Trước khi sải bước ra khỏi phòng ăn, hắn vẫn phải lấy một quả lê trong chậu đồng ra, vừa đi vừa ăn.
Quả lê này được hầm với đường phèn, hạt tiêu nấu hơn nửa tiếng, ngọt mềm tan chảy, còn có tác dụng thanh tâm, thích hợp cho người vừa ăn thịt dê giảm khô.
Không ai ngăn cản hắn.
Lúc hắn chuẩn bị bước ra vườn hoa, Hạ Linh Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy ba người vẫn đang ngồi quanh bàn vừa nói chuyện vừa ăn uống, vui vẻ hòa thuận.
Hắn nhún vai, bước nhanh về phòng của mình.
Thật lòng mà nói, Hạ Thuần Hoa đối xử với con trai lớn rất tốt, Hạ Linh Xuyên độc quyền chiếm giữ phần sân phía đông lớn nhất, yên tĩnh nhất, đẹp nhất, có thông đen và đào trắng, sân nước hình cong, thậm chí còn có sân nhỏ luyện võ.
Mặc dù nơi ở của Hạ Việt cũng ở phía đông, nhưng diện tích chỉ bằng một nửa huynh trưởng.
Người hầu duy nhất trong sân nghe thấy tiếng động liền đi tới, nhưng lại bị hắn thản nhiên xua tay.
Hạ Linh Xuyên cởi áo, luyện quyền dưới ánh trăng hơn nửa tiếng, cho đến khi tràn đầy sinh lực.
Vốn dĩ hắn không giỏi văn chương, nhưng từ nhỏ lại yêu thích võ thuật, không sợ gian khổ, điều này tương đối hiếm thấy ở con cái gia đình quý tộc.
Tổ tiên của Hạ gia cũng xuất thân từ võ tướng, có riêng một bộ Luyện thể công pháp, được Hạ Thuần Hoa truyền cho con trai trưởng.
Luyện đến mức này, thân thể cường tráng sẽ bị bao phủ bởi một làn sương trắng nhẹ, nhưng chỉ hiện rõ khi đứng dưới ánh trăng.
Vừa lúc, Hạ Linh Xuyên tranh thủ thời gian thu quyền ngồi xuống, điều chỉnh hơi thở.
Làn sương trắng từ từ xuyên qua miệng vào mũi, lại bị hấp thu vào.
Điều này hoàn thành một vòng tuần hoàn.
Cái hắn luyện, là do tổ tiên Hạ gia truyền lại, được gọi là “Khiên Dẫn Thuật”.
Hạ Linh Xuyên mượn sức mạnh của Luyện thể công pháp đưa bách khí ra ngoài, dung hòa với linh khí của đất trời, nhất là tiếp xúc với ánh trăng, sau đó lại thông qua điều chỉnh hơi thở để thu về, loại bỏ chất độc giữ lại tinh khí.
Bằng cách này, một động một tĩnh, vừa tiến vừa lùi, một dắt một dẫn, nhanh chóng hoàn thành.
Tất nhiên khi dùng “Khiên Dẫn Thuật” để tự hoàn thành một tuần cũng không sao, nhưng mở đầu bằng Luyện thể, có thể tích lại khí lạnh bên trong cơ thể, bụi bẩn, bệnh tật có thể đi ra ngoài, năng lượng được giải phóng sẽ càng có lợi.
Sau khi điều chỉnh hơi thở, Hạ Linh Xuyên cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn, cầm lấy chiếc khăn trắng đi tắm.
Nước nóng cũng được người hầu mang vào, người đó hơn ba mươi tuổi, là một nam nhân trung thực.
Hạ Linh Xuyên ngâm mình trong nước nóng, thở dài một hơi, lúc này nếu có người kỳ lưng cho hắn thì tốt quá, thật dễ chịu.
Thành Hắc Thủy là đầu mối giao thông di chuyển từ Bắc vào Nam, đương nhiên cũng có nhà tắm, gọi là “tắm tứ”, ngoài việc cùng nhau tắm, thì chà lưng xoa bóp chân cũng là việc bình thường.
Nhưng đó là trong nhà tắm tứ, do ở nhà nên Hạ thiếu gia không thể tận hưởng dịch vụ xoa lưng do các cô nương làm rồi.
Vì hắn không có người giúp việc.
Tỳ nữ mười mấy tuổi, hai mươi mấy tuổi, thậm chí ba bốn mươi tuổi.
.
.
Tất cả đều không có.
Muốn luyện tập võ công của tổ tiên Hạ gia tốn ít công sức mà đạt được hiệu quả lớn, có ích cho cả đời, thì phải đảm bảo bản thân vẫn phải là đồng tử cho đến năm mười tám tuổi.
Lúc mới bắt đầu học Hạ Linh Xuyên lúc tỉnh lúc mê, không biết nhược điểm của hắn, khi lớn lên hắn gặp một đám bạn giang hồ ăn chơi phong hoa tuyết nguyệt, mới đi hỏi rõ Hạ Thuần quả phụ thân đấm ngực nói rằng năm đó ông ta vô tình phá giới, dẫn đến tuổi già rồi mà tu vi vẫn còn chậm như ốc sên, rút kinh nghiệm xương máu, con trai ông ta không được nót gót…
Hạ Linh Xuyên say mê võ đạo, đương nhiên không chịu bỏ cuộc nửa chừng, đành chịu đựng.
Nếu không ở dạng này có rất nhiều thiếu niên mười bảy tuổi đã làm cha, có một người gần mười sáu tuổi như hắn mà còn chưa bàn đến chuyện cưới sinh thì hiếm có.
Nhưng mà Hạ Thuần Hoa cũng không muốn thử thách quyết tâm của con trai trưởng, nên không cho nữ giới vào viện của hắn.
Hạ Linh Xuyên ngồi trong thùng gỗ lớn, nghĩ tới chuyện của Tây Sơn Báo yêu, đến Đông Lai phủ thị vệ bị Hồng Bạch đường bắt giữ, còn có đồ vật cất trong răng báo.
Khi nào phủ Đông Lai mới phát hiện ra thủ vệ được phái tới thành Hắc Thủy đã mất liên lạc đây?
Họ sẽ phản ứng thế nào?
Quận trưởng sẽ ứng phó thế nào?
Ăn xong, Hạ Việt cáo từ, vợ chồng Hạ Thuần Hoa quay về tắm rửa.
Lúc này Ứng Hồng Thiền mới có cơ hội mắng chồng: "Người quá chiều chuộng Linh Xuyên.
Chi tiêu mỗi tháng của phủ, một mình nó chiếm phần lớn! Người nhìn lại đi, thái độ nó quay đầu đi khỏi bàn!" Ngang ngược cỡ nào!
“Tháng sau sẽ không.” Hạ Thuần Hoa trấn an bà ta: “Nó mới bị thương nặng, chúng ta lại giảm bớt chi tiêu của nó, chắc chắn nó sẽ không vui.”
Ứng phu nhân còn muốn nói tiếp, nhưng Hạ Thuần Hoa đã đổi đề tài: “Phu nhân có cảm thấy gần đây Linh Xuyên có thay đổi gì không?”
"Gần đây?" Ứng phu nhân cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Ngoại trừ tiêu ít tiền ra, hình như cũng không có gì thay đổi."