Giữa buổi đêm yên tĩnh, một cặp đôi thiếu ý thức nào đó đang hát rất to trong sân của khu nhà. Các mạch máu toàn thân Giang Diễn như muốn nghẽn lại. Hắn cố gắng kiềm chế bản thân, cúi xuống kéo mở cánh cửa lồng giặt ra, bên trong là chiếc áo thun và quần jean nửa khô. Sở dĩ hắn có thể nhìn ra qua cánh cửa thuỷ tinh là vì phong cách ăn mặc của Ôn Nhạc Minh rất rõ rệt, loại thường phục như quần jean chưa bao giờ xuất hiện trong tủ quần áo của anh. Huống hồ ngày hôm qua gặp nhau, Trình Kiến Du đích thị là mặc bộ quần áo này.
Cơ hàm của hắn banh chặt, hơi co rút. Kích thích cảm xúc quá mức đột ngột và dữ dội khiến cho đầu hắn nhói đau. Không chỉ đầu hắn đau, mà dường như ngực cũng đang đau đớn. Giang Diễn từ từ điều chỉnh hô hấp, đi vào phòng khách, hỏi thẳng thừng bằng giọng nói lạnh lẽo: “Hai người ngủ với nhau rồi à?”
Lần đầu hắn và Trình Kiến Du gặp nhau, bởi vì hắn có gương mặt tương tự Ôn Nhạc Minh mà cậu đã ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn, tuỳ hắn chi phối. Giờ đã gặp được chính chủ, xảy ra quan hệ chẳng phải là điều rất bình thường hay sao?
Ôn Nhạc Minh cau mày, tháo cặp kính mỏng xuống, cúi đầu xoa bóp sống mũi, hỏi: “Cháu đang nói gì vậy?”
“Cậu và Trình Kiến Du đã ngủ với nhau rồi à?”Giang Diễn lặp lại câu hỏi một cách không cảm xúc. Ngực hắn đang rất đau, đau một cách dữ dội, hắn không thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Chỉ cần suy nghĩ của hắn lệch về hướng đó, hắn cảm thấy sẽ không nhịn được mà bóp cổ Ôn Nhạc Minh.
Ôn Nhạc Minh im lặng một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt Giang Diễn sắc bén và hung dữ, giống như một mũi tên sắc nhọn đã lên dây, chỉ cần anh nói ra một đáp án mà hắn không muốn nghe thì sẽ bị bắn xuyên tim. Anh vẫn luôn am hiểu trấn an cảm xúc của người khác, nhưng lúc này, anh chậm rãi đeo lại kính mắt, bình tĩnh nói: “Giang Diễn, cậu sẽ không trả lời loại câu hỏi này. Đợi khi nào lý trí cháu tỉnh táo lại một chút, thì hãy đến hỏi cậu câu hỏi này sau.”
“Cho nên hai người đã ngủ với nhau rồi?” Giang Diễn lớn giọng, hùng hổ doạ người. Lý trí là cái thá gì? Lý trí của hắn đã sớm mất hết rồi.
Ôn Nhạc Minh bình tĩnh nhìn hắn, nghiêm nghị nói: “Cậu là cậu của cháu, cháu cảm thấy dùng cái giọng này để nói chuyện với cậu là thích hợp sao?”
Giang Diễn cũng nhìn thẳng vào mặt anh, muốn bắt được cảm xúc mà hắn muốn nhìn thấy từ sau cặp kính, nhưng hắn không nhìn thấy gì cả. Hắn siết chặt nắm tay, giọng nói rít qua kẽ răng: “Bởi vì cậu là cậu của tôi, nên chúng ta mới đứng đây để nói chuyện.”
Nếu đổi thành gã đàn ông nào khác, đã sớm nằm hấp hối trên sàn rồi.
Nói xong hắn xoay người bước vội ra cửa, cố ý đóng sầm cánh cửa ra vào bằng sắt, vang lên một tiếng “uỳnh” rất to, đánh thức tất cả bóng đèn điều khiển bằng âm thanh của cả ngôi nhà.
Ngày hôm sau. An An lo liệu rất nhanh. Tiểu Tiểu Cẩm Lý đã đồng ý gặp mặt Trình Kiến Du, anh ta hẹn cậu buổi chiều cùng nhau uống cà phê để trao đổi công việc. Trình Kiến Du còn cố ý tranh thủ thời gian đi trung tâm thương mại mua một chai sâm banh làm quà cho lần đầu gặp mặt.
Chỗ hẹn là một tiệm cà phê trang trí theo kiểu phục cổ, bày đầy các loại đồ cổ phương Tây được tích lũy qua năm tháng. Bầu không khí đậm chất văn nghệ. Một người đàn ông ngồi ở vị trí gần cửa sổ sát đất. Anh ta mặc một chiếc áo tennis sọc xanh trắng, nhìn sau lưng chỉ thấy mái tóc đen và dày.
Trình Kiến Du đi tới, người đàn ông ngẩng đầu lên, cả hai người đều sửng sốt.
Trình Kiến Du kinh ngạc là vì người này không phải ai khác mà chính là Nghiêm Dung, người đã quan tâm đến cậu rất nhiều khi tham gia “Nào Mình Cùng Đi Du Lịch”, cũng là nhà văn và nhà sản xuất phim nổi tiếng.
Mà Nghiêm Dung lại ngạc nhiên vì sự thay đổi của Trình Kiến Du. Từ lúc quay chương trình, anh ta đã có linh cảm rằng, Trình Kiến Du không giống như tình nhân ngoan ngoãn bên cạnh Giang Diễn. Quả nhiên không mất bao lâu cậu đã công khai chia tay. Hiện giờ Trình Kiến Du giống như đã lột xác vậy. Cho dù chỉ mặc quần áo đơn giản thường ngày, cả người cậu vẫn toát ra sự tự tin, thoải mái.
“Thầy Nghiêm, không ngờ anh lại là Tiểu Tiểu Cẩm Lý”. Trình Kiến Du cúi đầu cười cười, đặt hộp quà sâm banh lên bàn, đưa tay ra một cách lịch sự.
Nghiêm Dung bắt tay với cậu. Bàn tay cậu vẫn lạnh như lần trước vậy, dường như làn da toàn thân cậu đều lạnh lẽo. Bút danh xấu hổ khiến Nghiêm Dung gãi gãi lông mày: “Cậu cứ gọi thầy Nghiêm thôi, hôm nay chúng ta đừng nhắc đến cái bút danh này nữa nhé.”
“Được.”
Trình Kiến Du hoàn toàn thông cảm. Cậu ngồi lên ghế sofa, mắt mang ý cười quan sát Nghiêm Dung, hỏi: “Thầy Nghiêm, đây được coi là niềm vui bất ngờ hay là sợ hãi nhỉ?”
“Đương nhiên là niềm vui bất ngờ rồi.” Nghiêm Dung búng tay, người phục vụ mang lên một bình cà phê xay tại chỗ đã được chuẩn bị từ trước, và một bản hợp đồng gọn gàng ngay ngắn: “Lúc ở Văn Nam tôi đã nói với cậu rằng khi trở về hãy đến tìm tôi, tôi trân trọng những người có tài, sẽ giúp đỡ cậu. Không ngờ đạo diễn Lương Khâu mắt sáng như đuốc đã khai quật được cậu trước rồi.”
Trình Kiến Du nhận hợp đồng, chăm chú lật vài trang. Đây là hợp đồng bán bản quyền của “Mây Theo Đuổi Ánh Trăng.” Những điều khoản Nghiêm Dung đề ra đơn giản đến mức gần như không có, quả thực là “bên A” dễ dãi nhất thế giới.
Điều này vượt xa mong đợi của Trình Kiến Du, cậu vốn dĩ không ôm quá nhiều hy vọng vào cuộc gặp này, chỉ muốn cố gắng hết sức mình, còn có thành công hay không thì phụ thuộc ý trời.
Nghiêm Dung đã cho cậu một niềm vui bất ngờ.
Cậu vừa đọc hợp đồng, vừa bình tĩnh hỏi: “Thầy Nghiêm, anh cảm thấy mức giá tâm lý cho bộ “Mây Theo Đuổi Ánh Trăng” này là bao nhiêu?”
(Giá tâm lý: việc định giá dựa trên nhu cầu, tâm lý của người mua).
Nghiêm Dung giơ tay lên ra hiệu số .
Trình Kiến Du suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Một triệu tệ?”
Nếu Tiểu Tiểu Cẩm Lý chính là Nghiêm Dung, thì với tác giả cấp đại thần vang tận mây xanh này, một triệu đã coi như là món hời rồi.
“Không phải, một vạn.”
“Một vạn?” Trình Kiến Du giật mình, không khỏi bật cười: “Thầy Nghiêm, anh đang nói đùa với tôi à?”
Nghiêm Dung lắc đầu, ngồi thẳng dậy, nhìn cậu nói một cách nghiêm túc: ” ‘Mây Theo Đuổi Ánh Trăng’ là cuốn sách đầu tiên mà tôi viết. Đây là câu chuyện có thật mà một người thân của tôi đã tự mình trải qua, cho nên nó có ý nghĩa khác thường đối với tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bán bản quyền nó cả, bởi vì nó không thể đong đếm được bằng giá tiền. Cho đến khi tôi nhận được email từ studio của cậu.”
“Kiến Du, tôi đã lưỡng lự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định sẽ trao nó cho cậu. Cậu không cần cảm ơn tôi, vì đây là do cậu nỗ lực giành được cho chính mình. Cho dù rơi vào đường cùng nhưng cậu vẫn kiên trì giữ vững nguyên tắc của mình, từ chối thiện chí hợp tác của đạo diễn Lương Khâu. Chỉ điều này thôi cậu đã vượt qua tất cả mọi người trong ngành này rồi. Tôi rất tán thưởng nguyên tắc của cậu, và hi vọng được hợp tác với người như cậu.”
Mỗi một lời nói của anh ta đều là thật lòng, mạnh mẽ và vang dội. Nguyên tắc thứ này, có người nghĩ là tinh thần của người trí thức, chưa mất đi nhiệt huyết, quá mức giáo điều. Nhưng anh ta cảm thấy nếu một người có nguyên tắc, có nghĩa là người đó rất tỉnh táo, biết rõ bản thân mình cần phải làm gì, không được làm gì. Kết bạn với những người như vậy sẽ không phải lo lắng bị lừa gạt hay hãm hại. Nguyên tắc của bọn họ chính là tấm thẻ bảo đảm chắc chắn nhất.
Sự tin tưởng của Nghiêm Dung khiến Trình Kiến Du cảm thấy có chút áp lực, nhưng nhiều hơn thế chính là động lực. Cậu cảm ơn sự chân thành và khẳng định của Nghiêm Dung. Cậu lấy bình cà phê, rót cho cả hai, dùng hai tay nâng lên đưa cho Nghiêm Dung, nói: “Thầy Nghiêm, cảm ơn anh.”
“Cậu khách sáo quá.” Nghiêm Dung nhận lấy tách cà phê, mỉm cười, uống một ngụm: “Chúc mừng cậu chia tay Giang Diễn. Hai người không có tiếng nói chung, cậu ta không hiểu được giá trị của cậu.”
Anh ta đã đọc rất nhiều sách và tiếp xúc với vô số người, có thể thấy được giá trị của cậu thanh niên trước mắt này. Giang Diễn vẫn còn quá trẻ, hắn không hiểu được Trình Kiến Du quý giá như thế nào.
Trình Kiến Du chỉ cười không nói. Những chuyện liên quan đến Giang Diễn cậu luôn giữ im lặng.
Ngày hôm nay giải quyết xong được chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng, tâm trạng cậu rất khoan khoái. Sau khi tan tầm, Trần Khai và An An hai người cùng nhau uống vài ly, chúc mừng studio Minh Kiến có một bước nhảy vọt.
Chu Giác Thanh tuyệt đối không thể ngờ tới, vấn đề mà bản thân phải tiêu tốn bốn triệu để giải quyết, Trình Kiến Du chỉ mất một vạn đã dễ dàng hoàn thành. Bởi vì làm người thì không sợ minh châu bụi phủ, ngọc quý tuyết vùi; khi đã phủi đi lớp bụi lớp tuyết bên ngoài, thì minh châu ngọc quý vẫn sẽ toả sáng rực rỡ như cũ, còn nếu trái tim đã bị phủ bụi thì mọi vật đều sẽ mất đi màu sắc.
Trình Kiến Du về đến nhà đã là bảy giờ tối. Cậu vui vẻ bước ra khỏi thang máy, cánh cửa nhà hàng xóm vẫn để mở như lúc sáng sớm lúc cậu đi, nhưng lại có thêm rất nhiều rương hành lý mới toanh. Cậu vừa đi vừa tuỳ ý đảo mắt qua chiếc ba lô đựng đàn ghi ta điện quen thuộc ở cửa.
Một con chó chăn cừu Đức đột nhiên mừng rỡ nhào ra, nhảy mấy bước đến chỗ cậu, vòng quanh chân cậu, cái đuôi nhỏ đung đưa vui vẻ. Trong lòng Trình Kiến Du khẽ động, ngồi ngồi xổm xuống, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó. Đã lâu không gặp Druid, nó có vẻ gầy đi rồi.
Ánh mắt cậu dừng lại nhìn vào bên trong nhà, thứ quen mắt hơn cây đàn ghi ta điện chính là bóng lưng của A Thắng, người đang chỉ đạo nhân viên của công ty chuyển nhà sắp xếp lại đồ đạc. Giang Diễn ngồi thảnh thơi trên chiếc vali đơn giản thuần một sắc đen, trên tay cầm điếu thuốc. A Thắng sáp lại gần, khúm núm châm thuốc cho hắn.
Giang Diễn kẹp điếu thuốc, ánh lửa màu cam lấp loé. Hắn thản nhiên quay đầu nhìn Trình Kiến Du, khẽ cười đầy thâm ý.
A Thắng nhìn theo ánh mắt hắn, cười tít mắt đi lại gần cậu: “Anh dâu, đã lâu không gặp.”
“Đừng gọi tôi là anh dâu nữa.” Trình Kiến Du lạnh nhạt sửa lại, ngập ngừng hỏi: “Nhà này là các anh mua à?”
Hỏi xong mới phát hiện là mình hỏi thừa. Cậu đứng dậy, lấy chìa khoá từ trong túi quần ra. Cậu không thể khống chế được việc Giang Diễn thích ở chỗ nào, điều duy nhất có thể khống chế là chính bản thân cậu.
A Thắng cười khan, gãi gãi đầu: “Druid nó nhớ anh lắm đó.”
Trình Kiến Du đang muốn mở cửa, chợt nghe “rầm” một cái. Chiếc va li Giang Diễn đang ngồi bị mất đi hai chân chống đỡ, đổ ra đất. Giang Diễn vốn đang ngồi trong căn phòng đối diện lại đang thong thả bước tới, ôm tay đứng dựa lưng vào cánh cửa một cách thoải mái. “Trình Kiến Du, tôi qua nhà em ngồi một lát được không? Tôi muốn nói chuyện với em về việc giữa chúng ta.”
Dây dưa vương vấn không dứt không phải là kế lâu dài. Mà Trình Kiến Du cũng không sợ Giang Diễn. Nếu thật sự động thủ, Giang Diễn cũng chưa chắc đã chiếm được lợi thế từ trên người cậu.
Trình Kiến Du đẩy cửa ra: “Mời vào.”
Giang Diễn bước vào trong nhà, đưa tay ra sau lưng. “Cạch” một tiếng, cửa phòng bị khóa trái. Hắn bước từng bước đến, ngồi trên ghế sô pha, hai tay bắt chéo úp lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn Trình Kiến Du, cười như không cười nói: “Xin lỗi nhé, mấy ngày hôm trước đã xúc phạm em ở bãi đỗ xe. Tôi không có ý coi thường em, tôi thật lòng muốn giúp đỡ em, nhưng tôi không biết dùng lời lẽ thích hợp. Hôm nay tôi đặc biệt đến xin lỗi em.”
Trình Kiến Du nhận thấy có chút gì đó không đúng. Giang Diễn cũng biết nói chuyện như vậy sao? Cậu lấy một cốc nước vừa đặt ở trên bàn vừa nói: “Không sao. Hôm nay chúng ta kết thúc chuyện này, sau này không ai làm phiền đến ai nữa.”
“Trình Kiến Du.”
Giang Diễn bất thình lình mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, mang theo chút rét lạnh mà dịu dàng. Trình Kiến Du nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng, Giang Diễn đã dùng một chân chặn lấy chân cậu, hai cánh tay rắn chắc ghì chặt lấy vòng eo nhỏ của cậu. Trình Kiến Du bất ngờ mất thăng bằng, trời đất quay cuồng, bị Giang Diễn mạnh mẽ đè xuống ghế sô pha sau lưng. Cậu giật mình sửng sốt, cố hết sức chống cự, lên gối đánh vào bụng Giang Diễn.
Giang Diễn xuýt xoa đau đớn, cơn đau dột ngột làm sắc mặt hắn trắng bệch, nhanh chóng túm chặt lấy hai tay Trình Kiến Du, giơ cao lên ghìm tại tay vịn ghế sô pha. Hắn nửa quỳ trên người Trình Kiến Du, cúi người xuống hôn vào khóe miệng cậu một cách lưu manh, trầm giọng ép hỏi cậu: “Em thích đàn ông nói chuyện như vậy đúng không? Tôi học có giống không?”
Trong khoang mũi tràn ngập hơi thở nóng rực của Giang Diễn, Trình Kiến Du quay mặt né tránh: “Anh buông tay ra.”
Giang Diễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng nghiêm túc và lặng yên của cậu, thấp người xuống, chậm rãi thổi hơi nóng vào vành tai trắng nõn Trình Kiến Du, giọng nói dịu dàng như lời thủ thỉ giữa đôi tình nhân: “Em đã lên giường với Ôn Nhạc Minh chưa?”
“Anh có bệnh à?” Trình Kiến Du quay đầu nhìn hắn, chế nhạo hỏi. Cậu rất hiếm khi mắng chửi người. Lần đầu tiên mắng người trong mấy năm này, cậu đã dành tặng cho Giang Diễn.
Giang Diễn đuổi theo đôi môi mềm mại của cậu, hung tợn cắn một ngụm, sau đó khẽ hôn lên khóe môi cậu: “Tôi thừa nhận tôi có bệnh. Cho nên, hai người đã ngủ với nhau rồi sao?”
Trình Kiến Du càng tức giận lại càng bình tĩnh. Tính tình cậu luôn điềm tĩnh ung dung, dù gặp phải chuyện lớn đến đâu cũng có thể kiềm chế được, ngoại trừ gặp phải Giang Diễn. Thật kỳ lạ, Giang Diễn luôn có cách để ném đá vào trái tim phẳng lặng như mặt hồ của cậu, làm cho nó gợn sóng. Trình Kiến Du nhắm mắt lại, quyết định giải quyết vấn đề dứt khoát nhanh chóng, cậu hoàn toàn hiểu rõ cách nhìn của Giang Diễn về mình. Khi mở mắt ra, ánh mắt cậu nhìn Giang Diễn một cách bình thản, phun ra từng chữ: “Rồi đấy.”
Tính chiếm hữu của Giang Diễn bùng nổ, hắn không cho phép người của hắn bị người khác chạm vào. Nhất thời Giang Diễn không cảm nhận được cơn đau đầu đã theo hắn cả ngày, buông cổ tay Trình Kiến Du ra, thân hình cao lớn cường tráng hoàn toàn đè lên Trình Kiến Du. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Trình Kiến Du giống như muốn nhìn thấu tâm hồn cậu: “Em muốn chết đúng không?”
Trình Kiến Du cảm nhận được cơ thể hắn đang run rẩy qua lớp áo, giống như một dòng sông bị vỡ òa. Cảm giác bi thương này cũng truyền sang cậu. Năm năm nuôi chó còn có tình cảm, huống chi là một người đàn ông?
Loại xúc động này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó lý trí lập tức chiếm thượng phong. Cậu khẽ thở ra, giọng nói khôi phục sự bình tĩnh vốn có, không nhanh không chậm trình bày: “Tôi không chỉ lên giường với Ôn Nhạc Minh, mà tôi còn sẽ ngủ với mỗi một người bạn trai sau này. Tôi cũng sẽ hẹn hò với họ, còn sẽ kết hôn nữa. Anh phải quen với chuyện này đi thôi.”
“Em im đi! Nói thêm câu nữa tôi giết em.” Giang Diễn cố sức mở mắt trừng cậu, vành mắt đỏ hoe, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Hắn không biết, hắn không hiểu, vì sao Trình Kiến Du lại nhẫn tâm như vậy. Lẽ nào cậu không biết, mỗi một lời cậu nói ra đều giống như mũi kim sắc nhọn, từng mũi đâm vào tim hắn, lấy máu của hắn, khiến cho hắn rất đau.
Trình Kiến Du nghe nhịp tim đập dồn dập của Giang Diễn, đôi môi nhạt màu mím thành một đường thẳng xinh đẹp, đôi mắt trong veo lẳng lặng nhìn hắn.
Giang Diễn sa vào ánh mắt lành lạnh của cậu, máu nóng toàn thân hắn như bị đông lại từng tấc một. Hắn chịu đựng sự nhục nhã việc bị coi là thế thân, hắn hối hận, hắn nhận lỗi, hắn xin lỗi, lấy lòng cậu hết lần này đến lần khác, đạp bỏ sự tự tôn kiêu ngạo của mình xuống chân, rốt cuộc thì hắn đã giành được điều gì đây?
Trình Kiến Du căn bản không thích hắn, không hề có ý định quay lại với hắn. Mọi sự thoả hiệp của hắn đều là vô ích. Trình Kiến Du có thể lên giường với bất cứ người đàn ông nào khác, nhưng sẽ chẳng có bất cứ liên quan gì đến hắn. Lần đầu tiên Giang Diễn ý thức được rõ ràng, giữa bọn họ đã không còn khả năng nữa rồi.
Giang Diễn vùng dậy khỏi người Trình Kiến Du. Hắn ngẩng đầu, yết hầu hơi nhọn chuyển động dưới lớp da mỏng. Trong lòng hắn tràn đầy oán hận cùng bất lực, trầm mặc cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, hai mắt đỏ bừng, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Được rồi, Trình Kiến Du, tôi chịu thua.”
“Chuyện Chu Giác Thanh, tôi sẽ giúp em giải quyết cho xong. Em không thể lãng phí năm năm ngủ với tôi được.” Hắn khựng lại, thở sâu một cách nặng nề dằn vặt: “Tôi sẽ không dây dưa với em nữa. Xung quanh tôi không thiếu người, em chẳng là gì hết. Vẫn còn nhiều người tốt hơn em, tôi cũng không thèm quan tâm đến em nữa.”