Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

chương 64

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit | Beta: Wis

"Nơi này của cô là nhà của tất cả anh em Walway."

- --

"Bệ hạ. Có thể cho phép thần được nói chuyện riêng với ngài không?"

Charles nhíu mày.

Phù thủy không nhìn Charles, chỉ yên lặng chăm chú nhìn quốc vương.

"Đương nhiên." Quốc vương giơ tay lên ngắt lời Charles đang định nói: "Ta rất sẵn lòng."

Charles bất đắc dĩ thở dài, ông liếc phù thủy một cái bèn cúi người rời khỏi nơi này. Trên thuyền chỉ còn lại quốc vương và phù thủy.

"Có vẻ như Charles có thể đoán được cô muốn cái gì." Ánh mắt quốc vương lướt qua đuôi mắt màu tím sẫm của phù thủy, khuôn mặt tái nhợt của Greira rất phù hợp với con tàu ma, cô như âm hồn lang thang trong truyền thuyết của tàu ma: "Cô muốn thỉnh cầu cái gì đây? Tiểu thư Greira."

"Một sự giúp đỡ. Một sự giúp đỡ mà chỉ có ngài mới có thể làm được."

Phù thủy trả lời, chất giọng của cô trong trẻo sâu và sâu sắc.

"Nói đi."

Phù thủy tiến lên mấy bước, đặt bàn tay tái nhợt của mình lên lan can tàu ma: "Ngài biết không, chúng có suy nghĩ và ý thức của riêng mình, con bé là "Jenny"."

Theo lời của phù thủy, những dây leo tường vi xanh thẫm bỗng xuất hiện trên lan can của tàu ma. Phù thủy đặt tay lên dây leo, hai tay khép lại, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy những dây leo mảnh khảnh trong lòng bàn tay cô mọc ra một nụ hoa nhỏ, sau đó dưới ánh mắt của quốc vương, tường vi đỏ thắm nở rộ.

Khung cảnh này vừa lạ vừa đẹp.

"Đây là thuật phù thủy à?"

Quốc vương hứng thú nhìn đóa tường vi.

"Có vẻ như cô và phu nhân "Jenny" có một kiểu hiểu ngầm nào đó?"

Theo lời của quốc vương, mũi tàu lắc nhẹ, biên độ rất nhỏ như một đứa trẻ không vui "hừ" một tiếng.

Phù thủy ngắt xuống tường vi đang nở: "Xin lỗi, "Jenny" thích được gọi là tiểu thư hơn. Con bé vẫn là một cô bé."

Quốc vương đã hiểu.

Cậu từng nghe ác ma nói rằng những tàu thuật luyện kim nửa sống có ý thức riêng của chúng, bây giờ có vẻ như ý thức này gần giống với ý thức của nhân loại, chúng cũng có tính cách riêng.

"Hawkisn nói ngài rất nhạy bén." Phù thủy ngước mắt lên: "Sau khi thần thấy ngài, cuối cùng phải thừa nhận đây là lời đáng tin duy nhất của ông ấy suốt ngần ấy năm. Linh hồn của thần và tàu ma là một thể, nhiều khi người điều khiển tàu ma thật ra là thần, thần với Jenny hợp tác có thể phát huy sức mạnh của con bé nhiều hơn."

Cả Charles và Hawkins đều từng đề cập với quốc vương rằng phù thủy không thể rời khỏi tàu ma.

Có vẻ như đó là vì điều này.

"Nếu muốn sống lâu dài trên tàu ma, nhất định phải ký khế ước với tàu ma. Bệ hạ, ngài là khách quý nên không tính. Mỗi tên hải tặc Walway đều có ít nhất một khế ước với tàu ma."

Dù không có gió cánh buồm tàu ma Jenny vẫn bay phấp phới, hệt như đang đáp lại lời của phù thủy.

"Thần đã từng đọc một số ghi chép trong sách cổ. Nếu như khế ước ký kết đủ cổ xưa, vậy thì có thể thông qua một số phương thức đặc biệt khiến khế ước tìm được linh hồn của người lập khế ước về và triệu hồi người đó trở lại dưới hình dạng âm hồn."

Phù thủy nhìn ra biển: "Thần đã hỏi họ, nếu có cơ hội trở lại trong hình dạng của một hồn ma... thì họ tỏ ra mong đợi và vui vẻ lắm."

"Ngài muốn gọi về những người bạn đồng hành của mình, phải không?"

Quốc vương đã hiểu ý của phù thủy.

Phù thủy cúi người thật thấp với quốc vương: "Đúng vậy, nhưng nghi thức rườm rà phức tạp quá, thần phải chuẩn bị lâu lắm, có lẽ mai sau còn cần ngài giúp đỡ."

"Có lẽ việc này không hề đơn giản với cô." Quốc vương bình tĩnh nói: "Sự quý trọng của cô với những người bạn đồng hành cũng đủ để khiến các nhà thơ xúc động."

"Đáng lẽ ra thần phải là người bị thiêu chết trên giàn hỏa, nhưng họ đã cứu thần, hơn nữa còn cho thần một chốn dung thân." Phù thủy đứng thẳng người: "Thần sẵn sàng trao đổi với ngài mọi bí mật, mọi sức sức mạnh, mọi phép thuật cổ xưa mà thần đang nắm giữ —— nếu lọt vào mắt xanh của ngài thì lấy những thứ đó để trao đổi với sự giúp đỡ từ ngài."

Quốc vương nở nụ cười thản nhiên đầu tiên trong đêm nay: "Tiểu thư Greira, ta lấy làm vui mừng vì cô là thành viên của hải tặc Walway, cha đỡ đầu và ngài Hawkins đã được cô giúp đỡ suốt ngần ấy năm."

"Ngài đồng ý?"

"Không." Quốc vương cười bảo: "Không cần giao dịch của cô, họ là binh lính của ta, nếu họ trở về với hình dạng linh hồn, vậy đây cũng là một phần trách nhiệm của ta."

Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gỗ va chạm vui tai vang lên, chỉ thấy hai tấm gỗ trên mũi tàu tự động nhảy cỡn lên va vào nhau, mô phỏng động tác vỗ tay của nhân loại.

"Có vẻ tiểu thư Jenny cũng đồng ý với ta." Một đóa tường vi mới nở ra từ lan can, cọ vào tay quốc vương rồi đung đưa. Quốc vương ngắt xuống theo ý nó. Cậu giơ đóa tường vi đỏ lên, mỉm cười với phù thủy: "Vậy mấy ngày tới đành nhờ tiểu thư Greira tốn công sức rồi."

"Thần đã biết, thưa bệ hạ."

Phù thủy cúi người thật thấp, tiếng "bệ hạ" này còn trịnh trọng hơn trước.

Khi cô đứng dậy thì quốc vương đã xoay người rời đi.

"Đây không phải chốn an thân của cô. Ta nghĩ..." Quốc vương đi về hướng Charles rời đi, giọng của cậu lẫn trong gió đêm: "Nơi này của cô là nhà của tất cả anh em Walway."

Phù thủy ngạc nhiên.

Cô gia nhập hải tặc Walway rất muộn.

Khi cô trở thành thành viên của Walway thì William III đã qua đời. Cô chỉ nghe được vài câu nhắc tới qua lời bọn hải tặc, trước đây cô không thể hiểu nổi sao Hawkins và Charles ngay khi nhận được thư của công tước Buckingham lại sẵn sàng vượt ngàn dặm để đánh một trận ác liệt.

Nhưng bây giờ cô dõi theo bóng lưng của cậu, dường như đã hiểu ra một điều.

Trên lan can, một đóa tường vi lại nhú lên, nụ hoa cọ vào nét chữ của phù thủy, hệt như đang tỏ ý đồng ý với lời quốc vương.

...

Cậu nhanh chóng tiến thêm một bước hiểu "tàu sống" có ý thức bản thân cao đến cỡ nào.

"Ơ đệt! Jenny, dạo gần đây anh đâu có xích mích gì với em đâu!"

Khi một tên hải tặc với tấm vải đen buộc chéo đang đi thu dây thừng, cậu ta bước lên boong tàu thì bỗng xuất hiện một cái lỗ nhỏ, xui xẻo là cậu chàng hải tặc đã bước vào cái lỗ đó rồi bị mắc kẹt giữa không trung.

Vò rượu bị người ném bừa trên boong tàu lăn về phía cậu ta "loảng xoảng" mấy tiếng rồi lăn tới trước mặt cậu.

"Để cho ngài chê cười rồi, tính con bé Jenny còn trẻ con lắm."

Charles bất lực thở dài.

Walway có ba tàu ma, một chiếc keo kiệt, một chiếc mê chiến đấu, còn Jenny mà quốc vương đang đặt chân lên thì thích đùa dai. Có nhiều lúc Charles cũng phải tự hỏi lẽ nào vì họ có một thuyền trưởng không bình thường nên cả tàu ma cũng giống hệt như vậy.

... Tính tình của chiếc tàu ngục sứ đó cũng còn đỡ, nhưng lại rất thích ăn trộm đồ của thuyền viên, cứ cách vài ngày đều có hải tặc giận đùng đùng đến khoang tàu tìm tiền rượu của mình.

"Tiểu thư Jenny rất đáng yêu."

Quốc vương nhìn hải tặc đang giãy giụa rút cái chân ra, khóe môi cậu khẽ cong lên.

Charles thấy vậy, ông bèn bỏ ý định ngăn cản "Jenny".

Dù sao những tên này bị kẹt ở trên boong tàu cũng không phải một hai lần, quan trọng hơn việc này làm cho quốc vương cảm thấy nhẹ lòng được chút.

Hải tặc có miếng vải đen không biết thuyền phó luôn văn nhã và công chính của mình đang nghĩ thế nào, vẻ mặt cậu chàng đau khổ hét lên: "Jenny! Anh sai rồi! Anh không dám ném bừa nữa đâu!"

Cậu ta hét lên mấy tiếng, hứa sẽ lau boong tàu trong ba ngày, lúc này mới rút được chân ra khỏi hố. Cậu chàng vừa ngẩng đầu lên thì đã điếng người ngay tại chỗ.

—— quốc vương và Charles đứng cách đó không xa đang nhìn cậu ta.

Hải tặc có miếng vải đen thoáng cái đứng nghiêm, cậu chàng đứng thẳng lưng cố làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

"Cậu cứ lau sàn tiếp đi."

Quốc vương mỉm cười rồi cùng Charles đi ngang qua cậu chàng.

Hải tặc có miếng vải đen: "... A a a!"

...

Vương quốc Blaise.

Đoàn xe của giáo hoàng đã tiến vào lãnh thổ của vương quốc Blaise và đang tiến về thủ đô của Blaise.

Xe ngựa rộng rãi với tông màu trắng và vàng, trên màn xe có khắc hình thánh giá. Xung quanh xe ngựa là các kỵ sĩ thần điện võ trang đầy đủ, trước và sau bộ giáp của bọn họ có những hoa văn thánh giá sẫm màu, những hoa văn sẫm màu đó còn sẽ lóe lên ánh sáng lờ mờ.

Tốc độ của giáo hoàng đi đoạn đường này cũng không nhanh.

Đi theo đến đây không chỉ có kỵ sĩ Thần Điện, còn có một đám mục sư Thánh Điện. Tuyến đường của bọn Thánh Đình không tránh khỏi những nơi dịch bệnh bùng phát, nếu trên đường gặp phải người nhiễm dịch bệnh, những mục sư Thánh Điện hiếm khi xuất hiện trước mặt thế nhân này sẽ ra tay cứu chữa.

Dưới ánh sáng của thánh giá, những người bệnh sắp chết như được sống lại.

Thủ đô Blaise, lâu đài Aselli.

"... Thánh linh giáng vinh quang xuống, thần linh đã cứu vớt những người thành kính đó."

Ferri III đặt mạnh bức thư tràn đầy những lời khen ngợi lên bàn, anh ta đọc một đoạn trong bức thư.

Tướng quân Karl trang nghiêm ngồi bên cạnh tân vương Blaise.

"Hay lắm, đúng là một giải pháp cho cái chết đen, giáo hoàng tốt bụng của chúng ta." Thoạt nhìn đôi mắt xám của Ferri III ánh lên ý cười, nhưng ý cười đó vốn không chạm đến đáy mắt: "Ông ta đâu phải tới làm lễ ngôi cho ta, rõ ràng ông ta tới đây để tự lên ngôi cho mình."

"Bệ hạ."

Tướng quân Karl cũng không nói cái gì giống như "cẩn thận" nữa. Ông ta cũng đã cảm giác được khí thế hùng hổ dọa người từ chuyến đi này của giáo hoàng.

Cái chết đen lan rộng khắp vùng đất Blaise thì trước đó cũng không phải vấn đề lớn lao gì. Vì đâu đâu cũng có người chết, ai ai cũng chết, dù là quý tộc hay dân nghèo —— cha xứ cũng không ngoại lệ. Nhưng kể từ khi sứ đoàn của giáo hoàng đến Blaise, mọi thứ đã thay đổi.

Các mục sư Thánh Điện đã chữa lành cho nhiều bệnh nhân trên đường đi, bọn họ tuyên bố rằng đó là ý muốn của thần linh.

Bọn họ tuyên bố với thế nhân rằng cái chết đen là trừng phạt dành cho những tội lỗi tràn ngập trên thế giới của Thánh Chủ. Đây là ngọn lửa thanh tẩy, chỉ có lòng thành kính mới có thể được cứu rỗi. Bọn họ làm theo ý chỉ của Thánh Chủ đến đặc xá cho những người thành kính.

Cách nói này đã nhanh chóng lan truyền khắp Blaise, ngoài tôn giáo gốc rễ vững chắc của Blaise, Ferri III không cần nghĩ cũng biết đám quý tộc tham sống sợ chết kia sẽ bày tỏ lòng trung thành với Thánh Đình, thì may ra có thể duy trì địa vị đặc quyền tối cao của mình trước dịch bệnh, e rằng chỉ mong sao trở thành chó săn của giáo hoàng.

Bọn đó dổ thêm dầu vào lửa để tuyên truyền, trái lại làm rất tốt.

"Bây giờ ngài định làm gì?" Tướng quân Karl hỏi.

"Liên lạc với đồng minh của chúng ta."

Ferri III chậm rãi nói.

"Đồng minh?"

Tướng quân Karrl lấy làm kinh hãi.

Ferri đưa cho tướng quân Karl một mật thư từ trong tay áo.

"Legrand."

___________________

Truyện Chữ Hay