Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chiếc xe lăn nhỏ buộc bóng bay hình cá vàng đáng yêu, cá vàng lắc lư lắc lư trên không trung.

Bé Lục Hoặc ngẩng đầu nhìn nó, trong đôi mắt to tràn ngập sự vui vẻ.

Kiều Tịch thấy bé quay xe lăn, mang bóng bay cá vàng tiếp tục lên đường.

Bây giờ đã quá giờ cơm trưa, cậu nhóc đi qua một cửa hàng gà rán nhỏ, ngửi thấy mùi thơm bay từ trong cửa hàng ra. Bé ngừng lại, dùng ánh mắt mong chờ nhìn khách khứa trong cửa hàng ăn gà rán qua lớp kính thủy tinh.

Bé kéo kéo bóng bay cá vàng buộc trên tay vịn xe lăn, cái miệng nhỏ mấp máy, tự nói với mình bằng giọng nói còn vương mùi sữa: "Hoặc Hoặc không đói bụng."

Ngay lập tức trên đầu bé lặng lẽ nhú lên mầm lá nhỏ xanh xanh.

Kiều Tịch vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy buồn cười.

Trên đỉnh đầu Bé Lục Hoặc búng ra sữa có một mầm lá nhỏ nhỏ, đáng yêu chết đi được.

Bé nhìn gà rán trong cửa hàng rồi quay đi, lại liếc nhìn lại, không nhịn được nuốt nước miếng.

"Hoặc Hoặc không đói bụng."

Mầm lá nhỏ lắc lư một cái.

Cậu bé ngồi trên xe lăn buộc quả bóng bay hình cá vàng, nhìn sao cũng thấy thật đáng thương.

"Đây là con cái nhà ai thế?"

Bên cạnh cửa hàng gà rán có một bà cụ bày quán bán hàng, thấy bé Lục Hoặc đang ngơ ngác nhìn gà rán thì vẫy tay gọi bé: "Bé con, đến đây."

Bé Lục Hoặc chớp chớp đôi mắt to, chậm rãi di chuyển xe lăn đến gần.

Bà cụ nhìn rất hiền lành, bà ấy cầm một phần tiểu lung bao vừa hấp xong để lên mặt bàn: "Có phải cháu đang đói không? Ăn đi."

"Cháu không đói." Bé Lục Hoặc lắc đầu, mầm lá nhỏ trên đỉnh đầu cũng lắc lư theo.

Bà cụ hiền lành sờ sờ đầu bé: "Ăn đi, thiếu thì bảo bà, bà mang cho thêm một ít."

Cái bụng nhỏ của bé kêu ùng ục, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, bé lễ phép nói: "Cháu cảm ơn bà ạ."

Tiểu lung bao tỏa hơi nóng hừng hực, mùi thơm hấp dẫn, lớp vỏ sáng bóng hơi dai dai, bọc lấy phần súp thơm nồng.

Bé Lục Hoặc rất đói bụng, bèn cầm lấy một cái tiểu lung bao thổi thổi, chậm rãi cho vào miệng.

Nước súp ngon ngọt nổ tung trong miệng bé, hơi nóng nhưng bé vẫn vui vẻ đến nỗi nheo cả mắt lại.

"Tiểu lung bao bà làm có ngon không?"

"Ưm!" Bé Lục Hoặc gật đầu thật mạnh, dùng giọng nói non nớt khen lấy khen để: "Ngon lắm ạ, ngon cực kì luôn."

Bà cụ bị bé chọc cười, cười ha ha liên tục.

Một lúc sau, bé Lục Hoặc ăn no đến mức cái bụng nhỏ trông tròn vo, khiến cho người ta thấy mà muốn thò tay chọc chọc một cái.

Kiều Tịch nghĩ thế, không nhịn được vươn tay ra.

Cô vừa bỏ % năng lượng vàng, rút ra rương báu chứa đạo cụ: Có thể chạm tay vào. Nói cách khác, tay của cô có thể đưa vào trong màn hình, chạm vào bất kì thứ gì trong đó.

Kiều Tịch thò tay xuyên qua màn hình lớn, đưa tay chọc chọc nhẹ lên bụng bé Lục Hoặc.

Bé Lục Hoặc mở to mắt nhìn, bé ngơ ngác cúi đầu nhìn bụng mình.

Bé con đáng yêu chết mất! Kiều Tịch không nhịn được cười rộ lên, cô lại lấy tay chọc chọc bé như trêu đùa.

Bé Lục Hoặc trợn tròn mắt nhìn bụng mình, chẳng có gì cả.

Bà cụ bán bánh bao trông tinh thần quắc thước, nụ cười hiền hòa, bà ấy dọn đồ trên bàn xong rồi hỏi: "Cháu ăn no chưa? Không đủ thì bảo bà, bà lấy thêm cho."

Bé Lục Hoặc gật đầu, non nớt nói: "Cháu no rồi ạ, cảm ơn bà."

Bé con ngoan ngoãn nói hẹn gặp lại với bà cụ, chiếc xe lăn buộc bóng bay cá vàng tiếp tục tiến về phía trước. Lúc đi qua một cửa hàng thú cưng, bé Lục Hoặc tò mò nên dừng lại.

Bé không có kinh nghiệm ra đường, đây là lần đầu tiên bé thấy nhiều thú cưng như vậy. Kiều Tịch nhìn qua màn hình lớn cũng có thể thấy rõ được sự hiếu kì và vui vẻ trong đôi mắt to của bé.

Một nhân viên trong cửa hàng trông thấy bé Lục Hoặc thì hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên cô ấy thấy một cậu bé xinh đẹp đáng yêu đến vậy, trông y như một thiên thần nhỏ.

Thấy bé ngồi trên xe lăn, ánh mắt nhân viên cửa hàng nhìn bé có thêm mấy phần đồng tình và thương tiếc: "Cậu bạn nhỏ, em muốn vào xem không?"

Đôi mắt đen bóng của bé Lục Hoặc sáng lên.

Trong cửa hàng có rất nhiều thú cưng. Một con mèo trắng xinh đẹp đi ngang qua xe lăn của bé Lục Hoặc thì lập tức dừng lại, nó cứ như gặp được cái gì thích lắm, liếm liếm chân bé Lục Hoặc.

Đôi mày bé Lục Hoặc cau lại, bé không thích mèo.

Cực kì không thích.

"Nó thích em lắm đó, muốn làm bạn với em kìa." Nhân viên cửa hàng cảm thấy hơi ngạc nhiên, cười nói. Con mèo này chảnh nhất cửa hàng, chẳng bao giờ chịu thân thiết với người khác, không ngờ hôm nay nó lại nhiệt tình với cậu bạn nhỏ này đến thế.

Bé Lục Hoặc lại nhíu mày chặt hơn, bé thực sự không thích mèo đâu.

Thấy vẻ mặt bé rầu rĩ không vui, nhân viên cửa hàng sợ dọa trẻ con nên ôm mèo trắng đi rồi ôm một chú thỏ con lông nhung trắng tinh đến: "Em có thích thỏ con không? Em có thể ôm một cái đó."

Hai mắt bé Lục Hoặc sáng lên, chú thỏ con được đặt vào trong tay bé.

Chú thỏ con chỉ lớn bằng bàn tay, đôi tai trắng dựng thẳng, đuôi ngắn cũn, vừa trắng lại vừa mềm, bé Lục Hoặc cực kì yêu thích nó.

Nhân viên cửa hàng sờ sờ đầu bé Lục Hoặc: "Chị tặng em chú thỏ con này đấy, em có thích không?"

Con thỏ cô ấy nuôi đẻ rất nhiều thỏ con, con này là một trong số đó. Chẳng biết vì sao mà con thỏ này lại cực kì ngoan, bình thường chỉ có ăn với nằm im, hoàn toàn không tràn đầy sức sống như mấy chú thỏ con khác.

Kiều Tịch thấy bé Lục Hoặc mỉm cười thật tươi, đây là lần đầu tiên bé cười vui vẻ đến thế.

Cứ thế, bé Lục Hoặc ôm một chú thỏ trắng con ra khỏi cửa hàng thú cưng.

Bóng bay cá vàng lắc lư liên tục theo sự di chuyển của xe lăn, bóng bé Lục Hoặc dần dần đổ dài trong ráng chiều.

Lúc Lục quản gia tìm được bé thì nhìn thấy hình ảnh đó.

"Tiểu thiếu gia, lão gia cho người đi tìm cậu lâu lắm rồi, phải về nhà thôi."

Niềm vui trong đôi mắt bé Lục Hoặc biến mất, bé im lặng không nói gì, bàn tay ôm bé thỏ con hơi siết lại.

Ở nhà họ Lục.

Bé Lục Hoặc bị mang vào trong nhà.

Sắc mặt ông cụ Lục rất xấu, thấy cháu trai về mà mặt vẫn nghiêm khắc như cũ.

"Hoặc thiếu gia, cậu đi đâu thế, chúng tôi đi tìm cậu lâu lắm rồi." Người hầu vừa thấy bé Lục Hoặc về đã tranh thủ khóc lóc trách móc: "Tôi vừa đi lấy quần áo cho cậu quay lại đã không thấy cậu đâu, làm tôi sợ muốn chết, lần sau cậu đừng ham chơi như vậy nữa."

Bà ta đổ hết trách nhiệm lên người Lục Hoặc.

Bé Lục Hoặc dùng giọng nói còn vương mùi sữa trả lời: "Cháu đói, cháu đi ăn cơm."

Người hầu giật mình nhớ ra bà ta quên lấy đồ ăn cho Lục Hoặc trước khi đi, bà ta chột dạ: "Tiểu thiếu gia, cậu vừa mới ăn cơm trưa no xong, nếu còn muốn ăn nữa thì phải nói cho tôi biết chứ."

Kiều Tịch thấy bà ta quá đáng như thế thì tức giận.

Bà ta còn định nói thêm nữa, cô không nhịn được thò tay ra véo mạnh eo bà ta một cái.

"Á!" Cơn đau mãnh liệt khiến bà ta không nhịn được mà hét um lên.

Ông cụ Lục nhìn bà ta không hài lòng.

Người hầu sợ hãi cúi đầu, chẳng biết sao tự nhiên eo lại đau thế.

Đúng lúc này Lục Vinh Diệu chạy tới, nó thấy trên xe lăn bé Lục Hoặc buộc quả bóng bay hình cá vàng, thân hình mập mạp chạy đến kéo đứt dây buộc, túm lấy quả bóng bay.

"Cá vàng của em." Bé Lục Hoặc mở miệng, muốn giành lại: "Chú tặng cho em mà."

Lục Vinh Diệu bị cả nhà chiều hư quen thói, nó đã thích gì là phải lấy bằng được, đối với nó thì đồ của Lục Hoặc cũng là đồ của nó.

Nó hất cằm lên, kiêu căng nói: "Ai thèm cái thứ vớ vẩn này." Nói xong nó đưa tay bóp cá vàng.

Quả bóp nổ "Bùm" một cái.

Bé Lục Hoặc sững sờ nhìn Lục Vinh Diệu ném quả bóng bay xuống đất, bé ôm chặt lấy chú thỏ con theo bản năng.

Chú thỏ con to bằng bàn tay giật giật trong tay bé, thu hút sự chú ý của Lục Vinh Diệu, nó đi qua thò tay muốn giật: "Đưa thỏ con cho tao."

Bé Lục Hoặc né tay Lục Vinh Diệu: "Thỏ của em, không cho."

"Đồ của mày là của tao hết, tao muốn cho thì mày phải cho." Lục Vinh Diệu vừa kiêu căng vừa hách dịch.

Bé Lục Hoặc nhìn ông cụ Lục cầu xin: "Ông ơi, thỏ con của con."

Ông cụ Lục mở miệng: "Đưa Vinh Diệu chơi rồi sẽ trả lại sau."

Ông ta nuông chiều lòng tham và dã tâm của đứa cháu Lục Vinh Diệu này, với tư cách là người thừa kế của tập đoàn thì phải có dã tâm mới dẫn dắt Lục thị đi xa hơn được.

Lục Vinh Diệu càng kiêu căng hơn: "Ông nội bảo mày đưa thỏ con cho tao."

Chú thỏ con sợ hãi rúc chặt vào ngực bé Lục Hoặc, bị Lục Vinh Diệu túm tai kéo ra ngoài.

Nó đắc ý túm tai thỏ con giơ lên cao, thỏ con đau đớn đạp chân loạn xạ: "Bây giờ thỏ con là của tao."

Từng giọt nước mắt lớn thi nhau tuôn ra từ đôi mắt to đen bóng của bé Lục Hoặc.

Kiều Tịch đau lòng muốn chết.

Ông cụ Lục phạt bé Lục Hoặc đêm nay đến phòng tối suy nghĩ, không được ăn cơm tối, trước khi đi còn phải bị phạt nữa.

Ông cụ Lục bảo quản gia mang thước ra: "Mày trốn ra ngoài chơi khiến tất cả mọi người phải đi tìm, mày tùy hứng một lúc làm lãng phí bao nhiêu nhân lực vật lực, xòe tay ra."

Bàn tay nho nhỏ xòe ra.

Bé Lục Hoặc cúi đầu xuống, thước vừa vụt xuống là hai hàng nước mắt nhỏ cũng rơi tí tách lên hai chân.

Bé mím chặt miệng, Hoặc Hoặc không đau, Hoặc Hoặc không đau.

Mầm lá nhỏ trên đỉnh đầu lắc lư liên tục.

"Chát" một cái, lòng bàn tay bé Lục Hoặc đỏ bừng, bé hơi rụt tay lại theo bản năng vì đau.

Kiều Tịch kiềm chế suy nghĩ giật thước khỏi tay ông cụ Lục, cô căn răng, đưa tay ra che trên tay bé Lục Hoặc.

Phát vụt tiếp theo rơi thẳng vào lòng bàn tay Kiều Tịch.

Đau quá!

Hiển nhiên ông cụ Lục không hề nương tay, "Chát" một cái, không ai phát hiện ra Kiều Tịch đang chịu đòn thay bé Lục Hoặc.

Cái thứ hai, cái thứ ba rơi xuống tay Kiều Tịch, lòng bàn tay cô trong hiện thực cũng đỏ hết cả lên.

Bé Lục Hoặc giơ tay lên, cảm giác như bàn tay đang bị đánh được một thứ gì đó ấm áp mềm mại bao bọc, dù ông nội đánh cũng không hề thấy đau.

Đôi mắt to tròn chớp chớp khó hiểu, giọt nước mắt đọng trên mi rơi xuống, bé Lục Hoặc đáng thương không khóc nữa.

Kiều Tịch ngồi trước màn hình lớn đỏ hết cả mắt lên, ông cụ Lục vẫn còn đang vụt tay cô, cô đau đến nỗi rơi lệ.

Dù trước hay sau khi xuyên qua cô đều được chiều chuộng cả, đừng nói là đánh, ngay cả việc nhà cô còn chưa bao giờ làm nữa kia, đôi tay được chăm sóc trắng trẻo mềm mại của Kiều Tịch sao chịu được những cú vụt vừa mạnh vừa ác thế?

Bạo Phú thấy chủ nhân bị đánh thì đau lòng muốn chết: "Chủ nhân, chị bỏ tay ra đi, chị bị đánh những tám cái rồi đó."

Kiều Tịch hít mũi, khóe mắt đỏ ửng như hoa đào khiến người ta đau lòng, cô nghiến răng: "Không được, thế thì chị bị đánh vô ích à."

Ông cụ Lục hơi nguôi giận rồi nên mấy cái vụt cuối cùng nhẹ hơn một chút, nhưng Kiều Tịch vẫn rất đau.

Lúc ông cụ Lục bỏ thước ra đằng sau, lòng bàn tay Kiều Tịch vừa nóng rát vừa đau đớn, lại còn sưng đỏ hết cả lên nữa.

Giọng nói non nớt của Bạo Phú nức nở: "Chủ nhân phải chịu khổ rồi."

Kiều Tịch cũng cảm thấy mình chịu khổ kinh khủng, cô hận không thể đi tìm Lục Hoặc ngay bây giờ, nói cho anh biết cô đã vì anh mà làm những gì.

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện cô không thể nói gì cả, cô giúp bé Lục Hoặc thì Lục Hoặc cũng chẳng biết gì hết, có biết cũng không nhớ được, cô vừa tức vừa buồn vừa đau, tự dưng cảm thấy rất tủi thân.

Kiều Tịch ngồi trên giường thổi thổi lòng bàn tay một cách đáng thương. Tốt nhất là Lục Hoặc nên đối xử với cô tốt hơn một chút, nếu không thì...

Cô sẽ bóp cái chồi lá nhỏ của anh, cho anh khóc luôn!

Truyện Chữ Hay