Đúng như dự đoán, tin về chiến sự ở biên quan đang căng thẳng truyền về vào ngày hôm sau, Kiến Nguyên Đế đang trong trạng thái tinh thần sa sút đột nhiên giật mình, trong nháy mắt đã có tinh thần lại.
Một số trọng thần trong triều cũng sôi nổi tiến cung cầu kiến, khi không có chuyện gì thì sẽ lấy cái tốt nhất về mình, khi xảy ra chuyện thì sợ chết khiếp, nếu quân địch thật sự đánh vào được, thì quyền lực của gia tộc bọn họ sẽ bị ảnh hưởng cơ đồ hàng trăm năm sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Đối với những quan đại thần quyền thế này, bọn họ không sợ tân triều hay cựu triều, tân hoàng của tân triều cũng phải dùng người để quản lí đất nước, chỉ cần tân chủ không dùng kế gi·ết gà dọa khỉ, dựa vào bọn họ tính lũy và quản lý nhiều năm như vậy, Đông Sơn tái khởi chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Giang sơn tuy đổi chủ, nhưng vẫn trên một lãnh thổ, bá tánh vẫn là những bá tánh đó, đều là người một nhà.
Nhưng đó là ngoại ban, không phải tộc ta, phải bị giết.
Bọn họ không muốn chết dưới đao kiếm của ngoại ban sau khi đất nước lụi tàn.
Sau khi vào cung, thương lượng với Kiến Nguyên Đế hồi lâu, để Kiến Nguyên Đế hạ lệnh cho Tiết Thương chiến đấu cho đến còn một binh lính cũng phải bảo vệ Bắc Sơn Tây, nếu không...
Nếu không, một đám người này phải rất lâu mới nhận ra mình không có cách nào để khống chế Tiết Thương, Tiết Thương là cô nhi cũng chưa thành thân, một thân một mình không có gì để vướng bận, không có đường để người khác uy hiếp.
Cũng là lúc này, bọn họ mới đã nhận ra Lâm Tĩnh Chu lợi hại như thế nào, người này có quá nhiều nhược điểm, có thể dễ dàng bị thao túng, ông ta không dám không nghe theo thánh chỉ.
{也是这时,他们才察觉到了林靖周的好,这人软肋太多,可以轻而易举的拿捏,圣旨一下,他不敢不听。nguyên văn}
Vì thế chiếu chỉ vốn là cảnh cáo và đe dọa cuối cùng được đổi thành khen thưởng, trong thánh chỉ Kiến Nguyên Đế chỉ hứa rằng sau khi trận chiến này thắng lợi, sẽ thăng quan cho Tiết Thương, để hắn hoàn toàn nắm quyền quản lý quân Bắc Sơn Tây.
Đồng thời còn an bài cho hắn một mối hôn sự, nói chờ đại quân khải hoàn hồi triều để nhận thưởng, đó là ngày Tiết Thương thành thân cùng Thanh Hà công chúa.
Đúng vậy vị làm Kiến Nguyên Đế đội nón xanh có Thanh Hà công chúa, lúc này đã có ích, không chỉ thu phục được lòng người mà còn gả Thanh Hà công chúa ra ngoài. Kiến Nguyên Đế cảm thấy cái này rất tốt.
Còn muốn khen thưởng cho đại thần đã đề ra kiến nghị này.
Đương nhiên không chỉ có chiếu chỉ mà còn thêm binh mã cùng lương thảo.
Lúc trước ch·ết sống không chịu lấy ra, đến lúc này thì cái gì cũng có.
……
Sở Chiêu đáp lại Tiết Thương, yêu cầu hắn ngày hôm sau lại gửi thư hoặc tấu chương về kinh để những người này có thể kịp thời nắm rõ tình hình chiến đấu ở biên quan.
Cứ như vậy, văn võ trong triều đều lâm vào khủng hoảng, Thái Tử cùng Tề Vương cũng không tranh, mỗi ngày lâm triều đều yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi xuống đất.
Giữa muôn vàn nôn nóng và hoảng loạn, đêm giao thừa đã đến, Chiêu Hòa năm thứ mười bốn đi đến kết thúc.
Bá tánh không biết nhiều, vẫn như cũ ăn tết vô cùng náo nhiệt, nhưng yến tiệc đêm giao thừa trong cung lại là khung cảnh hoàn toàn khác.
Mọi người đều cố gắng hết sức để nở một nụ cười trên khuôn mặt nhưng không chạm tới đáy mắt, thoạt nhìn có vẻ giả tạo, Kiến Nguyên Đế cũng vậy, ông ta uống rượu liên tục tựa hồ không có hứng thú với cái gì. Ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, tựa như đang chờ tin chiến thắng từ biên quan.
Các phi tần vắt óc làm cho ông ta vui vẻ, nhưng Kiến Nguyên Đế thậm chí không thèm liếc nhìn họ lấy một cái.
Sở Chiêu cùng Lâm Hành Chi cũng tham gia yến tiệc, sau khi thấy phản ứng của mọi người có mặt, chỉ cảm thấy buồn cười, sự quyền thế ngập trời của Kiến Nguyên Đế cũng vô dụng.
Còn có Thái Tử, hiện tại Thái Tử còn quá non, cho dù có cố gắng che giấu nhưng những cảm xúc bộc lộ ra ngoài vẫn có thể thấy được hắn đang khẩn trương cùng bất an.
Sắc mặt Tề Vương khá hơn, chỉ là lực chú ý đều đặt ở trên người Lệ phi, cũng không biết hắn biết về việc Lệ phi mang thai hay không. Lâm Hành Chi quay đầu nhìn về phía Ninh Vương đang ngồi cạnh bọn họ, tốt rồi, tên này đang ôm cái móng heo gặm gặm, nhìn tờ giấy dầu bọc móng heo có thể thấy được chắc chắn là mang từ bên ngoài vào.
Mà dáng vẻ vui vẻ đó chỉ có thể dùng bốn chữ để miêu tả—— không tim không phổi.
Sau khi xem xét một vòng, Lâm Hành Chi nhìn Sở Chiêu đang gắp xương cá ra cho mình, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Vương gia nhà y sao lại tốt như vậy?
Có thể cứu nước cứu dân, lại săn sóc tỉ mỉ như vậy, y đúng là có phúc.
Lâm Hành Chi vui vẻ ăn cá, tâm trạng hoàn toàn khác với những người có mặt.
Bởi vì không có tâm tư ăn tết, cho nên đêm giao thừa năm nay cũng không có gì bất ngờ, sau khi ăn uống xem mội số ca múa không có gì đặc sắc, Kiến Nguyên Đế theo phép ban cho một số đại thần các món ăn, liền chuẩn bị kết thúc yến tiệc.
Kiến Nguyên Đế mới vừa đứng lên, liền có người vội vàng chạy tiến vào, “Hoàng Thượng, quân Tây Bắc khẩn trương cấp báo tình hình chiến sự, quân Tây Bắc cùng các bộ tộc ở thảo nguyên đã khai chiến!"
Kiến Nguyên Đế đứng không vững loạng choạng lùi lại.
“Hoàng Thượng!” Nội thị nhanh chóng đưa tay ra đỡ ông ta.
Trần hoàng hậu cũng đến gần thăm hỏi, “Hoàng Thượng người không sao chứ, mau, đi thỉnh thái y đến xem.”
Kiến Nguyên Đế ấn trán lắc lắc, “Không cần, trẫm không có việc gì, chỉ là vừa rồi vội vàng đứng dậy.”
Rõ ràng là sau khi nghe tin chiến sự mới ngã, lại nói là do vội vàng đứng dậy, chẳng qua không ai muốn vạch trần, dù sao ông ta cũng phải xử lý sự việc.
Kiến Nguyên Đế hỏi người truyền tin, “Tình hình chiến đấu ở Tây Bắc như thế nào?"
Người đưa tin nói: “Đại tướng quân đã đoán trước các bộ tộc ở thảo nguyên sẽ tấn công Đại Sở, cho nên đã sớm bố trí toàn diện. Chỉ là lần này các bộ tộc liên hợp tiến công, hiện tại không rõ tình hình chiến đấu.”
Kiến Nguyên Đế cảm thấy đầu càng ngày càng đau, một cái tay khác đậo lên bàn, "Truyền lệnh cho Lâm Tĩnh Chu, bảo hắn bảo vệ Tây Bắc, nếu có sai lầm, trẫm sẽ hỏi tội hắn!"
Kiến Nguyên Đế cũng nhìn thẳng vào Lâm Hành Chi, có ý đe dọa Kiến Nguyên Đế nói với vẻ rất tự tin.
Người đưa tin cung kính đáp lại, sau đó lui đi ra ngoài.
Kiến Nguyên Đế vung tay lên, giải tán mọi người, đồng thời cho nội thị đi truyền những tâm phúc của mình tiến cung th·ương nghị đại sự.
Kiến Nguyên Đế liếc nhìn Sở Chiêu và Lâm Hành Chi đang chạy rất nhanh, lại phân phó nội thị:"Đi gọi Lệ Vương."
Không phải Kiến Nguyên Đế thay đổi thái độ với Sở Chiêu, mà là bàn về chuyện đánh giặc Sở Chiêu là người quen thuộc, có tư cách lên tiếng.
Hai người như bị chó rượt hì hục chạy, nội thị phải chạy đến sốc hông mới đuổi kịp trước khi hai người chạy ra khỏi cung.
Nội thị này là người mới, biết những kẻ đảm nhận chức vụ này trước đây đều chết dưới tay vị Lệ Vương này, nên rất có mắt, cung kính hành lễ với Sở Chiêu và Lâm Hành Chi: "Tham kiến Vương gia Vương phi, Hoàng thượng cho mời Vương gia đến thư phòng nghị sự."
Lâm Hành Chi nhìn Vương gia nhà mình, hỏi:"Có phải lúc nãy chàng đã đoán được, nên mới kéo ta chạy nhanh như vậy?"
Sở Chiêu phủ nhận, “Ta chỉ là nhớ Tiểu Lê Hoa, muốn về sớm một chút thôi.” Sở Chiêu nhìn lên trời, nghiêm túc nói:"Sắp có tuyết rơi. "
Lâm Hành Chi cũng ngẩng đầu nhìn lên, trời tối đen như mực không nhìn thấy cái gì.
Y nói: “Không ngờ Vương gia còn có bản lĩnh xem thiên tượng,” thật là khó lường.
Sở Chiêu khiêm tốn mà tỏ vẻ: “Biết một chút không đáng là gì."
Hai người liền tán gẫu không đáp lại lời của nội thị, khiến nội thị có chút sốt ruột, vì vậy lại cẩn thận hỏi lại:"Vương gia?"
Sở Chiêu nói: “Không vội, không phải còn có người chưa tới sao?”
Mấy người ngoài cung cũng không tiến cung nhanh như vậy, hắn sợ nếu ở riêng với Kiến Nguyên Đế hắn sẽ làm Kiến Nguyên Đế tức chết, nên là đợi thêm một chút nữa.
Sở Chiêu ôm lấy eo Lâm Hành Chi, dẫn y nhảy lên mái nhà, "Ta dẫn em đi xem bên ngoài, tối nay rất náo nhiệt."
Từ đêm giao thừa đến lễ hội đèn lồng, đường phố nhộn nhịp hoạt động gần như suốt tháng, ngập tràn mùi củi, gạo, dầu, muối và hương vị pháo hoa nhân gian.
Một khung cảnh náo nhiệt như vậy, dù không tham gia vào nhìn thôi cũng khiến tâm trạng vui vẻ.
Hoàng cung được xây dựng cao hơn những nơi khác, là biểu tượng của địa vị nên từ tên mái nhà có thể nhìn xa hơn, dòng người tấp nập và biền đèn lồng là vẻ chỉ có thể nhìn thấy ở thời bình.
Ngồi trên nóc nhà, Lâm Hành Chi chống cằm, ánh mắt nhìn về những con đường dài xa xăm,"Phụ thân ta từ lúc bước lên chiến trường, chưa nhìn thấy cảnh tượng như vậy một lần nào."
“Mà những tướng sĩ ở biên quan, hầu như cả đời cũng không có cơ hội nhìn thấy."
Lâm Hành Chi có chút xúc động, còn có loại cảm giác bất lực, y quá nhỏ bé, chuyện có thể làm cũng quá ít.
Sở Chiêu dùng sức kéo đầu y, "Sao lại nghĩ nhiều như vậy, đại cục của thiên hạ này không bao giờ bị một người khống chế được. Nếu không thì chỉ cần một hoàng đế là đủ rồi, cần gì nhiều quan thần như vậy."
“Cho nên, một ngày làm hòa thượng đánh chuông đủ một ngày, một ngày làm Vương gia một ngày làm Vương phi, thì vui vẻ một chuyện đã có nam nhân của em lo."
Sở Chiêu kéo loạn tóc Lâm Hành Chi tặng y một chữ, “Ngoan.”
Lâm Hành Chi:……
Lâm Hành Chi trừng mắt nhìn hắn, nói nhỏ"Đây mới là mục đích thật sự của chàng."
“Khụ……” Sở Chiêu lấy ho khan để che giấu, sau đó nắm lấy bàn tay y vỗ vỗ lên tay hắn, "Vậy thì, ta sẽ tự mình sạy dỗ cái tay không nghe lời này."
Lâm Hành Chi hừ một tiếng, đưa ra yêu cầu, “Nhớ biểu hiện cho tốt, các tướng sĩ ăn tết nhiều hay ít thịt là dựa vào Vương gia là chàng đấy."
“Được!” Sở Chiêu sảng khoái đáp ứng, “Ta sẽ lột một lớp da của bọn họ cho em."
Lâm Hành Chi lúc này mới vừa lòng, nhìn đám người đang từ xa đến gần, giục Sở Chiêu đưa y xuống, "Ta ở cửa cung chờ chàng, nhớ về sớm chúng ta về nhà ăn cơm."
“Ừ,” Sở Chiêu ôm Lâm Hành Chi xuống, lại nhìn bầu trời, lúc này mới xoay người đến thư phòng của Kiến Nguyên Đế.
Lâm Hành Chi chậm rãi đi ra khỏi cung, vừa bước ra khỏi cửa cung, bầu trời đã bắt đầu có tuyết rơi, Lâm Hành Chi đứng đó dang tay ra hứng lấy, rồi thở dài:" Sau này Vương gia đi làm thầy bói cũng có thể nuôi gia đình, không tồi."
Sau khi lẩm bẩm xong, y lên xe trong sự thúc giục của Thạch Nghiên.
Bên trong xe ngựa có lò sưởi, có trà nóng cùng điểm tâm, vừa lúc xua đi cái lạnh.
Lâm Hành Chi bảo Thạch Nghiên cũng lên ngồi, cùng cậu ta nói chuyện phiếm, “Ngươi có ra ngoài xem không? Vui không?"
Thạch Nghiên lấy ra mấy con búp bê đất xét nhỏ cho Lâm Hành Chi xem,: “Lọt hố rồi. Đồ năm nay đẹp hơn năm ngoái, kiểu dáng cũng khác.”
Lâm Hành Chi cầm lấy xem qua, phát hiện tay nghề của người làm đã tiến bộ, nói: "Tối mai ta và Vương gia sẽ đến đó."
Thạch Nghiên gật đầu nói: “Thiếu gia, người nên đi xem, trên đường năm nay không ít thứ tốt, từ phía nam tới thì không nói, trong đó còn có từ phía Bắc, Tây Bắc, Bắc Sơn Tây đều có."
Lâm Hành Chi nghe vậy liền hiểu Thạch Nghiên muốn nói gì, thuận dịp khen ngợi:"Chu Minh Vạn quả thực là người giỏi trong chuyện buôn bán, nhanh như vậy đã tìm được sinh ý khác."
Thạch Nghiên cho Lâm Hành Chi ánh mắt cậu ta cũng có thể hiểu được đó, “Thiếu gia, chuyện này không phải là vì người sao.”
Thạch Nghiên cũng không biết thiếu gia của mình đang nghĩ gì, y muốn biên binh tự cấp tự túc. Chưa kể nơi này có nhiều người như vậy, lại là nơi mà ngay cả cỏ cũng khó có thể tồn tại, làm sao có thể?
Nhưng vấn đơn hơn nữa là, nếu lỡ không làm được thì sẽ càng rắc rối hơn.
Binh lính không còn dưới sự kiểm soát của triều đình, có thể nổi dậy bất cứ lúc nào, Thạch Nghiên nhìn cái đầu trên cổ thiếu gia, cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Lâm Hành Chi sao có thể không biết Thạch Nghiên suy nghĩ cái gì, gõ gõ đầu Thạch Nghiên,
"Ngươi không hiểu, thiếu gia của ngươi cũng không phải để binh lính tự cấp tự túc, mà là khiến người nào đó trong triều phải kiêng kỵ."
Giữa quan văn và quan võ, kỳ thật luôn là quan văn đè đầu quan võ, quân lương, lương thảo, quân bị, mỗi loại đều phải qua tay quan văn chấp thuận, cho nên mới khiến bọn họ ở trước mặt võ tướng diễu võ giương oai, tỏ ra mình cao cao tại thượng.
Mặc dù ban đầu nó nhằm mục đích là để cân bằng hai bên, cũng là ngăn chặn võ tướng đánh giá cao bản thân, nhưng theo thời gian lại biến chất.
Lâm Hành Chi chỉ là muốn mọi thứ trở về ban đầu, mỗi người đều thực hiện nhiệm vụ của mình, chứ không phải một bên cố gắng khống chế bên còn lại.
Còn việc nhưng võ tướng có thể tạo phản sau khi thoát khỏi sự khống chế của triều đình, Lâm Hành Chi tỏ vẻ: Những gì bọn họ làm bây giờ không phải là tạo phản sao?
Cả hai bên đều là người của họ.
Lâm Hành Chi: “Ngay sau khi chiến sự kết thúc, sẽ đến ngày gieo trồng mùa xuân."
Kinh thành lại có thêm chuyện náo nhiệt.
Lâm Hành Chi cảm thấy mình rất xấu tính, không sợ thiên hạ đại loạn chút nào.
Thạch Mặc bất đắc dĩ lắc đầu: “Những người đó nói không chừng muốn nuốt sống thiếu gia."
Lâm Hành Chi: “Ừm, chắc chắn là sẽ có.”
“Chẳng qua ta còn có Vương gia, bọn họ đánh không lại nam nhân của ta, ha ha.”
Lâm Hành Chi khoe khoang với Thạch Nghiên, thành công nhận được một ánh mắt xem thường.
Thạch Nghiên vén mành xuống xe, a, nam nhân.