Editor : humi
Trong phòng nghỉ khách sạn, ánh đèn sáng đến chói mắt, khiến hốc mắt chua xót phát đau, Tô Nguyệt lại trước sau không chớp mắt nhìn gương.
Trong gương thiếu nữ mặc váy dài đơn vai màu hồng nhạt, tóc dài mềm mại hơi cuốn rối tung trên vai, cô gái thoạt nhìn rất trẻ tuổi, gương mặt còn mang theo một chút trẻ con.
Lông mày thon dài, lông mi cong vút, mắt hạnh ngày thường thanh triệt sáng ngời giờ phút này mang vài phần mê man, cánh mũi tinh xảo, đôi môi đỏ mọng......
Quan trọng nhất chính là, tuy rằng sắc mặt có hơi chút tái nhợt, làn da lại rất mịn màng, giống như nồi nước đậu hủ mới làm, không có vết sẹo khó coi đến tận xương kia.
Đứng bên người cô là chuyên viên trang điểm, đang thao tác chuẩn bị.
Bởi vì Tô Nguyệt tuổi không lớn, làn da cũng đặc biệt tốt, cô ấy cẩn thận đánh giá Tô Nguyệt ngũ quan tinh xảo, tự hỏi nên trang điểm cho cô thế nào.
Nhìn Tô Nguyệt như vậy, trang điểm kĩ quá ngược lại khó coi.
Chuyên viên trang điểm suy nghĩ một lúc , lại hỏi một chút ý kiến của Tô Nguyệt, nhưng Tô Nguyệt không có phản ứng, tựa hồ không nghe thấy cô ấy nói chuyện.
Chuyên viên trang điểm không có biện pháp, chỉ có thể dựa theo ý nghĩ của bản thân, lấy dụng cụ trang điểm bắt đầu thực hiện.
Tô Nguyệt trước sau an tĩnh ngồi, không nhúc nhích, ngoan ngoãn như búp bê trưng trong tủ kính.
Chuyên viên trang điểm vừa thao tác vừa chửi thầm, thoạt nhìn cô bé rất xinh đẹp linh động, sao lại như mất hồn vậy.
Cô ấy nhìn ra được Tô Nguyệt không phải cố ý không phản ứng mình, mà là thật sự đang thất thần.
Chẳng khác nào người bị bệnh đã lâu, mặt trắng như tuyết không có chút nào huyết sắc.
Tô Nguyệt đúng thật là bị bệnh một hồi, đêm qua bắt đầu phát sốt, có thời điểm cao tới gần độ.
Một đêm mơ mơ màng màng, tựa hồ mơ một giấc mộng rất dài, ở trong mộng đi qua ngắn ngủi lại dài như cả đời.
Mà sau khi cô tỉnh lại, thế giới như long trời lở đất, cho tới bây giờ còn vô pháp hoàn toàn tiếp thu sự thật này.
Cô rất rõ ràng, những cái đó đều không phải mộng, mà là chân thật phát sinh.
Cho nên, Tô Nguyệt kỳ thật đã chết qua một lần, mà hiện tại, cô trọng sinh.
Trước mắt thoáng hiện lên không ngừng một mảnh huyết sắc cuối cùng kia, cơ hồ phủ đỏ hai mắt.
Cho tới bây giờ, còn có thể rõ ràng cảm nhận được, máu chậm rãi trôi đi, sinh mệnh đang dần kết thúc.
Tô Nguyệt nhắm mắt, che dấu tia ửng đỏ nơi đáy mắt.
Chuyên viên rất nhanh đã trang điểm hoàn hảo cho cô, lại đem mái tóc dài đang buộc thành xoã tung sau đầu.
Hiện tại ngắm nhìn Tô Nguyệt, đáy mắt chuyên viên trang điểm cũng chỉ dư lại kinh diễm.
Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, lễ đính hôn hôm nay sợ là cướp đoạt luôn nổi bật của vị hôn thê chính thức đi.
Đang nghĩ ngợi , thanh âm vị hôn thê liền vang lên, "Nguyệt Nguyệt, chuẩn bị tốt rồi sao?".
Cô gái giọng điệu dịu dàng, nghe ra giống như rất thoải mái.
Ngay sau đó, Từ Tương Tương ý cười doanh doanh đi đến.
Cô ta mặc váy lụa màu trắng, cúp ngực đuôi cá , lộ ra dáng người hoàn hảo.
Tóc dài vấn lên tạo kiểu, bên tai rơi xuống vài sợi.
Chuyên viên trang điểm rất có mắt thấy kẻ mạnh, liền lui đến một bên, Từ Tương Tương đi tới bên người Tô Nguyệt,cẩn thận đánh giá cô.
Ngày thường Tô Nguyệt cơ bản không trang điểm, mà bản thân cô lớn lên thật xinh đẹp, không trang điểm nhìn sạch sẽ thanh thuần, giống như một đóa hoa vừa mới nở rộ , kiều nộn như có thể véo ra nước.
Hiện tại tuy chỉ trang điểm đơn giản, cảm giác lại hoàn toàn bất đồng.
Làn da vốn trắng nõn càng thêm tinh tế hồng nhuận, mắt hạnh điểm chút ánh tuyến, câu ra vài phần mị hoặc.
Chỉ là đáy mắt cô vẫn đen bóng như cũ, mang theo vẻ trong sáng không rành thế sự.
Mị hoặc rồi lại thanh thuần, có lẽ chỉ Tô Nguyệt có thể đem hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng hỗn hợp đến tốt như vậy, chẳng những khiến người ta không cảm thấy làm ra vẻ, ngược lại càng thêm không rời được mắt.
️ Các chương đều ngắn , cần vote và cmt để tớ đẩy nhanh tốc độ edit nha^^!