Ylang dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm giọt nước nhỏ trong lòng bàn tay.
Nó quá nhỏ, chạm một cái sẽ biến mất.
Đây là một kỳ tích.
“Chỉ có cách nắm giữ toàn bộ phương trình nguyên tố ma pháp và thông hiểu đạo lí mới có thể triệu hoán nguyên tố ma pháp…” Mọi tài liệu giảng dạy đều ghi như vậy.
Nhưng hiển nhiên, Ylang chỉ học qua vài cái phương trình ma pháp.
“Ôi, trời ạ, rốt cuộc em đã làm cách nào vậy?” James kích động, nói năng lộn xộn, “Ylang bé nhỏ, nếu như em có thể dạy cho ta, ta sẽ tặng vị trí đạo sư cho em, về sau em sẽ dạy mọi người nguyên tố ma pháp!”
Ylang đang đính giải thích, chợt phát hiện sắc mặt Vinár trở nên rất kém cỏi.
Cậu chần chờ, chậm chạp lắc đầu với nàng, biên độ nhỏ đến mức khiến nàng hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không.
Lòng nàng nhảy dựng, trực giác không ổn như một chậu nước lạnh giội xuống, tưới tắt sự vui sướng trong lòng.
Nàng bình tĩnh lại, nói: “Em thử lại một lần!”
Nàng làm bộ tập trung tinh thần.
James khẩn trương chà xát tay, hai mắt cũng không dám nháy, bờ môi nhẹ nhàng mấp máy, thay học sinh của mình cầu may.
Các kỵ sĩ nhìn chăm chú tình huống bên này, mọi người cũng ngừng hô hấp, giống như đứng trước cửa bảo khố.
Nguyên tố ma pháp nếu như có thể được học một cách dễ dàng vậy, đây cũng thật là một việc lớn đủ để ghi vào sử sách. Ý nghĩa của nó không phải chuyện đùa, nó còn quan trọng hơn biến nham thạch thành Long Tinh gấp vạn lần!
Đáng tiếc lòng bàn tay Ylang không còn xuất hiện giọt nước nào nữa.
Thật lâu sau, nàng nhụt chí buông tay: “Không được.”
Thoạt nhìn, việc vừa rồi chỉ là một hiểu lầm.
Vinár chỉ cây phong còn đọng sương sớm, nhún vai, trêu ghẹo: “Mừng hụt một hồi. Xem ra, gió cũng biết vui đùa nhỉ.”
Giọng điệu và tư thái đều hơi mất tự nhiên.
Đạo sư James vuốt đầu trọc, thở dài tiếc nuối.
Nhưng ông lập tức tỉnh lại, duỗi tay vỗ vỗ: “Nào! Đừng có ủ rũ! Tiếp tục làm việc! Lên lên xuống xuống mới là cuộc sống, trông cậy vào kỳ tích là không sống nổi!”
“Vâng thưa đạo sư.”
Ylang và Vinár lấy ra cuốn da dê, yên lặng chép phương trình trên tấm bia đá.
Nàng thỉnh thoảng mê mẩn nhìn qua nó.
Nàng đã cảm nhận được chân lý của ma pháp, chỉ nửa bước chạm vào cửa chân lý.
Phương trình nguyên tố ma pháp đúng là con đường đi tới ma pháp.
Giống như lúc một túi lương khô bị ném qua, mọi người có thể thông qua cách tổng kết quy luật đường vòng cung, viết ra biểu thức số học để tính chính xác điểm rơi của lương khô.
Phương trình nguyên tố ma pháp cũng giống vậy.
Ylang đã cảm giác được, ma pháp là một kiểu “tồn tại”. Tiên hiền đã bằng bản năng, dùng hình thức phương trình làm “tồn tại” này hiện ra một cách hoàn mỹ. Phương trình nguyên tố ma pháp là công cụ giúp mọi người cảm nhận được nguyên tố ma pháp, nó thật ra là một biểu tượng, một ký hiệu. Đối với người mới học, cách sử dụng chính xác lại là trực giác.
Kiểu không cần thông qua tính toán, trực tiếp thò tay bắt lấy lương khô vậy.
Ylang tin tưởng, chỉ cần nghĩ thông suốt đạo lý này, rất nhiều người cũng có thể thi triển ra nguyên tố ma pháp đầu tiên của đời mình với tấm bia đá.
Tấm bia đá trước mắt này mang dụ ý là “nước”.
Tiên hiền đã tìm được chân ý của “nước”, dùng phương trình nguyên tố ma pháp biểu hiện ra cho mọi người lĩnh ngộ nó một cách trực quan. Đây mới thật sự là nghĩa lý sâu kín của ma pháp!
Ylang hiểu nhưng nàng tạm thời chỉ có thể giấu nó dưới đáy lòng.
“Viện bảo tàng hoàng gia còn cất giữ những tấm bia đá ma pháp cổ đại khác ư?” Ylang hỏi.
“Đương nhiên,” James kiêu ngạo nói, “Bài học ta dạy các em ngày hôm qua chính là phần ta tự sao chép từ quận Đồi Núi về đấy! Một ký hiệu cũng không sai! Chép nhanh rồi ta dạy phương pháp cho các em.”
Ylang nịnh bợ trôi chảy.
Nhìn vào cuốn da dê đã chép kín mít, nàng không nhịn được nhẹ thở dài.
Nghĩa lý sâu kín của ma pháp vốn là một chỉnh thể. Sau khi nó bị hủy thành từng đoạn phương trình, dù không sai một xíu nào nhưng đã mất đi linh hồn.
Khó trách nguyên tố ma pháp khó như vậy.
Kỳ thật mọi người cũng đi lên đường vòng.
Lại lấy việc ném lương khô làm ví dụ trực quan: Có người ném lương khô cho một vị ma pháp sư, lúc đó tay hắn vội tổng hợp các nhân tố để tính toán quỹ tích của nó, thuần thục lại không hề phạm sai lầm; sau khi tính ra kết quả, hắn chạy đến điểm rơi để đón trước khi nó rơi xuống đất.
Tất nhiên là khó như lên trời.
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều ôm bụng cười to: “Vì sao hắn không trực tiếp đưa tay đón? Thật là buồn cười quá.”
Buồn cười không?
Nhưng từ mấy ngàn năm trước đến nay, trên con đường học tập ma pháp, mọi người vẫn đang dùng cách buồn cười như vậy để xử lý.
Thời tiết không lạnh, nhưng Ylang nhẹ nhàng rùng mình một cái.
Vinár chắc chắn biết chút gì mới có thể đột nhiên thay đổi sắc mặt, khẩn trương mà ám chỉ nàng không được nói.
Cậu ta là con trai của đại công tước Howard. Xét về tài phú và lực lượng quân sự, gia tộc Howard gần như có địa vị ngang với vương thất.
Vương thất thay đổi, gia tộc Howard lại vẫn sừng sững không ngã.
Bí mật mà gia tộc cổ xưa này nắm giữ chỉ sợ còn nhiều hơn vương thất.
Sao Vinár lại phải ngăn nàng nói ra vậy… Lòng Ylang hơi sợ hãi.
Nàng lặng lẽ nhìn về phía Vinár.
Cũng đúng lúc đấy, cậu nhìn sang, trong đôi mắt màu lam tĩnh lặng che giấu cảm xúc phức tạp.
Ylang cảm giác mình phải tìm cơ hội nói chuyện với cậu ta.
Mặt trời lặn, việc sao chép đã xong một nửa. Đạo sư James từ bi, dẫn theo Vinár và Ylang đến trấn nhỏ bên rừng Mộ Nhật ăn tối.
“Nhà lão Mary làm mì thịt kho ngon lắm! Sợi mì dai dai, hành tây thơm nức! Mấy đứa trẻ thủ đô như các em chắc chắn chưa thử qua món có vị thôn dã như này!” James dẫn theo vạt áo rộng thùng thình, bước đi như bay.
Nghe xong lời này, sự hoang mang và khẩn trương trong lòng Ylang lập tức không cánh mà bay, đôi mắt thèm ăn nhấp nha nhấp nháy.
Mì sợi! Mì sợi! Số lần ăn mì trong đời này của nàng chỉ cần một bàn tay cũng đếm được.
Huhuhu đi công tác thật là hạnh phúc quá đi.
Trấn Mộ Nhật rất gần, ra rừng rậm, chưa được mấy bước đã vào trong trấn. Thị trấn không lớn, một phố xuyên qua nam bắc, xung quanh đều là nhà gỗ hai đến ba tầng màu xám.
Ba người đi vào một căn nhà gỗ thấp ấm áp, có ánh đèn dầu mờ nhạt. Họ ngồi bên một cái bàn gỗ lớn cũ.
James gõ mặt bàn, tán tỉnh qua lại với lão Mary trung niên mập mạp.
Vinár hơi không thích ứng nơi thô ráp thấp kém này, cậu đứng ngồi không yên.
Mì thịt kho nhanh chóng được bưng lên. Sợi mì đàn hồi phủ lên sốt ớt đen, lại rắc thêm hành tây tươi sống, hại Ylang suýt nuốt luôn cả nĩa.
Ăn như hổ đói xong phần mình, nàng phát hiện Vinár lễ phép để mì sang một bên, hoàn toàn không có ý đụng.
Quý tộc lớn như cậu ta chắc chắn không có chuyện dùng nĩa và chén đĩa khả nghi trong nhà gỗ cũ nát, ăn loại mì đen sì.
Ylang không khách khí mà kéo phần mì chưa bị chạm qua sang, nhanh chóng ăn sạch sẽ.
Bụng tròn vo, nàng nhét một phần lương khô khác tiết kiệm được vào trong ngực.
Nàng, đã giấu được hai túi thịt bò khô!
James rõ ràng còn muốn tâm sự với lão Mary. Ông vội vã sắp xếp hai học sinh vào nhà nghỉ tư nhân ở nhà sau của lão Mary, sau đó mất tung ảnh.
Vinár đứng trước cửa phòng cũ đầy tro bụi, do dự cả buổi mới thò tay đẩy cửa. Bao tay tơ lụa màu của cậu lập tức dính màu xám.
Trời sắp tối rồi, Ylang không rảnh an ủi tiểu công tước đáng thương. Nàng đi vào nhà gỗ của mình, khóa cửa, thắp đèn dầu, chờ ác ma đến.
Một cái bóng đen bọc nàng lại.
Ylang quay người ngẩng đầu, lại bị gương mặt tuyệt mỹ của ác ma cướp đi hô hấp.
Dưới áo choàng lộ ra khuôn mặt như vậy, sẽ không ai cảm thấy thất vọng.
Đáng tiếc còn không nhìn được một lát, cảm giác xoay tròn quen thuộc tiến đến, nàng rơi xuống mặt đất rồi lại nảy lên.
Ylang vội vã nhảy lên mặt bàn trước mắt hắn.
“Hôm nay, tôi phóng ra nguyên tố ma pháp đấy!” Nàng xoay nhanh đôi mắt đậu đen nhỏ, Tôi phát hiện chân lý của ma pháp! Anh có biết đó là cái gì không?”
Nghẹn một cái bí mật khiến người kiêu ngạo như vậy, nàng sắp nghẹn hỏng rồi.
Hắn nhàn nhạt lườm nàng: “Ngươi nói là thứ trên tấm bia đá à?”
“Đúng đúng!”
“Đó là tên thật của nguyên tố thuỷ.” Hắn hoàn toàn không có chút hứng thú.
“Thế ư?!” Ylang thoáng dựng lông.
Vậy là hắn biết rõ hơn nàng nhiều.
Hoá ra nó được gọi là “tên thật”.
“Vậy là anh có thể thi triển nguyên tố ma pháp à?” Nàng lại hưng phấn lên.
Hắn nhẹ “Hừ” một tiếng, mặt vẻ khinh thường: “Cảm ứng nguyên tố? Tại sao ta phải ban thưởng sự tôn vinh này cho chúng chứ?”
Không biết có phải là ảo giác không, Ylang lờ mờ cảm thấy hắn hơi chột dạ.
Hắn bắt được tia hồ nghi trong cặp mắt đen của nàng.
Khóe môi hơi rủ xuống, hắn dùng ngón tay chỉ mặt bàn: “Phóng thích nguyên tố ma pháp nhỏ yếu của ngươi, ta dạy ngươi cách cải tiến.”
Ylang trộm lắc cái đuôi, sau đó tập trung tinh thần, một đôi mắt đậu đen nhỏ chăm chú nhìn thẳng hắn.
Tên thật của nguyên tố thuỷ trên tấm bia đá hiện lên trong đầu.
Cảm nhận…
“Rầm rầm…”
Mặt bàn như bị đổ một chậu nước. Hắn ngồi bên bàn gỗ, chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì đã bị nàng đổ cái ập.
Cục bông Ylang cả kinh dựng lông.
Rõ ràng… nàng chỉ có thể triệu hồi ra giọt nước nhỏ như sợi tóc thôi mà?
Nhất định là lực lượng trong người cục bông!
Nàng ngơ ngác nhìn ác ma.
Ác ma ngơ ngác cúi đầu xuống.
Quần trắng vải bông sũng nước. Bộ đồ hơi mỏng dán chặt lấy da thịt, ép vòng quanh đường cong của thiếu nữ… tuy dậy thì không ra gì, thực sự hắn vẫn thấy được đường cong uyển chuyển.
Cục bông Ylang nổ lông, cảm giác cả người mình như thiêu cháy.
Hắn cúi đầu chằm chằm vào bộ ngực.
Chỗ đó nhét hai túi thịt bò khô, căng phồng.
Xuống chút nữa là vòng eo thon mảnh, thoạt nhìn vô cùng mềm mại.
Cục bông Ylang hận không thể chui xuống đất.
Hắn giật giật khóe môi, móc thịt bò khô ra ném lên bàn, sau đó nhìn thẳng nàng, không nói lời nào.
Trong ánh mắt hắn, gió lốc nổi lên.
Ylang lặng lẽ dùng cái đuôi ôm lấy khe hở của bàn gỗ sau lưng, từ từ di chuyển.
Một lát sau, hắn đột nhiên nở nụ cười, giọng miễn cưỡng: “Vội vã dâng thân thể lên cho ta vậy à?”
Ylang bị dọa nhảy dựng, mắt trừng thành hai sợi dây thẳng: “Không phải!”
“Ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?” Hắn hơi nghiêng người về phía trước. Hơi ẩm và áp lực ập vào mặt khiến nàng cảm thấy hít thở không thông.