Edit: Guiga
-
Hứa Thư Minh chưa từng nghĩ sẽ gặp Chung Văn Thiên trong tình huống như thế này.
Hắn mặc bộ âu phục màu xám đậm thẳng thớm, đeo cái cà vạt màu xám bạc và áo sơ mi trắng, trông rất nổi bật và phong độ.
Nghe hắn gọi tên mình, Hứa Thư Minh mới giật mình tỉnh táo lại, cuộc gặp lại không giống với bất kỳ cái nào trong tưởng tượng, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp và mạnh mẽ của hắn, giống như lúc trước, Hứa Thư Minh mới cảm thấy đây đúng là Chung Văn Thiên.
Hai năm trôi qua, gương mặt của Chung Văn Thiên vẫn không hề thêm dấu vết của thời gian, hắn vẫn mạnh mẽ cao lớn, phong thái ngời ngời.
Có lẽ công việc ngày càng phát triển, nhìn kỹ lại một chút, phong thái càng thêm vững vàng hơn trước, mỗi một cử chỉ đều mang tới một cảm giác quyền lực không thể tới gần.
Nhìn lại mình Hứa Thư Minh mới cảm thấy mình thật nhếch nhác, sáng nay đi làm vội, cả người nhặt được cái gì thì mặc cái đấy, chẳng ra làm sao.
Đầu cũng chưa gội, chắc chắn rất bết.
Mặt mày cũng đừng nói, trong vòng hai năm cứ như già đi mười tuổi.
Vừa rồi còn bị người ta sỉ nhục, không biết trên đầu có dính bụi bặm gì không nữa.
Mặt Hứa Thư Minh từ từ nóng lên, lúc này ngay cả mặt cũng không ngẩng lên.
Cậu không muốn Chung Văn Thiên thấy bộ dạng thảm hại lúc này của mình.
Nhưng mà hiện thực lại khiến cho cậu xấu hổ vô cùng.
Tên nhà giàu mới nổi ban nãy cho dù nhục mạ cậu như thế nào đi nữa, cũng không bằng một cái nhìn kinh ngạc của Chung Văn Thiên.
Hắn ngạc nhiên cái gì?
Hứa Thư Minh chỉ muốn rời đi ngay lập tức.
"Thư Minh! Thư Minh!"
Giọng nói đến từ phía sau Chung Văn Thiên, Hứa Thư Minh mới ngẩng đầu nhìn lên, là P.TGĐ Lý ở đầu kia hàng lang gọi cậu, bên cạnh còn có một đồng nghiệp Hứa Thư Minh không quen, hình như mới đi vệ sinh về.
P.TGĐ Lý thấy cậu nhìn qua, vội vàng phất tay ra hiệu.
Chưa bao giờ Hứa Thư Minh cảm kích P.TGĐ Lý như bây giờ, cho dù P.TGĐ Lý đẩy cậu vào khốn cảnh như vậy.
Chung Văn Thiên cũng nghe có người gọi cậu, theo hướng giọng nói nhìn qua, quay đầu lại cười với cậu một tiếng, ôn hòa nói:
"Công ty liên hoan?"
Giọng điều thản nhiên, giống như hắn cùng Hứa Thư Minh chỉ là bạn cũ ôn chuyện.
Cậu cuối cùng mới nhìn Chung Văn Thiên, gật đầu với hắn, nở nụ cười:
"Đồng nghiệp gọi tôi, lần sau có cơ hội lại cùng trò chuyện tiếp."
"Được rồi." Chung Văn Thiên cũng không làm khó cậu, chỉ là ánh mắt hơi dừng lại trên người cậu, hình như có lời muốn nói, Hứa Thư Minh cảm thấy như có gai đâm sau lưng, không muốn nói gì thêm.
Hứa Thư Minh đi thẳng về phía trước, không chút do dự đi qua hắn, thậm chí không muốn quay đầu lại, một mạch nghênh đón P.TGĐ Lý.
P.TGĐ Lý không nhìn cậu, ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng Hứa Thư Minh, chờ Hứa Thư Minh đi đến bên cạnh, P.TGĐ Lý mới lấy lại tinh thần, vừa đi về phía phòng riêng vừa nói với Hứa Thư Minh:
"Thư Minh, người vừa rồi là?"
Hứa Thư Minh không ngờ P.TGĐ lại hỏi Chung Văn Thiên, cậu nhìn vào mặt P.TGĐ Lý, không trả lời ngay.
P.TGĐ Lý vẫn đang cười, nhưng hai con mắt nhỏ lúc này đang mở ra, chăm chú nhìn cậu, nghiêm túc đợi câu trả lời của cậu.
Hứa Thư Minh mệt mỏi, trong lòng thì nghĩ chuyện gì cũng muốn quản, nhưng ngoài miệng nói: "Là anh Chung, Chung Văn Thiên, trước kia đã gặp mấy lần."
"Thật sự là anh Chung!" P.TGĐ Lý giật mình, ông nắm chặt cánh tay của Hứa Thư Minh, nói: "Thư Minh, sao không nói sớm cậu quen anh Chung?"
Chuyện này có gì tốt đẹp mà nói, Hứa Thư Minh cảm thấy hơi lạ, cậu cố gắng tách tay P.TGĐ Lý khỏi cánh tay mình, nhưng P.TGĐ Lý nắm rất chặt, không để cậu đi.
"Tôi không quen anh Chung, chỉ gặp nhau mấy lần." Hứa Thư Minh giương mắt nhìn ông, lạnh lùng nói.
P.TGĐ Lý bị cậu nhìn như vậy mới giật mình xấu hổ, vội vàng buông tay ra, nói năng lộn xộn giải thích nói: "Không phải, không phải, Thư Minh, tôi vừa mới...!Thật xin lỗi, tôi không làm cậu đau chứ?"
Hứa Thư Minh lắc đầu, chỉ muốn lập tức đi khỏi hành lang, không muốn ở lại thêm một chút nào nữa.
P.TGĐ nhìn sắc mặt cậu không vui, cũng không nhiều lời nữa, cùng đi nhanh về phòng riêng.
Trong phòng vẫn là dáng vẻ náo nhiệt lúc rời đi, nhưng tâm trạng Hứa Thư Minh lúc này khác hoàn toàn so với lúc cậu mới đến, lúc này, tổ trưởng Vương nói "Thư Minh, uống với Tiểu Triệu một ly, người ta đã nâng ly chờ cậu lâu rồi.", Hứa Thư Minh lập tức cầm ly rượu giơ lên trước mặt, Tiểu Triệu cũng được, P.TGĐ Lý cũng được, bọn họ mới là người sau này cậu cần giao thiệp.
Thái độ của Hứa Thư Minh lúc trở về thay đổi rõ rệt, những đồng nghiệp ngồi cạnh đều có thể cảm nhận, lại nhìn P.TGĐ Lý trở về cùng Hứa Thư Minh, lúc này ánh mắt liên tục đổ dồn về cậu, mọi người đều cảm thấy có thể là sau khi ra ngoài P.TGĐ Lý đã trò chuyện với Hứa Thư Minh, mọi người đều xem như đã giải quyết, cũng không để cập đến chuyện không vui nữa.
Chờ đám người bọn họ ăn xong, P.TGĐ Lý mới đi tính tiền, nhân viên phục vụ ngoài cửa nghe bọn họ bảo trả tiền, vội vàng cười nói:
"Không cần, vừa nãy có người giúp mọi người người trả tiền rồi, đây là hóa đơn, ông có thể kiểm tra lại một chút."
P.TGĐ cầm tờ giấy khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ hỏi: "Ai đã thanh toán hóa đơn giúp, có để lại thông tin liên lạc không?"
Nhân viên phục vụ lắc đầu, "Người đó không nói."
P.TGĐ Lý hình như suy nghĩ gì đó, quay đầu nhìn Hứa Thư Minh đã uống say ngồi ghé vào mặt bàn.
"Có phải là họ Chung?"
Nhân viên phục vụ nghe ông nói như vậy, trả lời ngay: "Không thì ông chờ một chút, tôi đi hỏi quản lý ngay."
P.TGĐ Lý gật đầu, ngồi lại trên ghế, ánh mắt mờ mịt nhìn Hứa Thư Minh gối đầu lên cánh tay, để lộ gương mặt được chạm khắc tinh xảo.
Cơ hội quá tốt.
Rõ ràng đã chuẩn bị tốt mọi thứ, Hứa Thư Minh đã bị ép đến đường cùng, chỉ còn một bước nữa thôi.
Tại sao lại Chung Văn Thiên lại xuất hiện?
Người khác không nhận ra Chung Văn Thiên, nhưng ông biết.
Ông thậm chí còn muốn làm quen với Chung Văn Thiên một chút, nếu như vậy thì sự nghiệp của ông sẽ tốt biết bao nhiêu.
Nhưng Chung Văn Thiên không phải người ông muốn quen là quen được.
Nhưng Hứa Thư Minh làm thế nào lại quen hắn?
Chỉ gặp nhau mấy lần, hắn lại có thể trả tiền thay bọn họ bữa tiệc này?
Huống hồ, Hứa Thư Minh nói dối cũng không thạo, Chung Văn Thiên là người mà một người nhỏ bé như cậu có thể gặp được vài lần hay sao?
Ngẫu nhiên một lần thì thôi đi, còn tận mấy lần.
Quả nhiên, sau khi nhân viên phục vụ trở về nói với ông, đúng là một vị khách họ Chung đã tính tiền.
P.TGĐ Lý sau khi nghe được câu trả lời, bất ngờ ngồi phịch xuống.
Lúc này trong phòng đã nhiều người ra về, chỉ còn mấy đồng nghiệp ngồi gần đó và Hứa Thư Minh đang nằm gục trên bàn.
Tối nay cậu uống rất nhiều, uống đến một bàn người gục.
Nhưng mà bây giờ uống nhiều có được cái gì?
P.TGĐ Lý cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn vào gương mặt Hứa Thư Minh.
-
//.