Cô muốn nhanh chóng hoàn thành kế hoạch, giao cho Mạc Tu Viễn.
Phân tích dữ liệu thoạt nhìn có vẻ tẻ nhạt nhưng dựa vào nó, có thể biết được quá trình hoạt động của một doanh nghiệp, cũng dựa vào đó có thể định hướng đưa ra những quyết định đầu tư sau này.
Kiều Thời Niệm làm việc liên tục cả đêm, cuối cùng cũng hoàn thành bản kế hoạch này.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy đã sắp tới bình minh.
Có lẽ là vì quá giấc nên Kiều Thời Niệm nằm trên giường lăn lộn như thế nào cũng không ngủ được.
Cô liền nảy ra ý muốn, lên tầng thượng chụp ảnh mặt trời mọc.
Trên tầng thượng có một khu vườn nhỏ và một hồ bơi, cũng có một khu vực nghỉ ngơi chuyên dụng, Kiều Thời Niệm ngồi trên ghế dài.
Trời vẫn còn chưa sáng, gió thổi thiu thiu rất mát mẻ dễ chịu. Kiều Thời Niệm nằm thoải mái, bất giác nhắm mắt.
Khi Kiều Thời Niệm mở mắt ra lần nữa, mặt trời đã lên cao, những tia nắng đã chiếu phủ hết lên người cô.
Cô dụi mắt, duỗi lưng một cái, một chiếc áo vest từ trên người cô trượt xuống đất.
Cúi đầu nhìn, là một chiếc vest nam màu đen.
Chất liệu cao cấp, đường may tinh xảo vừa nhìn đã biết thân phận của chủ nhân.
Kiều Thời Niệm cầm chiếc áo vest, máy ảnh xuống tới phòng khách, dì Vương đang ở phòng bếp. Thấy cô, dì Vương liền hỏi: "Phu nhân, cô sao lại tới sân thượng để ngủ. Tôi lên phòng mời phu nhân xuống ăn sáng nhưng không thấy người đâu, thật dọa tôi hốt hoảng một phen."
"Tôi đi chụp cảnh mặt trời mọc, không ngờ lại ngủ quên mất."
Kiều Thời Niệm đem áo khoác ném lên sofa: "Dì Vương, áo khoác này dì mang lên cho tôi sao?"
"Chắc là của tiên sinh." Dì Vương nói: "Tôi không tìm thấy phu nhân đâu, vội báo với tiên sinh, tiên sinh thấy di động và giày của cô đều ở nhà, liền đoán rằng phu nhân chưa ra khỏi nhà, bảo tôi đi tới các phòng tìm cô.""Tôi tìm được một lúc thì tiên sinh nói phu nhân đang ngủ trên sân thượng, nói tôi không cần đến làm phiền cô."
Hoắc Nghiên Từ tối hôm qua đã trở về?
Cô mải phân tích số liệu nên cũng không chú ý tới.
Nhưng Kiều Thời Niệm có chút nghi ngờ, Hoắc Nghiên Từ thấy cô ngủ trên sân thượng lại không đánh thức cô mà còn mang áo khoác cho cô đắp?
"Phu nhân, canh bổ máu và bữa sáng đều đã được hâm nóng, cô muốn ăn lúc nào cũng được." Vương thẩm lại nói.
"Được, tôi đi rửa mặt trước."
Kiều Thời Niệm trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, lại mặc lên một bộ đồ đơn giản, thoải mái.
Cô chuẩn bị ăn xong bữa sáng sẽ tới tìm Mạc Tu Viễn.
Cô đi đến bàn làm việc, định lấy máy tính mang đi nhưng không thấy USB cắm ở bên cạnh máy tính đâu.
Kiều Thời Niệm tìm xung quanh một lúc vẫn không thấy.
Tối hôm qua cô còn làm việc, sao hôm nay lại biến mất rồi?
Kiều Thời Niệm chạy xuống hỏi Vương thẩm, bà lắc đầu: "Tôi buổi sáng có gõ cửa phòng cô, thấy cửa không đóng, liền đi vào nhìn thoáng qua nhưng cũng không chạm vào đồ vật gì."
"Hoắc Nghiên Từ buổi sáng có vào phòng tôi hay không?" Kiều Thời Niệm hỏi.
Vương thẩm bị Kiều Thời Niệm hỏi, bộ dáng có chút khẩn trương.
"Tiên sinh hình như có tiến vào phòng cô, nhìn thấy di động của cô ở trong phòng mới nói cô chắc không ra ngoài."
"Phu nhân, USB rất quan trọng sao? Có muốn tôi tiến đến tìm giúp cô hay không?"
USB không quan trọng nhưng dữ liệu bên trong lại rất quan trọng, nếu Hoắc Nghiên Từ xem được, công sức của cô sẽ uổng phí.
"Không cần đâu, tôi sẽ tự tìm."
Kiều Thời Niệm lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Nghiên Từ.
Không ai nghe máy.
Khốn thật, có điện thoại mà không nghe máy thì còn dùng điện thoại làm gì.
Kiều Thời Niệm cất di động, ăn bữa sáng qua loa rồi lái xe tới tập đoàn Hoắc thị.
Tới sảnh trước tòa nhà Hoắc thị, Kiều Thời Niệm vốn tưởng rằng sẽ lại bị ngăn cản. Trước quầy lễ tân đã đổi thành người mới, đối phương tươi cười đón tiếp cô, còn nhiệt tình chào hỏi: "Hoắc phu nhân cô tới rồi, tôi sẽ dẫn cô lên gặp Hoắc tổng."
Kiều Thời Niệm nghi ngờ: "Hoắc Nghiên Từ biết tôi sẽ tới sao?"
Lễ tân cười lễ phép đáp: "Chúng tôi không nhận được thông tin từ Hoắc tổng nhưng đã có quy định, nếu Hoắc phu nhân tới công ty, lập tức mời cô lên phòng tổng giám đốc."
Kiều Thời Niệm đầu đầy dấu hỏi.
"Vậy cô làm sao nhận ra tôi?"
Lễ tân cẩn trọng đáp: "Chúng tôi đều được huấn luyện qua, điều đầu tiên là nhận biết Hoắc tổng cùng những nhân viên quan trọng bên cạnh ngài ấy."
Kiều Thời Niệm bối rối, cô không phải nhân viên Hoắc thị, lại không phải người trọng yếu bên cạnh Hoắc Nghiên Từ.
Cô không phải tới nhầm chỗ rồi chứ?
"Phu nhân, mời đi bên này." Nhân viên lễ tân lễ phép đưa tay mời.
"Được, cảm ơn cô."
Kiều Thời Niệm rối rắm.
Có thể vì cô là Hoắc phu nhân nên bộ phận nhân sự đã phân loại cô vào danh sách nhân viên trọng yếu.
Tới phòng tổng giám đốc, thư ký nói Hoắc Nghiên Từ đang họp bèn dẫn cô vào trong phòng làm việc, còn mang đến trà nước cho cô.
Trước đây chỉ những khi tới cùng bà nội, bằng không cô căn bản là tầng lầu này cũng không lên được, càng không có đãi ngộ tốt như thế này.
Kiều Thời Niệm trong đầu đang suy đoán âm mưu của Hoắc Nghiên Từ thì đột ngột cửa phòng làm việc bị mở ra.
Ngẩng mặt lên nhìn thì thấy Hoắc Nghiên Từ cùng Chu Thiên Thành một trước một sau tiến vào.
Chu Thiên Thành đang theo sau báo cáo chuyện gì đó với Hoắc Nghiên Từ, vừa nhìn thấy cô trong phòng, lễ phép chào hỏi, "Phu nhân."
Kiều Thời Niệm nở nụ cười cho có lệ, mặt nhanh đổi sắc, hỏi Hoắc Nghiên Từ: "USB của tôi có phải anh lấy đi hay không?"
Hoắc Nghiên Từ ánh mắt thâm trầm không trả lời cô ngay lập tức mà tiến đến sofa bên cạnh cô ngồi xuống.
"Kế hoạch Minh Mao tôi đã xem qua, không tệ."
Hoắc Nghiên Từ nói xong, Chu Thiên Thành liền đem một phần văn kiện đưa tới trước mặt Kiều Thời Niệm.
Kiều Thời Niệm nhíu mày nhận lấy, vừa nhìn liền thấy..