Kiều Thời Niệm đang nhìn kính chiếu hậu xem tình hình bánh xe chợt nghe thấy tiếng Hoắc Nghiên Từ. Nhìn lên đã thấy hắn đi tới bên cạnh xe.
Mặc dù cảm thấy mất mặt nhưng Kiều Thời Niệm cũng biết tự lượng sức mình.
Kiều Thời Niệm bĩu môi, cởi dây an toàn, xuống xe.
Hoắc Nghiên Từ ngồi vào ghế lái, bình tĩnh bẻ lái, nhấn ga lùi lại, vậy mà bánh xe bên phải cứ thế thoát khỏi cái hố.
Hoắc Nghiên Từ đem xe tới trước mặt Kiều Thời Niệm xuống xe nói: "Cô lái tiếp đi."
Kiều Thời Niệm lại bĩu môi, một lần nữa ngồi vào ghế lái.
Cô vừa thắt xong dây an toàn thì Hoắc Nghiên Từ cũng đã yên vị trên ghế bên cạnh.
"Anh ngồi vào đây làm gì?" Kiều Thời Niệm kinh ngạc hô lên.
Hoắc Nghiên Từ liếc mắt không trả lời cô: "Tóc tai sao lại thành như vậy?"
Kiều Thời Niệm nhìn mái tóc được cắt đến ngang vai của mình trong gương chiếu hậu: "Tóc của tôi, tôi thích cắt thì cắt, anh quản được sao!"
Hoắc Nghiên Từ hơi cau mày.
"Anh còn việc gì sao? Không có việc gì liền xuống xe, không thấy tôi đang bận sao?" Kiều Thời Niệm hạ lệnh đuổi khách.
Hoắc Nghiên Từ mặt không biến sắc, thắt dây an toàn xong liền nói: "Cô không phải muốn luyện lái xe sao? Còn không lái đi."
Kiều Thời Niệm nhìn ra mục đích của anh ta: "Không phiền anh, một mình tôi cũng có thể tự lái được."
Hoắc Nghiên Từ xùy một tiếng: "Lái được đến mức một cái hố cũng không biết tránh sao?"
Kiều Thời Niệm nói: "Vì trời quá tối nên không nhìn rõ thôi."
"Cô dám đảm bảo sau này lái xe đi đến đâu cũng có đèn đuốc sáng trưng, không chút chướng ngại hay sao?"
"Tôi.."
Kiều Thời Niệm còn muốn huênh hoang, Hoắc Nghiên Từ đã đánh gãy ý chí của cô: "Tôi không muốn lúc nào cũng phải thay cô giải quyết hậu quả, bắt đầu tập đi."
"..."Tính cả chuyện lần trước, cô quả thật đuối lý.
Kiều Thời Niệm không muốn tốn thời gian cùng Hoắc Nghiên Từ tranh cãi, mắt nhìn phía trước, nhấn chân ga.
Tuy rằng Kiều Thời Niệm không muốn bị Hoắc Nghiên Từ chỉ dạy nhưng không thể không thừa nhận, có hắn bên cạnh, thỉnh thoảng hướng dẫn, cô lái càng ngày càng dễ dàng hơn.
Lái thẳng, chuyển hướng, quay đầu Kiều Thời Niệm đều đã lái được rất thuần thục.
"Tôi mệt rồi, không tập nữa."
Trừ bỏ mệt mỏi, trong lòng Kiều Thời Niệm còn muốn nghiên cứu dự án Minh Mao, cũng không biết Mạc Tu Viễn đã xem xong kế hoạch của cô hay chưa.
"Anh xuống đi."
Kiều Thời Niệm dừng xe bên cạnh xe Hoắc Nghiên Từ.
Hoắc Nghiên Từ không nhúc nhích, bình thản nói: "Xe này ngày mai cho người tới lấy. Tôi xem xem cô có thể lùi xe vào gara hay không?"
"..."
Kiều Thời Niệm lái xe trở về biệt thự, lúc lùi xe vào gara quả nhiên gặp khó khăn.
Cho dù có màn hình hiển thị vị trí nhưng làm thế nào cũng không lùi xe vào được.
"Chú ý đến vạch trên hai bên hông xe, điều chỉnh góc độ, từ từ đánh lái."
Hoắc Nghiên Từ bỗng nhiên áp sát người tới, hai tay chụp lên tay cô đang đặt trên vô lăng, vừa xoay vô lăng vừa giảng giải.
Độ ấm từ mu bàn tay truyền đến, một bên vai của Kiều Thời Niệm áp sát vào lồ ng ngực rộng lớn của Hoắc Nghiên Từ.
Hơn nữa hơi thở của hắn phả vào tai cô, Kiều Thời Niệm cảm thấy có chút không thích ứng kịp.
Kiều Thời Niệm nghĩ muốn rút tay ra, né tránh sự áp sát của hắn nhưng như đoán được ý đồ của cô, Hoắc Nghiên Từ đè lại tay cô, nghiêm túc nói: "Tập trung chú ý, nhớ cho kỹ."
"..."
Hãy coi anh ta như một người dạy lái xe miễn phí, một công cụ học tập, tất cả đều vì mục đích luyện lái xe.
Kiều Thời Niệm trong lòng thầm nhủ, bắt đầu theo sự dẫn dắt của Hoắc Nghiên Từ, điều chỉnh góc độ thích hợp.
Cô thực sự chuyên tâm lái, ánh mắt chuyên chú, lông mày khẽ nhăn, chóp mũi vì căng thẳng mà lấm tấm mồ hôi.
Nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái từ mái tóc Kiều Thời Niệm cũng chui vào mũi hắn làm cho Hoắc Nghiên Từ không khỏi có chút mất kiểm soát.
Cuối cùng thì Kiều Thời Niệm cũng thành công đưa xe vào đúng vị trí trong gara.
"Tôi làm được rồi."
Kiều Thời Niệm vui mừng nói với Hoắc Nghiên Từ lại thấy hắn đôi mắt thâm trầm, đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, bên trong rõ ràng còn phản chiếu khuôn mặt tươi cười của cô.
Bọn họ lúc này cách đối phương rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở lẫn nhau.
Kiều Thời Niệm trước đây chưa bao giờ ở gần với Hoắc Nghiên Từ như thế này.
Đầu óc cô lúc này lại như bị trì trệ, chỉ biết mở to mắt nhìn Hoắc Nghiên Từ.
Hoắc Nghiên Từ từ từ cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú cứ thế phóng đại trước mắt cô, lông mày rậm, sống mũi cao, làn da không tì vết..
"Anh định làm gì?"
Ngay khoảnh khắc môi Hoắc Nghiên Từ chuẩn bị chạm vào môi cô, Kiều Thời Niệm chợt bừng tỉnh, đẩy anh ta ra.
"Không phát bệnh đó chứ!"
Kiều Thời Niệm xấu hổ bỏ lại một câu, lao như bay ra khỏi xe.
Cô dùng sức gõ lên đầu, trong lòng không ngừng trách bản thân không có tiền đồ.
Mới chỉ ở gần một chút liền bị mê hoặc như vậy?
Bọn họ tốt nhất là phải nhanh chóng ly hôn.
Trờ lại phòng khách, dì Vương đang chờ bọn họ quay lại dùng cơm.
"Phu nhân, bên nhà cũ đưa tới đông trùng hạ thảo cùng nhân sâm, nói là do lão phu nhân chuẩn bị, bảo hai người nhất định phải dùng."
Hoắc lão phu nhân cứ cách vài ngày lại đưa đến đồ bổ cho bọn họ.
Kiều Thời Niệm trước đây cũng thích nhất dùng lý do này để gọi Hoắc Nghiên Từ về nhà. Nhưng hiện tại, cô lại không muốn ở cùng một chỗ với Hoắc Nghiên Từ một chút nào.
Vừa lúc Hoắc Nghiên Từ vào nhà, Kiều Thời Niệm nghe thấy động tĩnh liền chạy như bay lên lầu.
"Dì Vương, tôi không thấy đói, tôi không ăn."
"Không phải nói bị thiếu máu sao? Lại đây ăn cơm." Hoắc Nghiên Từ gọi cô.
Kiều Thời Niệm không trả lời anh ta, cũng thoáng chốc biến bất ở góc hành lang.
"Tiên sinh, tôi sẽ để phần thức ăn cho phu nhân, nếu cô ấy đói bụng, có thể ăn đêm."
Hoắc Nghiên Từ khó chịu vì thái độ của Kiều Thời Niệm: "Cô ta không ăn thì thôi, không phải để phần."
Dì Vương không dám lên tiếng.
Hoắc Nghiên Từ ngồi xuống ăn một bát đông trùng hạ thảo cùng nhân sâm, sau lại buồn bực ném thìa xuống nói: "Để lại chút thức ăn, tôi lát nữa sẽ ăn tiếp."
Nói xong, đi thẳng lên thư phòng.
Dì Vương có chút khó hiểu, không phải tiên sinh trước nay không ăn khuya hay sao?
* * *
Kiều Thời Niệm tắm xong, mở ra hòm thư.
Mạc Tu Viễn phản hồi thư của cô, nói cô làm việc khá chuyên nghiệp, còn đưa ra cho cô một số ý kiến bổ sung.
Không thể tưởng tượng được, Mạc Tu Viễn với cái dáng vẻ bất cần đó mà khi làm việc cũng thật sự nghiêm túc và hiệu quả.
Để lập một kế hoạch đầu tư chi tiết, có rất nhiều phương diện cần kiểm tra, Kiều Thời Niệm đã sẵn sàng bắt tay vào việc.
Đột nhiên bên ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm đục..