"Tôi nghe tin anh Nghiên Từ bị thương, liền chạy đến thăm anh ấy một chút, Thời niệm, cô đừng hiểu lầm."
Bạch Y Y như là nhớ ra điều gì đó, vội vàng giải thích.
"Là do tôi có phần văn kiện cần Nghiên Từ kí tên nên tới văn phòng tìm anh ấy, nhưng Trợ lý Chu nói Nghiên Từ bị thương. Chuyện này không phải Nghiên Từ báo cho tôi đâu."
Cô ta nói chuyện như có như không, là muốn cô hiểu nhầm sao?
Kiều Thời Niệm cong môi: "Bạch tiểu thư, tôi có một lời khuyên cho cô, nếu cô thực sự không muốn người khác hiểu nhầm thì đừng làm ra những việc để người ta phải hiểu nhầm."
"Ví dụ như, cô biết rõ người đàn ông này đã có vợ, vậy thì đừng tùy tiện đến nhà anh ta nếu như vợ anh ta không mời."
"Ngay cả khi tới làm khách, cũng phải cư xử cho đúng mực. Khi ngồi cùng chồng người ta thì nên duy trì khoảng cách thích hợp để không gây hiểu nhầm."
Bạch Y Y bị nói như vậy thì mặt hơi đỏ lên, vội vàng ngồi sang sofa bên cạnh.
"Thời Niệm, tôi.."
"Đừng gọi tôi thân mật như vậy" Kiều Thời Niệm trực tiếp đánh gãy lời cô ta: "Tôi cùng Bạch tiểu thư cũng chưa thân thiết tới mức thế."
"Cô có thể gọi tôi là Hoắc phu nhân hoặc Kiều tiểu thư cũng được."
"Kiều Thời Niệm, cô một vừa hai phải thôi." Hoắc Nghiên Từ lên tiếng cảnh cáo cô.
Anh là đang bảo vệ cô ta?
Kiều Thời Niệm cười lạnh: "Tôi có nói sai gì sao?"
"Hoắc Nghiên Từ, Thời Niệm.. Hoắc phu nhân nói không sai, là em thất lễ rồi."
Bạch Y Y tuy xấu hổ nhưng cũng không quên nhẹ nhàng khuyên nhủ Hoắc Nghiên Từ không tức giận."Hoắc phu nhân, cô đừng tức giận với Thiên Từ, tôi cũng phải đi ngay đây." Bạch Y Y đứng dậy, vội vàng chuẩn bị đi.
"Không cần đâu". Kiều Thời Niệm ngăn cản nói: "Người nên đi là tôi."
"Kiều Thời Niệm" Hoắc Nghiên Từ lại lên tiếng.
Nhưng Kiều Thời Niệm không muốn quan tâm anh ta, trực tiếp xách túi đi ra ngoài.
Hôm trước va chạm xe cộ, Kiều Thời Niệm vẫn còn chút sợ hãi, hôm nay liền gọi taxi đi.
Ông ngoại Kiều Thời Niệm – Kiều Đông Hải thích nơi yên tĩnh nên sống ở biệt thự gần ngoại ô, Kiều Thời Niệm ngồi xe gần một giờ đồng hồ mới tới nơi.
Nhìn thấy ông ngoại vẫn khỏe mạnh, đang tưới cây trong vườn, Kiều Thời Niệm xúc động sống mũi cay cay, nước mắt thi nhau chảy xuống.
"Ông ngoại.." Kiều Thời Niệm nghẹn ngào lại gọi một tiếng.
"Niệm Niệm, con đến rồi, sao lại khóc rồi?"
Kiều Đông Hải để bình nước sang một bên, bước nhanh về phía cháu gái bảo bối.
Kiều Thời Niệm trong lòng bị cảm giác hối hận cùng luyến tiếc bủa vây, gục vào trong lòng ông ngoại khóc rống lên, không nói được một lời.
Có thể được nhìn thấy ông ngoại như thế này thật sự quá tốt rồi.
Cô không có ba, từ khi ra đời liền cùng mẹ sống với ông ngoại, cũng mang họ của ông.
Từ nhỏ ông ngoại đã yêu thương, chiều chuộng cô hết mực. Vậy mà kiếp trước, cô lại làm cho ông ngoại phải thương tâm, tuổi già vẫn phải nhọc lòng lo lắng cho cô.
Thậm chí khi ông ngoại mất đi, cô còn không thể tới gặp mặt ông lần cuối.
"Niệm Niệm, con làm sao lại khóc khổ sở như vậy? Có phải tiểu tử Hoắc Nghiên Từ lại làm con đau lòng hay không?"
Kiều Đông Hải cảm thấy đau lòng vô cùng, cũng cảm thấy một bụng tức giận.
Niệm Niệm của ông luôn kiêu ngạo, mạnh mẽ như vậy, nếu không phải gặp chuyện ủy khuất nhất định sẽ không rơi nước mắt.
Kiều Thời Niệm từ từ nín khóc, vành mắt đỏ hồng còn vương nước mắt lắc đầu: "Không phải, là gì con rất nhớ ông ngoại."
"Đứa nhỏ này, con làm ông nội lo lắng đó." Kiều Đông Hải có chút bất đắc dĩ nhưng lại vui mừng không thôi: "Nếu nhớ ông ngoại thì lập tức trở về thăm ông là được rồi, tại sao phải khóc thảm như vậy? Thực sự không phải bị tiểu tử kia bắt nạt chứ?"
"Không phải! Cuộc sống của con cũng không phải chỉ có anh ta, con chỉ là nhớ ông ngoại mà thôi."
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin quen thuộc của cháu gái, Kiều Đông Hải cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào.
"Được được, nhớ ông ngoại như vậy hôm nay liền ở lại chơi với ông ngoại lâu một chút."
"Dạ."
Vì thế, một ngày hôm nay, Kiều Thời Niệm đều cận kề Kiều Đông Hải.
Cùng ông tưới hoa, cùng ông luyện thái cực quyền, lại cùng ông viết thư pháp.
Kiều Đông Hải mặc dù trong lòng vui vẻ vì có cháu gái bên cạnh nhưng cũng cảm thấy chắc chắn Niệm Niệm cùng Hoắc Nghiên Từ thực sự xảy ra vấn đề. Bằng không với tính cách của Niệm Niệm, không thể cả ngày không nhắc tới Hoắc Nghiên Từ một lần.
"Niệm Niệm, con nói cho ông ngoại biết, con cùng Hoắc Nghiên Từ đã xảy ra chuyện gì?"
Kiều Thời Niệm vừa mài mực vừa tùy tiện nói: "Ông ngoại, nếu con và Hoắc Nghiên Từ ly hôn, ông có ủng hộ con hay không?"
"Ly hôn?" Kiều Đông Hải khiếp sợ.
Cháu gái yêu quí của ông trước nay thích tiểu tử Hoắc Nghiên Từ như vậy, đến ông ngoại là ông đây còn phải đỏ mặt ghen tị.
Vậy mà hôm nay lại nói muốn ly hôn?
"Có phải tiểu tử thối Hoắc Nghiên Từ khi dễ con hay không? Ông ngoại đi tìm nó tính sổ."
"Không phải, không phải!"
Trong mắt ông ngoại, cô cùng Hoắc Nghiên Từ là vợ chồng ân ân ái ái, thực sự không có lý do để ly hôn.
Cho nên Kiều Thời Niệm vờ như lỡ lời hỏi dò, ông ngoại liền lập tức tức giận như vậy.
"Con chỉ đùa chút thôi."
"Không có việc gì thì đừng đùa những chuyện như vậy."
"Con biết rồi, ông ngoại."
* * *
Đến bữa tối, Kiều Thời Niệm nhìn một bàn thức ăn thơm ngon, thèm rỏ dãi.
"Oa, nhiều món ngon như vậy. Hôm nay con phải làm cho dạ dày thật giãn mới được."
Kiều Đông Hải ân cần: "Con khôi phục lại bản tính tham ăn rồi sao? Không giảm cân nữa sao?"
Kiều Thời Niệm một tay gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhồm nhoàm nói: "Không giảm, không giảm. Không bao giờ giảm nữa.. Ai thích giảm thì giảm, con không giảm nữa."
"Đúng rồi, con gầy như vậy rồi còn suốt ngày ầm ĩ nói muốn giảm cân."
Hai ông cháu đang vui vẻ vừa ăn vừa cười đủa, chợt bên ngoài cửa có tiếng chào hỏi của người làm, Kiều Thời Niệm quay đầu nhìn, mặt lập tức biến sắc.