Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đất trời tối tăm, mưa rơi tầm tã.
Những tầng mây đỏ đen tản ra như vảy cá, bao trùm mặt đất nứt nẻ, cổ thụ khô cháy kêu răng rắc trong mưa, nổ ra hàng ngàn đom đóm vàng.
Cuồng phong đột nhiên nổi lên, ngọn lửa theo đó mà càng thêm hừng hực, biển mây trên đầu trôi đi, để lộ ánh Mặt trời sáng trắng như tuyết.
Ánh nắng chiếu nghiêng lên đống xương cao ở phía tây, dòng suối đỏ dưới những bộ thi hài kéo dài đến tận khu rừng đang cháy, những cành khô chưa kịp bốc lửa dưới gốc cây đã bị thổi bay lên không trung, như một trận tuyết xám.
Hàng chục con quạ đen như mực đậu trên ngôi mộ đơn độc cuối rừng, một hình bóng đỏ tươi phản chiếu trong đôi mắt vô hồn của chúng.
Tạ Từ khoác bộ áo đỏ đang đứng trước tấm bia, gió thổi làm áo hắn phát ra âm thanh xào xạc, xương Rồng rải rác sau lưng, ngọc Rồng nằm dưới chân.
Hắn cúi đầu nhìn viên ngọc, vừa khom lưng liền ho khan, hắn cũng không nhớ mình đã chiến đấu trong Cõi sinh tử này bao lâu rồi, hầu hết cơ quan nội tạng trong cơ thể đã bị thương, mỗi khi ho sẽ kèm theo thịt vụn.
Tạ Từ nuốt toàn bộ phần linh dược còn lại, có lẽ do nội tạng quá nát, ăn xong chỉ thấy bụng nóng hệt như lửa đốt, hoàn toàn không có tác dụng gì. Bây giờ hắn thậm chí còn phát ra âm thanh ồ ồ khi thở, khiến hắn nhớ đến âm thanh gió bắc đập vào song cửa sổ mình đã nghe thấy trong ngôi đền đổ nát vào mùa đông khi còn bé, âm thanh đó thật sự rất khó nghe, Tạ Từ chán ghét cau mày, nhấn vài huyệt đạo trên người, thanh âm phiền lòng biến mất, nhưng hắn lại phun ra ngụm máu lớn.
Tạ Từ đỡ tấm bia đá, chậm rãi ngồi xuống, nhặt viên ngọc dưới đất lên, khuôn mặt tái nhợt của hắn phản chiếu trên bề mặt viên ngọc, hắn nhìn khuôn mặt đó, ngẩn người.
Từ thuở đất trời được tạo ra, Hỗn Độn đã hóa thành thú và gây loạn cho nhân gian, bị các vị Thần đuổi giết, nó chạy hàng trăm nghìn dặm ngày đêm, cuối cùng chết vì kiệt sức. Sau khi chết, cơ thể nó biến thành Cõi sinh tử, nơi hội tụ mọi thiện ác, âm dương của trời đất, trở thành chốn nguy hiểm nhất thế gian.
Những người bước vào Cõi sinh tử luôn cận kề cái chết, cho đến nay vẫn chưa ai có thể sống sót sau khi bước vào hang xương.
Tạ Từ đến đây không phải vì chán đời, muốn trải nghiệm cảm giác sung sướng khi tìm đến cái chết, sở dĩ hắn đến Cõi sinh tử, bắt đầu từ một tên ngốc.
Tên ngốc đó vốn dĩ rất đáng nể, căn cốt xuất chúng, chăm chỉ tu luyện, tuổi trẻ tài cao, vung tay là được bạn bè khắp nơi hưởng ứng. Chỉ là hai năm qua, không biết trong quá trình tu luyện có sai sót gì không, mà đầu óc ngày càng u mê, bị hồ ly tinh xinh đẹp lừa tình lừa tiền, chạy đến phần mộ tổ tiên của người khác chơi, sau đó chơi vui quá, kiểu muốn tự mình xuống dưới chuyện trò với những vị tổ tiên đó luôn hay sao ấy.
Nghe nói khi con hồ ly kia kéo đối phương ra khỏi nghĩa địa, đối phương chỉ còn thoi thóp thở, hồ ly tinh tìm rất nhiều đại phu, nhưng chỉ đành bất lực, cuối cùng vẫn là quỷ y Đào Mộng Khanh đi ngang qua và nảy ra một ý tưởng, nói nếu dùng ngọc Rồng trong Cõi sinh tử làm thuốc thì có thể cứu sống nạn nhân.
Hồ ly tinh còn có chút lương tâm, nhưng không nhiều, cô ta biết Cõi sinh tử không phải một nơi bình thường, với tu vi hiện tại của cô ta mà đi vào chẳng khác nào tự sát, vì vậy cô ta đến cung Thương Tuyết nhờ Tạ Từ giúp đỡ.
Dưới tình huống bình thường, mấy chuyện như này chỉ là trò cười để Tạ Từ tám nhảm mà thôi, nếu hắn có hứng thú thì không chỉ chế giễu tên ngốc đó ngu si, mà sẽ còn để người ta biên soạn thành kịch bản, bán ra ngoài kiếm linh thạch, nhưng xui xẻo thay, tên ngốc đó lại là sư huynh của hắn.
Tạ Từ không cười nổi nữa.
Tên hắn có chữ ‘Từ’ nghĩa là ‘yêu thương’, nhưng chữ này thực sự chẳng liên quan gì đến hắn. Hắn chưa bao giờ nghe những câu như “anh ngã em nâng”, “Yêu thương đùm bọc”, “Anh em như thể tay chân” các kiểu. Lúc trước, hắn vẫn luôn suy nghĩ vì sao mình lại đến đây, nhưng tận khi ở trong Cõi sinh tử, hắn vẫn không hiểu ra.
Rõ ràng khi ở trong cung Thương Tuyết, hắn đã từ chối con hồ ly đó một cách gay gắt, đảm bảo con hồ ly tinh sẽ nghiến răng nghiến lợi mỗi khi nhắc đến tên mình.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đến đây.
Mây mù lại che khuất ánh Mặt trời, bóng tối nuốt chửng mọi vật nơi này, ngăn cơn gió vù vù lại, thế giới tĩnh lặng.
Tạ Từ cất viên ngọc đi, muốn đứng dậy nhưng lại không có chút sức, cánh tay đỡ tấm bia đá trượt xuống.
Hắn cúi đầu, thật lâu sau mới chậm rãi xoay người, nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng ở thanh kiếm gãy cách đó không xa. Thanh kiếm có hình một con mãnh thú màu vàng hồng, đôi mắt nó bằng đá quý, thanh kiếm được trang trí bằng tua rua đỏ, Tạ Từ rũ mắt nhìn chằm chằm thanh kiếm một lúc lâu, trên chuôi kiếm được khắc một vòng hoa văn màu vàng nhạt, có vẻ là tên hắn.
Mãnh thú ( gốc là: 吞口 (thôn khẩu)) là hình con mãnh thú được rèn tại mối nối giữa chuôi kiếm và lưỡi kiếm, tạo hiệu ứng con thú đang nuốt lưỡi kiếm.
Hắn lại ho khan, vụn nội tạng văng ra theo từng tiếng ho, những vệt đỏ tươi rơi loang lổ xuống đất, Tạ Từ nghỉ ngơi một lát, cúi người muốn lấy lại thanh kiếm gãy, nhưng chỉ nắm được chuôi kiếm trong vô vọng, không nhặt lên được.
Hắn giữ tư thế này hồi lâu, ngón tay cái xoa nhẹ hoa văn, mọi vật lúc bấy giờ lặng im, không trăng không sao, chẳng biết vì cớ gì, hắn đột nhiên nhớ tới, dưới chân núi Thiên Ngu năm đó, khi sư phụ sắp qua đời, người đã dặn hắn phải chăm sóc sư huynh thật tốt.
Hắn ngây người, sau đó nhếch miệng cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, có phần điên cuồng, mãi đến khi cười đến ho ra máu, thanh âm của hắn mới dần buồn đi.
Thực ra Tạ Từ không nhớ rõ sư phụ mình trông như thế nào, khi sư phụ còn sống, hình như hắn cũng không nghe lời đối phương lắm.
Chỉ là, sư phụ đã chết nhiều năm vậy rồi, nên để ngài ấy yên lòng dưới Chín Suối thôi.
Chân trái đau nhói, nhưng Tạ Từ vẫn thờ ơ, nỗi đau đã ăn sâu vào linh hồn hắn, không có cách nào chữa khỏi từ lâu rồi.
Tạ Từ cảm thấy mình giống như một món đồ sứ rơi từ trên cao xuống, vỡ vụn thành từng mảnh trên phiến đá xanh, hắn nhớ rất lâu trước đây có người từng mỉa mai gọi hắn là “Ấm sứ nhỏ”, giờ đúng là xứng với cái tên này thật.
Mặt đất dưới chân rung lắc, xương Rồng rải rác dưới đất bị một sức mạnh không biết tên kéo lại với nhau. Tấm bia đá phía sau Tạ Từ nổ tung, vô số đá vụn b ắn ra, Tạ Từ không kịp né tránh nên sỏi đá văng lên người.
Một chùm sáng trắng chói mắt phóng ra từ dưới tấm bia, xuyên thủng tầng mây dày đặc, chiếu sáng gần hết bầu trời, núi non rung chuyển, khóc bụi bốc lên khắp nơi, ánh lửa tia điện tựa như thiên hà đảo ngược, bầu trời sụp đổ, những sinh vật đã chết lại được hồi sinh. Trong nháy mắt, đỉnh núi bùng lên một ngọn lửa dữ dội, đám mây xám giống như một cây nấm khổng lồ mọc ra, có ngọn lửa lẻ tẻ b ắn ra từ dưới tán cây, nó phủ lên Tạ Từ, ầm ầm rơi xuống.
Tạ Từ kêu lên, xương cốt trong lồ ng ngực như muốn vỡ ra, gõ nhẹ một cái là sẽ rơi xuống đất.
Hắn quay đầu sang một bên, phun ra búng máu, có lẽ mình không thể ra khỏi đây rồi.
Kết cục này cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Linh lực dày đặc tuôn xuống từ bốn phương tám hướng, giống sóng biển mênh mông, mang theo áp lực hủy diệt quét sạch Cõi sinh tử, mà hắn thì lại như một con kiến nhỏ lênh đênh trên đại dương, không thể quyết định sống chết.
Thanh kiếm gãy tỏa sáng rực rỡ, máu chảy ồ ạt ra khỏi cơ thể, nhuộm đỏ mặt đất dưới thân, lũ ma mà hắn đã giết trong hang xương kéo đến, thoáng chốc bao trùm hắn.
Tạ Từ nhắm mắt lại, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
A Từ, A Từ, A Từ…
Thanh âm nhỏ nhẹ dịu dàng, vang lên liên tiếp, ngấm ngầm xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng hắn.
Tạ Từ lại nghĩ đến sư phụ mình.
Hắn đã xa đối phương ba năm.
Những năm qua, người quen kẻ lạ xung quanh hắn đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, khách quý chật nhà, ca múa rượu ngọt, chưa từng có khoảnh khắc quạnh quẽ nào, nhưng Tạ Từ luôn cảm thấy trống rỗng trong lòng, dường như có thứ gì đó được đi theo cái chết của Lý Thanh Hành.
Đó là gì?
Tạ Từ không nghĩ ra, hắn từng nghĩ đến một lần, lại không muốn nghĩ nữa.
Hắn mở mắt ra, tia chớp đỏ xẹt qua bầu trời, con Rồng khổng lồ sống lại từ cõi chết, bay lượn trên bầu trời, khoác lên mình ánh chớp và ánh lửa, liên tiếp phát ra những tiếng ngâm thê lương.
Bông tuyết rơi khắp trời, Mặt trời và Mặt trăng cùng mọc từ phía tây, treo lơ lửng giữa bầu trời, ai đó khuấy động dòng sông ký ức, thời gian bắt đầu quay ngược.
Tạ Từ ngẩn người, không biết đứng dậy từ dưới đất thế nào, cũng không biết tại sao quay người lại, tận đến lúc nhìn thấy Lý Thanh Hàng trong biển lửa mênh mông.
Y trông vẫn như trước, mái tóc dài được buộc lên, vẻ mặt lãnh đạm, mặc bộ trường bào màu xanh lam đã hơi sờn, sợi chỉ bên mép tay áo cọ vào ánh nến vàng đang nhảy múa, một chút cỏ dính trên đôi giày đen, tựa như cái đêm tuyết rơi vào nhiều năm trước, lần đầu tiên hắn nhìn thấy y.
Bóng người thon gầy ở sau cửa, trong chén rượu đựng đầy ánh trăng màu hổ phách, ánh đỏ đan xen, hoa cùng bóng sum sê.
Tạ Từ ngơ ngẩn nhìn Lý Thanh Hành trước mặt, hắn vốn tưởng mình đã quên hết, nhưng hóa ra lại chẳng quên gì cả.
Hắn nhớ giọng nói đối phương lúc đó, nhớ mỗi một biểu cảm rất nhỏ, nhớ đôi tay ấm áp y dùng để che mắt mình.
Lý Thanh Hành nâng tay, thần quang tỏa sáng, kiếm gãy được đúc lại trong lòng bàn tay đối phương.
Ngày xưa trên sông Lang Gia, có người nhìn thấy một vị du hiệp vô danh xé trời bằng một nhát chém, khí thế bạt ngàn, núi sông phai màu, cỏ cây khô héo, trừ Tạ Từ ra, không ai biết đó là Lý Thanh Hành.
Chỉ là lúc này đây, thanh kiếm đối phương lại đâm vào ngực Tạ Từ.
Những vì sao trên bầu trời rơi xuống, ẩn trong đôi mắt sâu thẳm của Lý Thanh Hành.
Tạ Từ nghiêng đầu như một con thú nhỏ bối rối, một lúc sau, hắn cụp mắt, nhìn lỗ thủng đẫm máu trên lồ ng ngực, lờ mờ thấy trái tim đang đập loạn nhịp bên trong.
Thình thịch.
Thình thịch.
Thình thịch.
Giọng nói trầm thấp, chảy dọc theo máu đến màng nhĩ, giống như hạt giống chậm rãi thối rữa dưới lớp tuyết mùa đông.
Cuối cùng……
Ảo giác biến mất.
Giọng nói kia cũng dừng lại.
Gió tuyết vù vù, trời đất trắng xóa.
Tạ Từ ngã xuống vũng máu, bầu trời xanh xám phản chiếu trong mắt.
Bình tĩnh tột cùng, niềm vui tàn khốc.
Hắn biết những thứ đó đều là giả, biết đối phương không dùng kiếm, biết y đã chết, biết mình mãi mãi sẽ không còn gặp lại y, nhưng mà…
Ai có thể gọi hắn là A Từ một lần nữa đây?
Bờ môi hắn khẽ mấp máy, nhưng không thể phát ra âm thanh nào nữa.
Tạ Từ cong môi, nhắm mắt lại, như thể đang mơ một giấc mộng đẹp mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.
Chú bướm nhặt nhạnh khung cảnh mùa xuân đầy màu sắc trong giấc mơ của mình, bay qua những ngọn núi trong Cõi sinh tử, từ vũng máu lênh láng đến thần mộ tiêu điều, sen xanh hé nhụy, xương trắng nở hoa, nhưng cuối cùng, mọi thứ nơi đây đều bị vùi lấp trong trận bão tuyết khổng lồ này.