Bạch Chính Nam tỉ mỉ quan sát biểu hiện trên mặt của Hạ Triết, hắn cười thầm trong lòng, đâu phải lúc nào cũng có dịp kháy tên bạn thân này, nếu như hắn ta còn chú ý đến Bạch Ngưng Yên thì hắn càng có cơ hội đá đểu.
Hắn chưa từng biết thì ra chọc tức một người lại vui đến vậy.
Hạ Triết im lặng không đáp, hắn phớt lờ Bạch Chính Nam, xem tên đó như người vô hình, tầm mắt vẫn tập trung vào những bài tập soạn cho Bạch Ngưng Yên, dù biết rõ tên bạn kia nói ai nhưng hắn sẽ không thèm chấp nhất.
Hạ Triết chưa từng thấy mình sai khi từ chối Bạch Ngưng Yên lúc đó.
Đối với người mình không có tình cảm thì tốt nhất nên thẳng thắng, hiện tại cũng vậy, hắn dám khẳng định bản thân vẫn không có tình cảm gì khác với cô, giúp cô chẳng qua vì hắn thấy cô có tinh thần cầu tiến trong học tập.
Đây là chuyện vô cùng tốt, hắn cũng cảm thấy bản thân sẽ có chút thành tựu.
Thấy Hạ Triết như bị câm điếc, Bạch Chính Nam cũng lười trêu ghẹo, hắn không biết tên đó đang tự lừa gạt bản thân ra sao nhưng hắn dùng kinh nghiệm nhiều năm làm cố vấn tình cảm để khẳng định.
Hạ Triết bắt đầu có chút tình ý với Bạch Ngưng Yên.
Nếu như Hạ Triết cho rằng hắn ta chỉ muốn giúp học muội học tập thì sao không giúp thêm những người khác? Chơi cùng nhau nhiều năm, hắn thừa biết Hạ Triết thích lừa bản thân như thế nào.
Thật ra không cần gấp gáp để tên đó thông suốt, hắn ta càng tự lừa gạt thì hắn càng có thêm nhiều cơ hội khiêu khích.
Đến khi nào hắn ta nhận ra và biết quan hệ giữa hắn với Bạch Ngưng Yên thì mọi chuyện lại càng thêm thú vị.
Càng nghĩ, Bạch Chính Nam càng thêm vui vẻ, hắn vừa xem ti vi vừa huých sáo cho đến khi Bạch Ngưng Yên quay lại.
(...........)
"Tình hình học tập của em tệ thật đấy!"
Hạ Triết nhìn đống bài tập hắn đưa cho Bạch Ngưng Yên làm nhận xét, tất cả bài tập đều sai, công thức cũng áp dụng không đúng, hắn chưa từng thấy ai mất căn bản môn học đến mức độ này, quả nhiên yêu đương làm cho không còn tâm trí để học.
"Em biết chứ, em đang rất cố gắng!" Bạch Ngưng Yên ủ rũ.
Mấy ngày hôm nay cô luôn cố gắng học thuộc công thức và làm đi làm lại nhiều loại bài tập, tuy nhiên, khi áp dụng vào câc bài tập khác thì luôn sai be bét.
Cô không hiểu nổi môn toán, những con số cứ nhảy múa trong đầu, dù có bao nhiêu cố gắng cũng không thể nắm bắt.
"Xem ra cần cho em bài tập đơn giản hơn!" Bạch Chính Nam lên tiếng.
Chỉ mới có môn toán đã chiếm hơn bốn tiếng để em gái hắn giải đáp, các môn còn lại không biết lại còn tốn thêm bao nhiêu thời gian, hắn thật tự trách bản thân trước kia không quan tâm đến việc học của cô, làm anh trai như hắn có tính là thất bại không nhỉ?
"Hôm nay đến đây thôi, ngày mai và sau này tôi và cậu ta sẽ chia ngày dạy học cho em, em nên ôn tập lại hết các kiến thức từ năm lớp , nếu em không biết ôn thế nào thì tôi sẽ lập cái dàn ôn tâph cho em, em cứ từ từ học, đừng quá ép bản thân, một tuần trừ chủ nhật, những ngày còn lại đều là ngày ôn tập của em, em có thể dành thời gian ôn tập chứ?" Hạ Triết hỏi.
"Có thể chứ, mấy hôm nay sau giờ học em luôn ở thư viện đến tối, chúng ta có thể gặp nhau ở thư viện!"
"Được, chúng ta gặp nhau ở thư viện sau giờ học!"
"Tôi biết nhà của Ngưng Yên, không cần gặp ở thư viện nhỉ?"
Bạch Chính Nam hỏi, hắn rất thức thời, không muốn trở thành bóng đèn sáng chói.
Để hai người kia ở riêng thì mới có cơ hội tiến thêm một bước.
Hơn nữa, hắn và Bạch Ngưng Yên ở cùng nhà, cần gì đền thư viện cho phiền phức.
Nơi đó lúc nào cũng tĩnh lặng như nghĩa trang, mỗi khi vào thư viện hắn luôn luôn ngủ gật.
"Đến nhà? Cậu không có ý định xấu xa gì đó chứ?" Hạ Triết nhướn mày hỏi.
"Tôi rất đứng đắn, cậu mới là kẻ xấu xa!" Bạch Chính Nam hừ lạnh.
"Cậu mà đứng đắn thì heo nái cũng biết leo cây!" Hạ Triết khinh bỉ.
"Ồ, vậy con heo đó thật sự sẽ leo cây đó!" Bạch Chính Nam mỉm cười: "Đối với Ngưng Yên, tôi luôn là quân tử."
"Có quỷ mới tin cậu."
"Thôi nào hai người, Hạ học trưởng, anh Chính Nam đúng là luôn đứng đắn với em, vì bọn em..."
"Giải thích với cậu ta nhiều làm gì, cậu ta không cần phải biết đâu!"
Bạch Chính Nam ngắt lời của Bạch Ngưng Yên, hắn còn chưa muốn em gái nói ra quan hệ của cả hai sớm như vậy.
"Tại sao?"
Bạch Ngưng Yên khó hiểu, cô đã để ý Bạch Chính Nam nhiều lần ngắt lời cô mỗi khi cô muốn nói ra quan hệ của cả hai, anh trai cô hình như rất sợ người khác biết hai người là anh em.
Chuyện này vốn không có gì phải giấu diếm đâu nhỉ? Coi thật không hiểu anh trai cô đang nghĩ gì nữa.
"Không cần thiết." Bạch Chính Nam chuyển chủ đề: "Cũng tối rồi, chúng ta nên về nhà thôi!".