.
Tả hộ pháp Ma giáo Kiêm Minh trung thành tận tụy với giáo chủ Tống Lẫm, chính là thanh đao được Tống Lẫm sử dụng nhuần nhuyễn nhất.
Kiêm Minh ra tay lãnh khốc vô tình, chỉ có Tống Lẫm mới sai khiến được y, người giang hồ sợ y nên lén gọi y là chó của Tống Lẫm.
Quá nửa người gặp y đều chết hết nên chẳng ai biết hình dạng Tả hộ pháp Ma giáo ra sao.
.
Ta không ngờ chỉ ngồi xuống uống chén trà lại nghe được có người xúm vào nói xấu ta.
Bọn hắn còn nói hầu hết người trong Ma giáo đều xấu xí, nếu đẹp thì suốt ngày đeo mặt nạ làm gì?
Ta nghĩ thầm các ngươi không che mặt mà cũng có đẹp đâu.
Ma giáo mang tiếng xấu trên giang hồ, nếu bị người khác nhận diện thì chẳng phải vô duyên vô cớ chuốc phiền phức à?
Cơ mà bọn họ cũng biết ta là chó của giáo chủ sao?
Trước kia ta thường băn khoăn mình là thích khách độc ác nham hiểm thì ít nhiều gì cũng phải là sói chứ? Nhưng giáo chủ nói đầu óc ta tối dạ nên không thể làm sói mà chỉ làm chó được thôi.
Ta nhai đậu phộng, đang suy nghĩ miên man thì bên kia có người cất giọng hỏi ta: "Tiểu huynh đệ, ngươi muốn đi đâu?"
Ta nói: "Ta......"
Chưa biết trả lời thế nào thì đã có người nói thay ta: "Nhất định là đi đấu võ với Liễu tiểu thư chứ gì?"
Ta nói: "Đấu võ? Thắng có được gì không?"
Nghe ta hỏi, bọn họ cười vang: "Tiểu huynh đệ, nếu ngươi thắng nàng thì nửa đời sau không cần lo ăn uống nữa."
Ta biết rồi.
Nếu thắng Liễu tiểu thư thì nàng sẽ mời ta ăn cơm.
Tuy Nhậm huynh đài đã cho ta tiền nhưng ta vẫn muốn dựa vào sức mình để kiếm tiền hơn.
Ta nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi Liễu tiểu thư đấu võ ở đâu, sau đó ra phố mua thanh kiếm gỗ.
Đánh nhau với cô nương ta không thể dùng dao găm và ám khí được.
Cơ mà sao lại có cô nương đấu võ nhỉ? Ta vừa nghĩ vừa chen vào đám đông.
Người đến lôi đài quả thật rất đông, bọn họ cũng thiếu tiền ăn cơm như ta sao?
Trên đài có một nam một nữ.
Nam nhìn rất sang, thân mặc hoa phục, trên áo dát vàng lóng lánh thực sự không giống đến đấu võ chút nào.
Đối diện là cô nương thắt bím tóc dài có khuôn mặt thanh tú, trong tay cầm kiếm hai lưỡi, nhìn tư thế cũng đủ biết là người luyện võ.
Ta nhìn ngó một hồi, hai người kia lập tức lao vào đánh nhau.
Võ công của nam tử đã không cao mà còn mặc đồ vướng víu nên chỉ sau hai chiêu đã bị cô nương đè xuống đất đánh cho mặt mũi bầm dập.
Cô nương tiện tay ném hắn ra sau đài rồi liếc nhìn đám người một vòng: "Còn ai lên nữa không?"
Ta thấy không ai lên tiếng nên dậm nhẹ mũi chân cầm kiếm gỗ bay lên lôi đài.
Nàng cau mày nhìn ta: "Tiểu đệ đệ, ngươi dùng loại vũ khí này đánh với ta à?"
Ta nói: "Sợ cô nương bị thương."
Lỡ nàng có chuyện gì bất trắc thì ai mời ta ăn cơm?
Liễu cô nương thấy ta đã quyết thì không nói thêm nữa, khi gió nổi lên nàng bước tới bổ kiếm hai lưỡi về phía ta.
Chiêu thức của nàng khá thú vị.
Vừa hiểm hóc vừa nhanh nhẹn.
Nhưng ta đã nhìn ra sơ hở trong chiêu kiếm của nàng, sau khi đánh với nàng tầm mười vòng, ta đập sống kiếm gỗ vào cánh tay nàng rồi vươn tay trái bóp cổ nàng.
......!Khoan đã, hình như không đúng lắm thì phải.
Bóp cổ không phải chủ ý của ta mà chỉ là bệnh nghề nghiệp thôi.
Ta vội vàng buông tay lui ra sau rồi chắp tay nói với nàng: "Liễu cô nương, đắc tội."
Liễu cô nương vừa ho khan vừa trừng mắt nhìn ta, nhếch môi im lặng hồi lâu mới đứng thẳng nói vọng xuống đài: "Hôm nay y đã thắng ta."
Dứt lời nàng lại nghiêng đầu bảo ta: "Mời thiếu hiệp đi theo ta.".