Bộ đồ rách rưới bị ném loạn nơi góc tường.
Cô gái trước mặt yếu ớt như một đóa hoa nhỏ chịu mưa gió tàn phá.
Gattos khiếp sợ lui một bước.
Sao có thể như vậy được?
Ngày hôm qua Vinár nói yêu nàng, nàng không nhận.
Chẳng lẽ sau khi mình rời khỏi, Vinár một bên tình nguyện lại cưỡng ép nàng sao!
Vinár Hơard – một đại quý tộc có huyết thống cao quý, tiếp nhận sự giáo dục tiên tiến nhất – sao có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú này chứ! Thân sĩ tuyệt đối sẽ không làm vậy!
Con ngươi Gattos co lại, nhìn chăm chú vào cô gái tóc đen đáng thương trước mặt.
Nàng yếu ớt như cành cây có thể gãy bất cứ lúc nào, bộ đồ trên người hiển nhiên mới vội mặc vào, không được chỉn chu.
Tóc đen mềm mại tung bay sau lưng. Rõ ràng nàng không có sức, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng rùng mình nhưng nàng lại cố gắng đứng thẳng lưng.
Tay nàng đỡ khung cửa, ánh mắt đề phòng.
Thật đáng thương! Gattos mềm lòng.
Ylang cũng không biết: trong khoảng thời gian ngắn ngủi mình mở cửa, đối phương cũng đã tự mình vẽ ra một bi kịch tình sắc.
“Thân Vương điện hạ,” Nàng nói, “Tôi đang ốm nặng, tạm thời không thể chép tấm bia đá ma pháp. Liệu anh có thể giúp tôi xin đạo sư James cho nghỉ không?”
Họng nàng do sốt nên hơi khàn khàn, giọng nói mềm mềm ngọt ngào nghe vô cùng gợi cảm.
Yết hầu Gattos di chuyển, không kìm lòng mà tưởng tượng dáng vẻ giãy dụa, gào khản giọng của nàng khi bị Vinár đặt trên giường. Cuối cùng nàng vẫn không đánh lại thanh niên tuổi trẻ cường tráng nọ, chuyện gì sẽ xảy ra sau đó trong cái nhà gỗ nho nhỏ này? Lúc ngừng chống cự, nàng hẳn đã rất tuyệt vọng? Sau đó thì sao? Vinár mang khoái cảm đến cho nàng chứ?
Ôi không, khoái cảm quỷ gì, hãy xem xem nàng bị giày vò thành gì rồi!
Gattos véo mạnh lòng bàn tay, ném những hình ảnh kia ra khỏi đầu.
“Cô…” Vừa mở miệng, anh ta phát hiện giọng của mình trở nên vừa khô vừa khàn, sợ tới mức ngậm miệng lại.
“Điện hạ?” Ylang cảnh giác, cầm lấy cửa, tùy thời chuẩn bị đóng sập lại, “Rốt cuộc anh tới tìm tôi là có chuyện gì?”
Im lặng một lúc, Gattos trộm điều chỉnh hô hấp, hạ giọng nói: “Tôi chỉ thay đạo sư của cô sang đây xem xem. Cô… có cần giúp không?”
“Không cần, cảm ơn.” Ylang quyết đoán đuổi người, “Tôi ngủ tiếp trong chốc lát, tranh thủ buổi chiều làm việc.”
“Không cần gấp gáp như vậy.” Đầu óc Gattos hơi loạn. Cũng không biết là anh ta muốn an ủi nàng hay muốn ngắt lời nói không bình thường của mình, anh ta nói một chuyện cho nàng, “Trong mộ có phát hiện mới, không chừng còn sẽ có một tấm bia đá nữa, mấy người có thể còn phải ở lại vài ngày.”
Ylang nhạy bén nói: “Vậy là có một cái mộ khác ư?”
Hiển nhiên tấm bia đá có khắc tên thật của nguyên tố thuỷ kia là một hòn đá phong mộ.
Nếu như còn có tấm bia đá khác, vậy chẳng phải có nghĩa là nơi đây không chỉ có một ngôi mộ sao? Mộ trong mộ?
Gattos hơi chấn động.
Độ thông minh của cô gái này vượt xa sự tưởng tượng của anh.
Sau khi trải qua chuyện như này, nàng rõ ràng không cam chịu, suy nghĩ vẫn đặt ở việc chính.
Thật sự là… cứng cỏi ghê.
Ánh mắt Gattos không tự chủ hiền đi rất nhiều.
Chính anh ta cũng không ý thức được rằng: sự si tình mà Vinár biểu hiện ra hôm qua đã thành công đưa tới sự chú ý của anh ta. Anh ta vô thức muốn xem xem cô gái tóc đen này rốt cuộc có gì mà khiến một người như Vinár choáng váng đầu óc.
Hôm nay, anh ta phát hiện Vinár không tiếc vi phạm nguyên tắc thân sĩ cũng muốn dùng sức mạnh với nàng. Việc này càng nâng cao giá trị của cô gái trong lòng anh.
“Cô ấy nhất định có mị lực đặc biệt mà mình chưa phát hiện.”
“Vinár vì cô ấy mà bỏ cả Sif… Ôi, Sif đáng thương, rõ ràng em ấy xinh đẹp lại thiện lương như vậy… Nhưng cô gái tóc đen này hình như càng đặc biệt hơn…”
Bản năng cạnh tranh của giống đực đã khắc vào trong xương từ xưa. Có lẽ nó không lộ rõ nhưng nó sẽ lặng lẽ làm thay đổi một phần nhỏ tâm trạng và suy nghĩ.
Ví dụ như lúc này, anh ta cũng rất muốn đánh cho Vinár dừng lại.
Đương nhiên, anh ta cho là mình cũng không có tâm tư gì khác, chỉ là đơn thuần xuất phát từ chính nghĩa, muốn lấy lại công lý cho một cô gái đáng thương bị cường bạo mà thôi.
“Mau đi nghỉ ngơi.” Gattos điện hạ cường thế nói, “Thân thể đã thành thế này, đừng đứng ngốc đấy.”
Ylang trì độn nghiêng đầu về một bên: “… Ah.”
Vị vương tử này hình như có điểm là lạ.
Nhưng nàng còn đang sốt, không có lòng đoán xem Thân Vương điện hạ nghĩ gì.
Dáng vẻ ngốc nghếch này của nàng lại khiến đôi mắt xanh biếc sau mặt nạ màu vàng kim co rút lại. Thật đáng yêu!
Vốn nàng bướng bỉnh lạnh lùng như vậy; nhưng sau khi chịu tổn thương, nàng lại trở nên xinh đẹp một cách yếu ớt, không thể chống cự bất cứ sự xâm phạm nào, chỉ có thể mặc cho người làm việc họ muốn… Thật sự rất dễ dàng làm khơi dậy mong muốn chiếm đoạt tà ác trong lòng người!
Gattos bỗng nhiên hơi hiểu Vinár. Đương nhiên, sau khi hiểu cậu, anh ta càng thêm khinh bỉ và thống hận cậu.
Đàn ông gánh vác trọng trách như bọn họ từ nhỏ đã phải học cách tỉnh táo, lý trí và khắc chế. Nếu như ngay cả thú tính cũng không vượt qua được, nói gì đến làm nên nghiệp lớn!
“Mình sẽ không bao giờ vi phạm nguyên tắc của mình vì người phụ nữ.”
Thân Vương điện hạ nắm chặt nắm đấm, quay người rời đi. Áo choàng quét ngang không khí ẩm ướt sáng sớm, phát ra một tiếng giòn vang.
Ylang đưa mắt nhìn Gattos rời khỏi, nàng đóng cửa lại, đi về phía giường như du hồn.
Ác ma chui ra từ trong vách tường. Tuy bản thân hắn không ngại lực lượng ánh sáng, nhưng giờ đang trúng nguyền rủa đổi hồn kỳ quái, hắn phải cẩn thận mọi việc, không thể để Ylang bị Thần Điện Ánh Sáng theo dõi sát sao.
Hắn thuận tay kéo Ylang về trong ngực, ôm nàng lại.
“Chậc,” Hắn híp mắt, “Thoạt nhìn, người này cũng vội vã muốn được làm tế phẩm.”
Ylang lại càng hoảng sợ: “Nhất định là anh nhìn lầm rồi.”
Nói đùa gì vậy, “hiến tế” trong lời ác ma chính là ý “mời gọi” mà?
Gattos “mời gọi” nàng ư?
Hãy bỏ qua cho nàng đi!
Nàng hơi phiền não, không biết nên giải thích chuyện này với ác ma như thế nào.
Nếu nói ra chân tướng, hắn nhớ tới những lời mình đã từng nói kia, chỉ sợ sẽ thẹn quá hoá giận, trực tiếp bóp chết Vinár.
Thật là buồn người!
Ylang lắc đầu. Thôi, hết bệnh rồi suy nghĩ tiếp những vấn đề đau đầu. Việc cấp bách là ngủ một giấc, để nhiệt độ cơ thể hạ hẳn đã.
Lúc này nàng mặc quần áo, ác ma cũng thuận tay ngưng ra áo choàng màu đen. Giờ nàng không cảm thấy thẹn như vậy, ngược lại có cảm giác an toàn kỳ quái.
Nàng quá lạnh. Tuy nàng phát sốt nhưng chăn bông và quần áo lại vẫn luôn như khối băng ấp không nóng vậy.
Toàn bộ thế giới chỉ có một nguồn nhiệt, đó chính là thân thể của ác ma.
Dù sao… Dù sao… Lúc nàng biến thành cục bông, nãng đã sờ lên sờ xuống trên người hắn, tiến vào chui ra, cũng không có vấn đề gì lớn… nhỉ?!
Nàng mơ mơ màng màng, gục gật trong chốc lát.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên nàng cảm thấy hắn tách ra ngón tay của nàng.
Nàng nắm chặt áo choàng hắn.
Hắn đẩy tay nàng ra.
Tuy hắn có thể trực tiếp biến mất, nhưng nàng cuộn người tựa sát hắn như vậy, nắm lấy quần áo của hắn, dáng vẻ không rời. Điều này khiến tâm trạng của hắn rất tốt, người cũng có chút lười, không muốn sử dụng lực lượng bóng tối.
Không ngờ lại làm nàng tỉnh.
Nàng mở to đôi mắt chứa nước ngái ngủ, nâng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hỏi hắn: “Anh định đi đâu?”
“Thu hoạch tế phẩm.” Hắn thuận miệng đáp.
Ylang giật mình tỉnh táo lại: “Đừng!”
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng kia phủ khói đen u ám: “Ngươi muốn vì người đàn ông kia mà làm trái ta ư?”
Trái tim Ylang đập mạnh. Nàng biết rõ, nếu hắn cố ý đi, mình cơ bản không thể giữ hắn lại.
Dùng sức mạnh nhất định không được.
Ưu thế duy nhất lúc này là: mình vẫn đang vùi trong ngực của hắn, nếu không nói những chuyện chém chém giết giết kia, bầu không khí giữa hai người cũng coi như có chút ấm áp.
Nàng quyết định làm nũng, giống như cái kiểu nàng dùng để đối phó với Nicole và lão Lynn khi còn nhỏ.
“Tôi thấy khó chịu, lạnh quá.” Nàng nhìn hắn với vẻ tội nghiệp.
Để phòng ngừa hắn đột nhiên biến mất, nàng dứt khoát vòng tay ra phía sau của hắn, ôm eo hắn, cuốn chặt hắn như một con bạch tuộc: “Nếu anh rời đi, tôi nhất định sẽ chết cóng ở chỗ này. Huhuhu… Đừng đi mà…”
Thân thể của hắn thoáng cứng lại.
“Đừng sờ loạn.” Hắn nói.
Nàng lại vùi mặt vào trong ngực của hắn.
Bộ ngực của hắn vô cùng rắn chắc, co dãn lại còn gầy. Dáng người tốt hơn bất cứ ai nàng từng gặp.
Nhưng giờ phút này nàng cũng không có tâm tư thưởng thức sắc đẹp.
Ý nghĩ duy nhất trong đầu nàng là sự an toàn của tiểu công tước, nàng chỉ muốn giữ ác ma lại, không cho hắn đi.
Hắn im lặng một lúc.
Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: “Ngươi đang dụ dỗ ta sao?”
Đầu óc Ylang như bột nhão. Nàng cảm thấy mình không dụ dỗ hắn, vì vậy thành thật cúi xuống.
Nhưng khi khuôn mặt của nàng vùi vào ngực hắn, nhìn qua cũng chỉ là cọ xát.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai?” Hai ngón tay nhấc cằm nàng, kéo khuôn mặt của nàng từ trong lòng ngực hắn ra.
Hai mắt tối hẹp dài lườm nàng với vẻ không quan tâm.
Khóe môi cong vẻ ghét bỏ.
Ha…
Chỉ thấy đôi mặt trong trẻo của nàng phủ đầy sương, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đỏ ứng bất thường, cánh môi mềm mại căng mịn như đoá hoa mới nở.
Theo hô hấp của nàng, từng làn hương mật hoa phà vào mặt.
Tóc nàng thấm chút mồ hôi, tóc đen như tảo dưới nước vậy, quấn lấy người.
Sắc mặt hắn cứng lại, yết hầu lên xuống một cách không tự nhiên.
Đầu Ylang rõ ràng không tỉnh táo do bị bệnh. Nàng không nghe hiểu lời mỉa mai của hắn, mê mang chốc lát, nàng thành thật trả lời vấn đề của hắn: “Tôi là Ylang mà, anh quên tên tôi ư?”
Khoé môi khéo léo đáng yêu hơi rũ xuống, trông nàng có vẻ rất tủi thân.
“…”
“Ha, tại sao ta phải nhớ kỹ tên của một con kiến.” Thần Minh đại nhân cao ngạo đáp lại.
“Con… Con kiến… Con kiến rất cần cù.” Nàng lộ ra một vẻ mặt ngốc nghếch, ngoẹo đầu, ngủ.
Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng, bất tri bất giác đã đến giữa trưa.
Thời gian ước định với Vinár.
Hắn kéo nàng từ trên người xuống, dùng chăn cuốn, đẩy vào góc sâu nhất của giường.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt khó lường.
Một lát sau, hắn cười lạnh biến mất tại chỗ.
“Ý chí của Thần không thể dao động.”