"Cậu và bạn học Bạch thân lắm à?"
Hạ Triết đột ngột hỏi khiến Bạch Chính Nam hơi bất ngờ, vốn dĩ quan hệ giữa hắn và Bạch Ngưng Yên là anh em không cần che giấu, nhưng tên bạn này không biết, hình như còn có ý hiểu lầm, trong lòng hắn bỗng nhiên nảy sinh ý định đùa cợt.
"Đúng vậy, chúng tôi rất thân, cậu có ý kiến gì à?"
"Cậu thân ai tôi không có ý kiến, nhưng nếu đã thân thiết với nhau như vậy, tại sao bạn học Bạch không tán tỉnh cậu mà lại theo đuổi tôi vậy?"
"Bởi vì chúng tôi không thể." Bạch Chính Nam ngừng lại một chút, nhìn Hạ Triết bỡn cợt hỏi: "Có muốn biết lý do không?"
"Không cần thiết, dù sao tôi và bạn học Bạch không liên quan gì nhau, tôi chỉ quen biết với cậu!"
"Nghe ra như giữa cậu và tôi có tình ý với nhau nhỉ?" Bạch Chình Nam đùa giỡn: "Nhưng dù cậu có tình ý thì nên giữ lại đi, tôi không thích cậu đâu, tôi chỉ thích nữ sinh, không thích nam sinh, tôi đành phụ tấm chân tình này của cậu rồi!"
"Nhảm nhí!"
Hạ Triết liếc xéo Bạch Chính Nam sau đó đi thẳng, quen biết đã lâu tại sao hắn lại không biết tên bạn này có bệnh nhỉ?
"Này, cậu không muốn biết thật à?"
Bạch Chính Nam chạy theo Hạ Triết khoác vai hắn ta nghiêm túc hỏi.
Dù sao hắn và Bạch Ngưng Yên cũng không phải yêu đương vụng trộm, càng không có bí mật không cho ai biết đến, ngay từ đầu hắn và em gái cũng đâu có giấu quan hệ giữa hai người, tất cả đều do mọi người tự cho rằng cả hai chỉ trùng họ, không quan hệ gì với nhau.
"Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú!"
Hạ Triết gạt cánh tay của Bạch Chính Nam ra, hai nam sinh choàng vai bá cổ thật không ra thể thống.
"Nhớ lấy câu này của cậu, tương lai đừng hối hận đấy!"
Bạch Chính Nam vui vẻ đáp.
Hắn đi song song với Hạ Triết, hành lang dẫn đến phòng học còn dài, hắn đủ thời gian để quan sát thái độ của Hạ Triết.
Sau khi gặp Bạch Ngưng Yên, hình như tâm tình của tên này đã thay đổi.
Liệu hắn ta có bắt đầu chú ý đến sự tồn tại của em gái hắn không? Nếu thật là có, hắn nhất định không để cho Hạ Triết được thuận buồm xuôi gió.
Bạch Ngưng Yên mấy ngày này thương tâm bao nhiêu, hắn chắc chắn sẽ bắt Hạ Triết phải bù đắp lại.
Bạn thân thì sao? Rồi cũng phải xếp sau em gái.
Nghĩ vậy, tâm trạng u ám của Bạch Chính Nam bỗng nhiên vui vẻ, hắn huýt sáo suốt cả đoạn đường, Hạ Triết bên cạnh vốn không muốn để tâm cũng phải chú ý.
Bạch Chính Nam mới vài phút trước còn trưng ra bộ mặt chán nản, vừa gặp Bạch Ngưng Yên, hắn ta liền thay đổi trạng thái, cô gái từng theo đuổi hắn có sức hút đối với người khác vậy sao?
Hạ Triết chìm trong suy nghĩ hỗn độn.
Nắng sáng chiều vào dãy hành lang cũng là lúc tiếng chuông vào học vang vọng, Hạ Triết và Bạch Chính Nam không vội vào lớp, hai người với hai suy nghĩ và trạng thái khác nhau chậm rãi sảy bước trên những bậc thang, dãy phòng học không còn truyền ra âm thanh nhộn nhịp, thay vào đó là sự yên tĩnh chờ đợi giáo viên đến lớp.
Bạch Ngưng Yên đang rất chật vật lau dọn những gì Hà Phương Hoa gây ra, tiếng chuông vang lên thì tầm hơn mười phút nữa cô giáo sẽ đến, tiết đầu của ngày hôm nay là tiết toán, Bạch Ngưng Yên rất yếu kém trong môn học này, cô cần tranh thủ dọn dẹp để kịp nghe giáo viên dạy toán giảng dạy.
Đã quyết tâm học hành chăm chỉ, Bạch Ngưng Yên sẽ không buông lơi bản thân.
"Cuối cùng cũng xong!"
Bạch Ngưng Yên nhìn chỗ ngồi đã sạch đẹp thở phào nhẹ nhõm, những thứ Hà Phương Hoa bày ra không quá khó để thu dọn, cô có nên cảm ơn cô ta vì đã nhân từ không? Chắc chắn cô ta cũng không muốn nghe câu này của cô cho lắm.
Bạch Ngưng Yên để dụng cụ lau dọn vào góc lớp, cô nhanh chóng trở lại bàn học lấy ra tập sách, hy vọng hôm nay giáo viên môn toán sẽ không kiểm tra bài tập, vì chuyện thất tình, cô không có tâm trạng làm gì cả, bài tập giao về nhà cũng chẳng đụng đến, mặc dù sẽ không phạt nặng, nhưng phải đứng ngoài hành lang thì cô sẽ không thể nghe giảng.
Bạch Ngưng Yên cực kỳ lo lắng.
Tiếng giày cao gót của giáo viên môn toán dừng lại trước cửa, Bạch Ngưng Yên càng thêm ảo não, cánh cửa phòng học được mở ra, giáo viên môn toán từ tốn đi vào, toàn bộ học sinh trong lớp đồng loạt đứng lên chào cô giáo.
"Chào buổi sáng tất cả các em, hôm nay sẽ không có kiểm tra bài tập, thay vào đó chúng ta sẽ thay phiên nhau giải bài cô cho về nhà trên bảng, bạn nào không làm được sẽ bị phạt đứng ở cuối lớp, hai tiết học rất dài nhưng nếu không được nghe giảng sẽ không hiểu những bài học tiếp theo, tiết học hôm nay vô cùng quan trọng."
Nghe giáo viên môn toán nói, cả lớp "À" một tiếng, so với việc bị kiểm tra bài tập, bọn họ phải lần lượt càng làm cho tất cả phải sợ hãi, đu có học giỏi hay không, lên bảng là một điều gì đó rất khủng khiếp.
"Kim Chi, cậu cho mình xem bài tập đã giải có được không?"
Bạch Ngưng Yên nói nhỏ với cô bạn ngồi ở bàn bên, trong lớp chỉ có cô bạn tên Kim Chi đó là có quan hệ bình thường với cô thôi.
Kim Chi là người rất tốt, thành tích học tập vô cùng giỏi, không ít lần nhờ có Kim Chi mà Bạch Ngưng Yên mới vượt qua được môn toán và một số môn khó khăn khác, lúc nãy Kim Chi cũng ngỏ ý giúp đỡ cô lau dọn chỗ ngồi tuy nhiên cô đã từ chối.
"Cậu mau xem đi, cố gắng đừng để bị phạt!"
Kim Chi đưa vở bài tập của mình cho Bạch Ngưng Yên nhỏ giọng.
Bạch Ngưng Yên vô cùng cảm kích, vừa mở ra xem được vài, giọng của Hà Phương Hoa lại vang lên: "Thưa cô, bạn học Bạch mượn vở của người khác để chép bài vì bạn ấy vốn không làm bài tập!".