Sau khi tôi bị tỏ tình, tiểu thư trông có vẻ lạ.

chương 5 : quyết chiến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lớp 1A của Học viện Tenjoin chúng tôi, vừa giành chức vô địch cả nam lẫn nữ tại Đại hội mùa thu vài ngày trước, đã nhận được vé vào cửa của 『Wonder Festival Land』——— một trong những công viên giải trí hàng đầu Nhật Bản, như một phần thưởng.

Vì vậy, Eito và tôi, cùng với con mèo vụng trộm Habataki Otoha, ba người đã cùng nhau sử dụng vé đó để đến đây chơi.

…… Nói thật lòng, giá mà có thể có một thế giới riêng cho hai người với Eito thì tốt biết mấy. Đương nhiên đó là điều tuyệt vời nhất.

Do tôi đã dự đoán và đối phó với hành động của Otoha từ trước, nên dù đã trở thành tình huống ba người cùng đi…… nhưng lần này có thể nói là, một cuộc hẹn hò ở công viên giải trí.

Những nơi khác có thể nhượng bộ. Nhưng chỉ có màn sân khấu hẹn hò ở công viên giải trí này là không được. Tôi phải làm tốt nhất có thể.

「Lần trước cũng vậy, lại thua Eito nữa rồi……」

Mặc dù đã quyết tâm nũng nịu đòi phần thưởng, nhưng cuối cùng lại tự chuốc lấy khổ. Nghĩ đến việc từ nay về sau sẽ liên tục có mèo vụng trộm xuất hiện, quả nhiên phải tấn công ở đây mới được.

「……」

Trong lúc tổng kết chiến lược trong đầu, chuẩn bị tinh thần, vừa cầm điện thoại lên——— thì nhận được cuộc gọi đến. Tên hiển thị là 『Habataki Otoha』.

Đang định gọi, không ngờ đối phương lại gọi trước.

「Có chuyện gì vậy? Để chuẩn bị cho ngày mai, không phải nên đi ngủ sớm sao?」

『Tớ muốn trao đổi với cậu. Tớ nghĩ, cậu cũng đoán được đó là chuyện gì. 』

「…… Đúng nhỉ. Tớ cũng đang định liên lạc với cậu đấy.」

Có vẻ như đối phương cũng không định tuân theo đề xuất của tôi một cách ngoan ngoãn.

『Cuộc hẹn ngày mai. Tớ hy vọng cả hai chúng ta đều có thể dành thời gian ở riêng với Eito. 』

「…… Được thôi. Nhưng trước hết phải quyết định quy tắc cái đã.」

『Đó là lời của tớ mới đúng. Trước tiên là———』

Sau đó, chúng tôi trao đổi ý kiến và thiết lập quy tắc.

Không cần phải nói, chắc hẳn Otoha cũng đã chuẩn bị sẵn một số ý tưởng tinh quái. Chưa đầy 5 phút, quy tắc đã được thiết lập xong.

「…… Tớ đã gửi văn bản quy tắc. Xin hãy xác nhận.」

『…… Tớ đã xác nhận. Không có vấn đề gì. 』

「Giờ chỉ cần xác định bên nào đi trước thôi.」

『「……」』

Một khoảnh khắc im lặng. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh những samurai đang cầm kiếm dò xét động tĩnh của đối thủ.

「…… Vậy hãy cùng nói nhé.」

『Tớ hiểu rồi.』

『「Hai, ba.」』

『Tấn công trước.』「Tấn công sau.」

Lại là một thoáng im lặng. Nhưng lần này không như lúc nãy, này là đang dò xét động tĩnh bên phía tôi. Nói đúng hơn, có vẻ như không đoán được ý đồ của tôi nên mới im lặng.

「A rà. Việc tớ chọn đi sau khiến cậu ngạc nhiên đến vậy sao?」

『Không phải vậy. Vì Hoshine dù có tấn công trước đi chăng nữa thì kết quả cũng sẽ trở thành tấn công sau mà thôi. 』

「……………………」

Mấy ngày trước, khi tôi định tấn công, nhưng đã bị Eito 『trêu chọc』 nên trở lại thành thế bị động.

「…… Mà. Đúng vậy nhỉ? Có lẽ tôi từ trước đến giờ, có hơ———i, cố gắng không cần thiết.」

『Hơi……?』

「Này cô kia. Đừng có biến nó thành câu nghi vấn coi.」

Khuôn mặt xinh đẹp đó, chắc hẳn đang nghiêng đầu một cách đáng yêu nhỉ.

Rất dễ tưởng tượng ra biểu cảm xinh đẹp và dễ thương đó.

「Thật xin lỗi, tớ luôn đi trước người khác một bước. Vì tớ luôn đứng ở tuyến đầu mà.」

『Cậu nghĩ vậy cũng được. 』

Mặc dù nghe có phần mạnh miệng, nhưng thật chất nó không chỉ đơn thuần là mạnh miệng.

Thực tế, từ trước đến nay tôi đã sử dụng đủ loại phương pháp để công kích Eito. Nhưng, tất cả đều thất bại…… Không. Là tự chuốc lấy khổ. Chính vì vậy, tôi mới phải thay đổi chiến thuật. Thay đổi phương pháp.

Nếu tấn công trước thất bại, thì phải dám thay đổi thành tấn công sau.

Tôi sẽ áp dụng chiến lược phòng thủ phản công đấy.

「Hãy đường đường chính chính. Quyết một trận thắng thua nào.」

『…… Đúng như ý tớ. 』

「Ể? Tôi đi trước một mình sao……?」

「Đúng vậy đó.」

Ngày mà ba người chúng tôi——— tiểu thư, Otoha – san và tôi cùng đi Wonder Festival Land đã đến.

Câu mà tiểu thư đột ngột nói ra trong bữa sáng khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.

「Hôm nay đi chơi, tiểu thư chẳng phải cũng rất mong đợi sao?」

「Đừng hiểu lầm. Chúng ta sẽ gặp nhau vào buổi chiều………… Vì tôi là người tấn công sau mà.」

「? Tuy không hiểu lắm, nhưng nếu đổi lịch thành khởi hành vào buổi chiều, tôi sẽ liên lạc với Otoha – san……」

「Không sao đâu. Bên Otoha đã biết rồi.」

「Khi nào vậy……?」

「Tối hôm qua đó.」

Sao lại nhanh đến vậy được.

「…… Gì vậy. Sao cậu trông vui thế?」

「Không. Chỉ là thấy mối quan hệ giữa Otoha – san và tiểu thư rất hòa hợp, tôi thấy việc đó tốt hơn bất cứ điều gì.」

「……………………」

Biểu cảm của tiểu thư khó tả đến mức không thể diễn tả được.

「Tóm lại, cậu hãy đi đến điểm hẹn trước đi. Chúng ta sẽ gặp nhau vào buổi chiều.」

———Tóm lại là như vậy.

Tôi rời khỏi dinh thự trước, hướng đến ga tàu được chọn làm điểm hẹn.

Vì là ngày nghỉ nên khu vực trước ga đông đúc người qua lại. Nơi thường ngày có rất nhiều học sinh mặc đồng phục, hôm nay phần lớn là những người ăn mặc thường phục.

「…… Eito.」

Nghe thấy giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc đó, tôi quay đầu lại.

「Otoha – san. Chào buổi sáng.」

「Chào buổi sáng…… Ừm, xin lỗi vì đã để cậu phải đợi.」

「Không đâu. Tớ cũng vừa mới đến thôi.」

「…… Rõ ràng còn cả tiếng nữa mới đến giờ hẹn. Tại sao Eito lại có mặt ở đây vào giờ này?」

「Ahaha. Vì rất mong đợi ngày hôm nay, nên không biết từ lúc nào tớ đã đến sớm mất rồi.」

「…… Thì ra, cậu đã mong đợi ngày hôm nay đến lắm à.」

「Đương nhiên rồi. Được dành cả ngày nghỉ cùng một thiếu nữ như Otoha – san. Ai ai cũng sẽ rất mong đợi đó.」

Đúng vậy, chắc hẳn tiểu thư cũng rất mong đợi nhỉ.

「…… Ừm. Tớ cũng, rất mong được đi chơi cùng với Eito.」

「Nghe cậu nói vậy khiến tớ rất vui.」

Hôm nay Otoha – san đội mũ, buộc tóc, còn đeo cả kính không độ. Dù đang trong thời gian ngừng hoạt động nhưng cô ấy vẫn là người nổi tiếng. Có lẽ vì thế mà mới hóa trang như vậy.

「Kể từ cuối tuần trước, đây là lần đầu tiên tớ thấy trang phục thường ngày của Otoha – san đó, quần áo hôm nay bận cũng rất đẹp nhỉ. Tuy là một phần của việc hóa trang, nhưng nó thể hiện rất tốt khí chất lạnh lùng đặc trưng của cậu, quả thật tớ nghĩ Otoha – san rất giỏi trong việc phối đồ là không sai mà.」

「…… Cảm ơn cậu. Tớ vui lắm.」

Otoha – san lộ ra nụ cười dịu dàng, trông có vẻ rất hạnh phúc.

Có lẽ thực sự cô ấy rất mong đợi hoạt động ngày hôm nay. Dù rất mong đợi nhưng mà tiểu thư lại đột nhiên có lịch đột xuất, thật đáng tiếc. Khi hỏi có việc gì gấp thì tiểu thư cũng không chịu đưa ra câu trả lời rõ ràng. Nếu có thể thay thế được, tôi chắc chắn đã thay cô ấy đi xử lý rồi.

「Thật xin lỗi. Tuy tớ nghĩ đã liên lạc rồi, nhưng hôm nay tiểu thư đột nhiên có việc gấp……」

「…… Không có gì. Vì tớ là người tấn công trước mà.」

「? Haa……」

Tấn công trước với cả tấn công sau gì đó, bỗng dưng cảm thấy hôm nay tiểu thư với Otoha – san có chút gì đó thông đồng. Mặc dù không biết hai từ đó có nghĩa gì.

「À, phải rồi. Otoha – san, cậu có thể đợi tớ ở đây một lát được không?」

「Có chuyện gì vậy?」

「Đột nhiên có việc gấp. Tớ sẽ quay lại ngay.」

「…… Tớ hiểu rồi.」

Vậy thì, trước hết hãy liên lạc với các đồng nghiệp làm việc cho nhà Tendou đã…… Lát nữa còn phải hội ngộ với tiểu thư giữa chừng, nên hãy kết thúc nhanh thôi.

‘Hôm nay thật may mắn’, người đàn ông thầm mỉm cười trong bóng tối.

Tại một nơi tình cờ đi qua, anh ta nhìn thấy một cô gái trông giống như ca sĩ 『Habataki Otoha』 đang tạm ngừng hoạt động. Không, không phải 『giống như』. Trực giác của một phóng viên mách bảo anh ta rằng cô gái đó chắc chắn là Habataki Otoha.

Việc tạm ngừng hoạt động của cô ấy đã từng gây xôn xao dư luận. Sau đó, tin tức về việc cô ấy chuyển đến một học viện nào đó cũng nhanh chóng lan truyền. Trong một thời gian ngắn, các phương tiện truyền thông đổ xô đến trường, nhưng cùng lúc đó, một vụ tham nhũng của một chính trị gia nào đó bị phát hiện, khiến sự chú ý của công chúng chuyển hướng.

Vốn dĩ, xã hội này sẽ không tiếp tục quan tâm đến một ca sĩ đã ngừng hoạt động.

Tuy nhiên, có tin đồn rằng việc vạch trần tham nhũng của chính trị gia là do tập đoàn Tendou tung ra để bảo vệ Habataki Otoha. Dù không chắc là thật hay không, nhưng nhà Tendou quả thật có ảnh hưởng khiến cho cả ngành phải khiếp sợ.

Đồng thời, học viện Tenjoin mà cô ấy theo học. Từ trước đến nay cũng đã có đủ loại tin đồn.

Người ta nói rằng. Trong số học sinh có những người sở hữu năng lực đặc biệt.

Nói rằng. Họ có quyền lực tuyệt đối đủ sức ảnh hưởng cả đến giới chính trị.

Trên thực tế, giữa các đồng nghiệp cũng được dặn trước rằng, 「Đừng ngu ngốc mà dây dưa với bọn họ」. Ngay cả những phương tiện truyền thông xông vào trường để phỏng vấn cũng bị một số người gọi là hành động điên rồ của kẻ vô tri.

(Một lũ ngốc)

Anh ta thầm nghĩ trong bụng.

Thật là những lời đồn ngu ngốc. Chẳng qua chỉ là một doanh nghiệp, một học viện. Thứ đó nào có thể sở hữu sức mạnh lớn đến thế đâu chứ.

Cho đến nay, anh ta đã dùng những bài báo của mình để đánh đổ nhiều doanh nghiệp hay người nổi tiếng.

Không có lý do gì cả. Chỉ là thích nhìn thấy những người đó bị hạ gục. Chỉ là muốn thấy những người có địa vị, tiền tài và quyền lực, tài năng xuất chúng đó phải bò lê trên mặt đất.

Vì điều đó mà có thể dùng mọi thủ đoạn. Bịa đặt tin tức cũng là chuyện thường tình.

「Habataki Otoha tạm ngừng hoạt động…… lý do là vì có bạn trai, thế nào?」

Trước mắt anh ta là Habataki Otoha khi hóa trang, và đi cùng một chàng trai có diện mạo tuấn tú.

Từ tỷ lệ cơ thể đến cử chỉ hành vi đều không có chỗ nào để chê. Là kiểu người mà anh ta ghét nhất.

「Không không. Chỉ viết những tin gây sốc thế này thì chưa đủ…… Hay là, nữ ca sĩ bao nuôi một người đàn ông lai lịch không rõ ràng…… Không không không. Giờ chỉ cần có ảnh, sau đó muốn viết thế nào cũng được……」

Đang định thu hình hai người vào ống kính——— anh ta bỗng nhận ra bóng dáng chàng trai đã biến mất.

「Ản? Rốt cuộc đi đâu mất rồi……」

———Crắc.

Có tiếng gì đó vỡ vụn.

「Cái gì……! Máy, máy ảnh……!」

Chiếc máy ảnh yêu quý đã biến thành mảnh vỡ. Giống như bị một sức nắm kinh khủng bóp nát trong tích tắc vậy.

「Chết tiệt…… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?」

Khi để ý thì thẻ nhớ lưu trữ dữ liệu cũng biến mất khỏi túi áo. Tiếp theo, bộp, rắc, đó là âm thanh của vật cứng bị nghiền nát. Âm thannh kỳ quái, méo mó, khơi gợi nỗi sợ hãi. Khi nhận ra thì dưới chân đã đầy những mảnh vỡ của thẻ nhớ bị đập nát văng tứ tung……

「Hí……!」

Anh ta bỏ chạy. Cứ chạy trước đã. Dù không biết đang chạy trốn khỏi thứ gì.

Mặc dù vậy, anh ta chỉ một mực chạy trốn, như thể muốn thoát khỏi cái sát khí đang lan tràn khắp mọi ngóc ngách trên da thịt vậy.

Chạy đi. Chạy đi. Chạy đi———

「Gaa……!?」

Đột nhiên có một cú va chạm. Cơ thể bị kéo vào một con hẻm bên đường. Bị ai đó dùng tay ấn xuống, vì bị đè vào tường nên không thể nhìn thấy mặt đối phương. Dưới sức mạnh như gọng kìm đó, dù muốn xoay đầu cũng không thể. Mồ hôi lạnh cứ vậy mà chảy ra.

「———■■■■」

Cái tên mà kẻ đó thì thầm chính là tên thật của người đàn ông. Có lẽ đã sử dụng máy biến âm. Đó là một giọng nói kỳ quái không thể phân biệt giới tính.

Tiếp theo, những gì người đó nói ra là nơi ở của anh ta, tên bố mẹ, địa chỉ quê nhà, những cửa hàng thường hay lui tới, và cả nhãn hiệu đồ uống đã mua ở cửa hàng tiện lợi ngày hôm qua. Người đó nói thầm những thông tin chi tiết. Trước sự thật rằng kẻ thù đã nắm giữ mọi thông tin cá nhân của mình, dạ dày anh ta trào lên cảm giác sợ hãi khó tả.

「Đừng có mà lại gần Habataki Otoha.」

「…………………………!?」

Rồi, ý thức của anh ta dần chìm vào bóng tối.

「…… Là tôi đây…… Vâng. Xin hãy xử lý như thường lệ…… Không. Có vẻ mục tiêu không phải là tiểu thư…… Vâng. Xin nhờ cả vào mọi người.」

Trong tâm trí như sắp ngất đi của anh ta, bỗng hiện lên một lời dặn của đồng nghiệp.

———Đừng đến gần nhà Tendou. Nơi đó không dễ mà đụng chạm được đâu.

Tại sao bây giờ mới nhớ ra chuyện về nhà Tendou nhỉ. Chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, ý thức của anh ta đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.

「Xin lỗi đã để cậu đợi lâu.」

Sau khi xử lý xong một số việc, tôi nhanh chóng quay lại bên cạnh Otoha – san.

「…… Có phải công việc không?」

「Không phải đâu.」

Otoha – san có vẻ không được thoải mái. Mặc dù hiện tại đang tạm ngưng hoạt động, nhưng cô ấy vốn là một ca sĩ. Có lẽ cơ hội đi chơi cùng ai đó như thế này khá hiếm.

Vì hôm nay là ngày mà tiểu thư mong đợi, nên tôi đã điều tra một chút về lịch trình trước đây của Otoha – san, cô ấy không phải là kiểu người có thể thảnh thơi tận hưởng ngày nghỉ.

Chính vì vậy, tôi hy vọng hôm nay mọi người có thể vui chơi thỏa thích, không cần phải lo lắng về những chuyện như thế.

Nếu có kẻ phá・rối・không・biết・điều nào đến quấy rầy, thì chỉ còn cách xử・lý thôi.

Bởi vì điều quan trọng nhất là, nếu có kẻ gây rối đến quấy rầy mình và bạn bè, tiểu thư chắc chắn sẽ buồn lòng.

「Để Otoha – san có thể tận hưởng ngày hôm nay một cách vui vẻ nhất, tớ đã chuẩn bị một chút.」

「Chuẩn bị……?」

Hướng về phía Otoha – san đang nghiêng đầu một cách đáng yêu, tôi đưa tay phải ra.

Mở lòng bàn tay, để cô ấy xác nhận tay tôi không có gì cả…… rồi bùm, biến ra một bó hoa.

「Xin cậu hãy nhận lấy.」

「…… Hay quá. Cảm ơn cậu.」

Otoha – san nhận lấy bó hoa với đôi mắt long lanh.

「Đây là loài hoa tớ thích…… sao cậu biết được vậy?」

「Trước đây, trong một cuộc phỏng vấn trên tạp chí, Otoha – san đã trả lời về điều này. Tớ tình cờ thấy nó ở một cửa hàng trên đường đi.」

「…… Việc chuẩn bị mà cậu nói lúc nãy, là chỉ trò ảo thuật này sao.」

「Ừm. Vì tớ muốn Otoha – san có một ngày thật vui vẻ mà.」

May quá. Một trong những kỹ năng đã học được vì tiểu thư lúc này có thể phát huy tác dụng.

May quá. Cuộc điều tra để Otoha – san có thể tận hưởng ngày hôm nay quả không uổng công.

May quá. Tình cờ phát hiện ra cửa hàng gần đây có bán loài hoa mà Otoha – san thích.

「Vậy thì, chúng ta đi thôi.」

「…… Ừm.」

Sau khi tập hợp, chúng tôi lên tàu điện, hướng đến Wonder Festival Land.

Từ đây đi tàu điện mất khoảng 30 phút. Không dài cũng không ngắn. Vì là buổi sáng ngày nghỉ nên tuy không đông nghịt nhưng số lượng hành khách cũng gọi khá nhiều. Ngoài gã phóng viên lúc nãy, không ai nhận ra cô gái bên cạnh tôi chính là 『Habataki Otoha』, có vẻ như việc hóa trang đã phát huy tác dụng rất tốt.

「Toa tàu này đông quá nên không có chỗ ngồi nhỉ…… Otoha – san, chúng ta có nên qua toa khác không?」

「…… Không cần đâu. Không sao. Thay vào đó, tớ có thể bám vào Eito không?」

「Được chứ. …… À, Otoha – san. Bên đó có tay cầm trống kìa.」

「…… Không cần đâu. Vì tớ đã nắm lấy Eito rồi.」

「Tớ nghĩ tay cầm sẽ chắc chắn hơn chứ……」

「…… Eito chắc chắn hơn.」

「Vậy sao?」

Dù tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, Otoha – san vẫn bám chặt vào người tôi.

Có phải cô ấy không thích tay cầm không. Vậy thì, tôi phải hỗ trợ cô ấy cho tốt mới được. Hôm nay hãy cố gắng để Otoha – san có thể trải qua một ngày vui vẻ nào.

Vô số trò chơi giải trí như thể từ thế giới trong sách tranh bước ra ngoài đời thực.

Khắp công viên vang vọng những bản nhạc nền tôn lên thế giới quan, từ tàu lượn siêu tốc có thể nghe thấy những tiếng hét phù hợp với đánh giá đẳng cấp quốc tế. Nhân viên trong trang phục của những linh vật biểu diễn tuyệt vời, khiến du khách tới thăm vô cùng thích thú.

「…… Tuyệt quá. Trông như thật vậy.」

「Otoha – san, đây là lần đầu tiên cậu đến công viên chủ đề này phải không?」

「…… Lần đầu tiên. Nên tớ, rất mong đợi.」

Otoha – san nhìn với ánh mắt lấp lánh khi luân phiên qua lại giữa các chương trình xung quanh và sổ tay hướng dẫn.

Thật đáng tiếc là tiểu thư không có ở đây. Nếu được ở cùng tiểu thư, chắc Otoha – san sẽ vui hơn…… Không. Cứ nhắc mãi điều đó cũng vô ích. Vì tiểu thư có việc gấp, nên tôi phải tiếp đãi cô ấy thật chu đáo.

「Có chỗ nào cậu muốn đi không?」

「…… Còn Eito thì sao?」

「Xin đừng bận tâm về tớ. Để Otoha – san có thể tận hưởng ngày hôm nay một cách vui vẻ, tớ sẽ cố gắng hết mình!」

「……………………」

Ngay lúc đó.

「———…………?」

Ngón trỏ trắng trẻo nuột nà của Otoha – san đặt lên môi tôi.

「…… Chỉ một mình tớ tận hưởng thôi thì chẳng có ý nghĩa gì cả.」

Môi bị ngón tay ấn xuống, muốn nói cũng không mở miệng được.

Nếu bất cẩn mở miệng, có thể vô tình chạm vào những ngón tay đẹp đẽ của Otoha – san. Như thể cô ấy đã nhìn thấu điều đó vậy. Không. Dường như cô ấy không hề bận tâm nếu điều đó xảy ra, Otoha – san không hề có ý định di chuyển những ngón tay của mình.

「…… Hôm nay là buổi hẹn của tớ và Eito. Nên, chúng ta phải cùng nhau tận hưởng mới được.」

Đúng vậy nhỉ…… nếu tớ cứ giữ thái độ phục vụ kiểu công việc như này, Otoha – san cũng không thể thoải mái tận hưởng được. Đối với Otoha – san dịu dàng, ngược lại sẽ làm cô ấy lo lắng cho tôi mất.

Đây là sai lầm của tôi. Phải để Otoha – san chỉ điểm mới nhận ra được, thật đáng xấu hổ. Không, việc tự kiểm điểm để sau hẵng nói. Nếu không sửa sai ngay, sẽ khiến Otoha – san phải bận tâm thêm.

「…… Cậu nghĩ sao?」

Otoha – san rút ngón tay lại, miệng tôi được giải phóng.

「…… Cậu nói đúng. Xin lỗi. Tớ suýt nữa đã chuyển sang chế độ làm việc rồi.」「…… Eito, hôm nay…… Không. Khi ở bên tớ, hãy bỏ vụ công việc qua một bên nhé. Vì tớ cũng sẽ quên nó đi mà.」

Rồi Otoha – san tiến lên một bước, nhón chân, rồi thì thầm bên tai tôi.

「…… Hôm nay tớ không phải là 『cô ca sĩ』. Trước mặt cậu, tớ chỉ là 『Habataki Otoha』 mà thôi.」

『Giọng nói』 của cô ca sĩ đã chinh phục cả thế giới, ngọt ngào thì thầm bên tai. Chỉ dành riêng cho mình tôi.

「Chỉ hôm nay thôi, tớ hy vọng Eito cũng quên đi công việc phục vụ Hoshine…… Trước mặt tớ, chỉ cần làm 『Yagiri Eito』 là được.」

…… Đây chính là sức mạnh công phá của 『nàng ca sĩ』 đó sao. Giọng nói của cô ấy khiến sự tê dại ngọt ngào chạy dọc sống lưng.

Cho đến giờ tôi vẫn luôn có ấn tượng về Otoha – san như một nàng tiên vậy.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc cô ấy rời khỏi tai tôi, nở một nụ cười quyến rũ.

Lúc này, trông cô không khác gì một tiểu ác ma cả.

Nếu fan hâm mộ biết được chắc sẽ hơi bất ngờ, nhưng đây cũng có thể nói là một phần mị lực của cô ấy.

「Tớ hiểu rồi. Nếu đó là mong muốn của Otoha – san, hôm nay tớ sẽ chỉ là Yagiri Eito, là người hộ tống cho cậu.」

「…… Ừm. Nhờ cậu hết đó.」

Otoha – san mỉm cười dịu dàng, nắm lấy tay tôi đang đưa ra.

(…… Chỉ là Yagiri Eito thôi sao.)

Vậy cũng có nghĩa là, tôi không phải là người hầu của tiểu thư.

Nói thật là tôi không thể tưởng tượng được. Kể từ ngày bị gia đình bỏ rơi và được tiểu thư nhận nuôi, cô đã trở thành tất cả đối với tôi.

Dù là bây giờ hay tương lai, tôi sẽ luôn hầu hạ tiểu thư, cố gắng hết sức để phục vụ cô ấy. Bởi vì tôi đã quyết định sống cuộc đời như vậy.

…… Vì thế. Nếu lấy đi 『điều đó』 khỏi tôi, biến tôi thành 『chỉ là Yagiri Eito』 thôi, thì rốt cuộc tôi còn lại gì nữa?

(Phải cố lên mới được.)

Cái mà Otoha – san mong đợi, cái 『chỉ đơn thuần là Yagiri Eito』 đó.

Để cô ấy có thể tận hưởng ngày hôm nay, hãy nỗ lực hết lòng nào.

「Tuyệt quá! Vù~ rồi ầm~ rồi lại bùm~……!」

Sau khi trải nghiệm tàu lượn siêu tốc nổi tiếng thế giới, Otoha – san vô cùng phấn khích.

Toàn là từ tượng thanh…… Đúng là vậy rồi. Quả nhiên Otoha – san là kiểu thiên tài thiên về cảm giác nhỉ.

Trong buổi tập bóng rổ đặc biệt cũng từng nói những câu kiểu như 「……Đường chuyền của Hoshine quá nhanh. Không 『vút』 rồi 『vụt』 một cái là không được」. Mặc dù tiểu thư cũng là kiểu thiên về cảm giác, nhưng cô cũng nói những câu như là 「Cậu đang nói gì vậy. Tớ 『xoẹt』 thì cậu 『xoạt』 là được rồi」 đó.

Tạm gác chuyện đó sang một bên, thực ra hôm nay tôi cũng không phải đến mà không chuẩn bị gì. Để tiểu thư và Otoha – san có thể tận hưởng trọn vẹn niềm vui của công viên, tôi đã nghiên cứu kỹ về Wonder Festival Land này từ trước.

Nhờ vậy, kế hoạch được chuẩn bị chu đáo đã giúp ích rất nhiều.

Tôi đã đưa Otoha – san đi chơi nhiều trò chơi, cô ấy có vẻ rất hài lòng.

「Sắp đến giờ trưa rồi nhỉ. Chúng ta chơi thêm một trò nữa, rồi đi ăn trưa nhé. Còn phải gặp tiểu thư nữa.」

Ừm. Mọi thứ đều đúng kế hoạch. Nhân tiện, trò chơi tiếp theo và nhà hàng ăn trưa tôi cũng đã đặt trước rồi.

「……Sắp đến, giờ trưa rồi à……」

「Có chuyện gì vậy?」

Otoha – san đang chìm đắm trong sự phấn khích của các trò chơi bỗng trở nên im lặng.

「…… Eito. Tiếp theo, tớ muốn đi cái này.」

Otoha – san chỉ vào một điểm trên bản đồ công viên chủ đề trong sổ tay hướng dẫn. Đó là trò chơi kiểu mới nhất vừa hoàn thành vào năm ngoái, horror house…… có vẻ được gọi là 『Ngôi nhà ma ám』.

「À, cái này à. Otoha – san có hứng thú với loại trò chơi này sao?」

「…… Ừm. Tớ có hứng thú. Rất hứng thú luôn.」

「Đúng là trò chơi này rất được ưa chuộng nhỉ.」

「…… Tớ biết. Đặc biệt là, rất được ưa chuộng bởi các cặp đôi.」

Có vẻ cô ấy cũng đã điều tra trước về trò chơi này. Otoha – san, khá là mong đợi hoạt động hôm nay nhỉ.

「Tớ hiểu rồi. Vậy thì, chúng ta đi thôi.」

May mắn là, nhà ma ở gần khu vực chúng tôi đang đi.

Càng may mắn hơn, chúng tôi đã chen vào được trong khoảnh khắc lượng người giảm xuống, nên thời gian chờ đợi cũng ngắn lại và đã vào được thành công.

Trò chơi này có thiết lập rất đơn giản là hai người vô tình lạc vào một biệt thự và phải tiến về phía lối ra bên trong.

Tuy nhiên, nhân vật xuất hiện bên trong được chế tạo rất tinh xảo, màn trình diễn đầy đủ năm giác quan được điều khiển bởi công nghệ mới nhất cũng được đánh giá cao.

Thậm chí còn có cảnh báo rằng không khuyến khích những người yếu tim tham gia.

Nhưng vì Otoha – san đã nói muốn đi, chắc hẳn rất tự tin vào khả năng chịu đựng cảnh kinh dị.

「Otoha – san, cậu thích những thể loại kinh dị này sao?」

「…… Không có chuyện đó đâu. Đúng hơn là rất tệ.」

………………Ể?

「Là, là vậy sao? Vì Otoha – san tự nói muốn đi, tớ cứ tưởng chắc là cậu rất giỏi trong việc chịu đựng chứ……」

「…… Rất tệ. Nên là, Eito phải bảo vệ tớ đấy nhé?」

Vừa nói xong, Otoha – san ôm lấy tay tôi như thể muốn treo cả cơ thể mình lên vậy.

Nhìn từ bên ngoài, mọi người có thể nhầm rằng chúng tôi là một cặp đôi thực sự.

「Ừm…… tớ thì không sao, nhưng nếu tệ đến vậy thì bây giờ ra ngoài cũng được……」

「…… Không cần thiết phải ra ngoài. Không sao đâu.」

「Vậy, vậy à.」

Dù nói vậy, tư thế này dù sao cũng không thể nói là không sao được. Mặc dù tôi hoàn toàn hiểu rõ không thể có ý nghĩ đó với bạn của tiểu thư, nhưng không thể phủ nhận rằng cơ thể của Otoha – san phát triển cũng khá đầy đặn…… nếu cứ dính chặt vào cánh tay mãi thế này thì……

「…… Eito. Thấy thế nào?」

「『Thấy thế nào』 là ý gì nhỉ?」

「…… Ngực của tớ, cũng không thua gì Hoshine đúng không?」

「…………………………………………」

Câu hỏi khó trả lời quá……! Đúng là, nếu nói về cảm giác truyền qua cánh tay, thì thể tích cũng ngang ngửa với tiểu thư…… Không không không không không. Mình đang nghĩ cái quái gì vậy chứ.

「…… Hơn nữa, áo ngực của tớ mặc hôm nay cũng rất đặc biệt đó.」

「Vậy, vậy thì cảm ơn cậu vì đã chuẩn bị chu đáo vì tớ nhé……」

Sao lại tự hào thế chứ.

「Dù sao thì, cứ tiếp tục đi về phía trước như thế này được không?」

「…… Ừm. OK.」

Mà, tại sao lại cố tình đến trò chơi kinh dị mà mình không giỏi……?

…… Khoan đã. Trò chơi này, rất được ưa chuộng bởi các cặp đôi.

Và Otoha – san đã vào đây cùng tôi. Hơn nữa là theo ý muốn của chính mình…… Đúng rồi. Tôi đã hiểu ra. Khi kết nối tất cả những thông tin này, chỉ có một câu trả lời.

(———Otoha – san, đang cố gắng vượt qua điểm yếu của mình……!)

Như vậy thì hoàn toàn hợp lý.

Trò chơi này được chơi theo nhóm hai người.

Nhưng Otoha – san không muốn thể hiện bộ dạng không đúng mực trước mặt tiểu thư là bạn mình.

Khó có thể yên tâm khi vào cùng người không quen biết. Hơn nữa, Otoha – san lại còn là người nổi tiếng.

Nếu một mình xếp hàng ở nơi như thế này sẽ rất thu hút sự chú ý.

Vì vậy đã tìm đến tôi. Xếp hàng cùng với tôi là con trai, có thể hòa lẫn vào đám đông cùng các cặp đôi xung quanh mà không bị chú ý. Có thể tập trung tinh thần để vượt qua điểm yếu của mình.

(Hôm nay mặc dù là ngày nghỉ, vẫn dùng để vượt qua điểm yếu của bản thân…… Otoha – san là người nỗ lực đến mức nào chứ!)

Chắc chắn là trước khi được gọi là 『ca sĩ』, cô ấy đã không ngừng nỗ lực như thế này.

Đây có lẽ cũng là một trong những lý do cô ấy có thể hòa hợp với tiểu thư.

「Tớ hiểu rồi. Otoha – san, tớ rất sẵn lòng đồng hành cùng cậu!」

「…… Mặc dù tớ cảm giác là có chỗ nào đó bị hiểu lầm thì phải. Ừm, xin nhờ cậu đấy nhé.」

Tôi và Otoha – san cùng nhau tiến vào trong biệt thự tối tăm.

Trang trí nội thất được làm rất chân thực, khiến người ta không nghĩ đây là đồ giả. Nếu bịt mắt một người và dẫn họ vào đây, việc họ bị lừa hoàn toàn cũng không có gì lạ.

Thêm vào đó là âm thanh kẽo kẹt của sàn nhà, còn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh vừa phải.

Âm lượng của nhạc nền cũng được điều chỉnh tuyệt vời, khiến người ta quên mất đây là một trò chơi.

「……………………」

Otoha – san bên cạnh tôi có vẻ không quá sợ hãi. Tuy nhiên, cô ấy đang ôm chặt lấy cánh tay tôi, chắc hẳn đang cố gắng kìm nén cảm giác kinh hãi. Để có thể hỗ trợ cô ấy, tôi cũng phải cố gắng.

Vừa bày tỏ sự kính trọng đối với quyết tâm vượt qua điểm yếu của Otoha – san, tôi vừa tiến sâu vào trong biệt thự.

———Cạch…… cạch…… cạch…… cạch……

Âm thanh vọng lại từ phía bên kia bóng tối đen kịt. Tiếng động của thứ gì đó đang chuyển động.

Cộng thêm việc nội thất bên trong biệt thự được trang trí rất chân thực, quả là một bầu không khí đáng sợ.

Mặc dù tôi thì không sao, nhưng đối với Otoha – san có lẽ hơi quá khắc nghiệt.

「Otoha – san, cậu vẫn ổn chứ?」

「…… Gì cơ?」

Otoha – san nghiêng đầu một cách đáng yêu.

Có vẻ như cô ấy không hiểu ý của câu hỏi…… Không. Có lẽ tốt hơn là không nên hỏi tiếp. Chắc chắn Otoha – san đang cố gắng chịu đựng. Nếu hỏi một cách vụng về, có thể sẽ kích thích thêm nỗi sợ hãi của cô ấy.

「Nếu không sao thì tốt rồi. Chúng ta tiếp tục đi thôi.」

「…… Ừm.」

Otoha – san gật đầu. Vì có vẻ như không còn đường nào khác, chúng tôi đành phải tiếp tục tiến về phía trước.

Âm thanh mà chúng tôi nghe thấy lúc nãy dần to hơn…… Cuối cùng cũng đến được nguồn phát ra âm thanh.

Trên bàn đặt ở hành lang là một con búp bê phương Tây đẫm máu. Nó tự động đung đưa, phát ra tiếng lách cách và nở một nụ cười.

…… Hừm. Quả nhiên tôi vẫn không cảm thấy gì cả. Khi đối phó với những kẻ nhắm vào gia đình Tendou, tôi đã có nhiều cơ hội nhìn thấy những thứ như thế này. Nhắc mới nhớ, tên đột nhập vào biệt thự trước đây cũng đã sử dụng những con búp bê tương tự. Gắn dao và súng vào bên trong búp bê, khá là phiền phức. Tuy nhiên, sau khi bắn hạ tất cả và áp sát vào cận chiến thì đã giải quyết ngay lập tức, không phải là thứ gì quá ghê gớm.

Mặc dù tôi thì không sao, nhưng đối với Otoha – san, quả thật thì một con búp bê như vậy trông cũng khá……

「…………………………………… (nhìn chằm chằm)」

Otoha – san cứ nhìn chằm chằm vào con búp bê đẫm máu.

Không có vẻ gì là đặc biệt sợ hãi cả. Nói sao nhỉ, có cảm giác như một phản ứng nhạt nhẽo kiểu 「Ồ, một con búp bê được chế tạo một cách tinh xảo」.

「Otoha – san?」

「…… Gì vậy?」

「Ừm…… Cậu vẫn ổn chứ?」

「…… Sao cơ?」

Otoha – san có vẻ không hiểu câu hỏi của tôi, trông rất bối rối.

Che giấu cảm giác sợ hãi…… Không phải. Ừm. Có vẻ như không phải vậy.

「Aa, không có gì. Tớ cứ tưởng cậu sẽ thấy con búp bê này đáng sợ……」

「…………………………! (Ha……!)」

Không hiểu sao, sau khi nghe tôi nói vậy, Otoha – san đột nhiên.

「………………………… Ky, Kyaa——— Đáng sợ quá———」

Bắt đầu đọc một cách rất máy móc.

「Otoha – san, thực ra cậu không sợ phải không……?」

「…… Không có chuyện đó đâu.」

「Sợ hồi nào, cái giọng cứng ngắc đó mà cậu nói là sợ đó à……」

「…… Sợ quá, sợ quá, quá sợ luôn nên tớ không tự chủ được mà giọng trở nên cứng ngắc vậy đó.」

Quá sợ hãi nên giọng trở nên cứng ngắc sao……

「…… Được rồi. Coi nè. Vì quá sợ hãi nên tớ đã ôm chặt lấy cánh tay của Eito đó.」

「Cậu đã ôm thế ngay từ đầu rồi mà……」

「…… Vậy à?」

Đúng vậy. Dù sao thì, những lời mà người khác từng nói với tôi, tôi đều nhớ rất rõ.

「Mà, nói chung là…… Chúng ta cứ tiếp tục đi thôi.」

…… Tôi đã tính toán sai.

Theo thông tin tôi điều tra trước đó, ngôi nhà ma này rất được ưa chuộng bởi những cặp đôi đang yêu nhau…… Hơn nữa. Nghe nói có nhiều người đã trở thành người yêu nhờ trò chơi này.

Ngoài ra, vì là nhà ma nên có thể tự nhiên ôm lấy Eito trong lúc sợ hãi. Thật là một kế hoạch hoàn hảo…… Tôi đã nghĩ vậy. Nhưng kế hoạch mà tôi, Habataki Otoha, lập ra đã xuất hiện một lỗ hổng chết người.

(………… Suy cho cùng, tôi hoàn toàn không hề sợ những thứ như này.)

Biệt thự với bầu không khí đáng sợ, những con búp bê chuyển động và kêu la loạn xạ. Và cả con skeleton đột nhiên xuất hiện lúc nãy…… Tôi thấy hoàn toàn không có gì để mà đáng sợ. Vì vốn không cảm thấy sợ nên không thể nắm bắt được thời điểm đáng ra nên sợ hãi. Kết quả là, không thể tạo ra bầu không khí hoàn hảo cùng với Eito.

(…… Bây giờ từ bỏ thì vẫn còn quá sớm.)

Trước hết phải thừa nhận. Kế hoạch của tôi quả thật đã có lỗ hổng. Nhưng không phải là không thể cứu vãn.

Ngôi nhà ma này mới chỉ bắt đầu. Càng đi sâu vào trong, những con ma quỷ xuất hiện chắc hẳn sẽ càng ghê gớm hơn.

(…… Hãy chờ mấy cái ghê gớm xuất hiện đã. Một khi nó xuất hiện, mình sẽ ôm chầmmm lấy cậu ấy. Ừm. Hoàn hảo)

Tôi sửa đổi kế hoạch trong đầu và tiếp tục tiến sâu vào nhà ma cùng Eito…… Mắt dần quen với bóng tối. Chính vì tôi có kiến thức về sân khấu điện ảnh nên biết được thời điểm nên biểu diễn.

(Chỉ cần chờ cho cái đáng sợ…… một con quái vật ghê gớm có thể làm tôi cảm thấy sợ hãi trong bóng tối này và có thể tự nhiên nũng nịu với Eito là tuyệt vời……!)

……………………. Con chó bị lột da thịt, đẫm máu. Không được. Tiếp theo.

……………………. Xác ướp bị cắm đầy dao trên người. Không đủ. Tiếp theo.

……………………. Bức tượng kỳ quái làm từ xương người. Thiếu sức ảnh hưởng. Tiếp theo.

「Phù…… Chúng ta đã đi được một lúc rồi nhỉ. Đã lên đến cầu thang, có phải sắp kết thúc rồi không?」

「…………………………!?」

Cái gì vậy. Trong lúc tôi đang cân nhắc về màn trình diễn và thời điểm, không biết từ lúc nào, chúng tôi đã đi đến giai đoạn cuối mất rồi……!

「Otoha – san?」

「………………………… Không có gì」

Không ngờ ngôi nhà ma nổi tiếng lại nhàm chán đến thế.

Liệu có thể nhờ Hoshine đưa ra một số đề xuất cải thiện không. Với mức độ này thì chẳng phải chỉ là chơi một trò chơi bình thường với Eito rồi kết thúc sao…… À rế? Có vẻ như vậy cũng không tồi……?

(………………………… Dù sao thì, lần sau dù có xuất hiện cái gì cũng phải giả vờ sợ hãi……!)

Tôi quyết tâm trong lòng và tiến về phía trước, mong đợi những con ma quỷ mới.

…… Ừm. Chắc hẳn vẫn còn thứ gì đó mới. Nếu mở cánh cửa này ra, chắc chắn sẽ có thứ gì đó xuất hiện.

Yêu ma quỷ quái hãy mau xuất hiện đi…… Tôi cầu nguyện như vậy và mở cửa ra.

「Đây là……」

Mở cửa phòng phía trước, tôi thấy bên trong có những sợi dây giống như tơ nhện giăng khắp nơi.

Thứ bị quấn bởi những sợi dây và treo lủng lẳng là…… cơ thể người (hoặc thứ gì đó trông giống vậy). Trong phòng cũng rải rác xương người (hoặc thứ gì đó trông giống vậy).

Và ở đó. Tận cùng căn phòng, có một con mắt đỏ khổng lồ đầy tia máu. Toàn thân phủ một lớp da trông như lông thú, nhiều chân quái dị chuyển động qua lại…… Một con nhện khổng lồ (hoặc thứ gì đó trông giống vậy) xuất hiện để chào đón chúng tôi.

「Haa…………………………」

Tôi rất thất vọng.

Tại sao lại là con nhện lớn vậy chứ. Có phải họ đã quá coi thường bối cảnh biệt thự tối tăm không. Làm ơn hãy chăm chút hơn một xíu đi. Đã là biệt thự thì làm một con ma cà rồng cũng được mà…… Không. Bây giờ không phải lúc nói những điều này. Có vẻ như không còn quái vật mới nào nữa, chỉ còn cách thỏa hiệp với con nhện khổng lồ này thôi.

「Ky, Kyaa— Đáng sợ quá—」

Cứ thế ôm chặt lấy Eito…… Không. Bắt đầu làm vậy bây giờ cũng thất bại rồi. Lúc này đã không còn hiệu quả nữa. Trong căn phòng này chỉ có mỗi con nhện…… Phải thể hiện sợ hãi hơn nữa mới được.

Tôi chạy vụt ra khỏi phòng như thể đang trốn chạy khỏi con nhện khổng lồ đó.

「O, Otoha – san!?」

Bỏ lại Eito đang ngạc nhiên phía sau, tôi cứ thế chạy thục mạng, chạy mãi, chạy mãi trong căn biệt thự tối tăm———

「……………………………………………… Lạc mất rồi.」

Chỉ khi một mình, tôi mới sực nhớ ra mình là một đứa mù đường…… Không phải vậy. Chỉ là một người có cảm giác phương hướng hơi đặc biệt thôi.

「…… Mình đang làm gì nãy giờ vậy không biết.」

Tôi bỗng nhiên bình tĩnh lại. Sau khi tỉnh táo, tôi cảm thấy mọi thứ mình làm đều vô ích.

…… Mặc dù không muốn thừa nhận. Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác.

Có vẻ như chiến thuật của tôi đã thất bại. Hoặc nói đúng hơn, đã xảy ra một sai lầm cơ bản.

(…… Có lẽ là do mình đã quá vội vàng.)

Dù sao đi nữa, sau khi chuyển trường, tôi đã cảm nhận sâu sắc về khoảng cách gần gũi giữa Hoshine và Eito (tạm thời không đề cập đến việc tình cảm của ai đó có được truyền đạt hay không). Rồi nhận được phần thưởng từ đại hội thể thao. Tôi nghĩ đây là một cơ hội, nhưng có lẽ đã quá căng thẳng.

…… Không, không. Đó chỉ là cái cớ. Là lý do ngụy biện sau sự việc.

Thực ra tôi cũng biết. Tôi đã vui mừng quá đến nỗi quên mất bản thân.

Vì lần đầu tiên có người mình thích.

Không thể kiềm chế, quên hết tất cả, hành động mù quáng, quay vòng tại chỗ…… Tất cả đều là lần đầu tiên.

Tôi không biết. Tình yêu lại có thể thay đổi bản thân như vậy.

「Otoha – san.」

「…… Eito.」

「Tại sao lại đột nhiên chạy đi vậy. Tớ tìm cậu lâu lắm đó」

「…………………………」

Ngay cả khi bị hỏi tại sao, cũng rất khó để giải thích.

Hơn nữa lại là chính Eito. Càng không thể nói ra được.

「Ừm…… Không có gì cả.」

Chỉ có thể lấp liếm qua chuyện thôi. Vì, làm sao có thể giải thích với chính người đó được chứ.

「…… Ngay cả tớ cũng nghe ra được cậu đang nói dối đấy.」

「Ư……」

Tôi đã đoán trước rồi. Dù Eito có chậm hiểu đến đâu, chắc chắn cũng nhận ra vẻ kỳ lạ của tôi lúc nãy.

「…… Tóm, tóm lại chúng ta hãy mau quay về thôi.」

Dù ý định lấp liếm đã bị lộ, nhưng những thứ không thể giải thích thì vẫn không thể giải thích được.

Tốt hơn hết là cứ đi tiếp và tìm cách giảm nhẹ vấn đề.

*Don*. Cánh tay của Eito chặn phía trước tôi, tựa vào tường.

「Ei, to……?」

「Làm người ta lo lắng đến như vậy mà còn định lấp liếm cho qua chuyện thì không được đâu, Otoha – san à.」

Eito nói vậy và mỉm cười nhẹ…… nhưng có chút khác với mọi khi.

Tôi vô tình quay mặt đi, nhưng như thể không cho phép điều đó, bàn tay Eito nhẹ nhàng đỡ lấy má tôi.

「Cậu đang nhìn đâu vậy?」

「Ừmm…… Tớ……」

「Lúc này cậu đang nói chuyện với tớ đó. Nên hãy nhìn thẳng vào mặt tớ đi.」

「a……」

Bàn tay Eito chạm vào má tôi. Nhưng bàn tay đó không cho phép tôi né tránh.

「Chạy lung tung trong biệt thự tối tăm thế này rất nguy hiểm đấy. Hơn nữa cậu còn mù đường nữa.」

「Không, không phải…… Tớ chỉ là……」

「Không phải sao?」

「…… Ừm……」

「…… Vậy thì, chẳng phải cậu có điều gì đó cần nói sao?」

「Ể……?」

「Với tớ, người đã rất lo lắng cho cậu, cậu có điều gì đó cần phải nói đúng chứ.」

「…………」

Eito hôm nay cảm giác hơi khác với bình thường.

Cảm giác hơi xấu tính. Nhưng tôi không ghét, không hề ghét điều đó. Nói đúng hơn là…… có lẽ còn hơi, khiến tim tôi đập nhanh hơn nữa.

「Nếu nói ra…… cậu sẽ tha thứ cho tớ chứ?」

「Điều đó còn tùy thuộc vào Otoha – san nữa.」

Eito bật cười. Biểu cảm và cử chỉ đầy quyến rũ, không hiểu sao càng nhìn lại càng thấy hấp dẫn.

「…… Tớ xin lỗ…… ỗiii……」

Bàn tay của Eito nhẹ nhàng vuốt ve má tôi. Chậm rãi, từ tốn.

Cảm giác nhột nhột, dễ chịu. Như thể đang tận hưởng phản ứng của tôi, ngón tay Eito di chuyển.

「Hưmmm……」

「Sao thế?」

「auu…… Tớ, tớ thấy nhột quá……」

「Nếu không nói rõ, tớ không nghe thấy đâu.」

「Eito là đồ xấu tính……」

「Đúng vậy nhỉ.」

Mặc dù đáng lẽ phải cảm thấy bị bắt nạt, nhưng bản thân tôi lại thấy tim đập nhanh trước một Eito như vậy.

「Bây giờ tớ đúng thật là xấu tính mà. Vì Otoha – san đã làm tớ lo lắng như vậy, mà còn định lấp liếm qua chuyện nữa chứ, nên tớ mới trở nên xấu tính vầy đó.」

Muốn được cậu vuốt ve thêm chút nữa. Muốn được cậu thì thầm thêm vài lời. Muốn khoảnh khắc này kéo dài thêm mãi.

「…… Hóa ra Otoha – san thích bị bắt nạt sao?」

「Sao lại thế……?」

「Từ nãy đến giờ cậu toàn lộ ra một vẻ mặt như đang thèm muốn thứ gì đó đấy.」

「Thật, thật á……」

Ngạc nhiên trước lời nói của Eito, tôi vô thức sờ lên mặt mình. Nếu có gương ở gần đây, tôi thật sự muốn soi liền ngay lập tức.

「Đùa chút thôi.」

「a…… u……」

…… May mà ở đây tối. Vì chắc chắn rằng bây giờ mặt tôi đang đỏ bừng.

「Hãy nói 『Xin lỗi』 đi.」

Đối với tôi lúc này, yêu cầu của Eito quá khó khăn.

Vì tim đập quá nhanh, lưỡi cũng trở nên tê dại.

Không nói ra được. Nhưng việc làm Eito lo lắng là sự thật, phải xin lỗi cho đàng hoàng mới được.

(…… Không phải)

Không phải vậy. Tôi hiểu ngay lập tức. Đó chỉ là lý do sau sự việc.

(Thực ra tôi…… đã mong đợi điều đó……)

Nếu nói xin lỗi, liệu Eito có ngừng bắt nạt tôi không.

「…… Xin…… nhỗi……」

Lý do không thể nói ra đàng hoàng, là do lưỡi bị vấp hay là…… đang giận dỗi với Eito xấu tính đây. Ngay cả bản thân tôi cũng không biết.

「Làm tốt lắm.」

「Aa……」

Bàn tay Eito rời khỏi má tôi. Không hề có cảm giác nhẹ nhõm, ngược lại còn cảm thấy lưu luyến.

「…… Vậy, chúng ta mau đi tiếp thôi. Sắp đến lối ra rồi.」

「Ừ, ừm……」

Eito đã hoàn toàn trở lại bình thường, nắm tay tôi tiến về phía trước trong biệt thự tối tăm, và an toàn đến được lối ra.

Sau khi tất cả kết thúc, cuối cùng không có kế hoạch nào tôi đã lập ra thành công cả.

(…… Ngược lại, còn tự chuốc lấy khổ sở.)

Đáng lẽ phải là tôi tấn công, nhưng không biết từ lúc nào lại trở thành bị động.

(…… Có lẽ mình cũng hơi kỳ lạ.)

Cảm nhận được nhịp đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi nghĩ đó không chỉ là cảm xúc khi yêu.

(…… Ngay cả một Eito xấu tính cũng không tệ nhỉ.)

「Mình đã quá đáng rồi……」

Sau khi chơi xong ngôi nhà ma, tôi một mình đắm chìm trong sự tự ghét bỏ bản thân.

Sáng nay, khi Otoha – san đột nhiên biến mất trong ngôi biệt thự tối tăm, tôi đã rất lo lắng. Không, giờ nghĩ lại có lẽ tôi đã lo quá mức.

Tôi rất lo lắng, chạy đi tìm cô ấy, và chỉ khi biết cô ấy không sao mới thấy nhẹ lòng.

Nhưng rồi tôi đã bị Otoha – san lừa. Dù biết cô ấy không có ác ý, không có gì đáng giận, nhưng cái tâm trạng muốn trêu chọc vốn đã được kìm nén lại bắt đầu dấy lên.

Nhìn thấy đôi mắt đẫm nước của Otoha – san, sự tự chế của tôi dần dần biến mất.

Tại sao lại trở nên như vậy. Lẽ nào tôi là kiểu người như thế sao?

……Quả nhiên dù nghĩ thế nào đi nữa, khởi nguồn vẫn là cái 『phần thưởng』 cho tiểu thư ngày hôm đó.

Kể từ lúc đó, cái 『bản tính xấu xa』 trong tôi bắt đầu trổi dậy. Thành thật mà nói, chính tôi cũng rất sốc. Không ngờ mình lại có một mặt như thế.

「Lần sau, nhất định phải kiềm chế bản thân……」

「…… Eito」

Sau khi tự hạ quyết tâm, Otoha – san kéo nhẹ tay áo tôi.

Có vẻ như khuôn mặt cô ấy vẫn còn đỏ bừng từ khi ra khỏi khu vực biệt thự ma lúc nãy.

「……Tớ, có chút việc.」

「Vậy để tớ đi cùng nhé.」

Vì đã nhận thức được mình vô tình đã làm quá, nên tôi muốn giúp đỡ cô ấy.

Nhưng Otoha – san lắc đầu.

「…… Không cần đâu. Không sao đâu. Hoshine sắp đến rồi, cậu hãy đi chơi với cậu ấy nhé.」

Chỉ để lại một câu nói, Otoha – san vội vã rời đi trước khi tôi kịp níu giữ.

「Nghe như thể cô ấy biết chính xác thời gian tiểu thư sẽ đến vậy……」

Khi tôi đang cảm thấy khó hiểu về lời nói của Otoha – san.

「Eito.」

「Tiểu thư.」

Nhìn thấy tiểu thư xuất hiện ở đây, hoàn toàn đúng lúc Otoha – san vừa rời đi, tôi không khỏi ngạc nhiên. Otoha – san là nhà tiên tri sao?

「Thật sự rất xin lỗi, tiểu thư. Có vẻ như Otoha – san có việc gấp……」

「Tôi biết mà.」

Có phải họ đã liên lạc trước không nhỉ. Nếu vậy thì những gì Otoha – san nói cũng có thể hiểu được.

「Bởi vì, tôi là người tấn công sau mà.」

「Tấn công sau?」

「Đây là chuyện riêng thôi. Dù sao thì, đừng bận tâm đến chuyện của Otoha nữa, cô ấy sẽ sớm quay lại mà, hãy đi chơi với tôi trước đã.」

「Vâng, tôi hiểu rồi.」

Nếu cả hai đều biết thì không sao cả.

Tuy cũng có chút cảm giác cô đơn vì họ không nói gì với tôi cả, nhưng niềm vui khi thấy tình bạn của họ ngày càng sâu sắc còn lớn hơn gấp nhiều lần.

「Tiểu thư muốn chơi trò gì ạ?」

「Đúng nhỉ…… Mặc dù cứ vầy đi chơi với cậu thì tuyệt vời đó, nhưng trước hết ta ăn trưa cùng nhau cũng không tệ phải không?」

「Ăn trưa?」

Đúng là cũng đến giờ ăn rồi. Otoha – san bảo có việc, không biết cô ấy có ăn trưa đàng hoàng không nhỉ.

「Eito.」

Đang nghĩ về Otoha – san vừa mới rời đi, tiểu thư bỗng nhiên phồng má lên tỏ vẻ không vui…… Không ổn rồi. Tôi đã làm gì khiến tiểu thư không hài lòng sao? Nhưng hoàn toàn không có manh mối……!?

「Xin…… Xin hỏi có chuyện gì vậy……」

「…… Bây giờ, cậu đang nghĩ về cô gái khác phải không.」

「Hểể……?」

Câu nói tiểu thư đột ngột thốt ra, nằm ngoài dự đoán của tôi.

Đồng thời cũng giật mình vì bị nói trúng, mặc dù đáng lẽ không làm gì có lỗi.

………………………… Tại sao bây giờ, tôi lại đột nhiên cảm thấy có lỗi như vậy.

「Cô gái khác, không biết nói vậy có đúng không nhỉ…… Tôi hơi lo rằng liệu Otoha – san có ăn trưa đàng hoàng hay không.」

「Không sao đâu. Nếu là bữa trưa thì chắc cậu ấy ăn rồi đấy.」

Có lẽ, hai người đã liên lạc với nhau rồi.

「Nên là lúc này chỉ nên chú ý tới mỗi tôi thôi nhé.」

Cách nói chuyện rất đúng phong cách tiểu thư khiến người ta không khỏi mỉm cười.

Có vẻ cô ấy nghĩ tôi sẽ bị Otoha – san cướp mất, nên hơi giận dỗi.

「Không có vấn đề gì đâu ạ. Bởi vì, tôi sẽ mãi mãi phục vụ cho tiểu thư mà.」

「………………………… Mặc dù ý tôi không phải vậy.」

Tôi bị tiểu thư đáp lại bằng một biểu cảm rất kỳ lạ. Rõ ràng tôi chỉ muốn thể hiện cảm xúc của mình thôi mà.

「Dù sao đi nữa. Ta ăn trưa trước nào. Được chứ?」

「Đã hiểu.」

「Ừm. Vậy thì, chúng ta xuất phát ngay thôi…… À phải rồi? Thực ra tôi có một quán muốn đến đấy. Nghe nói nó rất được các cặp đôi yêu nhau trên mạng xã hội ưa thích———」

「Vậy thì, chúng ta ra ngoài công viên giải trí ngay thôi. Bởi vì xe tải chở đầu bếp, thức ăn và dụng cụ nấu nướng của nhà Tendou đã đang chờ sẵn bên ngoài rồi.」

「……………………………………………………」

Ánh mắt của tiểu thư như mất đi ánh sáng.

「Tiểu…… Tiểu thư……?」

「……………………………………………… Tại sao?」

「Ể?」

「……………………………………………… Tại sao bọn họ lại đang chờ bên ngoài chứ?」

「Không…… Cái đó…… Vì tôi nghĩ phải chuẩn bị bữa ăn xứng đáng với tiểu thư, nên đã sắp xếp……」

À rế. Lạ thật. Rõ ràng nụ cười tiểu thư đang tỏa ra vẫn hoàn hảo như mọi khi…… nhưng tại sao bây giờ lại cảm thấy chút đáng sợ.

「…… Được rồi. Tiện hỏi luôn, bây giờ có thể liên lạc với các đầu bếp đang chờ bên ngoài không?」

「Điều đó…… Vâng. Tất nhiên……」

「…… Tôi có vài lời muốn nói, cậu có thể giúp tôi gọi điện cho họ không?」

Tôi không dám hỏi cô ấy định nói gì, chỉ có thể gọi điện rồi đưa điện thoại cho tiểu thư.

Và rồi một lúc sau.

「Các đầu bếp vì đột nhiên có việc gấp, nên sẽ phải về ngay đấy.」

「Ể. Không, tôi chưa từng nghe họ nói vụ đó……」

「Bữa trưa tôi muốn ăn ở quán trong công viên giải trí.」

「A, vâng……」

Tiểu thư có một sức ép không thể cãi lại.

Nhưng mà, rốt cuộc là sao vậy. Lần này tôi đã mang theo các đầu bếp chuyên phục vụ cho gia đình Tendou. Chính vì vậy, họ đã nấu ba bữa mỗi ngày cho tiểu thư từ khi cô ấy còn nhỏ. Họ nắm rõ khẩu vị cô ấy thích, cũng có thể cân bằng dinh dưỡng. Và tôi cũng đã chọn lựa kỹ càng dựa trên kỹ năng, thành tích và sự tin cậy, đặc biệt để họ chờ sẵn bên cạnh…… Rốt cuộc là chỗ nào không vừa ý nhỉ……

Nếu biết trước sẽ đi công viên giải trí, chắc chắn ai cũng sẽ lên kế hoạch cả.

Điều đó không có vấn đề gì. Đã đến công viên giải trí thì không thể không chơi các trò chơi được. Nói đúng hơn, nếu không chơi các trò chơi thì còn làm được gì được nữa chứ.

………………………… Nhưng. Đó chỉ là trong trường hợp đi chơi đơn thuần thôi.

Nếu là hẹn hò (mặc dù có lẽ trong lòng Eito không nghĩ như vậy), cần phải mở rộng tầm nhìn. Từ điểm này mà nói, không thể không nói rằng Otoha quá hẹp hòi.

Mặc dù đã cho người nhà Tendou mang máy quay đi theo dõi họ, nhưng khi thấy hai người đó vào nhà ma, tôi lập tức biết được mục đích của Otoha.

Có lẽ cô ấy mong muốn lợi dụng bầu không khí của nhà ma để bám lấy Eito, để cậu ấy ôm mình, thật là ngây thơ quá. Nếu cách tấn công chính diện đó mà có tác dụng thì Eito đã bị tôi chinh phục từ lâu rồi.

Nếu nghĩ rằng cách đó có thể áp dụng chung thì thật là sai lầm lớn.

Không, nói cho cùng, khi chỉ có các trò chơi trong mắt thì Otoha đã thất bại rồi.

(Nói đến công viên giải trí, đâu phải chỉ có các trò chơi đâu.)

Lý do tôi chọn tấn công sau là nhắm đến điều đó.

Thời điểm đổi ca đúng lúc là buổi trưa. Nghĩa là có thể ăn trưa cùng với Eito. Hơn nữa, đây không phải là bữa trưa bình thường.

Mặc dù bản thân nó chỉ là sandwich có thể mua được ở các quầy nhỏ trong công viên, nhưng đó là loại sandwich bán chạy do ảnh hưởng từ một bộ drama tình cảm rất được yêu thích.

Ngồi trên chiếc ghế dài ở địa điểm quay phim, cùng ăn sandwich giống hệt trong phim với người yêu…… điều này đang rất thịnh hành trên mạng xã hội.

Đúng vậy…… mục tiêu của tôi chính là cái này. Nếu cùng ăn với Eito, thì ngay cả cậu ấy cũng sẽ nhận ra phải không? 「Aa, cái này giống hệt trong bộ phim kia nhỉ」…… rồi cảm thấy tim đập nhanh vì tôi.

Yare yare. Thật là một chiến thuật hoàn hảo. Vì nó quá hoàn hảo đến nỗi ngay cả tôi cũng cảm thấy sợ hãi.

Hơn nữa, quyết định dám chọn tấn công sau của tôi càng xuất sắc hơn.

Nếu tấn công sau, có thể phát huy tối đa lợi thế của bữa trưa.

(Xin lỗi nhé Otoha…… lần này là chiến thắng thuộc về tớ rồi.)

Tiếp theo chỉ cần mời Eito đi ăn, chiến thắng đã nắm chắc trong tầm tay rồi.

Bởi vì chiến thuật hoàn hảo của tôi không có bất kỳ kẽ hở nào!

「Ừm. Vậy thì, chúng ta xuất phát ngay thôi…… À phải rồi? Thực ra tôi có một quán muốn đến đấy. Nghe nói nó rất được các cặp đôi yêu nhau trên mạng xã hội ưa thích———」

「Vậy thì, chúng ta ra ngoài công viên giải trí ngay thôi. Bởi vì xe tải chở đầu bếp, thức ăn và dụng cụ nấu nướng của nhà Tendou đã đang chờ sẵn bên ngoài rồi」

「……………………………………………………」

Chiến thuật đã bị phá hủy ngay từ bước đầu tiên.

「Tiểu…… Tiểu thư……?」

「……………………………………………… Tại sao?」

「Ể?」

「……………………………………………… Tại sao bọn họ lại đang chờ bên ngoài chứ?」

「Không…… Cái đó…… Vì tôi nghĩ phải chuẩn bị bữa ăn xứng đáng với tiểu thư, nên đã sắp xếp……」

Nói cũng phải……!

Thông minh đến mức không cần thiết……! Chàng hầu của tôi, thông quá mức cần thiết rồi!

…… Không. Không thể từ bỏ dễ dàng vậy được. Tendou Hoshine.

Làm thế nào để vượt qua tình huống khó khăn này đây, chẳng phải là đang thử thách tư chất của con gái nhà Tendou sao?

「…… Được rồi. Tiện hỏi luôn, bây giờ có thể liên lạc với các đầu bếp đang chờ bên ngoài không?」

「Điều đó…… Vâng. Tất nhiên……」

「…… Tôi có vài lời muốn nói, cậu có thể giúp tôi gọi điện cho họ không?」

Trước tiên nhận lấy điện thoại từ Eito, rồi liên lạc với đầu bếp đã nói ở trên.

「Moshi moshi, là tôi đây.」

『Thật sự vô cùng xin lỗi, thưa tsiểu thư……!』

Trong giọng nói của người đầu bếp đã phục vụ nhà Tendou từ trước khi tôi sinh ra, chứa đựng sự hối lỗi chưa từng có.

「…… Sao đột nhiên lại xin lỗi vậy?」

『Mặc dù Eito đã phủ nhận…… nhưng hôm nay hai người có lịch hẹn hò phải không? 』

Thật là một đầu bếp tinh tế làm sao.

「Đúng vậy…… mặc dù chỉ có mỗi tôi nghĩ như thế thôi.」

『Tôi cũng nghĩ thế, vì vậy đã hết sức từ chối…… Nhưng dù sao thì, nếu bị giải thích liên tục trong năm tiếng đồng hồ về tầm quan trọng của sức khỏe tiểu thư và ý nghĩa của việc cung cấp bữa ăn phù hợp, thì với tư cách là người hầu của nhà Tendou, quả thật không thể từ chối được……』

「Thay mặt Eito, tôi xin phép được xin lỗi mọi người……」

Không ngờ lại diễn thuyết đến tận năm tiếng đồng hồ. Phải chi lòng nhiệt tình này có thể dùng để chữa cho căn bệnh chậm hiểu của cậu ấy thì tốt quá, dù chỉ một chút cũng đủ rồi.

「Xin lỗi vì đã khiến mọi người phải chờ đợi vất vả. Bây giờ mọi người có thể về được rồi. Tôi sẽ nói rõ ràng với bố mẹ, để họ thể hiện thành ý trong lương tháng này của mọi người.」

『Tiểu thư quá khách sáo rồi. Xin đừng bận tâm. Quan trọng hơn, chúng tôi sẽ âm thầm cầu nguyện cho buổi hẹn hò của hai người diễn ra suôn sẻ.』

Thật là một đầu bếp chu đáo làm sao.

Anh ấy quá xuất sắc ngay cả ở những khoản không liên quan đến nấu nướng. Khi nào đó chắc cần phải thảo luận với bố mẹ để tăng lương cho anh ấy mới được. Phát thêm một khoản thưởng đột xuất cũng tốt.

「Các đầu bếp vì đột nhiên có việc gấp, nên sẽ phải về ngay đấy.」

「Ể. Không, tôi chưa từng nghe họ nói vụ đó……」

「Bữa trưa tôi muốn ăn ở quán trong công viên giải trí.」

「A, vâng……」

Phù. Mặc dù có chút thất bại, nhưng như vậy là được rồi.

Sau khi vượt qua chướng ngại vật đầu tiên, tiếp theo sẽ không có vấn đề gì.

Chiến thuật hoàn hảo của tôi, bắt đầu từ bây giờ!

「Xin lỗi. Sandwich đã bán hết rồi.」

Sandwich mà tiểu thư nhắm đến, rất tiếc đã bán hết rồi.

「Loại này ở những quầy khác cũng có phải không? Biết đâu chỗ khác vẫn còn bán……」

「Có bán nhưng mà…… Do ảnh hưởng của bộ drama, loại sandwich này gần đây bán rất chạy, đến trưa là hầu hết đều bán sạch rồi.」

Hơn nữa loại sandwich này có vẻ là hàng giới hạn khu vực, nên hôm nay có lẽ rất khó mua được.

「Đáng tiếc quá. Tiểu thư, lần này chúng ta mua món khác đi……」

「…………………………………………………………」

Ánh sáng lại biến mất khỏi đôi mắt của tiểu thư.

Hơn nữa so với lúc nãy, cảm giác còn có thêm một sự tuyệt vọng nào đó.

Thật kỳ lạ. Rõ ràng trước khi đến quầy này tâm trạng còn rất tốt, như thể nắm chắc phần thắng (mặc dù không biết là thắng cái gì).

「Kế hoạch…… hoàn hảo của tôi……」

Nếu chỉ vì không mua được sandwich mà thất vọng đến thế thì…… Cô ấy mong đợi đến thế sao.

Nói mới nhớ, có vẻ tiểu thư rất thích xem bộ drama mà bánh sandwich này xuất hiện. Tiểu thư vốn đã rất thích xem các bộ drama tình cảm rồi, thậm chí còn chăm chú ghi chép vào sổ tay nữa. Chính vì vậy, cô ấy hẳn rất mong đợi việc đến mua sandwich hôm nay, nên khi không mua được mới bị sốc như vậy.

「Tiểu, tiểu thư? Nếu là sandwich thì, tôi sẽ đi mua lại, nên là……」

「Làm vậy thì không có ý nghĩa gì đâu……」

Không có ý nghĩa? Rốt cuộc ý tiểu thư là gì vậy?

Tôi cũng đã xem bộ drama đó…… Bản thân sandwich là thứ rất bình thường. Mặc dù so với loại mua ở cửa hàng tiện lợi thì nguyên liệu và hương vị đều được chăm chút hơn, khá ngon, nhưng cũng không đến mức đặc biệt đến thế.

…… Hay là tôi đã bỏ sót điều gì đó? Vì tôi không thích xem như tiểu thư. Tôi quá vô dụng rồi. Về nhà phải xem lại ngay lập tức mới được.

「…… Không. Vẫn còn. Vẫn còn đó!」

Tiểu thư dường như đã hồi phục lại từ trạng thái sốc, ánh mắt chứa đựng sức mạnh mãnh liệt, nhanh chóng lấy lại tinh thần.

「Eito, chúng ta đi thôi.」

「Tôi hiểu rồi. Còn về bữa trưa thì……」

「Vừa đi vừa ăn là được rồi. Mua đại cái gì đó ở đằng kia đi.」

「Xin phép tôi được nói thẳng, hành vi vừa đi vừa ăn, đối với tiểu thư nhà Tendou thì có phần không phù hợp……」

「Nhà Tendou? Tiểu thư? Cái danh hiệu vô dụng đó, cho chó ăn còn hơn.」

「Tiểu thư!?」

Quả nhiên là không được rồi. Dùng làm thức ăn cho chó thì quá cao quý. Chó còn thấy khó xử ấy chứ.

「Nghe đây, Eito. Trên thế giới này, so với những thứ vô nghĩa đó, còn có những thứ quan trọng hơn nhiều.」

「Tôi nghĩ danh hiệu nhà Tendou không phải là thứ vô nghĩa…… Vậy, thứ quan trọng là gì ạ?」

「Địa điểm quay phim đó.」

「Tiểu thư???」

Đúng là địa điểm quay phim cũng rất quan trọng…… chắc vậy. Thực tế, nghe nói do ảnh hưởng của bộ phim đó, có vài địa điểm quay phim đã trở nên nổi tiếng. Ừm. Quả thật cũng rất quan trọng.

Nhưng mà. Nhưng mà, ừm.

(Quan trọng hơn…… cả danh hiệu nhà Tendou…… sao……?)

Do lời khẳng định của tiểu thư quá đỗi đường hoàng, tôi lại rơi vào trạng thái hoang mang.

Thật kỳ lạ…… Không. Nếu tiểu thư nói một cách đường hoàng như vậy, thì người kỳ lạ là tôi sao? À rế?

Mặc dù rất hoang mang, nhưng tôi vẫn đi theo sau tiểu thư.

「Tiểu thư, tôi đi mua bữa trưa, xin hãy đợi một chút. Cô có muốn gì không ạ?」

「Lúc này cái gì lấp đầy bụng được là được rồi. Đi nhanh tới đó quan trọng hơn.」

「Tôi, tôi hiểu rồi……」

Bất cứ thứ gì có thể lấp đầy bụng đều được, đối với một tiểu thư danh gia vọng tộc thì có phần quá thô lỗ, nghĩ vậy tôi đã mua hotdog và đồ uống ở quầy gần đó. Mặc dù đã cân nhắc có nên mua bánh churros không, nhưng cuối cùng vẫn chọn hotdog vì nó gần giống với sandwich hơn.

「Xin lỗi đã để cô đợi.」

「Cảm ơn. Vậy thì, chúng ta nhanh đi thôi.」

Tiểu thư nhận lấy hotdog và đồ uống, rồi nhanh chóng bước về phía trước.

Ánh mắt bừng cháy một quyết tâm nào đó nhìn thẳng về phía trước, không liếc mắt nhìn hotdog trên tay lấy một cái, vừa đi vừa cắn từng miếng nhỏ…… Tiểu thư cũng bất ngờ trở nên rất gọn gàng nhỉ.

Công viên giải trí này được chia thành nhiều khu vực theo chủ đề của các 『câu chuyện』 khác nhau. Có phải đã liên kết với tâm trạng của các nhân vật xuất hiện trong khu vực tương ứng trong bộ phim không nhỉ.

À phải rồi. Cảnh nổi tiếng đặc biệt trong bộ phim đó là, trên chiếc ghế dài bên cạnh bức tượng lấy chủ đề là chú thỏ và chiếc đồng hồ quả quýt, nam nữ chính trong buổi hẹn hò đã cùng nhau ăn sandwich.

…… Ồồ. Đã thấy rồi. Bức tượng lấy chủ đề đồng hồ quả quýt của chú thỏ. Rồi chiếc ghế dài bên cạnh đó……

「…… Đã hết chỗ…… rồi sao……!?」

Tiểu thư sửng sốt.

Xung quanh chiếc ghế mục tiêu người đông nghìn nghịt, các cặp đôi vừa chụp ảnh tình tứ vừa tận hưởng buổi hẹn hò.

…… Ra vậy. Đây chính là lý do sandwich bán hết à.

Nhưng mà nếu vậy thì nói sao nhỉ…… Không có bầu không khí như trong phim. Ngược lại, khi có quá nhiều người như thế này, cảm giác bầu không khí ngọt ngào đã bị phá hủy hoàn toàn rồi còn gì. Tuy nhiên, đối với những cặp đôi tình nhân đó, chỉ cần được hẹn hò là tốt rồi, nếu có thể chụp thêm vài tấm ảnh thì càng tốt, không có vấn đề gì lớn.

「Tiểu thư, ý cô thế nào? Nếu xếp hàng chờ đợi thì tôi cũng có cách……」

「…… Thôi. Bỏ đi vậy. Chẳng thể cảm nhận được bầu không khí đó……」

Aa…… Thiệt tình. Tiểu thư hẳn rất thất vọng nhỉ. Chắc hẳn cô đã rất háo hức được đi đến địa điểm quay phim này.

Hoàn toàn ngoài dự tính. Hay nói đúng hơn, từ bước đầu tiên đã không suôn sẻ.

Có cảm giác như đáng lẽ phải dũng mãnh tiến lên trên cầu thang vinh quang gọi là chiến thắng, nhưng lại bị vấp phải hòn đá và lăn xuống đất như thế này.

Không. Từ bỏ vẫn còn quá sớm, Tendou Hoshine à.

Cái gọi là 『bản thân』 chính là thứ phải trải qua thử thách trong tình cảnh tuyệt vọng.

Chỉ đắm chìm trong những thứ đã mất rồi chán nản, thì tình hình sẽ không bao giờ khá lên được.

Hãy suy nghĩ kỹ đi. Bây giờ mình có thể làm gì. Phương pháp có thể phá vỡ tình thế này là……!

Quan sát kỹ xung quanh, trên chiếc ghế đáng lẽ phải do tôi sử dụng, các cặp đôi tình nhân đang cho nhau ăn bánh churros vừa mua.

Một bên là vị nguyên bản. Bên kia là vị socola phải không. Nói những câu kiểu 「Vị socola ngon thật~♪ Nhưng của anh là nguyên bản, em cũng muốn thử. Cho em miếng nha?」 「Được chứ. Nào, A——」 「A——…… Ừm~♪ Ngon quá. Anh có muốn thử vị socola không?」 「Ừm, anh cũng muốn. A——」 như vậy, từng miếng một cho đối phương ăn bánh churros…… Đúng, đúng là cái này! Phải rồi, cái này có thể thực hiện bất cứ lúc nào mà không bị giới hạn bởi địa điểm! Hơn nữa…… Ngay cả hôn gián tiếp cũng có thể thực hiện! Thật là một diễn biến tự nhiên làm sao……! Chiến thuật lần này thực sự rất hoàn hảo!

「Nè, nèè. Eito. Cho tôi nếm thử phần của cậu được không? Tôi cũng sẽ cho cậu nếm phần của tôi.」

「Tiểu thư. Vị của hotdog đều giống nhau mà……」

Hỏng, hỏng bét rồi……! Tại sao mình lại nói mua hotdog chứ……!?

Như vậy thì không thể trao đổi nếm thử vị được rồi! Ít nhất nếu là bánh churros thì…… Nếu là bánh churros thì có thể lấy cớ nếm thử vị để cho đối phương ăn rồi!

Không. Bây giờ từ bỏ vẫn còn quá sớm. Nhất định phải tìm lý do để trao đổi nếm thử vị……

「Tôi no rồi.」

Đã ăn…… xong rồi sao……!?

「Ăn, ăn nhanh thật đấy?」

「Vì tôi chỉ có thời gian ăn trong giờ nghỉ giữa giờ làm việc thôi mà.」

Đúng là vậy thật. Tôi nhanh chóng hiểu ra.

Nhưng mà khoan đã.

Eito. Cậu vẫn còn là học sinh cấp ba đúng chứ? Công việc có phải hơi quá mức rồi không? Việc ăn uống nhai kỹ nuốt chậm một chút cũng được mà? Lần sau phải phàn nàn với bố mới được…… Không. Có vẻ cần phải phản đối rồi……

「Vậy thì chắc chưa no đâu đúng không? Để tôi chia cho cậu một chút nhé.」

「Rất cảm kích vì sự lo lắng của cô. Thật may là tôi chưa đói đến mức phải nhòm ngó bữa ăn của tiểu thư đâu ạ.」

「Ăn thêm một chút nữa đi! Vì là nam sinh cấp ba đang trong giai đoạn phát triển mà!」

「Sao tiểu thư lại cố gắng đến thế!?」

Đương nhiên phải cố gắng rồi! Vì cho đến giờ tôi vẫn chưa làm được gì cả!

Vì chiến thuật hoàn hảo mà tôi chuẩn bị đã hoàn toàn tan vỡ rồi!

「Cô không cần bận tâm đến tôi đâu, mong tiểu thư hãy ăn cho ngon miệng.」

「(Nhòm nhòm nhòm nhòm nhòm ực) Eito. Sau bữa ăn không muốn ăn chút gì đó ngọt ngọt sao?」

「Nhanh quá……!? Tiểu, tiểu thư!?」

「Muốn đồ ngọt, phải không?」

「A, vâng……」

(Không thể từ bỏ chỉ vì chuyện này……! Ít nhất phải làm đến mức 『Măm~』 chứ……!)

Vấn đề là ăn gì đây. Trước tiên không thể phạm sai lầm như hotdog lúc nãy. Phải nhanh chóng suy nghĩ trong đầu và đưa ra quyết định tốt nhất trong thời gian ngắn nhất. Thật là một vấn đề nan giải…… Còn khó hơn cả việc đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn và đứng nhất trong kỳ thi ở trường nữa. Nói đúng hơn là, những bài kiểm tra có đáp án còn dễ hơn nhiều. Thôi thì, tìm ai đó làm một bộ đối sách giải đáp vấn đề đi. Cần bao nhiêu tiền cứ nói. Không. Suy nghĩ bị lệch hướng rồi. Vấn đề hiện tại là ăn gì. Bánh churros không được. Không, mặc dù không tệ, nhưng khi ăn có thể lại bị Eito nhắc nhở về phép tắc. Vừa mới thất bại với đồ ăn ở quầy hàng rồi. Không thể lặp lại sai lầm như vậy được. Vậy thì ăn trong nhà hàng là tốt nhất. Mình nhớ gần đây có một nhà hàng. Chỉ cần gọi một số món tráng miệng ở đó là được. Hơn nữa nếu ở trong nhà hàng thì cũng sẽ không bị Eito nhắc nhở, có thể ăn từ từ. Quyết định vậy đi. Mình đã thuộc lòng bản đồ công viên giải trí tới từng chi tiết nhỏ, và nắm rõ vị trí hiện tại của bản thân đến từng tọa độ. Đã xây dựng xong đường đi ngắn nhất đến nhà hàng. Tốt. Lần này thực sự thực sự là hoàn hảo rồi! (Cho đến đây là 0.002 giây)

「Tôi có cảm giác rằng lúc này trí óc xuất chúng của tiểu thư đang được dùng vào một số việc vô ích.」

「Đâu có chuyện đó. Nói đúng hơn, có thể nói là đã được tận dụng triệt để nhất từ trước đến nay đấy.」

Kỳ thi ở trường mới gọi là lãng phí. Mấy cái đó chỉ cần 5 phút là có thể điền đầy đủ phần trả lời, ngoài ra không thể làm gì khác trong thời gian còn lại. Không có cách nào đành phải dùng toàn bộ thời gian thi còn lại để suy nghĩ cách chinh phục Eito. Tuy nhiên tất cả các chiến thuật nghĩ ra trong thời gian đó đều thất bại, quả nhiên kỳ thi chỉ là lãng phí thời gian.

「Eito. Chúng ta hãy ăn đồ tráng miệng tại nhà hàng nhé.」

Thế là, chúng tôi cùng nhau đi đến nhà hàng.

Vì là giờ cao điểm nên khá đông đúc và phải xếp hàng chờ đợi, nhưng đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Mặc dù thời gian Otoha quay lại trễ hơn một chút so với thời gian hẹn ban đầu, nhưng vẫn trong phạm vi cho phép. Không, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận thôi. Mau chấp nhận tha lỗi cho cậu ấy đi, tôi ơi.

Nhà hàng này về mặt thiết lập thế giới được gọi là nhà hàng, nhưng thực tế hình thức gần giống với khu ẩm thực. Đặt món ở thực đơn tại quầy, tìm một chỗ trống để ngồi. Khi món ăn được nấu xong thì đến quầy đó để lấy.

Tôi đã đặt món tráng miệng mình nhắm tới (tất nhiên đã mua các vị khác nhau) và ngồi xuống chỗ trống. Dù sao đi bộ cũng đã lâu, thật tốt khi có thể ngồi xuống đây và từ từ thưởng thức tráng miệng. ……Aa, cảm giác mát lạnh thấm vào cơ thể. Như thể đang an ủi tôi, một người bất lực thất bại khiến mọi chuyện đổ vỡ.

「Không ngờ, nước lại có thể ngon đến thế……」

「Nước mà cô thường uống ở dinh thự, về chất lượng chắc hẳn phải khác xa so với cái này.」

Đúng là về mặt giá cả có thể là như vậy, nhưng nước ở dinh thự lại không thể khiến tôi cảm thấy sự an ủi.

「…… Ừm, có vẻ như món tráng miệng đã làm xong rồi」

Thiết bị đầu cuối lấy từ quầy rung lên, phát ra âm thanh điện tử thông báo món ăn đã hoàn thành. Để lấy món, Eito lập tức đứng dậy.

「Tôi sẽ đi lấy ngay, xin cô hãy đợi một chút.」

Mặc dù muốn đi cùng cậu ấy, nhưng tôi lập tức dẹp bỏ ý nghĩ đó.

Nên ưu tiên giữ chỗ ngồi hiện tại.

「Vậy thì, nhờ cậu nhé. Đi nhanh về nhanh đấy.」

「Tôi hiểu rồi.」

Sau khi để lại nụ cười khiến người ta không khỏi rung động, Eito đi lấy món tráng miệng.

Dù rất muốn nhìn theo bóng lưng cậu ấy mãi, nhưng ngay lập tức bóng lưng đó đã biến mất trong dòng người và không thể thấy được nữa.

Tôi chẳng có việc gì làm cho đến khi Eito quay lại, nên nhắm mắt lại và lắng nghe. Không phải là tôi mong đợi điều gì đặc biệt thú vị, chỉ là một phần của việc nghiên cứu thôi. Để nghe rõ cuộc trò chuyện của các cặp đôi yêu nhau, những gia đình có con cái, làm tài liệu tham khảo để chinh phục Eito…… Mặc dù cho đến giờ vẫn chưa có kết quả gì.

Không phải tôi tự cao, nhưng thực sự thính giác của tôi rất tốt. Không chỉ nghe được nội dung cuộc nói chuyện, mà còn phân biệt được ai đang nói. Ngay cả khi bị tiếng khóc của em bé át đi, tôi vẫn có thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện của những người xung quanh. Và chỉ cần nghe tiếng khóc đó, tôi cũng có thể xác định được giới tính của em bé.

Hay nói cách khác, không chỉ thính giác tốt, mà mắt thì tinh, mũi thì thính, lưỡi lại nhạy. Nhân tiện thì vóc dáng cũng rất hoàn hảo nữa. Nhắc đến thân hình cân đối tuyệt vời thì không ai khác, đó chính là tôi. Tôi cũng tự nhận thức rằng mình sỡ hữu ngoại hình được nhiều cậu con trai yêu thích.

Nói đúng hơn, có lẽ vì tôi quá xuất sắc nên ngược lại sẽ khiến người khác cảm thấy tự ti. Điểm này có thể gây phiền phức, nhưng dù sao tôi cũng là Tendou Hoshine mà. Đành chịu thôi.

…………………… Mà, người hoàn—————— toàn không để ý đến thiện ý mà tôi thể hiện ra chính là Eito.

「———Từ nãy đến giờ ồn ào quá!」

Đang lúc tôi thở dài một mình, thì từ chỗ ngồi gần đó vọng lại tiếng quát tức giận.

「Cứ khóc ré lên suốt! Tai tôi sắp chai hết rồi!」

「Xin lỗi…… Xin lỗi……!」

Có vẻ như đã xảy ra rắc rối rồi.

Những người cảm thấy bực bội vì đứa trẻ khóc không ngừng là mấy người đàn ông trông như sinh viên đại học ngồi ở bàn gần đó. Số lượng là hai người…… không, ba người. Thể hình cũng rất vạm vỡ. Người thấp nhất cũng cao khoảng 1m83 (vì ngồi đối diện nên ước lượng có thể sai lệch vài milimet).

「Đừng mang mấy đứa nhóc này ra ngoài chứ! Mấy người đang làm phiền người khác đấy!」

「Chúng tôi sẽ ra ngoài ngay…… Xin lỗi……」

Có lẽ người cha của đứa trẻ vốn đã là người có tính cách yếu đuối. Người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi đó cứ liên tục cúi đầu xin lỗi những thanh niên trẻ tuổi hơn mình.

Thấy vậy, mấy sinh viên đại học cười ha hả, say sưa trong cảm giác thắng thế. Nhưng trong mắt tôi, người cha đó mới là người tuyệt vời hơn.

Bởi vì anh ấy có thể chịu đựng sự sỉ nhục để bảo vệ điều thực sự quan trọng.

「Thật là xấu hổ, này. Ông chú, ông còn là đàn ông không vậy?」

「Cái kiểu khúm núm này, ông không thấy nhục à?」

「Ê, nhóc con. Nhóc cũng muốn trở thành loại đàn ông như bố nhóc à? Ha ha ha!」

Đó là những lời nói hèn hạ nhắm thẳng vào đứa trẻ.

「Ồn ào quá, các anh có thể im lặng được không?」

Đột nhiên, xung quanh dường như trở nên yên lặng. Không, thực chất là im lặng hoàn toàn.

Không biết có phải là trùng hợp không, tiếng khóc của em bé cũng ngừng lại.

Mà, có lẽ vì thấy tôi đặc biệt rời khỏi chỗ ngồi của mình để đến xem mặt em bé, nên em bé cảm động mà ngừng khóc cũng nên.

「…… Hả?」

「Nàa. Vừa rồi, cô nói với bọn anh à?」

「Ngoài các anh ra còn ai nữa? Thật đấy, đồ vô liêm sỉ, não các anh cũng thối rữa luôn rồi à?」

「Hêê. Cô em nói hay quá nhỉ.」

Ba sinh viên đại học đứng dậy khỏi ghế, xếp thành hàng cao nghêu trước mặt tôi.

Đó là hành động chỉ những người hiểu rõ thân hình của mình mới có.

「Sao hả? Cô em, có ý kiến gì với bọn anh à?」

「Tất nhiên rồi. Đối với trẻ con, khóc nhè là chuyện bình thường. Dù các anh là người ngoài cảm thấy ồn ào cũng là việc không thể tránh khỏi, nhưng hành vi cố tình dọa nạt họ thật là hẹp hòi.」

「Mày…… Đừng có tự cao tự đại quá đấy nhé.」

「A rà. Không như các anh là được?」

Tôi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, có vẻ như họ đã say khướt rồi. Ở đây lẽ ra không có chỗ bán đồ uống có cồn mới đúng…… Họ đã lén mang vào chăng. Lần sau phải nhắc nhở an ninh kiểm tra kỹ mới được.「Đừng tưởng là con gái mà anh đây không đánh nhé!」

Một nắm đấm mạnh mẽ lao về phía tôi. Nhưng nó không thể chạm được vào người tôi.

Bởi vì trước đó——— bàn tay của Eito, như một cái kìm, đã giữ chặt lấy cánh tay đang vung nắm đấm, khiến anh ta không thể cử động.

「Tôi đã nói là xin cô đợi một chút rồi mà.」

「Tôi đã đợi đấy chứ. Nên mới thành ra thế này còn gì?」

「Dù cô muốn làm một thiếu nữ mạnh mẽ cũng được, nhưng cứ luôn đợi tôi đến giải nguy thì tôi cũng sẽ rất khó xử đấy.」

「Không được đâu. Vì tôi luôn mong đợi cậu tới mà. Quan trọng hơn…… tên đó, không sao chứ?」

Tên con trai bị Eito túm cổ tay đang há hốc mồm, mặt tái xanh hết cả lên.

Đau nhỉ, chắc khó thể diễn tả ở mức độ đó rồi. Không khéo thì cảm giác ở cánh tay cũng sẽ biến mất mất.

「Đây là phòng vệ chính đáng.」

Mặc dù trên mặt Eito hiện lên nụ cười rạng rỡ…… nhưng hiện cậu ấy đang rất giận đấy.

「Thằng này, thằng này sao vậy!」

「Đừng có mà đùa với bọn tao!」

Hai người còn lại lao về phía Eito. Việc họ vung nắm đấm trước mặt mọi người như vậy là bằng chứng cho thấy họ hoàn toàn coi thường người khác.

Đối mặt với hai kẻ đã hóa thành côn đồ, Eito với vẻ mặt bình tĩnh đã quật ngã một người xuống đất, rồi tháo khớp người còn lại. Do động tác quá tinh xảo, những người xung quanh có lẽ chỉ thấy hai tên côn đồ tự ngã xuống đất mà thôi.

「Vậy thì, tôi sẽ ra ngoài nhà hàng nói chuyện một chút với mấy vị này nhé.」

「Nhờ cậu đấy.」

「Xin đừng lo lắng. Để không làm tổn hại đến danh tiếng gia đình, tôi sẽ xử lý một cách kín đáo.」

Eito nở nụ cười trong sáng, dễ dàng túm lấy ba tên sinh viên đại học, lôi họ ra khỏi nhà hàng.

「Cái, cái đó…… Cảm ơn rất nhiều.」

Người cha còn lại cùng gia đình, kính cẩn cúi đầu cảm ơn tôi.

「Xin hãy để lại những kỷ niệm đẹp nhé.」

Tôi chỉ để lại những lời cần thiết, rồi đuổi theo Eito ra khỏi nhà hàng.

Mặc dù kết quả là không ăn được món tráng miệng, nhưng cũng không có cách nào khác. Nếu lờ đi hành vi đó, bản thân tôi cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

Tôi bước ra ngoài cửa hàng, Eito đã xử lý xong xuôi và đang đợi tôi.

「Eito. Lần này nhất định phải ăn được món tráng miệng.」

Mặc dù kế hoạch có chút thay đổi, nhưng việc cần làm vẫn không đổi.

Thời gian vẫn còn, có thể ăn tráng miệng ở cửa hàng tiếp theo. Rồi lần này nhất định phải làm trò 『Măm~』 đó.

Tôi đang nghĩ như vậy…………………………

「Thiệt tình…… Cô thật là một cô bé hư đấy, tiểu thư à.」

「Ôu…………………………」

30 phút sau.

Tôi bị Eito dồn vào góc tường trong căn phòng của một khách sạn gần đó.

Sau sự việc hỗn loạn ở khu ẩm thực, lần này tôi nhất định phải ăn được món tráng miệng.

Ngay cả trò 『Măm~』 cũng chưa làm được. Bầu không khí ngọt ngào cũng không có.

「Tiểu thư.」

「Ể. Sao…… Có chuyện gì thế……?」

Nhưng Eito đột nhiên nắm lấy tay tôi, định dẫn tôi đi đâu đó.

「Đi…… Đi đâu vậy……?」

「…………………………」

Hỏi cũng không trả lời. Cứ thế, chúng tôi không biết từ lúc nào đã ra khỏi công viên giải trí, nhưng Eito vẫn chưa dừng bước. Tôi vừa đoán xem sẽ đi đâu, vừa lặng lẽ theo sau cậu ấy……

(Khách…… Khách sạn……!?)

Eito không chút do dự dẫn tôi vào một khách sạn có liên kết với công viên giải trí. Sau đó nhanh chóng yêu cầu phòng đắt nhất, rồi cứ thế dẫn tôi vào trong mà chẳng cần biết trời trăng mấy gió gì cả.

「Ừmm…… Eito……? Tại sao…… Lại là khách sạn……?」

「…………………………」

Thử hỏi trong thang máy, quả nhiên Vẫn không có câu trả lời.

Thế là tôi cũng đành im lặng. Hay nói đúng hơn, tôi quá bối rối trước Eito đột nhiên trở nên cứng rắn, không còn tâm trí đâu mà lo nghĩ những chuyện khác.

…… Khách sạn. Cái gọi là khách sạn, chính là cái đó phải không. Là cơ sở lưu trú ấy. Là nơi cho thuê phòng, để người ta ở lại qua đêm.

Và nam nữ cùng ở một phòng…… chính là làm chuyện đó phải không. Không sao đâu! Tuy không ngờ mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, nhưng tôi luôn chuẩn bị sẵn sàng. Nội y cũng đã lựa chọn rất hoàn hảo mà.

(………… Không đúng. Khoan đã.)

Bình tĩnh lại nào. Tuy rất hoảng hốt, nhưng không thể từ bỏ suy nghĩ được.

Nghĩ xem, từ trước đến nay kiểu tình huống này đã xảy ra bao nhiêu lần rồi. Bên này đang lo lắng bồn chồn, lại bị bên kia đánh bại không thương tiếc.

Tôi là Tendou Hoshine. Tuyệt đối không thể lặp lại cùng một sai lầm.

…… Mà? Có lẽ, ềề, biết đâu đã lặp lại cùng một sai lầm rồi nhỉ. Nhưng chắc chỉ một chút thôi. Vả lại đó đều là chuyện trong quá khứ rồi.

(Chắc chắn là tôi lại hiểu lầm rồi…… Nhưng mà, tại sao Eito lại đưa tôi đến khách sạn nhỉ?)

Tôi liên tục suy nghĩ trong đầu, sắp xếp các câu trả lời mà mình nghĩ ra.

Giả thuyết thứ nhất. Để cho tôi đã mệt mỏi vì đi bộ được nghỉ ngơi.

…… Ừm. Không phải là không thể. Nhưng có cần thiết phải đưa tôi vào khách sạn không? Nghỉ ngơi trên ghế dài gần đó là quá đủ rồi. Nếu không thể ở lại nhà hàng vừa rồi, đổi sang một nhà hàng khác cũng được mà. Giả thuyết này không cần xem xét.

Giả thuyết thứ hai. Để ăn uống.

…… Cái này cũng không phải là không thể. Khách sạn này cũng có nhà hàng đi kèm. Nhưng nếu vậy thì ít nhất cũng có thể giải thích cho tôi một chút chứ. Không cần thiết phải cưỡng ép đưa vào khách sạn như thế này…… Hơn nữa, vừa rồi, thang máy đã đi qua tầng có khu vực ăn uống rồi. Giả thuyết này cũng không cần xem xét.

Giả thuyết thứ ba. Muốn làm chuyện nam nữ với tôi trên giường.

…… Tuyệt đối không thể. Không thể nào. Tự nói ra mà muốn khóc luôn rồi nè.

Kết quả là, chưa kịp nghĩ ra gì thì thang máy đã dừng lại, Eito đưa tôi vào một căn phòng ở tầng cao nhất của khách sạn.

Tuy bị đưa vào đây, nhưng một lúc tôi chẳng biết làm gì. Nói đúng hơn là vì quá căng thẳng nên tay chân luống cuống hết rồi.

Bởi vì, tình huống bây giờ khác với bình thường.

Khác với việc hai người ở riêng trong phòng ở dinh thự…… Không. Dù việc chúng tôi nằm chung giường trong bộ đồ ngủ cũng là một sự kiện đáng kể. Nhưng cái đó tạm không bàn đến. Suy cho cùng thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Bị đưa vào cùng một phòng khách sạn, là tình huống chưa từng có từ trước đến nay.

…… Aa. Không ổn. Càng cố bình tĩnh lại thì càng thấy căng thẳng.

「Tiểu thư.」

「Cái…… Cái gì……?」

「Xin hãy cởi đồ ra.」

「Ểể……?」

Tôi nghe thấy những lời khó tin, không khỏi hỏi lại.

「Ei…… Eito? Cậu nói cái gì……?」

「Tôi nói là, tiểu thư, mau cởi đồ ra.」

「Chắc không phải là…… quần áo chứ?」

「Là quần áo.」

「Fukyuu!?」

Cắn phải lưỡi rồi. Cắn phải cũng là điều đương nhiên thôi. Cắn phải cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

「Cởi, cởi cởi cởi cởi quần áo ra!?」

「Đúng vậy.」

「Tại, tại sao!?」

「Không có lý do gì cả. Tóm lại là xin cô hãy mau cởi ra.」

「Au au……」

Không ổn rồi. Đầu óc quay cuồng mất. Chuyện này không thể nào. Bởi vì, chàng Eito ấy mà lại đưa tôi vào khách sạn, còn bảo tôi cởi quần áo gì đó…… chắc chắn là mơ rồi. Đây nhất định là mơ. Bởi vì, cái diễn biến này đối với tôi quá là thuận lợi rồi……!

「Cô định mặc bộ đồ đó đến khi nào?」

Eito tiến lại gần tôi thêm một bước.

Đồng thời, tôi cũng lùi lại một bước.

Nhưng Eito dường như không có ý định dừng lại. Tôi dần dần bị dồn vào góc tường……

「Thiệt tình…… Cô thật là một cô bé hư đấy, tiểu thư à.」

「Ôu…………………………」

Có vẻ như để tôi không trốn thoát, Eito chống tay lên tường.

Không được. Không thể chạy được rồi. ……Không đúng. Nói đúng hơn là chạy trốn có thực sự tốt không? Không được bỏ lỡ cơ hội phải không. Aa, nhưng mà có hơi căng thẳng quá. Tuy tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ màn chính lại đến đột ngột như vậy.

「Tôi hy vọng tiểu thư có thể cởi bỏ bộ quần áo đó sớm hơn. Nếu được, xin hãy đưa nó vào đôi tay này của tôi.」

「…… Tôi, tôi hiểu rồi…… Nhưng, nhưng mà……」

「Nhưng mà sao?」

「Chân, chân tôi run quá…… Không thể tự đi được……」

Lưng sắp mềm nhũn ra rồi. Không phải vì sợ hãi, mà vì tim đập quá nhanh.

Tiếng đập của trái tim có lẽ đến Eito cũng có thể nghe thấy.

Mặt chắc cũng đỏ bừng rồi. Bởi vì, nóng quá đi mà.

Tự đi đến bên giường, tuy không phải là chuyện gì khó khăn nhưng bây giờ lại không thể làm được.

「Được mà.」

Eito vừa mỉm cười, vừa thì thầm bên tai với một tôi như vậy.

「Nhưng mà, xin cô hãy tự mình cởi quần áo nhé.」

「…… Eito không giúp tôi cởi sao?」

「Mức đó thì vẫn chưa thể làm được. Xin cô hãy tự mình cởi.」

Tự mình. Nghĩa là, muốn ngắm nhìn dáng vẻ xấu hổ của tôi vừa tự mình cởi quần áo phải không.

「Sao, sao lại có thứ sở thích đó chứ……」

「Sở thích ư?」

Mặc dù Eito nghiêng đầu, nhưng đây cũng là một loại sở thích đó, phải không.

Có lẽ tôi là kiểu người quá câu nệ vào tình huống và những thứ tương tự.

「Vậy thì, tôi sẽ đưa cô qua đó nhé.」

「aa……」

Vừa nói xong. Eito nhẹ nhàng bế tôi lên, rồi bắt đầu bước đi.

「…………~」

Tôi bất giác nhắm chặt cả hai mắt. Vì quá căng thẳng, xấu hổ, nên không dám nhìn thẳng vào mặt Eito. Tôi để mặc mọi chuyện xảy ra. Nhưng, như vậy cũng được. Thế này cũng tốt.

Tuy không ngờ rằng lại là hôm nay. Nhưng tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi. Không sao đâu. Chắc chắn là không sao đâu.

「Xin hãy mở mắt ra, thưa tiểu thư.」

「Ừm……」

Tôi mở mắt ra. Dưới ánh đèn, điều hiện ra trước mắt tôi là……

「…… Phòng tắm?」

Nơi tôi được bế theo kiểu công chúa đến không phải là giường, mà là phòng tắm.

Trong lúc tôi đang bối rối, Eito nhẹ nhàng đặt tôi xuống.

「Ừmm…… Eito?」

「Sau khi cởi quần áo, xin cô hãy cho vào túi này.」

「Ể……」

「Còn đồ thay thì, ở đằng kia có sẵn yukata.」

「V – Vâng……」

Chỉ để lại câu nói đó, Eito bước ra khỏi phòng tắm.

…… Tại sao lại là phòng tắm?

Dấu hỏi chấm hiện lên trên đầu tôi khi bị bỏ lại một mình. Nhưng ngay lập tức tôi đã hiểu ra.

「Đúng, đúng rồi…… Nên tắm trước, nếu không tắm thì……」

Chắc chắn là vì Eito rất coi trọng trình tự. Ngay cả đối với tôi, được làm sạch cơ thể trước cũng là điều rất đáng cảm kích. Hôm nay đi bộ nhiều nên cũng đổ mồ hôi.

Vì vậy sau khi tắm xong, tôi run rẩy thay bộ yukata, rồi cứ thế từng bước từng bước một tiến lại gần Eito đang ngồi trên giường.

「Ừmm…… Eito…… Tôi đã tắm xong rồi……」

「Vậy à.」

Eito đứng dậy khỏi giường, từ từ tiến lại gần tôi———

「…………」

Tôi bất giác nhắm mắt lại…… Aa, thế là tôi, bị đưa lên giường rồi. Rồi sau đó, bị Eito đè xuống, bị cậu làm theo ý muốn, chạy lên nấc thang của người lớn, rồi chúng ta sẽ có năm đứa con. Hai trai ba gái. Chắc chắn các cậu con trai sẽ đẹp trai như Eito vậy, hẳn sẽ rất được các cô gái yêu thích, còn các cô con gái thì tự tin như tôi. Những ngày nghỉ muốn đi chơi cùng mọi người, muốn nghe về câu chuyện tình yêu. Aa, nhưng trước đó phải hẹn hò như người yêu với nhau cái đã. Sau đó là lễ kết hôn…… À rế. Cảm giác thứ tự hơi bị ngược…… Không không không. Đến bước này rồi, thứ tự gì cũng chả còn quan trọng nữa. Trước tiên là sự thật. Chỉ cần có sự thật là được. Những chuyện sau đó đều không quan trọng. Dù sao tôi cũng là Tendou Hoshine mà. Con gái nhà họ Tendou. Tiền nhiều đếm không xuể. Cứ dùng sức mạnh tài chính áp đảo để đá bay hết những kẻ quấy rối là chả còn vấn đề nào xất.

「Tiểu thư.」

「Aa…… Ei, Eito…… Em, em hy vọng bên nam sẽ chủ động———」

「Bộ quần áo này sẽ được xử lý ngay, bộ mới đã được chuẩn bị rồi.」

「Ể?」

「Không có gì phải lo cả. Bộ quần áo này, sau đó sẽ được đặt may một bộ hoàn toàn giống hệt mà.」

「À nô, Eito?」

「Chuyện gì thế ạ?」

「…… Chỉ có vậy thôi sao?」

「Chỉ có vậy thôi sao là sao?」

「Ý là…… Cái đó……」

「…… Aa, xin đừng lo lắng. Quần áo dùng để thay thế cũng được chuẩn bị theo tiêu chuẩn không làm tổn hại đến vẻ đẹp và phong cách của tiểu thư.」

「Không phải chuyện đó.」

Cảm giác như cuộc đối thoại cứ mãi không ăn khớp với nhau vậy.

…… Bình tĩnh lại nào. Lúc này, phải sắp xếp mọi chuyện lại từ đầu mới được.

Tại sao lại trở nên như thế này nhỉ. Ừm…… Đúng rồi. Là từ lúc đột nhiên bị đưa vào khách sạn.

「Ừmm…… Rốt cuộc tại sao, lại đưa tôi vào khách sạn vậy?」

「Vì tôi muốn tiểu thư thay quần áo.」

「…… Thay quần áo? Chỉ để thay quần áo nên mới đưa vào khách sạn sao?」

「Chỉ để thay quần áo nên mới đưa vào khách sạn thôi.」

「Ngoài ra không còn gì khác sao?」

「Ngoài ra gì nữa?」

「…………………………………………」

Tôi không khỏi quỳ rạp xuống sàn nhà.

Cái gì mà căng thẳng, cái gì mà tim đập thình thịch, tất cả trong phút chốc đều hóa thành cát bụi, sụp đổ hết rồi.

「Thay quần áo…… Chỉ là thay quần áo thôi sao…… Tôi là kẻ biến thái cảm thấy hồi hộp vì việc thay quần áo sao……?」

Ánh mắt của tiểu thư mất đi ánh sáng, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống sàn nhà.

Quả nhiên hôm nay đi bộ quá nhiều nên mệt rồi. Cuối cùng, cả bữa trưa cũng chưa ăn được đủ. Sau khi quần áo thay đổi được chuẩn bị giao tới, chắc sẽ đi ăn ngay ở nhà hàng của khách sạn nhỉ. Ít nhất, ở đây chắc sẽ có món ăn phù hợp với thân phận của tiểu thư hơn so với công viên giải trí đó.

「…………」

Tôi nhìn về phía bộ quần áo của tiểu thư đã được cho vào túi.

Hiện lên trong tâm trí là cảnh tượng xảy ra tại nhà hàng ở công viên giải trí đó. Hình ảnh tiểu thư đứng hiên ngang trước mặt mấy tên sinh viên đại học say rượu với thái độ cương quyết.

…… Nói thật, chỉ cần đứng bên cạnh nắm lấy cánh tay của hắn ta thôi đã có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc rồi.

Không thể chấp nhận việc những kẻ như thế ở gần tiểu thư, nghĩ đến việc mái tóc đẹp đẽ và bộ quần áo của tiểu thư có thể bị dính mùi rượu nồng nặc của lũ rác rưởi đó là đã thấy tức chịu không nổi. Không muốn để cô ấy mặc bộ quần áo này thêm một giây một phút nào nữa.

「…… Có lẽ mình, đã bao bọc tiểu thư quá mức rồi.」

Bản thân tôi cũng hiểu. Đây thực sự đã bao bọc quá đáng…… Không. Có lẽ không phải vậy. Thay vì gọi là bao bọc quá đáng, đây hẳn là sự chiếm hữu?

「Thật đáng xấu hổ……」

Tôi có tư cách gì mà lại sinh lòng chiếm hữu như vậy chứ.

Tiểu thư là chủ nhân mà tôi phải phụng sự, còn tôi chỉ là kẻ hầu mà thôi.

Tự ý nuôi dưỡng cái gọi là lòng chiếm hữu. Đối với tiểu thư cũng là điều bất kính.

「……」

Chợt, tôi nghĩ.

Đó là, cứ tiếp tục như thế này liệu có ổn không.

Nếu tôi cứ bảo vệ quá mức như thế này, liệu có cản trở tiểu thư không.

Có khi sẽ trở thành trở ngại cho sự trưởng thành của tiểu thư. Trước khi Otoha – san xuất hiện, tiểu thư không có nhiều bạn bè, có lẽ cũng là vì tôi luôn ở bên cạnh cô ấy. Tôi chỉ chú tâm vào việc ở bên cạnh và hỗ trợ chủ nhân mà không nhìn rộng hơn.

「…… Có lẽ mình nên suy nghĩ kỹ hơn về điều này.」

Nói thật, tôi không ngờ rằng lòng chiếm hữu của mình lại mạnh đến thế. Hơn nữa, cũng không ngờ rằng mình lại có lòng chiếm hữu đối với tiểu thư. Gần đây cứ phát hiện ra những điều mà bản thân cũng không biết, liệu những điều này có thực sự vì tiểu thư không……

「Có lẽ mình vẫn còn nhiều điều để học hỏi.」

Sau khi quần áo mới được giao đến, tiện thể cũng ăn trưa xong, tôi và tiểu thư cùng ra khỏi khách sạn, lúc này trời đã chuyển tối. Sau khi gặp mặt Otoha – san đã làm xong việc rồi quay lại, cuối cùng ba người chúng tôi cũng có thể đi chơi cùng nhau, nhưng đáng tiếc là thời gian còn lại không nhiều.

「……」

「……」

Hơn nữa, cả tiểu thư lẫn Otoha – san, cả hai đều ủ rũ.

Chào hỏi thì tâm không tại, phản ứng cũng rất lạnh nhạt.

「「Hàa……」」

Tôi chỉ có thể thấy họ có vẻ rất thất vọng, không hiểu sao cả hai người nhịp thở đều đồng bộ, ngay cả tiếng thở dài cũng đồng thanh.

「À, à nô~ …… Hai người, có chuyện gì xảy ra sao?」

「「Không có chuyện gì hết……」」

「Cuộc, cuộc diễu hành sắp bắt đầu rồi đấy. Hình như còn có pháo hoa nữa.」

「「Hê—……」」

Không, không ổn rồi……! Ánh mắt của hai người này đã chết mất rồi……!

Dù nói gì cũng không đáp lại, phản ứng cũng rất nhạt nhẽo, chỉ có thể quan sát tình hình trước đã.

Diễu hành pháo hoa là sự kiện lớn nhất của công viên giải trí này.

Ước gì nó có thể giúp họ phấn chấn lên.

Đoàn diễu hành hoành tráng gồm các nhân vật được trang trí đèn LED đầy màu sắc đi qua dọc theo đại lộ. Pháo hoa năm màu bắn lên bầu trời, những bông hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm.

…… Ừm. Điều khiến tôi ngạc nhiên là cảm xúc của mình lại không cao trào mấy.

「……」

Bên cạnh tôi là Otoha cũng đang mơ màng nhìn bầu trời đêm, phản ứng rất nhạt nhẽo.

Không, dù vốn dĩ cô ấy là một người không dễ thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, nhưng giờ đây trông cô ấy thực sự trở nên vô cảm. Ánh mắt ấy như đã chết rồi.

「…… Hoshine. Mắt cậu cứ như người chết rồi vậy á.」

「Cậu cũng thế chứ nói ai……」

「…… Tớ tự biết mà.」

「Đúng vậy nhỉ……」

Aa, đẹp quá…… Pháo hoa lẫn diễu hành. Nếu được xem trong tình trạng mọi thứ suôn sẻ, chắc hẳn sẽ hoàn hảo lắm…… Nhưng đối với tôi và Otoha bây giờ, cảnh tượng rực rỡ huy hoàng đó quá đỗi tàn nhẫn……

「Lần này coi như hòa nhé……」

「…… Nói đúng hơn thì là cả hai đều thất bại.」

「Tớ đã không muốn nói ra rồi mà……」

Cuộc hẹn lần này, trong lòng tôi vốn nghĩ có thể phân thắng bại với Otoha. Tôi nghĩ Otoha cũng có suy nghĩ tương tự. Nhưng từ khoảnh khắc đó chúng tôi đã sai lầm rồi.

Theo một nghĩa nào đó, đây là cuộc đọ sức với Eito……

Ngay từ khoảnh khắc không nhận ra sức mạnh của đối thủ, chúng tôi đã định sẵn thất bại rồi.

「「Hàa……」」

Truyện Chữ Hay