Mạc Thiên Nhật Dạ lái chiếc Rolls-royce màu đen quen thuộc, quản gia mở rộng cổng để hắn lái xe đi qua.
Hắn quan sát qua kính chiếu hậu, đằng sau có một chiếc xe đang theo sát, đoán chắc vẫn chưa hết, hắn nâng môi cười, đánh lái tự nhiên như không hay không biết.
Cửu Lang khoác lên mình chiếc áo lông dày, tay vuốt họng súng lục đã lên đạn, cửa âm ti đã mở, mà Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn ung dung lái xe một mình, tên ngốc này vậy mà cũng xứng làm tổng giám đốc điều hành tập đoàn bất động sản lớn nhất cả nước sao?
Cửu Lang gọi điện cho đàn em ở khúc cua phía trước, dặn dò.
- Chuẩn bị đi, hắn đang đến.
Lịch Nhi đến bệnh viện từ rất sớm, cô có thể trông thấy rất nhiều vệ sĩ ở xung quanh đây, người ta đồn rằng Mạc lão gia của gia tộc họ Mạc yêu thương con của vợ sau hơn cả vợ trước quả không sai, năm xưa ba của Mạc Thiên Nhật Dạ bị bệnh nan y mà mất, lúc đó ông cũng không quan tâm như bây giờ.
Lịch Nhi vào đến sảnh lớn của bệnh viện, hai vệ sĩ cao lớn chắn trước mặt cô.
- Xin lỗi cô, hôm nay bệnh viện không tiếp bệnh nhân, mong cô cảm phiền tới bệnh viện khác khám chữa bệnh.
Có lẽ ông nội Mạc sợ quá trình phẫu thuật có bất trắc gì nên không cho người lạ mặt vào, Lịch Nhi lấy chứng minh thư đưa cho bọn họ, nhẹ giọng giải thích.
- Tôi là cháu dâu của Mạc gia, tôi đến động viên chú chồng của mình.
Vệ sĩ không nhận lấy chứng minh thư của Lịch Nhi mà trực tiếp từ chối.
- Xin lỗi cô nhưng chủ tịch đã căn dặn không cho bất kì ai ra vào, người nhà cũng không được.
- Cho cô ấy vào.
Ba người quay đầu, Từ Mộng Dao mặc một bộ jumpsuit dài màu nâu nhạt, tóc búi cao gọn gàng, gương mặt điểm qua chút phấn son, cả người toát lên sự cao quý.
Bà bước tới chỗ Lịch Nhi nắm lấy tay cô rồi nói với vệ sĩ.
- Cô ấy được vào.
Hai vệ sĩ kia cúi đầu không dám trái, Lịch Nhi đi theo Từ Mộng Dao vào trong, ông nội Mạc vẫn chưa đến.
Mạc Cao Ân vẫn còn nằm trong phòng hồi sức, bây giờ mới có hơn giờ sáng.
Từ Mộng Dao để cô ở trước cửa phòng bệnh của Mạc Cao Ân, cô cúi đầu cảm ơn rồi đi vào trong.
Mạc Cao Ân thấy cô, đôi mắt mệt mỏi trở nên sáng rực.
- Em đến rồi.
Mạc Cao Ân cố gắng ngồi dậy nhưng hôm nay anh yếu hơn mọi ngày, trầy trật mãi vẫn chưa ngồi được, Lịch Nhi nhanh chân chạy tới, nhẹ giọng nói.
- Anh nằm đi, em nâng giường cho anh.
Mạc Cao Ân mỉm cười, chỉ khẽ nâng môi mà trái tim cũng nhói lên một cái.
Lịch Nhi ngồi bên cạnh nắm lấy tay anh, lòng bàn tay anh lạnh toát, còn lạnh hơn lần trước cô ngủ lại đây.
Khuôn mặt anh tái nhợt, sự ấm áp kia biến đi đâu mất, dường như có tảng băng dày đang khảm lên người anh.
- Anh mệt lắm phải không?
Trợ lí Lâm nói mỗi lần đi gặp cô là anh sẽ uống nhiều thuốc, chỉ vì sợ cô không có điểm tựa mà anh phải cố gắng nhiều như vậy.
Tối đêm qua cô còn nói chuyện điện thoại với anh, giọng của anh rất nhẹ nhàng nhưng hôm nay cô thấy anh rất mệt, trái tim đó liệu bao giờ mới đến?
Mạc Cao Ân áp bàn tay của Lịch Nhi lên mặt mình nói thật khẽ.
- Có em ở đây anh không mệt nữa, qua hôm nay anh sẽ mạnh mẽ hơn để che chở cho em, Lịch Nhi...!Chúng ta thử yêu nhau đi có được không?
Chưa bao giờ Mạc Cao Ân khao khát được yêu như thế này, anh có thể khẳng định rằng trên thế gian này anh là người yêu cô nhất, cô thử mở lòng biết đâu sẽ yêu anh.
Lịch Nhi có thể đối tốt với Mạc Cao Ân như người trong nhà, có thể xem anh là ruột thịt nhưng để thử mở lòng với anh, trước nay cô chưa từng nghĩ đến, bởi từ khi biết rung động lần đầu cô chỉ biết mỗi một mình Mạc Thiên Nhật Dạ.
Lịch Nhi cúi thấp đầu không biết phải trả lời thế nào, cô sợ đối diện với ánh mắt mong đợi đó của anh, nó sẽ làm cô thấy áy náy.
Cô muốn gật đầu để cho anh vui nhưng lí trí bảo cô đừng lừa gạt một người thật lòng.
Mạc Cao Ân không nhận được câu trả lời, đây đã lần thứ n rồi thì phải.
Anh thở dài, tiếng thở nặng nề che lấp nỗi cô đơn trong lòng anh.
Lịch Nhi biết anh vì mình mà có bao nhiêu buồn phiền, cô không muốn anh mang tâm trạng này bước vào cánh cửa sinh tử, hơn ai hết cô không muốn mất anh.
Bàn tay còn lại của Lịch Nhi nắm chặt vào thân váy, cô nhỏ giọng thì thầm.
- Nếu hôm nay cuộc phẫu thuật thành công, em sẽ trả lời cho anh biết có được không?
Mạc Cao Ân chớp mắt, anh nghe nhầm có phải không? Cô không nói sẽ bắt đầu thử yêu anh nhưng câu nói này của cô mở ra cho anh biết bao nhiêu hy vọng, dù chỉ là , phần trăm anh cũng hy vọng.
- Em hứa đi, hứa là em sẽ thật lòng suy nghĩ, chỉ cần em chịu thử suy nghĩ một lần thì anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Lịch Nhi thấy anh thật ngốc, việc gì phải nặng tình với cô như vậy? Cô khẽ gật đầu.
Tròng mắt Mạc Cao Ân ngập nước, gần năm, anh mới được thấy cái gật đầu này, cái gật đầu khiến anh vui cả một đời.
Mạc Thiên Nhật Dạ lái xe tới khúc cua, đôi mắt lạnh lùng quét qua chiếc xe màu đen đậu bên vệ đường, hắn nhếch môi, muốn xem thử bọn chúng sẽ diễn tuồng gì?
Chiếc xe màu đen nhận diện được con mồi, hắn đạp thẳng chân ga đâm thẳng lên phía trước, Mạc Thiên Nhật Dạ không tránh, bởi hắn biết bọn chúng không thể để trái tim của hắn ngừng đập ngay lúc này.
"Rầmmmm..."
Hai chiếc xe va đập với lực mạnh, đầu xe móp méo, ở đây là khúc đường vắng ít người qua lại, nên bọn chúng không hề dè chừng.
Mạc Thiên Nhật Dạ đã thắt dây an toàn, tay hắn vẫn nắm chặt vô lăng, hắn không bị thương nặng, chỉ xay xát đôi chút.
Cửu Lang ngồi ở xe sau thấy mọi chuyện đã diễn ra đúng như kế hoạch liền gọi cho Thẩm Nghiệp Thành.
- Thẩm tổng, phút sau chúng tôi sẽ đem báu vật tới cho ngài.
Thẩm Nghiệp Thành vui đến mức đứng bật dậy, ông ta gọi cho Mạc lão gia bảo rằng người họ hàng đó sắp chết não rồi, trái tim của người đó sẽ được vận chuyển đến bệnh viện ngay lập tức.
Mạc lão gia vừa đến bệnh viện, nghe tin này như trẻ ra vài chục tuổi, ông ném luôn cây gậy mới trong tay đi rồi tới phòng của giám đốc Hạ gõ cửa ầm lên.
- Nhanh lên, đưa Cao Ân vào phòng phẫu thuật nhanh lên.
Giám đốc Hạ vội vội vàng vàng huy động kíp mổ, hàng chục người nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng nhất.
Mạc Cao Ân thấy bác sĩ đi vào đã biết mình sắp được thay một quả tim mới, anh rất mong đợi, mong đợi trái tim đó sẽ giúp anh được ở bên cạnh cô.
Mạc Cao Ân nắm tay Lịch Nhi dặn dò.
- Em phải đợi anh, nhất định phải đợi anh, đừng bỏ mặc anh.
Lịch Nhi gật đầu, nước mắt trào ra, cô tháo sợi dây chuyền mà mẹ đã để lại cho mình trước lúc nhắm mắt đeo cho anh.
- Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, anh phải cố gắng...!Vì em mà cố gắng.
Mạc Cao Ân gật đầu, bao nhiêu hạnh phúc đều dồn vào ánh mắt, có em thật tốt, được yêu em thật tốt.
Mạc Cao Ân được đưa vào phòng phẫu thuật, ở ngoài này Mạc lão gia thấy Lịch Nhi thì không vui nhưng bây giờ không phải lúc để gây gổ, con trai của ông quan trọng hơn.