Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta

chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hứa Thừa Hạo vẫn ngơ ngác, hoàn toàn không biết đã phát sinh cái gì.

Lý Niệm cau mày, nói: “Chuyện ở tiệc đính hôn tối qua ồn ào lắm, còn đăng lên cả báo sáng nay…” Cậu liền kể lại tất cả những gì mình biết, rốt cuộc Hứa Thừa Hạo cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

Tóm lại, bữa tiệc tối qua diễn ra quá thuận lợi, thuận lợi đến mức quần chúng hóng biến cũng không tin được, ngay cả Nguyễn Thần Hiên cũng cảm thấy đây là ảo giác không có thật – dù sao thì cả Hứa Thừa Hạo lẫn Cảnh Nhất Thành đều không có quan hệ tốt với y, y không tin đối phương sẽ thu tay, không nhân cơ hội thừa gió bẻ măng!

Dù là quần chúng hóng biến canh chừng rất gắt Hứa Thừa Hạo, hay Nguyễn Thần Hiên cực kỳ phòng bị Cảnh Nhất Thành, cả hai người đều không có động tĩnh gì, giống như chỉ tham gia một bữa tiệc bình thường, từ lúc đến cho tới lúc đi, cả hai đều thong dong bình tĩnh, khác xa trong tưởng tượng là sẽ có phim cẩu huyết cào mặt nhau hay bỏ đá xuống giếng gì đó.

Việc này làm cả Nguyễn Thần Hiên lẫn quần chúng hóng biến đều cảm thấy kỳ lạ cùng khó hiểu, bọn họ rỉ tai nhau: Chẳng lẽ Hứa Thừa Hạo đã thoát khỏi ảnh hưởng tình yêu nhanh như vậy?

Có người nói: “Chắc chắn rồi, dù gì Hứa Thừa Hạo là đại công tử chính thống của Hứa gia, vừa có tiền vừa đẹp trai, thiếu gì thì thiếu chứ chắc chắn không thiếu phụ nữ muốn nhào lên người đâu.”

“Tôi cũng thấy nhất định là anh ta không còn quan tâm người nào đó nữa, cho nên mới có thể bình tĩnh đến tham dự tiệc đính hôn, chứ không thì lúc đấy anh ta đang đi an ủi ai đó rồi.”

“Cô có chắc không, tôi nghi là lúc Hứa Thừa Hạo giải trừ hôn ước, không phải là muốn cho người kia tự do, mà là anh ta ghét bị cắm sừng nên trực tiếp từ hôn luôn!”

“Có khi nào là do có người muốn giấu diếm, nên mới nói vậy không?”

“Ha ha ha, chị đừng nói lung tung, nhỡ người ta nghe thấy sẽ khóc đó.”

Với phụ nữ nhà giàu vừa có tiền vừa có thời gian, tám chuyện sau bữa ăn luôn là hoạt động các bà, các cô thích nhất. Lúc Hứa Thừa Hạo từ hôn đã rất ồn ào xôn xao, bây giờ không có drama gì để nhìn, nên mọi người liền đặt sự chú ý lên Nguyễn Thần Hiên và An Nhu Vũ.

Biết làm sao được, ai bảo Nguyễn Thần Hiên cướp hôn thê của người ta, xong bây giờ tự dưng đi đính hôn với người khác, rồi cả thái độ của Hứa Thừa Hạo cùng An Nhu Vũ không hề lộ diện, nhìn thế nào thì cũng phải có chuyện gì đấy để bàn tán chứ.

Còn Chu Thiến, vì muốn bảo vệ hình tượng của Nguyễn Thần Hiên và mối quan hệ của cả hai, sau này cô đã công bố trước mặt mọi người rằng An Nhu Vũ là kẻ vô liêm sỉ, cứ quấn lấy hôn phu của cô, cứ thế đổ hết mọi chuyện lên đầu An Nhu Vũ.

Có thể tưởng tượng, An Nhu Vũ vốn là “được hai đại nam thần tranh đoạt, người người hâm mộ”, giờ trở thành “quấn lấy đàn ông mà người ta thì chẳng thèm”, như từ trên trời rớt thẳng xuống vực.

Cũng có thể thấy luôn, An Nhu Vũ sống ở An gia cũng không được tốt, tự nhiên tai tiếng xuất hiện, đoán chừng cô ta sẽ ăn khổ nhiều hơn rồi.

Với sự việc như vậy, Hứa Thừa Hạo chỉ có thể thốt lên: “Đờ mờ.”

Lúc anh đi dự tiệc, một câu nói, thậm chí một động tác lạ cũng không làm, nhưng những lời bịa đặt nhảm nhí lại truyền đi nhanh chóng, lại còn nói là do anh tung ra để củng cố thanh danh, nói gì thì nói, đúng là bản thân anh bị tình nghi nhiều nhất, khó trách Lý Niệm sẽ nghĩ như vậy.

Ngay cả chính anh cũng sẽ nghĩ thế nếu anh là người đứng ngoài hóng chuyện!

Hứa Thừa Hạo lập tức cảm thấy nhức đầu, anh đỡ trán nhớ lại tất cả việc xảy ra trong bữa tiệc tối qua. Một tia sáng đột nhiên lóe lên, có khi nào tất cả mọi thứ là do nam phản diện làm không?

Dù sao nếu chuyện này cứ tiếp tục kéo dài, chỉ tổ để cho nam chính hiểu nhầm rồi ghi hận mình nhiều hơn thôi, hơn nữa nam chính ăn quả đắng lại rất phù hợp với kế hoạch theo đuổi tình yêu của ai đó, nhìn kiểu gì cũng thấy người được lợi lớn nhất là hắn, cho nên… chắc chắn là hắn làm!

Lại kéo mình xuống hố… Đồ điên!

Hứa Thừa Hạo nghiến răng: “Một đám bị điên!”

Lý Niệm nhìn anh: “Biết ai làm rồi à? Ông định thế nào?”

Hứa Thừa Hạo vô lực phẩy tay: “Tôi không muốn quan tâm đến đám người đấy… Cũng không muốn để ý nữa, làm việc làm việc.”

Lý Niệm: “Ông không tức à?”

Hứa Thừa Hạo trưng bộ mặt than: “Lười đi so bì với một đám bị khùng.”

Lý Niệm định tiếp tục nhưng lại thôi, thấy Hứa Thừa Hạo thật sự không muốn nói chuyện, cậu mới yên lặng đứng dậy, ra khỏi phòng.

Chờ cửa phòng làm việc được đóng lại, Hứa Thừa Hạo lập tức rút một tờ giấy A ra, quẹt vài đường vẽ ra hình dáng của kẻ điên nào đấy, sau đó anh bắt đầu trút cơn giận dữ của mình bằng cách viết những từ như đồ điên, đồ thần kinh lên giấy, đến khi cả tờ giấy kín chữ anh mới đặt bút xuống.

Không so bì là do không thể đánh lại, chứ giận thì ai mà không giận!

Hứa Thừa Hạo lại rút thêm giấy ra trút giận, đến lúc cảm thấy hài lòng thì Lý Niệm trở lại gõ cửa: “Hứa tổng, tôi vào nhé.” Hứa Thừa Hạo đột nhiên chột dạ, tay chân luống cuống ném hai tờ giấy vào ngăn bàn, khóa lại rồi giả bộ nói: “Vào đi.”

Lý Niệm mở cửa, đem theo văn kiện vào: “Phía trên là văn kiện chiều hôm qua được tổng hợp lại, phía dưới là của sáng nay; hai rưỡi chiều sẽ có họp hội đồng cấp cao, năm giờ sẽ có họp hội đồng qua video…”

Lý Niệm chất đống giấy tờ lên bàn làm việc, thông báo lịch trình ngày hôm nay xong thì lại rời đi.

Hứa Thừa Hạo tưới nửa ly nước cho chậu vịt vàng, lên giây cót tiếp tục làm việc.

Anh cần phải sống, cần phải làm việc, cần phải thu hoạch ớt để trở về, dù sao anh cũng đủ bận rộn rồi, không có thời gian để ý đám người tâm thần kia, mà cũng không muốn có dính dáng chút quan hệ nào với họ.

Tiệc đính hôn là cái khỉ gì! Sau này, tất cả sẽ chỉ là tiểu tiết của cuộc sống thôi!

————-

Trong một sở nghiên cứu bí mật, tùy ý nhìn xung quanh, ta cũng chỉ có thể thấy nhân viên nghiên cứu đeo thẻ, mặc áo khoác màu trắng, cùng đội bảo vệ đeo tai nghe, cầm súng gây mê. Bọn họ như những bánh răng ăn khớp với nhau, vận động vô cùng chính xác, tận tâm và cẩn thận thực hiện công việc của mình.

Còn người điều khiển những bánh răng này… Hắn đang ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt cổ quái nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính trước mặt, một hồi lâu cũng không thấy nhúc nhích.

Trên màn hình là một đoạn video đang pause, trong hình là bóng lưng của một thanh niên mặc vest, tay trái anh ta đang đè một tờ giấy A, tay phải đang cầm cây bút máy viết dở chữ “điên”, nét chữ hằn hơi sâu, cách màn hình nhưng vẫn cảm nhận được lửa giận cùng ai oán của anh ta.

Cảnh Nhất Thành vuốt ly sứ trong tay, hắn bây giờ cũng không biết trong lòng mình đang cảm thấy gì.

Những năm gần đây, hắn làm việc khá gàn dở, làm người khác vô cùng căm ghét. Không thiếu người ngoài mặt thì cười với hắn, nhưng quay lưng thì chửi hắn kẻ điên, nhưng vẽ hắn lên giấy rồi ghi chữ lên thì đúng là lần đầu tiên gặp.

Cái này có vẻ hơi… trẻ con.

Trẻ con đến độ làm người ta bật cười, hoàn toàn không giận nổi.

Hắn cúi đầu uống trà, lúc môi chạm vào miệng ly, hắn mới ngạc nhiên phát hiện, hắn vừa cười.

Những nhiệm vụ phức tạp tốn nhiều thời gian cùng tình cảm càng ngày càng nặng nề đã làm hắn dần dần chìm trong một lớp sương mù đen tối, dường như đã lâu lắm rồi, hắn không cầm ly trà, nhìn cái gì đó một chút rồi cười như vậy.

… Thật làm người ta hoài niệm.

Nước trà tràn vào miệng, dần dần dâng lên vị đắng, Cảnh Nhất Thành lại theo bản năng giống như trước đây, nhớ lại chút vị kẹo ngọt ngào cuối cùng trong lòng để rửa sạch những khó chịu hiện tại.

Chỉ cần nghĩ đến cô bé đưa kẹo ngày nào giờ lại lạnh lùng với mình, khó chịu trong lòng chẳng những không được rửa sạch, mà nó còn biến những viên kẹo trong trí nhớ thành vị đắng, không còn chút ngọt ngào nào.

Tâm trạng của Cảnh Nhất Thành nháy mắt rơi vào khoảng không, hắn lục từ trong túi ra những cục kẹo, bóc từng viên từng viên bỏ vào miệng, hắn cố hết sức hồi tưởng lại niềm vui mình từng trải qua trước kia, nhưng càng cố nhớ, cũng chỉ nhìn thấy cô bé đưa kẹo lạnh lùng từ chối mình.

– “Tôi không thích anh, anh đừng làm phiền tôi nữa!”

– “Xin anh hãy tha cho tôi đi, anh thích tôi điểm gì, tôi sẽ sửa được không?”

– “Cảnh Nhất Thành, anh là một tên điên! Tại sao lúc đấy tôi lại cho anh kẹo chứ?! Nếu như có lần nữa, tôi nhất định sẽ tránh thật xa!”

Ầm! Ly sứ bị dằn mạnh xuống bàn, dằn luôn cả suy nghĩ đang hỗn loạn của Cảnh Nhất Thành xuống đáy lòng.

Hắn đứng dậy, cởi áo khoác trắng rồi đi ra ngoài, hắn bức thiết cần nhìn thấy An Nhu Vũ để bình tĩnh lại tâm tình – nếu không, hắn cũng không biết tâm trạng hắn sẽ biến thành cái gì.

Bây giờ là giờ cao điểm buổi trưa, dân văn phòng tràn ra ngoài đi ăn trưa, ngay cả tòa nhà của tập đoàn Hứa thị cũng náo nhiệt.

Hứa Thừa Hạo và Lý Niệm đi thang máy xuống lầu, cả hai vừa đi ngang qua đại sảnh vừa bàn xem trưa nay ăn gì, thì thấy có một người vô cùng quen mắt đứng ở cửa – An Nhu Vũ.

Cô cũng nhìn thấy Hứa Thừa Hạo, gương mặt tiều tụy nháy mắt hiện lên một chút tủi thân, đôi mắt rưng rưng: “Hạo ca ca…”

Hứa Thừa Hạo cảm thấy cô ta đến tìm mình, chắc chắn không phải là chuyện tốt, anh lạnh nhạt nói: “An tiểu thư.”

Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau, cách đây cũng chỉ một tuần. Nhưng nhìn gương mặt tiều tụy của An Nhu Vũ và thái độ xa cách của Hứa Thừa Hạo, ai cũng sẽ lầm tưởng cả hai đã một năm không gặp.

An Nhu Vũ không chấp nhận được Hạo ca ca dịu dàng trong trí nhớ lại lạnh lẽo với mình, cô bước đến gần theo thói quen, nói: “Hạo ca ca, sao anh lại đối xử với em như vậy… Chuyện ở tiệc tối hôm qua có phải anh làm không? Anh đã nói sẽ bảo vệ em, nhưng tại sao cuối cùng người tổn thương em lại là anh?”

Hứa Thừa Hạo vốn đã rất bực mình vì chuyện bữa tiệc hôm qua, giờ lại bị người khác nhắc thẳng mặt nên sắc mặt anh trầm xuống ngay lập tức, anh lạnh lùng nói: “Xin An tiểu thư tự trọng, tôi niệm tình cảm cũ nên sẽ không làm khó cô, nhưng cũng không để cô tùy ý vu khống như vậy, nếu cô vì chuyện này mà đến tìm tôi thì cô nên về nhanh đi.”

An Nhu Vũ sững người, không thể tin được, nói: “Hạo ca ca nặng lời với em? Sao, sao anh lại đối xử với em như vậy?”

Hừa Thừa Hạo cười như không cười: “Tại sao tôi lại không thể đối xử với cô như vậy? Xin hỏi, quan hệ giữa tôi và An tiểu thư là gì?”

“Em là—” An Nhu Vũ khựng lại, cô đột nhiên nhận ra lớp bảo hộ mười mấy năm mang tên hôn thê mà mình định nói ra, chính tay cô đã vứt bỏ.

An Nhu Vũ bỗng nhiên thấy sợ hãi, bởi vì cô biết rõ, khi bản thân cô và Nguyễn Thần Hiên còn chưa khẳng định được quan hệ, thì hậu quả sẽ như thế nào nếu cô mất đi lớp bảo hộ này, cô cảm thấy sợ, muốn chuộc lại sai lầm: “Hạo ca ca, anh đang giận em phải không? Thật xin lỗi, em cũng chỉ nghe người khác nói là anh làm nên mới đến hỏi, là em quá hấp tấp. Thật xin lỗi, Hạo ca ca, anh đừng tức giận.”

Hứa Thừa Hạo cười nhạt: “Cô vu khống tôi lại còn không muốn tôi tức giận? Cô nghĩ cô là ai vậy?”

Hứa Thừa Hạo càng nói tới thân phận, An Nhu Vũ càng sợ hãi. Cô đã hoàn toàn quên mình tới đây để chất vấn đối phương, nhân tiện khóc lóc trách cứ An gia và kể khổ vì bị người xung quanh xa lánh, bây giờ trong đầu cô, tất cả đều là vãn hồi quan hệ: “Hạo ca ca, em xin lỗi, em biết trước kia là em không tốt, em phải làm gì để anh không tức giận, anh nói cho em biết được không? Em xin lỗi anh, thật xin lỗi thật xin lỗi, anh, anh đừng như vậy được không? Em sợ.”

Trước kia, chỉ cần cô nhận lỗi rồi làm nũng, Hứa Thừa Hạo đã sớm tha thứ cho cô, bắt đầu nhẹ nhàng an ủi cô. Nhưng hôm nay, dù An Nhu Vũ có mong mỏi nhìn đối phương thế nào, nhận được cũng chỉ là một câu lạnh nhạt: “An tiểu thư tự trọng.”

Nước mắt trên đôi mắt rưng rưng của An Nhu Vũ liền rơi xuống, cô khẽ khóc: “Hạo ca ca, anh đừng như vậy, lúc đầu chúng ta đã đồng ý là có thể làm bạn, anh là anh trai em, còn em là em gái anh… Chúng ta giống như trước đây không được sao? Hạo ca ca, anh thật đã quên tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta rồi sao?”

Truyện Chữ Hay