Phòng của Ylang ở tầng hai, không gian rất nhỏ, không có chỗ để mở cửa, chỉ treo một tấm da thú cực lớn làm rèm.
Nóc nhà hình tam giác cao khoảng nửa người, người trưởng thành không thể đứng thẳng được.
Giường của nàng là do người cha lão Lynn tự tay dùng gỗ, mài đi, ghép vải nhung, đặt lên khăn trải giường bằng vải bố hình hoa đơn giản cũ kỹ, phần giữa hơi hơi lõm, bốn phía khéo nhếch lên, rất ra dáng. Đây được gọi là giường công chúa.
Một chiếc giường công chúa chiếm hơn nửa không gian, bên giường có một chiếc bàn học thấp tự chế, chạm tới tường gỗ đối diện.
Bên tay phải bàn học có một cái cửa sổ gỗ đang mở. Nó cũng do lão Lynn làm, nhìn thì đơn sơ nhưng cũng không dính xíu mưa dột.
Góc tường đối diện cửa gỗ bày một cái rương màu xám thẫm làm từ da cá sấu Sauron, bên trong chứa quần áo bốn mùa của Ylang. Bốn mùa ở vương quốc Tanlis cũng không phân biệt được rõ ràng, bảy bộ đồ đủ để mặc cả năm.
Mấy thứ đồ lớn nhét đầy phòng nhỏ. Tất cả mọi vật cũng đã cũ nhưng toàn bộ gian phòng lại sạch sẽ, tràn ngập mùi hương ngát của thiếu nữ.
Lúc này, túi bị đặt trên bàn sách, cục bông Ylang đưa mắt ra khỏi túi, bất lực nhìn mẹ mình Nicole.
Ác ma hôn mê nằm trên giường công chúa, Nicole sau khi rửa tay thì thở dài ngồi ở mép giường.
Tiết trời cuối thu, Ylang mặc một cái váy liền vải bông màu trắng cùng một cái áo có ren. Lần ngã trong đường tắt nọ khá mạnh, dưới ánh nến, Ylang liếc qua, lờ mờ đếm được năm lỗ thủng, phần rìa lỗ có dính bùn.
Cục bông Ylang nhìn chăm chú mà run trong lòng, Nicole dịu dàng cởi áo của con gái ra.
“Mong Nữ Thần Ánh Sáng phù hộ, trong lúc mẹ kiểm tra thân thể anh ta sẽ không tỉnh… À không! Nữ Thần Ánh Sáng không nên phù hộ thì tốt hơn…”
Ylang ưu thương xoay chuyển hai con mắt đậu đen tròn xoe lóng lánh của mình, nhìn về phía nóc nhà tam giác bằng gỗ, thật lòng cầu nguyện thay tiểu thư Jones. Xin Nữ Thần Ánh Sáng đi chăm chút vị tiểu thư già kia, đừng rảnh rỗi không có việc gì rồi đến đi bộ quanh xóm nghèo.
Trong phòng vang lên một tiếng khóc nức nở, trầm thấp và đè nén.
Ylang nhanh chóng quay lại, lo lắng nhìn Nicole.
Nicole nhẹ nhàng vuốt ve làn váy bông. Váy này sửa qua năm lần, mỗi lần thêm một vòng vải ở phần chân, đuổi theo vóc dáng cao dần từng năm của Ylang.
“Ylang bé nhỏ lớn rồi, việc cần lo lắng lại càng nhiều, đúng là già đi cũng không yên.” Nicole thở dài, cởi váy trên người con gái.
Lần này, trên người nàng cũng chỉ còn đồ lót và quần nhỏ.
Chuyện Ylang lo lắng cũng không xảy ra.
Kinh nghiệm phong phú giúp Nicole không cần cởi hết đồ cũng đã có phán đoán, biết rõ con gái không bị xâm phạm.
Bà dùng khăn tẩm nước ấm, thay con gái lau mặt, cổ, tay cùng chân. Sau đó bà giũ chăn quạ nhung đặt ở cuối giường ra, nhẹ nhàng đắp lên.
“Hoá ra mẹ cố ý hù dọa cha…” Ylang vòng đuôi lên trước người, vỗ vỗ mình, nâng phần ngực khá có co dãn.
Không cần kiểm tra thân thể, tốt quá!
“Hơn nửa đêm còn phải làm khoai tây nghiền cho con ăn.” Nicole oán trách, ném khăn vải về trong chậu đồng, hầm hừ bưng chậu nước xuống tầng.
Cục bông Ylang gật cái đầu không cổ của mình.
Từ giữa trưa đói tới giờ, lại gặp kinh hãi, để nàng gặm bánh mì khô nhất định không vô. Mẹ thật sự quá tốt!
Khoai tây nghiền!
Khoai tây ba đồng một pound, bánh mì khô một một pound, cho dù cho khoai tây thêm nước nấu thành khoai tây nghiền hai pound, giá cả vẫn là bánh mì khô quý hơn. Quản gia Nicole cần kiệm chỉ làm khoai tây nghiền vào cuối tuần để thay đổi khẩu vị cho một nhà ba người. Không ngờ hôm nay lại có khoai tây nghiền!
Mà nghĩ lại, cho dù là bánh mì khô hay khoai tây nghiền cũng chẳng liên quan gì tới mình vào lúc này.
Cả cục bông bắt đầu đắm chìm bi thương.
Nicole đi xuống tầng.
Ylang chui ra từ khe hở của túi, bám vào bàn học, nhìn chăm chú “mình” trên giường twff trên cao xuống.
Mái tóc đen nhánh dày như rong biển trải trên gối cũ làm nổi màu da trắng tuyết.
Mặc dù ở đất nước tín ngưỡng Nữ Thần Ánh Sáng, tóc đen mắt đen có cùng màu với đêm tối sẽ bị kỳ thị, nhưng Ylang cố chấp cho rằng màu tóc và mắt mình rất đẹp.
Nhất là sau khi mất đi thân thể, đứng ở góc độ của người ngoài xem chính mình, thật đúng là một vị tuyệt thế giai nhân.
Ylang nhìn thân thể mình, vừa ai oán vừa xót thương, ngây người cả buổi, trong lòng còn chưa có đầu mối.
Nàng không nghĩ ra bất cứ cách giải quyết nào, chuyện này còn khó hơn phương trình nguyên tố ma pháp phức tạp nhất gấp vạn lần!
Có lẽ nàng sẽ không bao giờ lấy lại thân thể xinh đẹp của mình được… Thật đau lòng.
Trong lúc nàng đang hối tiếc, hắn bỗng nhíu mày, mở to mắt.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, trong đôi mắt màu đen xuất hiện thứ không phải tình cảm của nhân loại.
Như biển sâu. Biển sâu nơi ánh sáng mãi mãi không chiếu tới. Tối tăm và lạnh lẽo tuyệt đối, không ai có thể nhìn trộm.
Cho dù là mặt của mình, Ylang cảm thấy vô cùng.
Nhưng sau nháy mắt hắn không duy trì nổi nữa.
Hắn hít hà thấp một tiếng, giơ tay lên, sờ hai chỗ sưng lớn sau ót.
Ánh mắt hắn di chuyển, phát hiện cục bông Ylang đang lén lén lút lút trên bàn sách.
Lúc hắn đang định mở miệng thì tiếng bước chân vang lên.
Là Nicole đang bước lên cầu thang gỗ nhỏ hẹp.
Ylang vội vàng thấp giọng nói với hắn: “Không nói được tiếng người thì giả bộ ngủ, đừng lắm miệng!”
Nếu hắn dùng giọng cổ quái kia nói một câu “Ta trời sinh là Thần”, Nicole nhất định sẽ bị dọa ngã lăn xuống thang lầu.
Giao việc hoàn tất, giờ cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Ylang ôm đuôi thở dài, sau đó chui về trong túi, chỉ để lại một mắt âm thầm quan sát.
Nicole vén rèm cửa khom người vào, thấy “Ylang” tỉnh, bà lập tức dựng mi, lớn tiếng chửi: “Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có đi lêu lổng cùng mấy quý tộc kia! Như con trai gì của đại công tước ấy, đã trễ như vậy mà cậu ta cũng không đưa con về! Thà học hai cái ma pháp còn có ích hơn! Con làm mẹ thất vọng thật sự!”
Bà giả vờ ném bát khoai tây nghiền trong tay lên bàn sách, tràn ra hai miếng nhỏ.
Cục bông Ylang run sợ nhìn về ác ma trên giường công chúa, sợ hắn tức giận làm thương người.
May mà người này khinh thường nhân loại, hoàn toàn không để ý tới lời chửi bới của Nicole. Có khi hắn cũng không hiểu vì sao người đàn bà trung niên này phát điên.
Thấy con gái không tranh luận cũng không đảo mắt, sắc mặt Nicole trở nên tái nhợt.
Nàng khẩn trương ngồi vào mép giường, thò tay đẩy “Ylang” một cái.
“Đừng nói là con ra ngoài lêu lổng cùng con trai của đại công tước nhé? Trả lời mẹ mau!”
Cục bông Ylang dùng đuôi che kín mắt của mình.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
“Nói nhanh…!” Giọng Nicole càng thêm khẩn trương, đè nén cơn lửa giận.
“Ục ục… Xì xào.”
Bụng đói hơn nửa ngày đưa ra lời kháng nghị như gió bão mưa rào. Hắn chậm rãi gục đầu xuống, nhìn chằm chằm vào phần bụng như đốt lửa.
Khoé mắt Nicole giật nhẹ hai cái.
Nếu là đi cùng con trai của công tước thì sẽ được bao bữa tối nhỉ?
Vậy… là đạo sư ở học viện dạy quá giờ ư?
Nicole từ trước tới giờ chưa từng nhận là mình trách lầm con gái hay chồng. Sau khi vội ho một tiếng, bà mẹ hiền này nói một câu “Ăn đi” rồi khom người đi xuống cầu thang.
Ylang buông đuôi xuống, chui ra khỏi túi.
Chỉ thấy ác ma đại nhân trên giường công chúa quay sang nhìn với ánh mắt sâu thẳm, môi khô giật giật, không tình nguyện hỏi Ylang: “Đây là cái gì?”
“Món khoai tây nghiền ngon nhất!” Ylang nhảy đến bên bát gỗ, tham lam ngửi mùi khoai tây nghiền thơ ngon.
Tuy cái thân thể hình cầu này hoàn toàn cảm giác không thấy đói, nhưng tinh thần của nàng đã sớm bụng đói kêu vang.
Ngửi mùi kia, có bỏ muối nữa kìa!
“Mẹ Nicole mạnh miệng mềm lòng.” Ylang cúi đầu nhìn một vòng, không tìm thấy miệng trên người của mình.
Nàng như một cục bông, lông xù xù mềm mại, còn co dãn tốt. Thân thể tròn vo lớn bằng bàn tay, sau lưng có một cái đuôi dài bằng hai ngón tay.
Có mắt, biết nói chuyện, có thể ngửi thấy mùi hương, nhưng không có miệng.
Lúc nàng đang nghĩ xem nên làm cách nào để ăn uống, cái đuôi bỗng bị người xách lên.
Hắn cầm ngược nàng lên, dùng đôi mắt màu đen lạnh nhạt nhìn chăm chú, ngạo mạn nói: “Đừng mơ dùng đồ ăn thấp kém của nhân loại làm bẩn thân thể Thần của ta.”
“Dựa vào đâu mà không cho tôi ăn!” Ylang giận dữ kháng nghị.
Chỉ thấy hắn nhẹ giật khóe môi, nhếch mày, nói: “Thật đáng buồn, ta biết rõ, ngươi không thể thoát khỏi sự trói buộc của dục vọng thấp kém nên chắc chắn sẽ ăn vụng. Để ngừa mọi chuyện, ta sẽ cố ăn hết nó.”
Ylang: “???”
Hắn dùng tay trái ấn nàng vào trong chăn quạ nhung.
Ylang nhất thời quên phản kháng.
Nàng chợt phát hiện, khi gương mặt đó của mình bày ra vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, sau đó nhanh chóng ấn người khác, thật sự ngầu vô cùng.
Từ từ! Không phải, đợi đã, bây giờ người bị ấn chặt chính là mình!
Nàng đưa mắt ra ngoài khe hở.
Vừa nhìn lên, nàng chỉ thấy ác ma này đang nhanh chóng dùng tay phải ăn khoai tây nghiền….
Ylang: “!!!”
“Này! Không phải anh nói anh tuyệt đối không đụng đến đồ ăn thấp kém của nhân loại à!” Nàng kháng nghị bằng giọng nói non nớt.
Hắn giơ ngón tay lên, ấn mắt nàng về, còn cuốn đuôi nàng quanh đầu ngón út.
Ylang: “…”
Một lát sau, hắn chậm rãi lỏng tay ra, thả Ylang, sau đó khẽ cười thấp một tiếng, vẻ ưu nhã ngạo mạn: “Đương nhiên là không để thân thể Thần của ta dính tẹo nào.”
Ylang: “…”
Nàng nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, chợt phát hiện người này hình như nói vài câu tiếng người mà không dùng cái giọng cổ xưa hoa lệ kia.
Là đói khát cho nhân tính ư?
Nàng nhảy lên bàn học.
Chỉ thấy bát gỗ bị hắn ăn sạch sẽ, ngay cả hai phần khoai tây nghiền nhỏ trên mặt bàn cũng không cánh mà bay.
Ylang: “…”
Đúng là chút xíu cũng không để lại cho nàng.
Nàng hơi giận lại có chút buồn cười, nhìn lại chỉ thấy tên ác ma chiếm cứ thân thể của nàng đã ngã xuống giường ngủ rồi.
Mày hắn nhíu lại, thoạt nhìn không hề vui vẻ.
Ylang đi quanh bát một vòng, cảm nhận mùi khoai tây còn vương trong không khí, sau đó ánh mắt bỗng dừng lại trên tay của hắn.
Cái tay đã cầm khoai tây nghiền kia trở nên sạch sẽ một cách rất đáng nghi.
Nhìn quanh một vòng, Ylang nhìn thấy dấu tay lau qua trên gối của mình.
Ylang: “…”
Nàng buồn bã nhảy về giường.
Cuộc sống thuộc về nàng đã bỏ nàng mà đi, tương lai không thể đoán trước, tiền đồ chỉ như một đám sương mù.
Không có cách nào.
Nàng bất đắc dĩ tiến vào chăn của mình.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không cam lòng. Nàng lấy hết sức, hung dữ đụng hắn, đẩy hắn đến mép giường công chúa.
Nàng muốn dùng hết sức giữ vững lãnh địa của mình, không cho ác ma này chuyển biến.
Nằm trong chăn quạ nhung, ngửi hương thơm nhàn nhạt quen thuộc, mắt của nàng càng ngày càng trùng xuống…
“Có khi mình đã sớm đi ngủ rồi, ngày mai mặt trời lên sẽ phát hiện ra mọi chuyện đều là mơ.”
Ý nghĩ mơ hồ cuối cùng trong đầu chậm rãi biến mất.
…
Cả người Ylang đều đau.
Nhất là đầu gối, bả vai cùng xương sườn… À, còn có tay nữa.
Đau rát.
Nàng khó khăn mở mắt, chớp chớp.
Trái tim chợt nhảy dựng, nàng giơ tay lên, đưa tới trước mặt xem.
Là tay của nàng! Thân thể của nàng không bị ác ma chiếm, nàng cũng không biến thành cục bông!
“Ôi, hoá ra là nằm mơ thật! Đó không phải là sự thật!” Ylang vui vẻ muốn xoay vòng vòng trong phòng.
Bỗng nhiên, một cái tay lạnh băng vươn ra từ phía sau, giữ lại cổ của nàng.
Hô hấp của Ylang đột nhiên ngừng.
Sau thời gian ngắn chần chờ, người đứng phía sau cũng không giết chết nàng. Hắn xách nàng lên như cầm một món đồ chơi, ngồi thẳng.
Nhờ nắng sớm xuyên qua từ cửa sổ thủy tinh, Ylang thấy rõ khuôn mặt của đối phương.
Tuy cái tay bóp chặt cổ nàng cũng không dùng sức, nàng vẫn cảm thấy hít thở không thông.
Quá… quá đẹp.
Nàng dám nói rằng, trên thế giới này không có bất kỳ một giống loài nào có thể hoàn mỹ hơn hắn.
Cho dù đích thân Nữ Thần Ánh Sáng đến sợ cũng phải cam bái hạ phong.
Hắn mặc áo choàng màu đen, cúi bên giường, nhìn chăm chú nàng một cách lạnh lùng.
Áo choàng hắn đen hơn cả màn đêm, màu mắt hắn còn đen thuần hơn áo choàng hắn.
Đó là độ sâu mà ngay cả sao trời cũng không đến được.
Màu đen đậm lại càng khiến màu da hắn thêm tái nhợt như băng sâu vạn năm.
Hôm qua nhìn thấy một góc nhỏ, nàng cũng không ngờ tới phần bị vành mũ che đậy… Hic, mắt, mũi đều là kỳ tích của tạo hoá.
“Có di nguyện gì.” Môi mỏng hé mở, giọng nói làm rung động lòng người.
Hắn lại khôi phục giọng điệu cổ xưa hoa lệ, đánh mất chút nhân tính mới nảy sinh.
Trực giác nói cho Ylang rằng, hắn có thể bóp nát thân thể và linh hồn nàng một cách đơn giản.
Sợ hãi chiếm lấy nàng.
Đó không phải là mơ, đó là thật sự!
Tên trước mắt này là một ma quỷ thật, hắn vốn dĩ không có tình cảm của nhân loại. Hắn đã giải trừ được nguyền rủa trao đổi thân thể, bây giờ định lấy mạng của nàng.
Ylang khó nhịn được buồn than một cái.
Di nguyện…
Trừng phạt kẻ muốn giết nàng? Để lại tài sản giàu có cho Nicole và lão Lynn? Tặng cho họ một đứa con mới? Biến bọn họ trở thành quý tộc?
Trong đầu hiện lên ngàn vạn chữ, kết quả là nàng không quản tốt miệng của mình, một câu khiến nàng hận không thể đánh chết bản thân được thốt ra:
“Tôi muốn ăn khoai tây nghiền.”
Nhờ nắng sớm, nàng thấy rõ vẻ mặt hờ hững của hắn lập tức tan vỡ.