Tề Huyên Nghi không ngủ đủ giấc nên vẫn hơi buồn ngủ, hắn gọi mấy đại phu đến thay phiên nhau bắt mạch cho Tiêu Hạc, họ thông báo tình trạng của Tiêu Hạc đã ổn định, không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Nghe thế, Tề Huyên Nghi ngáp rồi trèo lên giường Tiêu Hạc, kéo chăn đắp và ngủ thiếp.
Tiêu Hạc nhìn thoáng qua Tề Huyên Nghi bên cạnh, nhất thời không biết nên giận hay cười, nhận lấy bát thuốc do đại phu đưa, hạ giọng hỏi: “Sao bệ hạ lại ở đây?”
Đại phu lén nhìn Tề Huyên Nghi đang ngủ ngon lành trên giường, thì thầm nguyên do cho Tiêu Hạc.
Khi đó Tiêu Hạc đã hấp hối, thuốc uống vào đều bị nôn ra gần hết, các thái y đi theo từ kinh thành cũng bất lực, cuối cùng một đại phu trong thôn không biết từ đâu đến đã bảo nên có người truyền thuốc bằng miệng, để thuốc có thể phát huy tác dụng tối đa, biết đâu cứu được y.
Các thái y chưa từng nghe phương pháp này, nhưng Tiêu Hạc đã vậy rồi, họ chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống.
Dựa theo sự yêu thích của hoàng thượng với Tiêu Hạc, nếu Tiêu Hạc chết thật, chắc chắn họ sẽ không ăn được quả ngọt.
Ban đầu Tề Huyên Nghi hay tin đã kiên quyết không đồng ý, nhưng sau đó lại đổi ý, muốn tự mình đút thuốc.
Làm sao họ dám để hoàng đế chăm sóc bệnh nhân bị dịch, nếu hắn bị lây bệnh, không chừng tất cả bọn họ sẽ phải chôn cùng.
Tuy nhiên Tề Huyên Nghi đã quyết tâm, ai đến khuyên cũng bị dọa chém đầu, sau đó cũng có nhiều người không khỏi ác ý nghĩ, nếu hoàng đế chết ở Ninh Châu thì đó là điều may mắn cho người dân, để họ chôn cùng cũng đáng giá.
Mà phải nói chứ, họ không biết là bệ hạ lại có mầm mống si tình đấy, chấp nhận từ bỏ cả tính mạng mình.
Đọc Full Tại
Đại phu nói xong thì nhìn Tiêu Hạc bằng ánh mắt phức tập, trong đó lẫn lộn cảm xúc, có khâm phục, rồi cũng khó hiểu, nghe nói Tiêu Hạc mới vào cung chưa được nửa năm mà đã nắm được trái tim hoàng đế, quả nhiên có chút bản lĩnh, lẽ nào là hồ ly tinh?
Tiêu Hạc không biết đọc suy nghĩ, nhưng nhìn vẻ mặt của đại phu, y có thể đoán được phần nào đối phương đang nghĩ gì.
Y chẳng biết nên nói gì, mặc dù không rõ lúc đó Tề Huyên Nghi nghĩ gì, nhưng chắc chắn không phải lý do vớ vẩn như yêu sâu sắc mà mọi người nghĩ.
Đúng là suy nghĩ của Tề Huyên Nghi chả lãng mạn giống những người này nghĩ, hắn chỉ có cảm giác nếu tận mắt chứng kiến ai đó chạm vào Tiêu Hạc, chắc hắn sẽ không sử dụng y nữa.
Đây cũng không phải sự lựa chọn khó khăn với Tề Huyên Nghi, nếu hắn nhiễm dịch và chết ở Ninh Châu thì cùng lắm chỉ rời khỏi Nam Kha, mất đi chút niềm vui, kết thúc này cũng tương tự nhìn Tiêu Hạc chết ở đây, chả thà đánh cược.
Vận may của hắn chưa bao giờ tốt, nhưng lần này, hắn đã thắng.
Cũng có thể là lần cờ bạc này đã tiêu hao hết may mắn của hắn, cho nên khi Tiêu Hạc bình phục, Tề Huyên Nghi lại sốt cao, tay chân nóng bừng, chui vào chăn rầm rì bảo đau đầu. Mấy bác sĩ đến khám đều nói không phải bệnh dịch mà chỉ là cảm lạnh, do mấy ngày nay không ăn ngủ điều độ nên ngã bệnh, chăm sóc vài hôm chắc sẽ khỏi.
Hoàng đế nằm trên giường, sắc mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đầy sự ủ rũ, toát lên vẻ không vui.
Chung Đắc Lộc khuyên hắn uống thuốc đã bị đuổi ra ngoài, Tiêu Hạc bước vào, vừa đến bên giường đã nghe thấy hoàng đế lẩm bẩm: “Đều là lỗi của ngươi.”
Nhìn dáng vẻ của hắn, Tiêu Hạc thấy hơi buồn cười, nhưng đồng thời cũng đau lòng, nếu Tề Huyên Nghi không trở thành hoàng đế mà là một vương gia tự do tự tại, có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.
Tiêu Hà đáp lời, không phản bác lại Tề Huyên Nghi, cầm bát thuốc nói với Tề Huyên Nghi: “Bệ hạ, đến giờ uống thuốc rồi.”
Tề Huyên Nghi quay đầu, quấn mình như con nhộng, từ chối: “Trẫm không uống.”
Nếu mới nói mà Tề Huyên Nghi ngoan ngoãn uống thuốc thì Chung Đắc Lộc đã không bị đuổi ra ngoài. Tiêu Hạ đoán trước được nên kiên nhẫn thuyết phục, “Uống thuốc xong ngài sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.”
Tề Huyên Nghi phớt lờ y, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tiêu Hạc tiếp tục nói: “Thuốc cũng không nhiều lắm, uống hai hớp là hết rồi, uống xong hẵng ngủ, như vậy sẽ mau khỏi bệnh hơn, khỏi bệnh rồi chúng ta có thể về kinh thành.”
“Ngươi nói nhiều quá, trẫm muốn ngủ.” Tề Huyên Nghi trùm chăn lên đầu.
“Ngài đừng tự làm mình nghẹt thở,” Tiêu Hạc kéo đầu Tề Huyên Nghi ra khỏi chăn, hỏi, “Ngài ghét thuốc đắng?”
“Ừm.” Tề Huyên Nghi chớp chớp đôi mắt to đen láy, hắn không xấu hổ mà còn rất quả quyết, những dược liệu kia đắng như vậy, đâu ai ăn nó đâu, thế sao hắn lại phải ăn.
Tiêu Hạc thầm thở dài, đứa cháu trai ba tuổi của y khi uống thuốc cũng không khó dỗ thế này đâu.
“Ngài ngoan ——”, Tiêu Hạc nói đến đây lập tức im bặt, nuốt những lời còn lại xuống, mấy lời dỗ dành ấy thật sự không hợp nói với Tề Huyên Nghi.
Y sửa lời: “Thảo dân đã mua rất nhiều kẹo trái cây cho ngài rồi. Nghe nói phía đông thành có một cửa hàng bánh ngọt mới mở, bánh ngọt của họ rất khác những nơi khác, nhưng chỉ khi ngài khỏi bệnh mới thưởng thức được thôi.”
Cuối cùng Tề Huyên Nghi cũng lộ ra chút đắn đo, nghiêm túc cân nhắc giao dịch này có đáng hay không, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, dù sao thuốc này quá đắng, kẹo thì sau này còn có nhiều thời gian ăn, hắn tin chắc rằng mình vẫn sẽ khỏi bệnh mà không cần dùng thuốc.
Tiêu Hạc nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy trong tình trạng nửa mơ nửa tỉnh, Tề Huyên Nghi lúc đó đang nghĩ gì mà lại uống bát thuốc đắng đó.
Tiêu Hạc bó tay, đành phải hỏi: “Bệ hạ, rốt cuộc phải thế nào ngài mới bằng lòng uống thuốc?”
“Không uống là không uống.” Tề Huyên Nghi thật sự rất cố chấp trong chuyện này.
Đại phu bảo bệnh tình Tề Huyên Nghi không nghiêm trọng, chỉ lo là dịch bệnh ở thành Ninh Châu vẫn chưa bị dập tắt hẳn, mà sức khỏe hắn yếu sẽ rất dễ nhiễm bệnh. Tiêu Hạc thở dài, kể từ khi bị bắt vào cung, số lần thở dài của y còn nhiều hơn cả năm nay cộng lại, y cúi người đỡ Tề Tề Huyên Nghi lên, dưới ánh mắt khó hiểu của hoàng đế, rót thẳng thuốc cho hắn.
Tề Huyên Nghi mất cảnh giác nên lỡ uống, chân tay hắn không còn sức, cố vùng vẫy, khi muốn nhổ ra lại bị Tiêu Hạc bịt miệng, đến lúc nuốt hết thuốc xuống mới buông tay.
Tề Huyên Nghi tức giận, chưa ai dám đối xử với hắn như vậy kể từ khi trở thành hoàng đế, hắn tức giận muốn khiển trách Tiêu Hạc phạm thượng, tru di cửu tộc. Nhưng còn chưa kịp thốt lời, một viên kẹo đã được đẩy vào miệng.
Vị ngọt nhanh chóng lan tràn, lấn át vị đắng của thuốc, hắn chớp chớp mắt, có chút sững sờ, sau đó cúi đầu nhìn viên kẹo khác trong tay Tiêu Hạc, quên hết những lời mắng nhiếc, mất một lúc sau mới nói: “Ngươi khá giống một người ta biết.”
Tay cầm kẹo của Tiêu Hạc khựng lại, nghe bệ hạ cười nói: “Nhưng y sẽ không xuất hiện ở đây.”
Tề Huyên Nghi cảm thấy, nếu sư phụ mà biết hắn quậy phá ở Nam Kha thế này, hắn sẽ bị dọa đến tỉnh luôn mất.
Tiêu Hạc biết bệ hạ vẫn luôn ‘sáng nắng chiều mưa’, nhưng lần này lại thất thường quá, y đã chuẩn bị tinh thần bị dày vò, nhưng không ngờ được tha dễ dàng như vậy.
Người đó là ai? Sao có thể ảnh hưởng tới đối phương đến thế?
Tiêu Hạc không thể nói được mình cảm thấy thế nào, nhưng may là cuối cùng hắn đã uống thuốc.
Đọc Full Tại
Sau khi Tề Huyên Nghi khỏi bệnh, cả đoàn thu dọn hành lý và trở về kinh, họ không ngờ mình sẽ bị ám sát trên đường đi. Tề Huyên Nghi vẫn ổn, nhưng sau một lúc hỗn loạn, Tiêu Hạc đã biến mất.
Trong màn đêm vô tận, Tề Huyên Nghi đứng trên xe ngựa và nhìn về xa xăm, khuôn mặt được bao phủ bởi ánh trăng bàng bạc, giống tác phẩm tuyệt đẹp điêu khắc bằng ngọc.
Tề Huyên Nghi quay trở lại xe ngựa, hắn cũng từng muốn làm việc chăm chỉ để giữ vững ngôi hoàng đế, mặc dù có bị hạn chế bởi sự lười biếng của bản thân, không thể làm việc bảy tám canh giờ một ngày như tiên hoàng, nhưng hắn vẫn có thủ đoạn của riêng mình, người dưới trướng chẳng phải vô dụng, hắn có rất nhiều cách đưa y trở lại.
Chỉ là hắn vẫn ghét hành vi bỏ đi mà không xin phép ấy.
Tề Huyên Nghi gặp lại Tiêu Hạc là hai tháng sau đó, một gia tộc như họ Tiêu ở Lan Lăng không thể chấp nhận gia chủ mình làm kẻ nịnh nọt bên cạnh hôn quân, thế là Tiêu Hạc đã bị chính người trong tộc phản bội, người đứng đầu mới đã gửi y đến Bùi gia như một lời xin lỗi, hòng được một giao ước.
Năm đó, Tiêu Hạc đã đắc tội với nhà họ Bùi vì tái định cư cho một nhóm người nghèo vô gia cư, người đứng đầu họ Bùi chưa bao giờ quên chuyện này, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội trả thù.
Tiêu Hạc bị giam trong căn phòng tối, bị bắt uống thuốc Cực lạc, loại thuốc này có thể khiến người ta nghiện chỉ sau một viên, thông thường, chỉ sau hai tháng con người sẽ trở nên vô dụng hoàn toàn.
Những người đó trói y lên giường, mỗi ngày đút cho bát cháo và nước để cầm hơi. Y rất gầy, sắc mặt xám xịt, đầu tóc bù xù như đống rơm, dây thừng nhuốm máu cắt sâu vào da thịt, cổ tay đều là máu, có thể thoáng thấy xương cốt.
Ai mà ngờ được rằng công tử cao quý sẽ bị lưu lạc, hạ thấp như một con chó hoang sắp chết thế này.
Tề Huyên Nghi khoác áo choàng màu đỏ với ống tay rộng, ánh sáng rực rỡ của những món đồ bằng vàng bạc và ngọc bích chiếu sáng căn phòng giam tối tăm, hắn cúi đầu cẩn thận nhìn Tiêu Hạc trên chiếu rơm, vẻ mặt không vui.
Tiêu Hạc vừa trông thấy hắn thì hơi giật mình, tựa như không ngờ hắn lại tới đây, sau đó vội vàng quay mặt đi, giọng nói khàn đục khô khốc: “Đừng nhìn ta.”
Người y đầy rác rưởi và bốc mùi khó chịu, hắn thì mặc quần áo gấm, đi giày lụa, tất thơm tho, khiến cả căn phòng bừng sáng.
Tiêu Hạc không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại đối phương trong hoàn cảnh thế này, trái tim như bị búa đập liên hồi, cơn đau truyền từ tim đến tứ chi, chậm rãi mà kéo dài.
Trong khoảng thời gian này, y luôn mê man, thỉnh thoảng lại nhớ đến bát thuốc đắng và nụ hôn ngọt ngào ở Ninh Châu; sẽ nghĩ về lúc cưỡi ngựa chở hắn phi nước đại trong hoàng hôn vô tận, bóng của họ trải dài trên bãi cỏ; Thậm chí y còn nhớ rõ ngày mình vào cung, lần đầu tiên quan sát kỹ hắn ở cung Quan Sư.
Uống quá nhiều thuốc Cực lạc sẽ mất lý trí trong một thời gian, mà lúc điên cuồng y lại gọi tên Tề Huyên Nghi, khi tỉnh táo, đám người hầu của Bùi gia đều chỉ chỏ và cười nhạo y đường đường là gia chủ họ Tiêu mà là nịnh thần, đến giờ còn luyến lưu mãi.
Sau đó, dù có ăn bao nhiêu viên thuốc Cực lạc, y cũng không hề mở miệng nữa.
“Ngươi muốn chết à?” Tề Huyên Nghi chậm rãi đi tới, ngồi xổm bên giường hỏi, giọng điệu vẫn bình thản.
Tiêu Hạc không nói gì, Tề Huyên Nghi vén tóc trên má y, khuôn mặt Tiêu Hạc đã không còn như trước, có một vết sẹo dài trên má trái, chạy từ trên tai xuống cằm.
Tề Huyên Nghi thấy y vẫn đẹp trai phết, nhưng cũng khó chịu trong lòng.
Đám Bùi gia kia thật đáng chết, tiếc là lần này người dưới trướng hắn lại hành động không quyết đoán, để xổng mất.
Hắn tự tay tắm rửa sạch sẽ cho Tiêu Hạc, thay cho y một chiếc áo choàng đỏ, hai người đứng bên nhau như thể sắp kết hôn.
Đã là kết hôn thì phải có động phòng.
Sợi tơ đỏ phấp phới, chuông vàng buông nơi góc lều vang vọng suốt đêm dài.
Vết thương trên người Tiêu Hạc đã được bôi thuốc, máu vẫn rỉ xuống lẫn với mồ hôi, dường như y không cảm thấy đau, chỉ lẳng lặng nhìn Tề Huyên Nghi. Nốt ruồi đỏ giữa lông mày như chảy xuôi theo bóng nến, hắn ngồi trên người y, lông mày và ánh mắt khẽ rũ, giống như yêu quái trên núi, lại như vị thần và đức phật của chúng sinh.
Kéo y vào địa ngục, lại độ y khỏi biển khổ.
Tề Huyên Nghi, Tề Huyên Nghi…
Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Quả táo Adam của Tiêu Hạc lên xuống, đôi môi khô khốc đóng mở một lúc lâu, cuối cùng gọi tên: “Tề Huyên Nghi…”
Tề Huyên Nghi cúi đầu nhìn y, trong mắt dường như có chút không hài lòng vì bị quấy rầy, giọng nói vẫn mềm mại, hỏi: “Sao vậy?”
Tiêu Hạc nhìn sâu vào mắt hắn, y thấy bản thân trong đó, tỉnh táo mà chật vật, hối tiếc rồi tự ti, đó là con người mà Tiêu Hạc chưa từng thấy trước đây, tim y đập thình thịch như trống trận, thanh âm đó lấn át mọi ồn ào trong thế gian.
Y tránh ánh mắt Tề Huyên Nghi, nhẹ giọng nói: “Có đôi khi ta không biết, cuối cùng là ngươi điên, hay là ta điên đây.”
Tề Huyên Nghi cau mày, không hiểu ý trong lời nói của Tiêu Hạc lắm, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ngươi đang mắng ta?”
Tiêu Hạc cười nhẹ, với chút tự giễu.
Tề Huyên Nghi không biết Tiêu Hạc đang cười cái gì, ngẫm nghĩ một lúc lâu, cảm thấy có thể Tiêu Hạc đã điên rồi, hắn đưa tay đặt lên trán đối phương, muốn xem có nóng không.