Ôn Dịch Quân đặt bàn tay đè chặt lên trái tim đập mạnh, hô hấp dồn dập, tiếng nói sắc nhọn giống như mũi đao: “Trình Kiến Du, tại sao nó dám làm thế?!”
Bà thực sự không dám tin vào tai mình nữa, Trình Kiến Du dám coi Giang Diễn như vật thay thế sao. Bà quá hiểu sự kiêu ngạo của Giang Diễn. Từ bé tới lớn hắn luôn ngẩng cao cái đầu cao quý của mình, liếc mắt khinh thường từ trên cao xuống, sao hắn có thể bị người ta coi như… vật thay thế chứ?! Còn là vật thay thế của Ôn Nhạc Minh, quả thực là hoang đường!
Giang Diễn chống chân xuống đất, xoay ghế dựa qua, ngửa người dựa vào ghế, giọng nói lạnh nhạt: “Chuyện này là do một tay mẹ gây ra, mẹ đau lòng em trai của mẹ ngã khỏi vị trí cao, đẩy toàn bộ thù hận của mình lên người Trình Kiến Du. Sự quấy nhiễu và không hiểu lí lẽ của mẹ đã báo ứng lên người con này.”
“Mẹ phải đi tìm nó hỏi ra nhẽ.” Ôn Dịch Quân đứng dậy, đỡ lấy đầu đã tức giận tới choáng váng.
Bên ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách, sắc trời âm u bao phủ khuôn mặt Giang Diễn. Hắn nâng tay che mắt, khẽ ho khan vài tiếng, hắng giọng: “Mẹ đứng lại.”
Giọng hắn xa cách lãnh đạm, gằn rõ từng tiếng: “Con không có kiên nhẫn ngồi nghe mẹ giảng đạo như cậu út đâu. Con cảnh cáo mẹ, mẹ đừng nhúng tay vào chuyện của con nữa. Con thích em ấy, em ấy có coi con như người thay thế thì con vẫn thích em ấy. Em ấy sống không tốt, mẹ cũng đừng mong được sống tốt.”
“Được! Được! Bây giờ cánh con cứng rồi nên dám đe dọa mẹ sao! Mẹ không quản nổi con nữa, mẹ sẽ để bố con thấy ông ấy đã dạy ra thứ gì thế này.” Ôn Nhạc Quân bước đi không vững, dùng sức đập cánh cửa cái “rầm”, nghênh ngang rời đi.
Giang Diễn cong khóe môi cười giễu cợt.
Trình Kiến Du cho hắn sự khuất nhục trước nay chưa từng có, khiến cho hắn giống như tên hoàng đế làm người ta vô cùng căm giận trong “Bộ Quần Áo Mới Của Hoàng Đế”. Hắn trần truồng đi nghênh ngang ở trên đường, còn tưởng rằng mình đang mặc kim bào, nhưng thực tế lại không một mảnh vải, tôn nghiêm cũng mang đi quét rác.
Hắn hận không thể chết chung với cậu, bằng không hắn sẽ không bao giờ nuốt trôi được cục tức này. Nhưng hắn vẫn lún sâu, chỉ là không cam lòng, không cam lòng năm năm lại thua một năm, không cam lòng người yêu lại thua trong tay bạn bè, không cam lòng chán nản chật vật rời đi.
Huống hồ những sai lầm này không thể quy hết vì gặp gỡ Trình Kiến Du được. Mấy năm trước quả thật hắn không phải là người, hắn tùy ý để cấp dưới của mình sai bảo Trình Kiến Du như người giúp việc, quên mất sinh nhật Trình Kiến Du và chuyện cậu bị dị ứng, còn làm bạn với người khiến cho viên minh châu Trình Kiến Du bị lu mờ. Nói ra từng chuyện, hắn đã sai rõ ràng, sai thực sự.
Thua tâm phục khẩu phục, không còn lời nào để nói.
Giang Diễn ngồi trên ghế một lúc, cầm hồ sơ trên bàn lên, tiếp tục xem tài liệu mà luật sư thu thập được về chứng cứ đủ mọi mặt chứng minh Trình Kiến Du viết thuê cho Bối Tín Hồng. Từ khi ra trường, đã rất lâu rồi hắn chưa từng chuyên tâm như thế.
Vừa xem vừa ghi chú, viết kế sách, Giang Diễn xoa xoa xương cốt bàn tay đã tê mỏi rồi cầm điện thoại trên bàn lên, mấy tin tức giải trí hỗn tạp bật ra, thoáng nhíu chặt mày. Bởi vì chuyện ồn ào ở bệnh viện, Ôn Nhạc Minh lộ mặt ngoài ý muốn. Những tấm ảnh đã từng lên hotsearch lại nổi lên một lần nữa, chân tướng tái hiện. Người rảnh rỗi thường thích đào bới gốc rễ, con mẹ nó nói toàn những lời linh tinh.
Tấm ảnh chụp ôm ấp, biểu cảm ngượng ngùng trên khuôn mặt Trình Kiến Du giống như kim đâm vào tim hắn. Hắn nhìn một lần, tức giận một lần, hận không thể vung tiền khiến cho tấm ảnh chụp này biến mất cùng địa cầu.
Hắn quan tâm, hắn canh cánh trong lòng, tại sao Trình Kiến Du lại lộ ra vẻ mặt ấy trong vòng tay của người khác? Thậm chí hắn còn không biết là tại sao?
Weibo của Giang Diễn nửa năm không đăng nhập một lần, bình thường đều để đoàn đội tự do hoạt động. Hắn mở Weibo đăng nhập vào, mở top hotsearch, bên dưới là cả hàng người ăn nói linh tinh. Hắn nhíu chặt mày, ấn vào nút share, gõ một hàng: [Người trong ảnh là cậu của tôi, Trình Kiến Du thay tôi đón tiếp cậu ấy, đừng đồn thổi…]
Hắn gõ tới đây, một khung tin tức rung lên hiện ra.
Tiếng vả mặt vang lên bốp bốp.
Trong video, Trình Kiến Du sạch sẽ, ăn mặc thoải mái tự nhiên, có cảm giác thanh tú cuốn hút. Giang Diễn lạnh lùng ngồi trên ghế, nhìn cậu vạch từng dao vô tình và tàn khốc xé tan sự thật.
Giang Sam nói sai rồi, bọn họ đã thực sự kết thúc, hi vọng cuối cùng cũng không còn nữa rồi.
Thật sự là… đáng cười, bây giờ hắn đang suy nghĩ phải vãn hồi cục diện này thế nào, Trình Kiến Du lại nghĩ cách phủi sạch quan hệ với hắn thế nào.
Giang Diễn nhanh chóng xóa sạch hàng chữ, cộc cằn quăng điện thoại lên bàn, hít một hơi thật sâu, hung hăng nhìn chiếc điện thoại mỏng giống nhìn kẻ thù hận tận xương tủy. Nuôi chó năm năm còn có tình cảm, tại sao cậu có thể lập tức công bố chia tay, như kiểu cậu chỉ ước gì tất cả mọi người trên thế giới đều biết mình là người độc thân trong sạch. Như vậy Trình Kiến Du có thể quang minh chính đại ở cùng Ôn Nhạc Minh sao?
Nhìn nhau cười ám muội, giống như bạn tri kỷ lâu năm.
Hàng chính phẩm tới rồi, ai còn nhớ tới hàng thay thế?
Giang Diễn xót xa nghĩ không biết bây giờ Trình Kiến Du và Ôn Nhạc Minh đang ở nơi nào mắt đưa mày lại, thân mật ám muội, chúc mừng công khai chia tay! Hắn chỉ biết cho dù Ôn Nhạc Minh có đạo đức thế nào đi nữa, cũng không cản được Trình Kiến Du ra sức theo đuổi. Hắn mà tin cậu út chưa từng động lòng, thì hắn chính là một thằng ngốc.
Trình Kiến Du lại còn chúc hắn hạnh phúc, đúng là cao thượng, có phải nghĩ rằng bây giờ đã không còn tảng đá chặn đường như hắn thì Trình Kiến Du có thể cùng nhau bay lượn với Ôn Nhạc Minh sao?
Nghĩ hay lắm.
Trong lòng Giang Diễn chua xót sầu não, giống như cắn phải một quả chanh sống, vị chua đặc từ vị giác lan tỏa ra toàn thân, ngay cả hơi thở ra đều là mùi chua nồng nặc. Hắn đứng phắt dậy, xuống dưới nhà mở tủ lạnh ra, lấy một lon đồ uống lạnh. “Cạch” một tiếng, nắp lon mở ra, hắn ngửa đầu hầu kết cuộn lên xuống, uống sạch một hơi.
Mẹ nó!
Giang Diễn cứng ngắt đứng đó, lấy điện thoại ra, mở khung chat với Trình Kiến Du, gõ chữ bằng một tay, “Em đang ở đâu? Nói địa chỉ cho tôi, tôi tới tìm em.”
Gửi đi.
[Đối phương không phải là bạn bè, xin mời gửi yêu cầu kết bạn trước.]
Trình Kiến Du quăng hắn như quăng rác rưởi.
Sắc mặt Giang Diễn lạnh lẽo hung ác, bắt đầu mở video kia ra xem lại lần nữa như tự ngược. Trình Kiến Du vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cậu cười tự nhiên đầy sức sống với Ôn Nhạc Minh, sự lạnh lùng trên khuôn mặt như gió thổi mây tan, đuôi mắt cong cong như nửa mảnh trăng rằm, dịu dàng trào dâng, từ trong ra ngoài đều ngọt ngào. Rất đẹp, nhưng nụ cười này không phải dành cho hắn.
Ôn Nhạc Minh ở bên cạnh ăn mặc bảnh bao, nhã nhặn tuấn tú, ánh mắt nhìn Trình Kiến Du dịu dàng thắm thiết. Thoạt nhìn hai người, quả thực rất xứng đôi.
Có lẽ Trình Kiến Du thích cái kiểu nhã nhặn như Ôn Nhạc Minh, nên cũng không thèm nhìn Chung Lộ Niên và cái thằng nhóc thối kia. Giang Diễn thầm chế nhạo, ngực vô cùng đau đớn, máu dâng lên cuồn cuộn. Hắn chưa bao cảm thấy mình thua kém Ôn Nhạc Minh ở điểm gì.
Hắn vừa trẻ trung, nhiều tiền lại đẹp trai, tài hoa cũng hơn người, được mọi người yêu thích. Hắn chỉ kém cậu út thành thục chín chắn ở chỗ chưa từng trải, cùng với thiếu sự dịu dàng điềm tĩnh được hun đúc từ dòng dõi nhà Nho mà thôi.
Hắn không thể không thừa nhận một điều rằng, ở bên cạnh Ôn Nhạc Minh rất thoải mái. Con người ai cũng hướng tới những thứ đẹp đẽ, Trình Kiến Du có thích Ôn Nhạc Minh cũng là chuyện có thể hiểu được. Nhưng thử hỏi trên đời này, có người đàn ông nào muốn thừa nhận trong mắt người mình thích, bản thân lại kém hấp dẫn hơn tình địch không?
Trong lịch sử có câu “Sư di chi trường dĩ chế di” (Học tập kỹ thuật tiên tiến của người ta để chống lại người ta), nếu như Trình Kiến du đã thích loại hình như Ôn Nhạc Minh, hắn cũng không ngại học tập. Học tập dịu dàng điềm tĩnh, học mặc âu phục uống rượu vang, học cách nghiền nghẫm câu chữ.
Tin Giang Diễn và Trình Kiến Du chia tay được share rộng rãi chỉ sau một đêm. Tin tức được đăng tải giống như một miếng bột nhão bành trướng, tùy ý người truyền tin dày xéo vo tròn. Ở thời đại công nghệ số này, đa phần cư dân mạng đều có kiến thức rộng rãi, hiểu lí lẽ, dựa vào một tấm ảnh chụp ôm ấp cũng không thể kết luận được điều gì, cho dù ngẫu nhiên có mấy lời nói xằng bậy cũng không thể gây nên chút sóng gió.
Duy chỉ có nhóm khán giả “Nào Mình Cùng Đi Du Lịch” tưởng rằng mình được ăn đường, không ngờ lại ăn phải thủy tinh.