngôn vì cô mà ngay cả mạng sống cũng không cần.” Tiêu Việt Duệ nói từng câu từng chữ.
An Hạnh Nhi ngước mắt lên nhìn anh ta, có chút kinh ngạc.
Tiêu Việt Duệ nói: “Tối nay tôi thất tình, cô cũng biết đó.”
An Hạnh Nhi gật đầu.
Đương nhiên là cô biết anh ta vẫn còn thích Hạ Tư Tư.
“Đương nhiên cũng không tính như là thất tình, chính là… chính là tôi đã đánh giá cao năng lực của mình, thật ra thì tôi không mạnh mẽ như mình đã nghĩ, cho nên tôi không có cách nào thản nhiên đối mặt với tình cảm của Tư Tư và Nhiếp Tử Minh, cho nên đã lựa chọn nửa đường rời đi.
Diệp Thương Ngôn và Tần Thạc thấy tôi đi thì cũng đi cùng với tôi, sau đó chúng tôi đến Ngự Càn Vương Triều uống rượu, nửa đường lại nhận được điện thoại của cô.” Tiêu Việt Duệ nói với cô chuyện mà sau khi bọn họ rời khỏi.
“Có lẽ là cô không biết khi mà Diệp Thương Ngôn nghe thấy tin tức cô bị đuổi giết, sắc mặt của anh ta trở nên khó coi tới cỡ nào.
Nói thật thì Diệp Thương Ngôn không phải là một người dễ dàng nhận phải sự ảnh hưởng, lúc mà giết…” Tiêu Việt Duệ dừng lại một chút: “Lúc vô cùng tức giận cũng không nhìn ra được tâm trạng của anh ta, nhưng mà bởi vì cô xảy ra chuyện mà đã làm cho anh ta hoàn toàn không thể kiểm soát, lúc đó tôi với Tần Thạc nhìn thấy mà cả hai đều có một loại ảo giác xảy ra một chuyện vô cùng lớn.”
“Nhưng mà tâm trạng của anh ta dường như cũng chỉ có một giây liền biến mát, bắt đầu từ sau đó lại vô cùng tỉnh táo sắp xếp, làm như thế nào để nghĩ cách cứu cô, phải nghĩ ra cách không thể có gì sai sót để cứu cô.
Có lẽ là cô cảm thấy anh ta rất lạnh lùng có đúng không, lúc nói chuyện với cô lại không cảm nhận được một chút lo lắng của anh ta đối với cô?” Tiêu Việt Duệ hỏi An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Trên thực tế, mỗi lúc mà anh ta trò chuyện với cô, tay cầm điện thoại đều đang phát run, run rẫy không thể kiềm chế, tôi có thể đảm bảo nói cho cô biết lần cuối cùng bàn tay của anh ta bị run là hồi mười năm trước.”
“Mười năm trước?” An Hạnh Nhi kinh ngạc.
“Đây không phải là trọng điểm.” Tiêu Việt Duệ tóm tắt: “Trọng điểm là anh ta thật sự sợ cô chết.”
An Hạnh Nhi cắn môi.
Dường như là cô… đã cảm nhận được.
“Sau khi Diệp Thương Ngôn đã sắp xếp xong xuôi tất cả thì liền trực tiếp điên cuồng lái xe chạy đến chỗ của các người, lúc bắt đầu tôi với Tần Thạc cũng không hiểu tại sao anh ta lại chạy một chiếc xe mà không chở tôi với Tần Thạc đi cùng.
Trên đường đi, Tần Thạc mắng chửi có phải là Diệp Thương Ngôn không còn nhân tính, đến lúc Diệp Thương Ngôn xảy ra chuyện rồi tôi mới biết được hóa ra là anh ta đã sớm ôm sự chuẩn bị cứu cô mà hi sinh bản thân, cho nên không muốn liên lụy tôi và Tần Thạc.”
An Hạnh Nhi nghe nói như vậy, trái tim lại khó chịu.
Cô không ngờ tới, thật sự không ngờ tới là Diệp Thương Ngôn lại đối xử với cô như thế.
“Lúc tôi và Tần Thạc chạy đến hiện trường nhìn thấy Diệp Thương Ngôn lái xe điên cuồng tông vào chiếc xe đang chạy về phía cô, chúng tôi đều chắn động bởi vì hành động của anh ta.
Tôi biết là anh ta thích cô, nhưng mà không ngờ tới anh ta lại thích cô như thế.” Tiêu Việt Duệ nhìn An Hạnh Nhi: “Tôi nhìn vết tích hư hỏng của xe Diệp Thương Ngôn và đối phương, thật sự là không muốn sống mới có thể làm như vậy, liều lĩnh như vậy, dùng tốc độ nhanh như vậy, không hề do dự chút nào, nếu như mà do dự một chút, hoặc là giảm tốc độ một chút thì xe của đối phương sẽ đâm thẳng vào xe của cô, nếu là như thế, người nằm trên giường bệnh cũng không phải là Diệp Thương Ngôn, mà chính là cô.”
Thật ra thì An Hạnh Nhi biết chứ.
Vào khoảnh khắc mà cô ôm đầu chuẩn bị xong tất cả, cô nghe thấy âm thanh xe va chạm với nhau.
Âm thanh đó thật sự làm cho người ta… kinh hồn bạt phía..