Sau khi tôi bị tỏ tình, tiểu thư trông có vẻ lạ.

chương 3 : mối đe dọa mới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

「Được nghỉ rồi……」

Tôi rất vui với bất cứ món quà nào nhận được từ tiểu thư, nhưng cũng có một điều khiến tôi bối rối.

Đó chính là ngày nghỉ.

Tôi chưa từng nghĩ đến việc có thời gian cho riêng mình. Nếu có thể, tôi muốn phục vụ bên tiểu thư như mọi ngày. Nhưng không hiểu sao, tiểu thư lại muốn cho tôi có những ngày nghỉ bình thường.

Chắc chắn tiểu thư nghĩ rằng nếu tôi không nghỉ ngơi bình thường, sẽ ảnh hưởng không tốt đến những người hầu khác. Mặc dù tôi cũng hiểu ý của tiểu thư, nhưng việc tôi không biết làm gì trong ngày nghỉ cũng là sự thật.

Vì khi ở trong dinh thự, tôi sẽ vô thức làm việc, nên cuối cùng tôi bất ngờ bị đưa lên xe rồi thả xuống đường.

「Nyan.」

Khi lang thang vô định trên phố, tôi bất chợt nghe thấy một tiếng kêu đáng yêu.

Sau khi nhìn kỹ thì, tôi thấy một chú mèo con đang nằm cuộn tròn trong con hẻm tối giữa các tòa nhà.

「Sao thế, muốn tao chú ý tới à?」

「Nyan.」

Chú mèo ngáp một cái, rồi nhẹ nhàng chạy vào sâu trong con hẻm.

……Nhìn thấy sự tùy hứng này, tôi chợt nhớ đến tiểu thư.

Dù sao cũng không có việc gì muốn làm hay phải làm. Thử đi theo chú mèo đó xem sao.

「Nyan.」

「Aa.」

Chú mèo chui vào một vách nhỏ và nhẹ nhàng chạy đi.

Dù có thế nào cũng không thể đuổi theo được. Tiếc thật.

「……Ờ, đây là chỗ nào vậy.」

Đuổi theo mèo một hồi, tôi dường như đã lạc vào sâu trong các con hẻm rối rắm.

Thôi kệ. Đi lang thang chắc rồi cũng ra được thôi.

「Này……! Tránh ra……!」

「Ể?」

Từ phía trên phát ra tiếng nói, bóng dáng một người rơi xuống đúng như nghĩa đen.

Tôi gần như phản xạ đưa tay ra, đỡ lấy cái bóng bí ẩn đang rơi đó.

「Âyy……!」

Trong khoảnh khắc, ký ức về lần chơi 『Trò Chơi Nhân Sinh (Bản thử nghiệm) 』, lúc bế tiểu thư kiểu công chúa lóe lên trong đầu tôi.

Giống như lần đó, tôi đang bế một cô gái nhẹ nhàng đến ngạc nhiên trong vòng tay.

Vì đội mũ nên không nhìn rõ khuôn mặt cô ấy…… nhưng trông có vẻ bằng tuổi tôi.

「Cậu…… không sao chứ?」

Tôi tạm thời đặt cô gái xuống đất.

Mặc dù vừa chạm chân xuống đất, cô có chú đứng không vững, nhưng rồi sau một thời gian ngắn, cô cũng chập chững đứng một cách bình thường.

「Tớ không sao.」

Sau khi xác nhận cô gái an toàn, tôi ngước lên nhìn, thấy một sợi dây đang thả từ mái nhà xuống. Có lẽ cô ấy đã buộc dây vào lan can hay gì đó, rồi trượt xuống đây.

「Còn cậu, không sao chứ? Tay cậu……」

「Đừng lo. Tớ đã truyền hết lực tác động xuống đất.」

「Thật sự có thể làm được chuyện đó sao?」

「Là người hầu của tiểu thư, làm được đến mức đó là điều đương nhiên.」

「…………」

Để diễn tả phản ứng của cô gái đội mũ trước mặt, dùng từ 「kinh ngạc」 có lẽ là phù hợp nhất.

「……Ha ha.」

Nhưng cô ấy lập tức cười, dù chỉ một chút, nhưng rõ ràng là cười rồi

.

「Đó là gì vậy. Ha ha.」

「Tớ không nghĩ mình vừa nói gì buồn cười……」

「……Xin lỗi. Tớ chỉ cảm thấy chút thú vị thôi.」

「Ừm, sau này nhớ chú ý hơn nhé…… Nói mới nhớ, cậu là ai thế?」

「…………」

Trước khi cô ấy kịp trả lời, một cơn gió mạnh nổi lên. Cơn gió bất ngờ thổi bay chiếc mũ lên trời, lơ lửng giữa không trung. Khi mái tóc dài được xõa xuống, khuôn mặt cô gái lộ ra.

Mái tóc dài gần chạm eo. Làn da trắng như tuyết mới rơi.

Khuôn mặt vừa mộng mơ vừa lạnh lùng, cùng thân hình mảnh mai gợi nhớ đến những bông tuyết nhỏ bé.

Và khuôn mặt đó, phản chiếu trên tấm biển quảng cáo khổng lồ phía trước chiếc mũ đang lơ lửng trên không trung, trông khá giống cô 『nữ ca sĩ』 nổi tiếng. Không, phải nói là hoàn toàn giống y như đúc.

「Khuôn mặt đó…… Hình như cậu là……」

「……Habataki Otoha.」

Cô gái nói với giọng như đã chấp nhận sự thật, đồng thời xác nhận rằng cô chính là vị 『ca sĩ』 nổi tiếng đó.

「……Rất mong được giúp đỡ.」

「Haa…… Rất mong được giúp đỡ.」

Tôi vô thức đáp lại. Đối diện với tôi, cô gái…… cô 『ca sĩ』 Habataki Otoha nhặt chiếc mũ vừa rơi dưới đất lên, đội lên đầu rồi kéo sâu xuống che lấy khuôn mặt.

「Habataki – san. Tại sao cậu lại rơi từ chỗ mái nhà xuống vậy?」

「……Lúc này, tớ đang chạy trốn.」

Tôi không hiểu lắm. Có lẽ cô ấy đã trốn khỏi khách sạn hay đâu đó và đang bị nhân viên đuổi theo…… chắc là vậy.

「Vậy à. Thế thì, cậu nên trở về sớm trước đi khi lại ngã xuống lần nữa.」

「……Không thể được.」

「Tại sao thế?」

「……Vì tớ đang bỏ nhà ra đi.」「Bỏ nhà ra đi à.」

Nếu vậy thì càng nên trở về hơn.

「……Cảm ơn cậu vì đã giúp tớ nhé.」

「Cậu định đi đâu?」

「……Không biết nữa. Nhưng dù sao đi nữa cũng phải chạy trốn.」

Habataki Otoha bước đi nhanh chóng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Việc nhìn bóng lưng cô ấy rời đi thì rất dễ. Tuy nhiên, để trốn thoát mà phải trượt xuống từ mái nhà bằng một sợi dây trông chẳng đáng tin như thế…… hành động của cô ấy rõ ràng là quá liều lĩnh.

Đã nhìn thấy, cũng biết rồi, thì coi như đã gặp gỡ.

Lo lắng mà không làm gì…… không phải phong cách làm việc của một người hầu tiểu thư.

Một đứa trẻ bị bỏ rơi như tôi có thể ở bên tiểu thư, nên hành xử phải phù hợp.

「Xin cậu hãy đợi chút.」

「……Có chuyện gì không?」

「Tớ không yên tâm. Xin hãy để tớ đi cùng cậu một đoạn. Cho đến khi cậu về nhà an toàn.」

「……Cậu thật là một người tốt bụng nhỉ.」

「Không có gì đâu. Tớ chỉ là người hầu của tiểu thư, phải hành xử đúng mực mà thôi.」

「…………」

Habataki Otoha im lặng một lúc.

「……Được rồi. Vậy cũng được.」

Rồi cô gật đầu, cho phép tôi đi cùng.

———♪♪♪

Chiếc điện thoại trong túi reo lên.

Nhìn vào màn hình, là cuộc gọi từ tiểu thư.

「……Không được.」

Habataki Otoha cầm điện thoại của tôi, nhanh chóng tắt cuộc gọi đi.

「A.」

「……Nếu muốn đi cùng tớ, thì tuyệt đối không được liên lạc với người khác.」

「Cậu đề phòng thật đấy.」

「……Vì tớ không muốn gây rắc rối.」

Là do nghĩ rằng tôi sẽ làm lộ bí mật? Hay lo lắng về người đuổi theo? …… Thật không còn cách nào khác. Để cô 『ca sĩ』

dám trượt xuống từ mái nhà bằng dây như thế này tự do cũng là một vấn đề, giờ chỉ còn cách nghe theo thôi.

(Xin lỗi, tiểu thư. Tôi sẽ giải thích sau.)

Tôi thầm xin lỗi tiểu thư trong lòng, rồi tắt nguồn điện thoại, bỏ lại vào túi.

「Như vậy được chưa?」

「……Ừm.」

Habataki Otoha gật đầu hài lòng, rồi bước nhanh trong con hẻm, tôi liền theo sau cô.

「…… Nè. Cậu đã liên lạc được với Eito chưa?」

『Chưa. Tớ cũng thử gọi rồi, nhưng không liên lạc được. Hình như điện thoại đã tắt nguồn.』

「Ưư~……! Tớ đang có một cảm giác rất, rất khó chịu……!」

『Trực giác của cậu luôn rất chuẩn mà nhỉ……』

Tôi chỉ hy vọng lần này trực giác sẽ sai.

Nhưng đồng thời, trong lòng tôi lại có cảm giác chính xác không thể bỏ qua.

「Aa, thật là. Nếu là Eito, bây giờ cậu ấy đang ở đâu nhỉ? Phải nhanh chóng tìm ra trước khi quá muộn……!」

Dù là biển quảng cáo hay màn hình lớn, khắp nơi trên phố đều có thể thấy gương mặt của Habataki Otoha.

Và hiện tại, ca sĩ nổi tiếng đó đang đi bên cạnh tôi, cảm giác thật kỳ lạ.

「Cậu thật sự là ca sĩ đó à?」

「……Cậu đang nghi ngờ tớ à?」

「Hahaha. Xin lỗi. Chỉ là không ngờ được rằng ca sĩ lại rơi từ trên mái nhà xuống.」

Mặc dù thỉnh thoảng cũng có gặp những cô gái rơi từ trên trời xuống, nhưng đây là lần đầu tiên tôi bắt được một ca sĩ.

「Nói mới nhớ, tại sao cậu lại bỏ nhà đi vậy?」

「……Tuổi nổi loạn?」

「Sao lại dùng nghi vấn……」

「……Vì chính tớ cũng không hiểu mà.」

Thế sao. Vì tôi bị bố mẹ bỏ rơi nên chưa bao giờ trải qua thời kỳ nổi loạn bao giờ, nên tôi không hiểu lắm.

「Ra vậy. Mà nè Habataki – san.」

「Sao thế?」

「Cậu có nhận ra mình đang đi vòng vòng một chỗ không?」

「………………………………………….」

Có vẻ như cô ấy không nhận ra.

Hiện tại chúng tôi đang ở quảng trường có đài phun nước, nơi mà mười phút trước đã đi ngang qua.

「Không lẽ cậu không biết đường?」

「……Không phải. Chỉ là tớ, có cảm giác về phương hướng hơi đặc biệt tý thôi.」

「Ra vậy. Cậu không biết đường thật à.」

「……Không phải mà.」

Mặc dù khó nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt, nhưng trông có vẻ như cô ấy đang giận.

Tóm lại, cô ca sĩ này không phù hợp với việc bỏ nhà đi.

「Dù tự nói thì hơi kỳ, nhưng việc tớ quyết định đi với cậu quả là việc đúng đắn mà. Để cậu một mình thì quá nguy hiểm, tớ không thể cứ thế bỏ mặc cậu được. Tớ có thể hiểu được những người đang chăm sóc cậu đã phải vất vả thế nào đó.」

「………… Cậu, thẳng thắn thật đấy nhỉ.」

「Thật sao?」

Có lẽ vì tiểu thư thường nói thẳng với mọi người nên tôi cũng bị ảnh hưởng theo.

「Nếu cậu muốn tớ nói vòng vo thì tớ sẽ làm thế.」

「…… Không sao. Vì có rất ít người dám thẳng thắn với tớ…… Cảm giác này thật là mới lạ.」

「Thật vậy à?」

「…… Ừm. Vì nếu tớ không hát thì họ sẽ rất phiền, nên toàn là những người nịnh nọt, dò xét…… Nhưng tớ cũng nghe họ nói xấu sau lưng. Như là 『Không biết cô ấy đang nghĩ gì』, hay 『Không bao giờ cười, trông thật đáng sợ』. Vậy đó.」

「Gì chứ, chẳng phải vấn đề nằm ở những người xung quanh cậu quá chậm hiểu sao?」

「Ể……?」

Nghe vậy, ánh mắt của Habataki – san mở to dưới chiếc mũ.

「Bề ngoài cậu có thể là một mỹ nhân lạnh lùng, nhưng thật ra rất dễ hiểu…… Ít nhất thì, dễ hiểu hơn tiểu thư lúc nhỏ nhiều.」

Khi còn nhỏ, tiểu thư trông rất bướng bỉnh và như một đứa trẻ hoang dã, nhưng thật ra bên trong có ý định riêng. Vào ngày sinh nhật khi bố mẹ có công việc gấp không thể về, cô ấy dù tỏ ra bình thường trước mọi người, nhưng lại trốn vào góc và khóc một mình.

So với tiểu thư lúc đó, Habataki – san dễ hiểu hơn nhiều.

「Thật vậy sao?」

「Thật mà. Cậu tỏ ra ngạc nhiên một cách rất bình thường, vẫn biết cười như mọi người, và giận dỗi cũng như thế. Theo tớ, cậu là một người rất thẳng thắn đó.」

「…… Đây là lần đầu tiên có người nói như vậy với tớ.」

「Những người xung quanh cậu thật sự rất chậm hiểu đấy.」

「…… Haha. Có lẽ vậy thật nhỉ.」

Gương mặt không mấy biểu cảm của cô ấy nhẹ nhàng nở một nụ cười.

「Thấy không, bây giờ cậu đang cười đó.」

「………… A.」

Dường như chính cô ấy cũng ngạc nhiên, Habataki – san trông như vừa nhận ra điều gì đó.

「Thật kỳ lạ…… Bình thường tớ không cười nhiều đến vậy…… Sao lại thế nhỉ?」

「Trong những lúc thế này, cậu thử nghĩ xem mình có điểm gì khác với lúc bình thường không?」

「Điểm khác với bình thường à……………………」

Không hiểu sao, Habataki – san nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

…… Chẳng lẽ tôi vừa nói gì đó khiến cô ấy không thích à.

「…… Mà cậu tên là gì vậy?」

「Xin lỗi vì sự giới thiệu chậm trễ. Tớ tên là Yagiri Eito.」

「…… Tớ gọi cậu là Eito được không?」

「Dĩ nhiên rồi.」

Có vẻ như bản thân không nói gì khiến cô ấy khó chịu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

「Vậy thì cậu gọi tớ là Otoha cũng được.」

「Tớ hiểu rồi. Vậy thì, tớ gọi là Otoha – san nhé.」

「…… Ừm. Như thế là được.」

Otoha – san hài lòng gật đầu và nắm lấy tay tôi.

「…… Đi thôi. Eito. Chúng ta tiếp tục bỏ nhà đi thôi nào.」

「Nếu cứ mãi đi vòng vòng một chỗ thì xin cậu tha cho tớ với.」

「Vậy thì, Eito dẫn tớ đi đi. Như vậy có vẻ sẽ thú vị hơn đó.」

「Mặc dù tớ không biết làm sao để tận hưởng ngày nghỉ, nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức.」

「…… Nhờ cậu hết đó.」

Ngồi trên xe đi lòng vòng trong khu phố tìm kiếm nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Eito.

Bình tĩnh suy nghĩ lại, điều này cũng đương nhiên thôi. Dù có tìm khắp nơi, trong khu phố rộng lớn này cũng khó mà tìm được một người cụ thể.

Mặc dù muốn tìm manh mối…… nhưng tiếc là không có. Sau khi tắt nguồn thì không thể liên lạc được nữa.

……Không. Bây giờ từ bỏ thì vẫn còn quá sớm.

Nếu không có manh mối, có thể lập giả thuyết.

Eito rất ít khi không thể liên lạc. Nếu vì công việc liên quan đến gia đình Tendou mà không thể liên lạc được thì cậu ấy sẽ báo trước với tôi.

Nếu như vậy, thì có nghĩa là cậu ấy đã vướng vào rắc rối ngoài dự liệu.

Vậy thì, có thể là rắc rối gì?

Khả năng xảy ra bạo lực rất thấp. Tôi đã đi tìm kiếm khắp phố và không thấy dấu hiệu nào như vậy.

Nếu như vậy…… dù không muốn nghĩ đến nhưng khả năng lớn nhất là liên quan đến các cô gái. Mặc dù đây chỉ là trực giác của tôi, nhưng trực giác của tôi chưa bao giờ sai.

Trong trường hợp không có manh mối, vào những lúc như thế này cũng đành phải dựa vào thứ không chắc chắn như trực giác.

Giả định là rắc rối liên quan đến các cô gái…… quả nhiên là cô ca sĩ đó rồi. Không thể nghĩ ra gì khác ngoài điều đó.

Nếu kết hợp các trường hợp trước đây và trực giác của tôi để lập giả thuyết, đại khái là 『Eito đã đỡ được Habataki Otoha từ trên trời rơi xuống và từ đó bắt đầu hành động cùng nhau.』

Trước đây cũng đã xảy ra vài lần…… Eito, đỡ được các cô gái rơi từ trên trời xuống.

Khi tôi đang ôm một dự cảm không tốt, điện thoại nhận được một cuộc gọi. Là Kazami gọi đến.

『Chào nhé. Tớ đã sử dụng mối quan hệ của mình với nhà Tendou để điều tra về Habataki Otoha.』

「Rồi sao nữa?」

『Họ chỉ cho biết một chuyện, đó là cô ấy vừa trốn khỏi khách sạn. 』

「……Đó là, chuyện khi nào?」

『Hồi sáng nay.』

「………………………………」

Tôi không thể không ôm đầu.

『À còn nữa, trên mái nhà chỗ cô ấy chạy trốn còn có dấu vết trượt xuống bằng dây thừng……』

「Do sợi dây đó đã cũ nên bị đứt thành nhiều đoạn giữa chừng đúng không?」

『Ể, sao cậu biết hay vậy? 』

「……Không có gì. Chỉ là có linh cảm thế thôi. Đó gọi là kinh nghiệm」

Trực giác của tôi đã đúng. Mặc dù lần này tôi không muốn nó đúng chút nào.

「Cậu biết tòa nhà có sợi dây đứt đó ở đâu không? Tớ muốn đến hiện trường để điều tra dấu vết.」

『Tớ biết…… nhưng không phải có chút nóng vội sao? 』

「Không nóng vội sao được. Vì trong thời gian này, chắc chắn sẽ có flag mới cho mà xem……!」

Mặc dù nói là bỏ nhà ra đi, nhưng nếu không có mục tiêu cụ thể thì tôi cũng không biết đi đâu chơi.

「……Lần đầu tới trung tâm trò chơi luôn đó.」

Vì vậy, tôi tạm thời đưa cô ấy đến 『nơi có mục đích để vui chơi』.

So với trên phố, chỗ này ít người hơn nên cũng làm giảm rủi ro bị lộ danh tính của cô ấy. Mặc dù bản thân cô ấy nói 「nếu cứ việc tỏ ra bình thường thì sẽ không dễ bị lộ」, nhưng tốt nhất vẫn nên chú ý.

「Eito, bình thường cậu có hay đến đây không?」

「Tớ không hay đến. Chỉ khi nghỉ ngơi thì được bạn bè rủ đến chơi chút thôi à.」

Vừa bước vào trong tiệm, âm thanh chào mừng bằng điện tử đã vang lên.

Mặc dù dường như cũng có một số trò chơi mới được thêm vào, nhưng về tổng thể dàn máy trò chơi so với lúc trước, so với lần tôi đi cùng Yukimichi, thì không có gì quá khác biệt.

「Cậu có hứng thú với trò gì không?」

「……Tớ muốn thử, cái kia.」

Otoha – san chỉ vào máy trò chơi ở góc trong cửa hàng.

Hình dáng giống như băng chuyền và có màn hình lớn ngay trước mắt.

「Máy nhảy à? Mặc dù không vấn đề gì……」

Thật ra khi quyết định đến trung tâm trò chơi, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là nó.

Không rõ lý do cụ thể của việc bỏ nhà ra đi, nhưng nếu có chuyện gì đó khó chịu thì vận động cơ thể cho đổ mồ hôi trước có lẽ sẽ tốt hơn.

Tuy nhiên, cô ca sĩ này hiện đang trong thời gian tạm ngưng hoạt động.

Nguyên nhân có lẽ không phải do thể lực. Cô ấy có thể trốn khỏi khách sạn và trượt xuống từ mái nhà bằng dây thừng, trên đường đi tôi cũng đã chú ý quan sát, cô ấy không có biểu hiện không khỏe, cũng không có dấu hiệu sụp đổ đột ngột. Cách đi cũng không có gì bất thường, ngược lại, một cái nhìn có thể thấy tình trạng thể lực của cô ấy tốt đến mức đáng ngưỡng mộ.

Nếu vậy thì là vấn đề tinh thần…… Tôi suy đoán lý do có thể liên quan đến âm nhạc nên muốn tránh những trò như máy nhảy…… không ngờ cô ấy lại chủ động chọn trò này.

「Cậu chơi được chứ?」

「Sao lại không được?」

Cô ấy nghiêng đầu vẻ không hiểu. Dường như không để ý điều gì đặc biệt.

「……Không có gì. Chúng ta đi thôi.」

May mắn là lúc này không có ai chơi.

「Có vẻ như có thể chọn độ khó. Vậy chúng ta bắt đầu từ độ khó đơn giản nhất nhé?」

「Bắt đầu từ độ khó cao nhất đi.」

Rất tự tin. Cô ấy như này khiến tôi nhớ đến tiểu thư.

「Eito cũng cùng nhảy chứ?」

「Được chứ. Nhưng đây là lần đầu tớ chơi trò này, không biết có theo kịp không, nếu có thể thì.」

Có vẻ trò chơi này có chế độ hợp tác để chơi cùng nhau.

Dường như luật chơi là hai người nhảy cùng nhau, rồi cộng điểm tổng.

Tôi bỏ xu vào và thao tác màn hình, đến màn hình chọn bài hát…… lướt qua một chút.

「Ồ yá. Có cả bài của Otoha – san nè. Chúng ta nhảy bài này nhé?」

「Ừm. Được thôi」

「Vậy, bắt đầu nhé.」

Trò chơi bắt đầu, bài nhạc quen thuộc từ quảng cáo vang lên, biểu tượng cũng xuất hiện trên màn hình. Cách chơi là nhấn đúng nhịp biểu tượng trên màn hình, nhưng vì là độ khó cao nhất nên biểu tượng lướt qua rất nhanh.

「Êy……」

Tôi dựa vào cảm giác về nhịp điệu và tốc độ phản ứng để nhảy theo nhịp. Ban đầu tạm thời không có lỗi.

Chỉ cần nắm vững kỹ thuật của trò chơi, có vẻ không có vấn đề lớn.

「———Hêy……」

Tôi liếc nhìn Otoha – san đang ở bên cạnh, cô ấy bước đi uyển chuyển và tinh tế, cũng không có lỗi nào. Vừa kiêu sa, vừa lạnh lùng. Dù trò chơi đang đến cao trào, nhưng cũng khiến người ta phải ngây ngất trong giây lát.

Cách nhảy của cô ấy, quả thực là hòa quyện vào bài hát và âm nhạc. Có sức mạnh chạm đến trái tim người xem.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là——— cô ấy trông rất vui.

Hòa mình vào giai điệu, thật sự vui vẻ mà nhảy múa.

Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy vui lây, cô ấy có một mị lực như vậy.

(À rế……?)

Nhưng. Trong đó dường như có chút ít đau khổ…… không, đúng hơn là buồn bã.Trong mắt cô ấy, mặc dù chỉ một chút, nhưng chắc chắn có chất chứa nỗi buồn.

Cuối cùng âm nhạc dừng lại…… bài hát kết thúc.

Chúng tôi nghỉ ngơi trong lúc máy tính điểm số.

「……Eito, giỏi thật.」

「Vậy sao? Mặc dù tớ nghĩ Otoha – san giỏi hơn nhiều ấy chứ.」

「Dù lần đầu nhảy cùng nhau, nhưng có thể theo kịp tớ.」

「Chỉ là nhờ luyện tập và phản xạ mà nhảy thôi à.」

「Không phải thế. Nhịp điệu của cậu cũng rất tốt…… chỉ cần luyện tập thêm chút nữa, cậu có thể đứng cùng tớ trên sân khấu đó.」

「Ahaha. Vậy thì vinh dự quá.」

Ừm…… mắt cô ấy dường như lấp lánh……

「Thêm lần nữa. Cùng tớ, nhảy thêm lần nữa nhé.」

「Được thôi.」

Sau đó, chúng tôi chơi máy nhảy thêm một lần nữa, nhưng vì đạt điểm cao nên thu hút nhiều ánh mắt, chúng tôi đành nhanh chóng rời khỏi trung tâm trò chơi.

「Hà… hà…… xin lỗi. Là lỗi của tớ. Không ngờ lại khiến cho tụ tập nhiều người đến vậy.」

「Ừmm. Cũng tại tớ không để ý xung quanh.」

Chúng tôi chạy đến khu công viên có hồ nước lớn, tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Vì nay là ngày nghỉ, nên mọi người tụ tập đông hơn mọi khi…… Mà, mặc dù không rộng như khu phố, hay là khu trung tâm điện tử. Ở đây nếu không làm gì kỳ quặc thì sẽ chẳng ai chú ý đến mình.

「……Cám ơn cậu nhiều nha. Lâu lắm rồi tớ mới thấy vui như vậy đó.」

「Được thấy nụ cười của cậu mới là điều quý giá nhất.」

Vì không còn gì để làm, tôi cùng Otoha – san cùng nhau ngồi ngắm nhìn hồ nước.

Khác hẳn với khu trung tâm điện tử, thời gian nơi đây trôi qua nhẹ nhàng và lặng lẽ.

「…… Tớ hỏi cậu một câu được chứ?」

「Xin mời.」

「……Eito. Tại sao cậu lại bỏ nhà chung với tớ chứ? Cậu còn quan tâm đến tớ…… Nhưng tớ nghĩ nó còn lớn hơn nữa.」

「Việc quan tâm đến Otoha – san thì không phải dối lòng đâu. Nhưng mà, khi nhìn Otoha – san, nó khiến tớ nhớ tới tiểu thư hồi còn nhỏ.」

「…… Người đó là, cô chủ của Eito đúng chư?」

「Ừm. Tiểu thư đã, muốn trốn khỏi nhà từ lâu rồi. Cô muốn thu hút sự chú ý của bố mẹ khi mãi đâm đầu vào công việc mà không quan tâm đến cô…… Tớ thấy trong bóng hình của cậu có sự hiện hữu của cô ấy. Nên là, tớ không thể nào để mặc Otoha – san một mình được.」

「……………………………」

Otoha – san chìm vào suy tư. Tiếng gió lướt qua tai, một khoảng lặng nhỏ trôi nổi trong không khí.

「…… Tớ cũng có thể hỏi một câu được chứ? Mặc dù có thể hơi vượt quá phận chút.」

「…… Ừm.」

「Otoha – san hiện đang trong thời gian tạm ngưng hoạt động phải không?」

Otoha – san không nói gì, chỉ gật đầu xác nhận.

「Phải chăng——— là không thể hát nữa?」

Nghe giả thuyết của tôi, Otoha – san ngạc nhiên mở to mắt.

「…… Sao cậu biết?」

「Nhìn Otoha – san hôm nay, tớ biết không phải vấn đề về thể chất. Vậy thì chỉ còn vấn đề tinh thần. Có tình trạng buộc phải ngừng hoạt động…… đúng không?」

「Giỏi thật đó…… Eito. Ừm. Cậu nói đúng.」

Otoha – san đặt tay lên cổ họng của mình.

「Tớ có thể nói chuyện bình thường. Nhưng, khi muốn hát…… thì lại không hát được.」

「…… Ra vậy. Xin lỗi. Tớ nói nhiều quá rồi.」

「Không sao hết. Cậu không cần bận tâm đâu.」

Nỗi buồn mơ hồ khi chơi máy nhảy, có lẽ là vì không thể hát.

「Đúng như Eito nghĩ, bác sĩ cũng nói là vấn đề tinh thần」

「Cậu đoán được nguyên nhân là gì không?」

「…… Tớ không biết. Nhưng, trước khi không hát được…… bố tớ đã nói với tớ rằng, 『Con đừng hát nữa』.」

「Nói với một ca sĩ là 『đừng hát nữa』, thật là một ông bố nhẫn tâm.」

「…… Bởi vì bố, khi tớ hát trước đây, đã không vui lắm rồi.」

Otoha – san thất thần, mơ hồ bước những bước chân dọc theo bờ hồ.

「…… Mẹ tớ cũng là ca sĩ. Nhưng, bà đã mất khi tớ còn rất nhỏ. Bố rất buồn…… vì vậy, tớ đã hát. Bởi vì, bố thích những bài hát của mẹ.」

Đó hẳn là hành động mà một đứa trẻ có thể nghĩ ra để làm cho bố mình phấn chấn lên.

「…… Đối với tớ, ca hát là một phương tiện. Ca hát là một công cụ. Là thứ để làm cho bố có tinh thần lên. Không hơn, không kém. Nếu bố nói đừng hát nữa, thì nó cũng không cần thiết tồn tại nữa…… Vì vậy, tớ đã không thể hát được. Vì tớ hiện tại không cần nó nữa……」

「Tớ nghĩ điều đó không đúng.」

Tôi bất giác xen vào lời nói của Otoha – san, như thể đang kết luận.

「…… Tại sao?」

「Bởi vì Otoha – san, không phải rất thích hát sao?」

「Thích…… hát ư? Tớ á?」

Otoha – san cảm thấy bối rối trước lời nói của tôi. Có vẻ như chính cô ấy cũng không nhận ra.

「…… Tại sao, cậu lại nghĩ vậy?」

「Lúc nhảy vừa rồi…… Otoha – san, rất là vui luôn đó. Sự lấp lánh, rạng rỡ, khiến tớ không khỏi mê mẩn. Nhưng đồng thời, nó cũng mang một chút buồn bã…… Chính vì thích hát nhất, nên mới vui với bài hát, mới buồn vì không thể hát được. Tớ thấy như thế. Thêm nữa là……」

Tôi nhắm mắt lại, từ từ hồi tưởng. Hồi tưởng lại giọng hát của nữ ca sĩ vang vọng trên quảng cáo, khắp các nẻo đường.

「…… Giọng hát của cậu, ngay cả trong cuộc sống thường ngày của tớ cũng có thể nghe thấy ở khắp mọi nơi. Mỗi lần nghe, tớ đều có cảm giác. 『Aa, người này chắc chắn rằng thích hát từ tận đáy lòng』.」

「Chuyện đó……」

「Chuyện đó không đúng sao? Cho đến lúc này, cậu thực sự chưa từng cảm thấy vui sao?」

「……………………」

Trước câu hỏi của tôi, Otoha – san im lặng. Sự im lặng này, chắc chắn là cô ấy đang tự vấn lòng mình.

Đang truy vấn tâm hồn của mình. Đang suy nghĩ về cảm xúc đối với ca hát.

「…………………… Vậy à. Tớ là một người thích hát sao.」

「Bây giờ mới nhận ra à?」

「…… Ừm. Có vẻ là vậy.」

Nét mặt của Otoha – san, như thể vừa trút được gánh nặng, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

「…… Cho đến giờ, tớ luôn nghĩ ca hát là phương tiện. Ca hát là công cụ. Tớ nghĩ đó là thứ tồn tại để làm cho bố phấn chấn lên, chứ không phải để làm cho bản thân vui vẻ. Nhưng mà…… không biết từ khi nào, có vẻ như tớ đã thích nó mất rồi.」

Như thể để xác nhận suy nghĩ của mình, Otoha – san từ tốn dệt nên những lời nói.

「Tớ nghĩ lý do Otoha – san không thể hát được, là vì bị sốc khi điều mình thích nhất, bị người bố mình yêu quý phủ định.」

「…… Tớ nên làm gì đây.」

「Đơn giản thôi. Trước tiên hãy về nhà, nói chuyện rõ ràng với bố. Rồi nêu rõ suy nghĩ của cậu. Suy nghĩ của Otoha – san cho ông ấy.」

「Nhưng mà, tớ nghĩ rằng bố…… ghét những bài hát của tớ.」

「Vậy sao? Tớ thì không nghĩ vậy.」

「…… Tại sao cậu không nghĩ vậy?」

「Ngay cả tớ mới gặp cậu lần đầu hôm nay, tớ cũng dễ dàng nhận ra Otoha – san rất thích hát. Làm sao bố của Otoha – san lại không biết được chứ…… Chắc chắn là, bố có lý do riêng của mình, nên mới cố tình nói những lời khó nghe như vậy thôi.」

「……………………」

「Trước tiên hãy về nhà, rồi từ từ nói chuyện với bố. Ông ấy chắc chắn đang rất lo lắng cho cậu đó.」

「…… Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ thử nói chuyện, với bố.」

Cô ấy dường như đã quyết tâm. Bước chân không còn mơ hồ nữa, giờ đây đã vựng vàng đạp lên mặt đất.

「Cảm ơn cậu…… Eito. Vì đã giúp tớ nhận ra điều quan trọng.」

「Đừng để tâm. Tớ có làm gì to tát đâu.」

「Không. Đối với tớ, đó là điều rất quan trọng.」

Chúng tôi nói chuyện mà không để ý thời giờ, lúc này đây, mặt trời đã lặn mất rồi.

Gió chiều thổi tới êm đềm, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nữ ca sĩ.

Khung cảnh ấy đẹp đẽ như một ảo ảnh, dường như đang ca ngợi quyết tâm và ý chí của cô ấy.

「Vậy, cuộc bỏ nhà ra đi đến đây là kết thúc. Tớ sẽ đưa cậu về.」

「Ừm. Cảm ơn.」

Đang định đi về nhà, bước chân của Otoha – san bỗng dưng dừng lại.

「…………………… Eito. Giả sử, tớ lại bỏ nhà ra đi…… lúc đó, cậu sẽ đến chứ?」

「Nếu có thể, tớ hy vọng cậu đừng bỏ nhà ra đi…… Mà nói thế thì. Nếu cậu muốn, tớ sẽ đến bên cậu lần nữa.」

「Vậy à…………………… Hìhì. Đến lúc đó, nhờ cậu nhé.」

Otoha – san hài lòng gật đầu. Nụ cười trên khuôn mặt ấy, mới đúng với một cô gái ở độ tuổi này, nó hấp dẫn và quyến rũ hơn bất cứ tấm ảnh nào trên quảng cáo hay màn ảnh.

「———Eito……!」

Nghe thấy giọng nói không thể nào lẫn đi đâu được, tôi bất giác quay đầu lại.

Chạy về phía này là một cô gái với mái tóc vàng óng dài bay phấp phới……

「Tiểu thư!? Sao cô lại ở đây……!?」

「Hàa…… Hàa…… Vì không thể liên lạc được…… có linh cảm không tốt, nên mới đến tìm. Nghe nói về sự náo động ở trung tâm trò chơi, cuối cùng nhờ người dùng chiến thuật truy tìm thông tin…… rồi……」

Tiểu thư điều chỉnh lại hơi thở, sau khi nhìn thấy bóng dáng của Otoha – san đang đứng bên cạnh tôi, cô lập tức đứng hình tại chỗ.

「A, tôi quên giới thiệu. Tiểu thư, đây là……」

「…………………… Cô Habataki Otoha, phải không?」

「Quả nhiên là biết nhỉ. Không hổ danh là người nổi tiếng.」

「Ừm. Đúng vậy. …… Hahaha…………………… Quả nhiên…… tôi biết rồi sẽ như thế này mà…… Đã muộn rồi, nhìn vào là hiểu……」

Ngay cả tiểu thư, dường như cũng bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của cô ca sĩ.

Ánh sáng trong đôi mắt dường như cũng biến mất, chắc là vì quá bất ngờ.

「Có vẻ như đã làm cô lo lắng, thật sự xin lỗi. Tôi sẽ đưa Otoha – san về nhà ngay……」

「Không cần thiết đâu. Ngồi xe của tôi là được rồi.」

「…… Không sao. Tôi sẽ đi bộ về cùng Eito.」

「A rà. Không cần khách sáo đâu? Không gian trong xe hoàn toàn rộng rãi, quan trọng nhất là đi xe có thể đưa cô về nhà sớm nhất, nhanh chóng nhất. Nếu cảm thấy không thích thì, tôi và Eito có thể đi bộ về cùng nhau.」

「Nói cũng phải! Bố của Otoha – san chắc cũng lo lắng lắm, về sớm thì tốt hơn nhỉ.」

Không hổ danh là tiểu thư. Đây hẳn là quyết định sau khi nhanh chóng nắm bắt được tình hình của Otoha – san.

「…… Tôi hiểu rồi. Vậy thì dùng xe của cô cũng không sao. Nhưng mà, không cần thiết phải để ý đến tôi đâu. Ba người chúng ta cùng ngồi chung là được.」

「A rà. Vậy thì cảm ơn cô nhiều.」

Theo đề xuất của Otoha – san, cả ba chúng tôi cùng ngồi vào xe.

Trong xe, cuộc trò chuyện giữa tiểu thư và Otoha – san rất sôi nổi, hai người này chắc chắn sẽ trở thành bạn tốt…… Tôi thầm nghĩ.

Hình ảnh về mẹ trong ký ức của tôi, Habataki Otoha——— thực ra không nhiều.

Bởi vì mẹ đã qua đời trước khi để lại nhiều kỷ niệm, nhưng giọng hát tuyệt đẹp của mẹ vẫn còn vang vọng bên tai, đến mức có thể làm dịu đi khuôn mặt nghiêm nghị của bố tôi…… Đối với tôi, bài hát của mẹ là bài hát phép màu.

Nhưng điều này chỉ kéo dài cho đến khi mẹ qua đời. Tôi nhớ trong khoảng thời gian đó, bố tôi luôn khóc.

Lý do tôi hát là vì hy vọng có thể chữa lành nỗi buồn trong lòng bố.

Tôi muốn hát được bài hát phép màu như mẹ.

Hát chỉ là phương tiện và công cụ, không hơn không kém. Việc tôi được gọi là 『ca sĩ』 cũng chỉ là do tình cờ trong quá trình theo đuổi việc hát những bài hát phép màu như mẹ, chứ không phải là điều tôi đặc biệt muốn.

Chỉ cần tinh thần của bố có thể phấn chấn lên, những thứ khác tôi không bận tâm.

「Thật là…… cô ca sĩ đó, hoàn toàn không biết bản thân cổ đang nghĩ gì. Cô ấy không nghĩ đến cảm xúc của những người bị buộc phải làm hài lòng cô ấy sao?」

———Vì vậy, dù bị nói xấu sau lưng, tôi cũng không bận tâm.

「Cô ấy không bao giờ cười, cảm giác rất đáng sợ…… cứ như một con robot biết hát vậy.」

———Vì vậy, dù có cô đơn, tôi cũng không sao.

「Con đừng hát nữa.」

———Nhưng, bài hát của tôi đã bị bố từ chối.

「Bố cũng không muốn nghe con hát.」

Bố quay lưng lại với tôi, không thèm nhìn mà từ chối bài hát của tôi.

Lúc đó, tôi không nghĩ gì. Không, là tôi giả vờ không nghĩ gì.

Tôi làm việc như bình thường, hát vẫn bình thường.

「———!…… hở……?」

Tôi không thể hát được nữa.

Tôi có thể giao tiếp bình thường, cũng có thể nói chuyện bình thường. Chỉ khi hát, tôi không phát ra tiếng.

Bác sĩ nói đây là vấn đề tâm lý, nhưng tôi không tìm ra lý do.

Vì không thể hát, tôi đã ngừng hoạt động.

Bây giờ nghĩ lại…… tôi cảm thấy bị sốc. Việc bố từ chối tôi đã như một cú sét đánh giữa trời quang.

Việc bỏ nhà ra đi ban đầu chỉ là một phản ứng bộc phát, nhưng bây giờ tôi hiểu rồi, là tôi muốn bố chú ý đến mình. Tôi hy vọng bố, người luôn thờ ơ với tôi, có thể nhìn nhận tôi một lần.

Người đã nhìn thấu điều này và nói với tôi…… là Eito.

Cậu ấy là một chàng trai kỳ lạ mà tôi tình cờ gặp.

Cậu ấy không đối xử với tôi như một 『ca sĩ』 mà là 『Habataki Otoha』.

Không suy nghĩ nhiều, cũng không tâng bốc, cậu ấy đã khiến tôi nhận ra cảm xúc trong lòng mình. Cậu ấy nhẹ nhàng truyền đạt những cảm xúc mà chính bản thân tôi cũng không nhận ra.

「……Bố.」

Tôi có thể kết thúc việc bỏ nhà ra đi và đối mặt với bố như thế này…… đều nhờ vào Eito. Khoảng thời gian ngắn ngủi cùng cậu ấy đã cho tôi rất nhiều dũng khí.

「Tôi thích hát. Cũng thích ca hát…… Vì vậy từ giờ tôi sẽ hát. Không phải vì bố, mà vì bản thân mình.」

Bố lặng lẽ lắng nghe những lời tôi nói sau khi trở về từ việc bỏ nhà ra đi.

「……Bố nghĩ con hát là bị quá khứ giam cầm. Bố nghĩ với con, những bài hát chính là sự hiện diện từ quá khứ.」

Nhưng.

「Vì bố đã không mạnh mẽ, mới khiến con bị giam cầm trong quá khứ. Khiến con cảm thấy cô đơn…… Bố không muốn con tiếp tục bị giam cầm bởi những 『bài hát』 của quá khứ, bố muốn con hướng tới tương lai…… đó là những gì bố nghĩ……」

Lần này, bố cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt tôi.

「…… Có vẻ người bị giam cầm bởi quá khứ không ai khác là bố. Còn con đã từ lâu, luôn nhìn về phía tương lai rồi…… Bố xin lỗi. Bố xin lỗi đã vô cớ ép buộc con.」

「…… Không sao đâu. Đến hôm nay, con cũng đã hiểu ra rồi. Cảm giác đó của bố.」

Nói rằng không muốn tôi hát là bố muốn tôi hướng tới tương lai. Khi bố quay lưng lại với tôi…… chắc chắn ông cũng đau khổ lắm.

(…… Cảm ơn cậu, Eito.)

Trong lòng tôi hiện lên hình ảnh của chàng trai ấy.

Tôi nhẹ nhàng đón nhận cảm xúc ấm áp này trong ngực mình.

「Dù đã nghỉ nhưng vẫn không thấy như đang nghỉ ngơi chút nào……」

Rắc rối của cô ca sĩ xảy ra vào ngày nghỉ đã được giải quyết êm đẹp, và chúng tôi có thể đón chào tuần mới đến một cách suôn sẻ.

Nhưng tâm trí giờ còn mệt mỏi hơn trước ngày nghỉ…… tôi cảm giác như vậy.

「Tiểu thư, nếu cô không khỏe, bây giờ ta xin nghỉ cũng được…… nếu cần xe thì tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.」

「Không sao đâu. Vì vấn đề không phải là cơ thể, mà là tâm trí.」

「?」

Người trong cuộc dường như không hiểu sự kiệt sức của tôi.

Eito thường gây rắc rối, nhưng có vẻ flag lần này hơi lớn.

Dù hoạt động đã tạm dừng, đối phương vẫn là ca sĩ nổi tiếng.

Khi tôi đến bên cạnh Eito, nhìn thấy biểu cảm của cô ca sĩ ấy, tôi đã hiểu ngay.

Chỉ có cảm giác 「Quá muộn rồi……!」 vẫn còn đang dâng lên trong lòng tôi. Thậm chí, tôi còn nghĩ mình thật giỏi vì đã không khụy gối xuống ngay tại chỗ vào lúc đó.

…… Nhưng, cô ca sĩ đã trở về nhà. Dù cho đối thủ có mạnh như ca sĩ nổi tiếng đi chăng nữa, nhưng nếu vấn đề đã được giải quyết thì chắc sẽ không gặp lại lần thứ hai. Vấn đề của cô ấy dường như đã ổn thỏa rồi.

「Dù sao thì, tôi không sao.」

「Vậy à…… nhưng mong cô đừng ép mình quá nhé.」

「Ừm. Cảm ơn cậu.」

Tiếng chuông báo hiệu giờ sinh hoạt vang lên, mọi người vội vàng trở về chỗ ngồi, cùng lúc đó giáo viên cũng bước vào lớp.

「Coi nào coi nào, mọi người nhanh chóng ngồi đúng vị trí nhé. Hôm nay có học sinh mới đấy.」

Câu nói của giáo viên làm lớp học trở nên sôi động.

Học sinh mới là một sự kiện hiếm hoi trong đời sống học đường. Việc này gây náo động cũng dễ hiểu…… nhưng tôi có một dự cảm rất xấu. Và đối với tôi, dự cảm luôn đúng.

「Em vào được rồi đó.」

Theo lời gọi của giáo viên, cửa lớp mở ra, một cô gái bước vào, học sinh trong lớp lập tức xôn xao.

Mái tóc dài bạc trắng. Khuôn mặt lạnh lùng khiến cho người ta liên tưởng đến tuyết.

Thời gian gần đây, trên truyền hình, quảng cáo và mạng xã hội, không ngày nào không thấy cô ấy.

「…… Tớ là Habataki Otoha. Mong mọi người giúp đỡ.」

(Không thể nào!?)

Không cần phải nói, tôi đã ngã gục xuống bàn.

Truyện Chữ Hay