Từ lúc tối hôm qua đi suốt đêm đến bệnh viện, cho đến chiều tối nay, Phương Đường luôn chìm trong trạng thái chán nản buồn rầu.
Cô ấy đi tìm người quản lý ở công trường, nhưng ông ta bảo đây là sai sót do lỗi của bố cô ấy, công ty chỉ chi trả một phần tiền thuốc men thôi, với lại bố cô ấy mới đi làm nên công ty còn chưa kịp mua bảo hiểm.
Còn thiếu hơn một nửa tiền phí phẫu thuật nhà cô ấy không biết đào đâu ra.
Phương Đường nghĩ nát óc, phát hiện mình không có cách gì cả. Bố cô ấy nằm trong phòng bệnh sợ mất nhiều tiền thuốc men, đang đòi về nhà nghỉ ngơi.
Ánh sáng trong dãy hành lang kéo cái bóng trên tường của Phương Đường ra thật dài.
Lúc Kiều Tịch đến, cô thấy Phương Đường đang cúi gục đầu, đôi vai mảnh khảnh sụp xuống, năng lượng xanh trên mu bàn tay chỉ còn có %.
Cô bước đến trước mặt Phương Đường.
Cô ấy ngẩng đầu lên, nở nụ cười miễn cưỡng: "Tiểu Tịch, cậu đến rồi đấy à."
"Ừm." Tối hôm qua cô đến thăm bố Phương Đường cùng cô ấy, về sau muộn quá nên cô cũng không về thành phố B nữa mà thuê khách sạn ở gần đây. Lúc đặt đầu xuống gối đã giờ sáng rồi, khi tỉnh dậy cô mới phát hiện ra mặt trời sắp lặn.
Cô ngủ nguyên một ngày.
Cô vệ sinh cá nhân rồi ăn tối luôn ở khách sạn, xong xuôi thì đến bệnh viện.
"Lát nữa cậu về thành phố B à?" Phương Đường cố gắng lên tinh thần, tỏ ra bình thường, nói chuyện phiếm cùng Kiều Tịch.
"Ừm, đêm nay tớ về." Kiều Tịch nhìn nụ cười gắng tỏ ra mạnh mẽ của Phương Đường, hơi ngừng một chút mới hỏi: "Sao cậu không đến tìm tớ nhờ giúp đỡ?"
Phương Đường giật mình ngẩng đầu lên nhìn, rồi lại xấu hổ đỏ mặt, luống cuống nói: "Tiền phẫu thuật nhiều lắm, với lại Tiểu Tịch, cậu đã giúp tớ rất nhiều rồi, tớ không thể làm phiền cậu thêm nữa."
Kiều Tịch đối xử với cô ấy rất tốt, cô ấy không muốn lôi chuyện của mình ra khiến Kiều Tịch đau đầu, cũng không muốn Kiều Tịch cảm thấy cô ấy là người có lòng tham không đáy.
Cô ấy thực sự rất thích người bạn Kiều Tịch này.
Cô ấy không muốn mình biến thành phiền phức trong mắt Kiều Tịch.
Kiều Tịch thấy Phương Đường rất nghiêm túc thì hơi ngạc nhiên. Việc cô tiếp cận Phương Đường, giúp đỡ Phương Đường cũng không phải do đơn thuần, mà là do cô muốn làm nhiệm vụ, nhưng Phương Đường lại quý trọng người bạn như cô một cách hồn nhiên.
Kiều Tịch bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình rất ấm áp, cô nở nụ cười: "Đường Đường, có phải cậu không biết nhà tớ có tiền không? Vấn đề của cậu đối với tớ mà nói là rất dễ giải quyết."
Phương Đường cúi đầu.
"Cậu không muốn làm phiền tớ, nhưng chân của chú Phương không thể kéo dài được đâu." Đây là lần đầu tiên Kiều Tịch vội vàng nhét tiền cho người khác, cô cảm thấy rất mới lạ: "Nếu tớ gặp khó khăn, liệu cậu có giúp tớ không?"
Phương Đường nhanh chóng trả lời bằng giọng chắc chắn: "Đương nhiên rồi, tớ nhất định sẽ giúp cậu."
"Suy nghĩ của tớ bây giờ cũng giống y như cậu vậy đó, vậy nên cậu đừng cảm thấy nặng nề, tớ muốn giúp cậu mà."
"Với lại tớ có bảo cho cậu mượn không đâu, chẳng phải cậu đang đi làm thêm đấy à? Về sau chậm rãi trả lại tớ là được." Kiều Tịch nói tiếp: "Giờ quan trọng nhất là phải giải quyết khó khăn trước mắt cái đã."
Phương Đường túm chặt vạt áo mới kìm được nước mắt đang trào ra, hai mắt đỏ bừng nhìn Kiều Tịch đầy cảm kích.
Trời đã tối hẳn.
Lúc Kiều Tịch về đến nhà đã hơn giờ tối. Đêm nay bố Kiều phải tham gia một bữa tiệc kinh doanh, mẹ Kiều cũng đi cùng ông.
Còn Triệu Vũ Tích, cô ta vẫn chưa về. Cô ta nóng lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ nên giờ vẫn còn đang trồng cây ở ngoại ô.
Bạo Phú nói với cô là Triệu Vũ Tích đã trồng được cây rồi.
Kiều Tịch hơi ngạc nhiên, vì hiệu suất của Triệu Vũ Tích bây giờ cao hơn lúc đầu nhiều.
Đúng là quen tay hay việc mà.
Kiều Tịch đang định lên phòng thì Triệu Vũ Tích về.
Cô ta mặc quần áo thể thao dài tay, người mướt mát mồ hôi vì làm việc cả ngày trời, quần áo cứ ướt lại bị hong khô rồi lại ướt.
Mới không gặp có một ngày mà Kiều Tịch cảm giác cô ta đen đi nhiều. Lúc trước Triệu Vũ Tích cũng coi như trắng trẻo, giờ trông lại hơi vàng vàng.
"Tiểu Tịch, em về rồi đấy à." Triệu Vũ Tích chào hỏi.
Bây giờ người mà cô ta không muốn nhìn thấy nhất chính là Kiều Tịch. Cô ta đang mệt đến mức đau lưng mỏi gối, trên giày trên ống quần dính đầy bùn, quần áo bốc mùi, tóc tai lỏng lẻo rối bời, chật vật không chịu nổi.
Ánh mắt cô ta lại rơi vào đôi tay Kiều Tịch, ngón tay nhỏ nhắn hồng nhạt, mượt mà như ngọc, còn tay cô ta do gần đây cầm cuốc đào hố nhiều nên bắt đầu có vết chai.
Lại nhìn người trước mặt mặc váy xinh đẹp tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, nhẹ nhàng thoải mái, Triệu Vũ Tích chỉ cảm thấy chướng mắt.
Cứ chờ mà xem, chỉ cần nhiệm vụ lần này thành công thì tất cả những điều cô ta nỗ lực bây giờ đều là xứng đáng.
Kiều Tịch vừa về phòng đã muốn gọi điện cho Lục Hoặc, nhưng lại đột nhiên nhận được điện thoại, xe của bố Kiều mẹ Kiều trên đường về bị một gã tài xế say rượu lái xe tông trúng đuôi xe.
Mặt cô sầm xuống, vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện.
Kiều Tịch lao một mạch đến bệnh viện, gặp ngay quản gia đang đứng ngoài cửa phòng bệnh: "Bố mẹ cháu sao rồi?"
"Đại tiểu thư, tiên sinh và phu nhân ở trong phòng, cô đừng lo, hai người họ không sao đâu."
Trái tim bị nhấc lên cổ họng của Kiều Tịch bấy giờ mới buông xuống được.
Cô mở cửa ra, thấy mẹ Kiều sắc mặt tinh thần bình thường đang nửa dựa vào giường bệnh và bố Kiều ngồi bên cạnh.
"Bố mẹ sao rồi ạ?" Cô chạy nhanh đến.
"Tiểu Tịch đến rồi, có phải con sợ lắm không?" Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái trắng bệch cả ra, mẹ Kiều nhanh chóng an ủi: "Mẹ không sao, chỉ đập đầu một chút thôi, tại bố con cứ căng thẳng quá đấy, nhất định bắt mẹ nằm viện quan sát một đêm."
Kiều Tịch nhìn mẹ chăm chú một lúc, xác định chắc chắn trên người bố mẹ không có vết thương nào.
"Có chuyện gì xảy ra thế hả bố?" Cô hỏi.
"Gặp phải người say rượu rồi không tránh kịp nên đụng trúng thôi."
Kiều Tịch không kìm được mà suy nghĩ sâu xa: "Ngoài ý muốn hay là có người cố tình thế ạ?"
Bố Kiều không ngờ con gái lại hỏi thế, nhưng ông cũng rất hài lòng với phản ứng của con. Dù sao cơ nghiệp nhà họ Kiều lớn, con gái thông minh cũng là chuyện tốt, ít nhất cũng sẽ biết đề phòng người khác: "Bố đã giao chuyện này cho cảnh sát rồi, nhưng cũng sẽ cho người điều tra rõ ràng."
Tính bố Kiều cũng cẩn thận, ông đã phái người đi điều tra từ lâu rồi. Dù sao nhà họ Kiều cũng có khá nhiều đối thủ trong làm ăn kinh doanh.
Kiều Tịch tin tưởng vào khả năng của bố, nghe ông nói thế cũng không nói thêm gì nữa.
Đến đêm, Kiều Tịch quyết định ở lại bệnh viện với mẹ, bố Kiều thì đi xử lý vụ tai nạn xe cộ này.
Thấy con gái nằm cạnh, mẹ Kiều vuốt tóc cô, nét mặt dịu dàng vui vẻ: "Lúc con còn bé chỉ nhỏ bằng đây, nằm trong lòng mẹ, thoáng một cái con đã lớn rồi."
Đứa con gái bà nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay, chớp mắt đã là một thiếu nữ trưởng thành xinh đẹp động lòng người.
Mẹ Kiều vuốt tóc cô: "Mẹ không mong gì nhiều, chỉ mong con cứ mãi vui vẻ, dù bố mẹ có già đi, bên cạnh con cũng vẫn có người thương con, chiều con."
Chỉ cần nghĩ đến cảnh một ngày nào đó con gái có lẽ sẽ phải rời xa mình, mắt mẹ Kiều đỏ lên.
Kiều Tịch dụi vào người bà, thân mật làm nũng: "Mẹ có yêu cầu gì với nửa kia của con trong tương lai không?"
"Phải thương con, nhường con, coi con là số một." Như vậy thì mẹ Kiều mới yên tâm giao con gái được.
Kiều Tịch thăm dò: "Những mặt khác thì sao? Mẹ có yêu cầu gì không ạ?"
Mẹ Kiều ấn lên chóp mũi con gái một cái, nở nụ cười: "Con bé ngốc này, chỉ cần con thích người ta và người ta cũng thật sự thích con, nhân phẩm không vấn đề gì, thì mẹ và bố không có ý kiến gì hết."
Bà và chồng chỉ mong con gái được vui vẻ hạnh phúc.
"Nhưng mà bây giờ con còn nhỏ, để mấy năm nữa rồi nghĩ đến chuyện này cũng không muộn." Mẹ Kiều không muốn phải giao con vào tay người khác sớm quá đâu.
Kiều Tịch trợn mắt, thế lỡ về sau bố mẹ biết cô qua lại với Lục Hoặc rồi phản đối thì sao giờ?
Hôm sau, Kiều Tịch vẫn ở trong bệnh viện chờ mẹ Kiều kiểm tra sức khỏe.
Tinh thần mẹ Kiều khá tốt, sắc mặt cũng hồng hào: "Mẹ đã bảo mẹ khỏe rồi mà lại, bố con cứ bắt mẹ kiểm tra toàn thân thôi."
"Bố chỉ lo cho mẹ thôi mà." Kiều Tịch lên tiếng cho bố: "Vừa nãy bố cứ chờ ở ngoài thôi kìa, con thấy bố căng thẳng lắm."
Mẹ Kiều không nhịn được nở nụ cười, giọng nói nhuốm mấy phần trách móc: "Bố con cứ cẩn thận quá."
Bố Kiều thấy vợ và con gái bước ra, gương mặt cứng rắn lạnh lùng bấy giờ mới dịu xuống: "Sao rồi? Có kết quả kiểm tra chưa?"
Mẹ Kiều thấy chồng nắm tay mình ngay trước mặt con gái thì trừng mắt lườm ông vài cái, thế mà ông vẫn cứ giả vờ không biết, làm bà tức đến bật cười: "Đi thôi, chúng ta về nhà nào, sức khỏe em tốt lắm, đừng chiếm chỗ của bệnh viện nữa."
Bố Kiều nghe vợ nói thế mới hoàn toàn bình tĩnh lại: "Được, chúng ta về thôi."
Kiều Tịch đi bên cạnh bố mẹ, nghe bố nói chuyện: "Chuyện hôm qua đã điều tra rõ ràng rồi, ngoài ý muốn thôi, tài xế tham gia tiệc cưới, uống hơi nhiều rượu, không nghe bạn bè can ngăn đòi tự lái xe về nhà."
Mẹ Kiều nghe thế thì nhíu mày: "Nhà nước luôn tuyên truyền đã uống rượu bia không lái xe rồi, sao mấy người này cứ thích hại người hại mình thế chứ."
Bà cực kì tức giận: "Lần này chúng ta còn may không bị thương đấy, chứ nếu có chuyện gì thì cả đời này ông ta đừng mong gây họa cho người khác nữa." Bà nói với chồng: "Ông ta đâm hỏng xe chúng ta, cần bồi thường thế nào thì cứ làm thế ấy, cần phạt gì thì cứ phạt ấy, đừng mong được cho qua nhẹ nhàng."
Kiều Tịch cũng tán thành với mẹ Kiều, phải cho ông ta một bài học sâu sắc thì lần sau mới biết tuân thủ luật giao thông.
Cô lên xe cùng bố mẹ, chuẩn bị tắm rửa vệ sinh thay quần áo rồi đi tìm Lục Hoặc.
Hai ngày nay cô không gặp Lục Hoặc rồi, giờ trên người cô chỉ còn có % năng lượng vàng, kéo dài mạng sống được thêm tiếng nữa, cô cần đến bên Lục Hoặc.
Kiều Tịch ngồi cạnh bố mẹ trên xe, bỗng dưng điện thoại cô rung liên hồi. Tối qua cô không muốn quấy rầy mẹ nghỉ ngơi nên mới chỉnh điện thoại sang chế độ rung.
Lục Hoặc gọi đến.
Kiều Tịch hơi căng thẳng, cô liếc mắt nhìn bố mẹ đang ngồi cạnh, lặng lẽ bấm từ chối cuộc gọi.
Sau đó cô gửi tin nhắn qua: Không tiện nghe máy.
Điện thoại không rung nữa.
Kiều Tịch vừa bất ngờ vừa vui vẻ, không ngờ Lục Hoặc lại chủ động gọi điện cho cô, tiếc là cô không nghe được.
Cô mới vừa lừa được Lục Hoặc vào tay xong, nếu bị bố mẹ phát hiện ra, lỡ họ không đồng ý thì cô và Lục Hoặc quá dễ bị chia cắt, vì hai người chưa có trụ cột tình cảm gì.
Kiều Tịch cũng không muốn tự tìm phiền phức, đợi sau này có cơ hội cô sẽ nói chuyện mình và Lục Hoặc bên nhau cho bố mẹ biết.
Trong căn phòng nhỏ vô cùng yên tĩnh.
Không biết có phải do cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân không mà hai hôm nay Tức Hỏa ngoan hẳn, không nhảy loạn xạ khắp nơi nữa.
Giờ nó đang ngoan ngoãn ngồi trên đùi chủ nhân, đôi mắt đỏ nho nhỏ nhìn đôi mắt to cũng đo đỏ của chủ nhân.
Lục Hoặc đặt điện thoại xuống, nhìn tin nhắn từ chối nhã nhặn, dường như đều nằm trong dự đoán của anh cả.
Anh đã trở thành phiều phức, cô không muốn anh quấy rầy cô nữa.
Lớp tóc mái ngang trán che khuất cả mặt mày của anh, vành mắt anh đỏ bừng, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ.
Anh cũng tự hiểu được, một con quái vật hai chân không đi được lại mong được người khác yêu thích, thật là buồn cười.
Lục Hoặc dùng một tay che mắt, nhếch miệng cười tự giễu. Ngày hôm nay dù sao cũng sẽ tới, anh chỉ mong nó không đến quá nhanh mà thôi.
Nước mắt nóng bỏng tràn qua kẽ ngón tay, Tức Hỏa ngoan ngoãn dùng đầu cọ cọ Lục Hoặc.
Ráng chiều chìm dần xuống đường chân trời, đến khi nó hoàn toàn biến mất cũng là lúc màn đêm buông xuống.
Ánh sáng trong phòng hơi lờ mờ, nuốt chửng thân hình cô độc lạnh lùng của thiếu niên.
Kiều Tịch mở cửa ra thấy cả phòng đen thui thì ngạc nhiên gọi: "Lục Hoặc?"
Thân hình ngồi trên xe lăn trong bóng tối cứng đờ.
"Lục Hoặc, anh đâu rồi? Tối quá à, sao anh không bật đèn?"
Kiều Tịch bước vào, đưa tay định bật đèn.
Trong bóng tối đen kịt, giọng nói Lục Hoặc khào khào như tiếng lạo xạo của cát đá: "Đừng bật."
Kiều Tịch hơi sững sờ: "Anh đang ở đây à?" Cô nghe anh nói vậy thì không bật đèn nữa.
"Phòng tối đen thui à, em không nhìn thấy anh." Kiều Tịch sờ soạng tìm Lục Hoặc: "Anh ở đâu?"
Một lúc lâu sau Lục Hoặc mới lên tiếng: "Ở đây."
"Hôm nay anh làm gì thế, sao không bật đèn lên?"
Cô nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ mới thấy bóng dáng mơ hồ của anh để men qua.
Lục Hoặc im lặng.
Rốt cuộc Kiều Tịch cũng tới được cạnh anh, cô ngồi luôn lên đùi như muốn trừng phạt anh, ngay sau đó cô nhận ra cả người Lục Hoặc cứng ngắc.
"Sao thế?" Kiều Tịch đối diện anh, ánh sáng quá tù mù nên cô không nhìn rõ sắc mặt anh, chỉ có thể thấy ánh mắt ướŧ áŧ long lanh.
Bóng đêm khiến các giác quan khác trở nên mẫn cảm, Lục Hoặc có thể ngửi thấy rõ mùi hương, cảm nhận rõ thân hình mềm mại, bên tai là giọng nói êm ái nhẹ nhàng của cô.
Lục Hoặc cảm thấy dường như mình đang mơ.
Hai ngày nay anh đã tưởng tượng hơn trăm lần cô sẽ xuất hiện như thế nào.
Bỗng dưng cô thò tay nắm má anh kéo sang hai bên: "Lục Hoặc, nói chuyện đi, anh sao thế?"
Cơn đau trên mặt truyền đến khiến anh nhận ra cô gái này không phải là ảo giác của anh.
Anh chủ động ôm lấy cô, hai tay siết chặt, cơ thể căng cứng dần dần mềm xuống: "Hai ngày nay em không đến tìm anh."
Giọng nói của thiếu niên có phần tủi thân. Kiều Tịch hiểu ra, cô cảm thấy cực kì lạ lẫm, nhanh nhẹn giải thích: "Hai ngày nay xảy ra khá nhiều chuyện, em vội quá nên không có thời gian đến tìm anh."
Cô vừa nói xong đã có cảm giác mình giống y như một tra nữ.
Lục Hoặc gác cằm lên vai cô, mặt dán vào gáy cô, ánh mắt sâu thăm thẳm, nhỏ giọng nói: "Hôm nay em không nhận điện thoại của anh."
Kiều Tịch lại càng cảm thấy mình tra hơn, cô không chịu nổi cái giọng uất ức này của anh nhất: "Lúc anh gọi bố mẹ đang ngồi ngay cạnh em."
Cô cảm giác lời mình nói hơi sai, vội vàng giải thích thêm: "Không phải là em không muốn công khai anh, mà là bố mẹ em cảm thấy em vẫn còn nhỏ, không muốn em yêu sớm. Em vất vả lắm mới ở bên anh được, không thể để mới được có mấy ngày đã bị chia cách."
Mãi lâu sau, Lục Hoặc mới ghé tai Kiều Tịch ậm ừ: "Anh tưởng em không quay lại đây nữa."
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, anh lại ngã vào khe rãnh lần nữa.
"Anh tưởng em ghét anh."
"Anh tưởng em thấy anh buồn nôn, không muốn gặp lại anh nữa."
Hơi thở nóng hổi của Lục Hoặc phả bên tai cô, uất ức trách móc cô từng chút từng chút một, trái tim Kiều Tịch như bị người ta bóp nghẹt, đau đớn mạnh mẽ ùa tới: "Sao có thể thế được."
Cô ngạc nhiên: "Sao anh lại nghĩ thế?"
Lục Hoặc siết chặt vòng tay trên eo cô: "Em nhìn thấy đuôi của anh rồi."
Dù anh không muốn thừa nhận, nhưng anh vẫn phải nói ra: "Tịch Tịch, anh là quái vật."
Một con quái vật xấu xí không thể bước đi, xấu nhất là cái đuôi, chính anh cũng cảm thấy đáng ghét.
Dù Kiều Tịch căm ghét anh, không muốn thấy anh, anh cũng coi như đó là điều bình thường, anh không trách cô, dù sao đi nữa cũng chẳng có ai lại muốn ở bên quái vật cả.
"Anh không phải quái vật." Kiều Tịch không thể chịu nổi khi thiếu niên tự hạ thấp mình như thế: "Trong mắt em, anh vẫn là Lục Hoặc."
Cô nhớ lúc bé khi anh bị nhốt trong chuồng chó, cô kể cho anh nghe chuyện về hoàng tử người cá và cô bé xấu xa, lúc ấy cô chỉ bịa đại ra thôi, không ngờ bây giờ nó lại thành sự thực.
Đương nhiên Lục Hoặc chính là cá vàng nhỏ, anh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ là hoàng tử.
Kiều Tịch nghiêm túc nói cho anh nghe: "Đuôi cá của anh rất đẹp, không xấu chút nào."
Kiều Tịch hơi đẩy anh ra, hai tay ôm mặt anh, ngón tay cọ trúng nước mắt ướŧ áŧ trên má anh.
Cô chợt nhận ra, anh đang khóc.
Ngón tay cô như phải bỏng, trái tim Kiều Tịch lại nhói lên, đau đớn khủng khiếp, cô không thể tin nổi: "Lục Hoặc, anh khóc à?"
Giọng nói khàn khàn của thiếu niên xen lẫn chút nức nở, nhưng giọng điệu lại cực kì chắc chắn: "Không phải!"
Trong bóng tối, mầm lá nhỏ trên đầu anh lặng lẽ nhú ra lắc lắc.
Kiều Tịch vuốt nhẹ lên đuôi mắt anh, vẫn còn đang ướt đây. Cô cảm thấy hơi buồn cười, cô không hề bắt nạt anh, rõ ràng tự anh bắt nạt mình xong rồi tự khóc đấy chứ.
"Lục Hoặc, em muốn nhìn đuôi của anh một chút."
Lục Hoặc từ chối: "Không được, xấu."
"Không xấu mà." Kiều Tịch áp sát vào mặt anh, đôi môi chạm nhẹ lên đuôi mắt đỏ bừng khiến cơ thể thiếu niên hơi run run.
Cảm giác mềm mại truyền đến khiến đuôi mắt anh như bị bỏng!
"Phải làm sao thì đuôi mới xuất hiện đây?" Kiều Tịch cực kì muốn xem, giọng nói êm ái cất lên có thêm mấy phần kiêu ngạo: "Cả thế giới này chỉ mỗi bạn trai em có đuôi cá, bạn trai của người khác có không?"
Bí mật anh cẩn thận từng li từng tí ấp ủ đã bị phát hiện, nhưng cô vẫn không hề rời xa anh, không chán ghét anh. Kiều Tịch trong lòng anh thơm thơm mềm mềm, dịu dàng hôn lên đuôi mắt anh, còn ngọt ngào khoe khoang về cái đuôi xấu xí của anh.
Lục Hoặc nghĩ mình đang nằm mơ, mơ một giấc mơ anh khát vọng xa vời, mơ một giấc mơ thật dài.
"Nhanh lên nào." Kiều Tịch năn nỉ: "Em muốn xem đuôi cá mà."
Nghe cô thúc giục, đôi mắt sáng lấp lánh vẫn còn hoe hoe đỏ dần bớt đi tuyệt vọng, thêm vào ngượng ngùng.
Anh mím môi, trong bóng đêm yên tĩnh, trái tim anh đập từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ, vang dội như sấm.
Anh cúi xuống, đôi môi mỏng chạm lên môi thiếu nữ.
Lần đầu tiên anh chỉ chạm nhẹ một cái, còn chưa kịp làm gì thì cái đuôi đã lộ ra rồi.
Lúc ấy anh cảm thấy ngượng chết đi được.
Môi đột nhiên bị ấn xuống khiến Kiều Tịch giật mình trợn tròn mắt. Cô cảm nhận được đôi môi thiếu niên hơi run run, và cả cánh tay khoác trên eo cô siết chặt, cô nheo nheo mắt.
Lục Hoặc hôn rất trúc trắc, chỉ biết môi chạm môi, nhẹ nhàng cọ cọ đôi môi cô.
Kiều Tịch chờ đợi được một lúc thì bắt đầu mất kiên nhẫn, cô hơi hé miệng cắn môi anh. Cơn đau nhói đột ngột xuất hiện khiến Lục Hoặc không nhịn được rên lên, hé môi ra, tạo cơ hội cho đầu lưỡi mềm mại của cô xông vào.
Cảm giác mềm mại nóng ướt khiến Lục Hoặc như phát điên, lần đầu tiên anh nếm được mùi vị như vậy.
Chỉ trong chớp mắt, anh run rẩy không thể kiềm chế được.
Hai chân thiếu niên biến thành đuôi cá.
Kiều Tịch cảm giác được sự thay đổi của anh, cố ý chạm vào răng cửa Lục Hoặc, ngay lúc anh muốn dây dưa thêm nữa lại nhanh chóng rút lui.
"Lục Hoặc, đuôi của anh xuất hiện rồi đúng không?"
Trong bóng tối, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên đỏ rực, anh cố gắng nghiêm mặt: "Không phải."
Chồi lá nhỏ trên đỉnh đầu anh lại xuất hiện nữa.
Kiều Tịch không tin lời anh nói, cô có thể cảm nhận được chỗ dưới người mình khác hoàn toàn.
Cô thò tay xuống sờ sờ, cảm giác trơn trơn lành lạnh.
Đúng là đuôi cá rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Tịch còn bận kinh ngạc nên chưa kịp làm gì, lần này lòng hiếu kì của cô mới bị khơi dậy một cách triệt để.
Cô kéo cánh tay Lục Hoặc đang ôm mình ra, tuột từ trên đùi anh xuống: "Em muốn bật đèn để xem."
Lồng ngực Lục Hoặc bỗng dưng trống trải, anh không muốn làm trò hề trước mặt cô: "Không được."
Kiều Tịch mà chịu nghe lời anh chắc?
Cô sờ soạng bật đèn lên.
Sau đó Kiều Tịch đóng chặt cửa chính cửa sổ.
Cô quay đầu lại nhìn thiếu niên trên xe lăn, sắc mặt đỏ ửng, đuôi mắt đỏ hoe, ánh mắt ướŧ áŧ sáng long lanh, cái đuôi cá màu vàng rũ xuống.
Á, trái tim nhỏ của Kiều Tịch đập điên cuồng, vì Lục Hoặc mà run rẩy.
Đáng yêu quá đi!
Kiều Tịch ngồi xổm xuống trước xe lăn, cô ngẩng mặt lên nhìn Lục Hoặc: "Em có thể sờ thử được không?"
"Không được!"
Căn phòng vốn đen kịt trở nên sáng ngời đã lột trần trụi lớp phòng bị cuối cùng của Lục Hoặc rồi. Anh mím chặt môi, hai tay siết chặt tay vịn: "Đừng sờ, cẩn thận bẩn tay."
"Nhưng lần trước em cũng sờ rồi mà, vừa rồi em cũng sờ một cái." Kiều Tịch xòe tay ra, lòng bàn tay mềm mại dán lên đuôi anh: "Không bẩn chút nào, cũng không xấu chút nào."
Thiếu niên hơi run lên.
Kiều Tịch cười dịu dàng nhìn anh, dường như anh chính là báu vật của cô: "Lục Hoặc, em thích đuôi cá của anh lắm."
Đôi mắt đen nhánh lập tức đỏ lên. Thứ mà anh luôn cảm thấy buồn nôn, xấu xí, là nỗi nhục, Kiều Tịch lại nói rằng cô thích lắm.