Áp lực của hai ngày thứ năm, thứ sáu thực tập ở bệnh viện cũng không quá lớn, thi giữa học kỳ kết thúc, chuyện quan trọng hơn cả mà Lâm Dữ Hạc cần phải cân nhắc chính là lễ đính hôn hôm chủ nhật.
Từ sau khi ngày đính hôn được quyết định, Ngô Hân luôn nhắc nhở Lâm Dữ Hạc các loại tin tức. Lúc trước Lâm Dữ Hạc bận rộn thi cử, không sao để ý được mấy chuyện này, với cả cậu thực sự cũng không dùng quá nhiều tâm tư vào mấy chuyện như vậy, chỉ cảm thấy là một cái thỏa thuận, làm cho xong quy trình là được rồi.
Nhưng người nhà lại rất xem trọng chuyện thỏa thuận kết hôn lần này, mặc dù chỉ là đính hôn nhưng cũng rất coi trọng. Tuy rằng quy trình của lễ đính hôn người của Lục gia đã sớm sắp xếp xong xuôi, cũng không cần Lâm gia nhọc lòng, nhưng Ngô Hân vẫn không thể thấy mà không làm.
Bà chỉ lo có gì sơ xuất, dẫn đến việc hợp tác cùng Lục Nan xảy ra sai sót.
Tới gần hôm chủ nhật, tin của Ngô Hân càng nhiều hơn. Đến chạng vạng hôm thứ sáu, mới vừa học xong Lâm Dữ Hạc lại bị bà gọi ra ngoài.
Lần gặp gỡ này là ở một quán cafe gần trường, Ngô Hân cố ý mang theo rất nhiều tư liệu tới, tập trung giảng giải cho Lâm Dữ Hạc.
Kể cả chỉ là lễ đính hôn, thì hào môn vẫn luôn phô trương rất to, lúc này lại là lần đầu công khai hoạt động sau khi Lục Nan lên chức tân chủ tịch, trừ người thân ra thì sau đó còn phải trình diện với rất nhiều đồng hợp tác thương mại, quy trình cũng tương đối phức tạp.
"Dì cũng phụ trách kế hoạch của lễ đính hôn, MC cũng đã gặp mặt rồi, lấy được cả thông tin quy trình đính hôn."
Ngô Hân nói, vỗ vỗ cặp văn kiện trước mặt.
Trong đó trang bị đầy đủ quy trình và tư liệu, mười mấy tập văn bản chất thành một đống, có tập dày đặc một xếp.
Nhìn đống tài liệu kia, Lâm Dữ Hạc đột nhiên thấy tài liệu học mười một môn y khoa bỗng trở nên đáng yêu hơn nhiều.
Cậu hoàn toàn không ngờ rằng một hợp đồng kết hôn lại còn sinh ra nhiều chuyện cần chuẩn bị như vậy.
Có thể coi là như vầy, Ngô Hân vẫn còn cảm thấy chuẩn bị vẫn còn hơi chậm. Nếu không phải Lục Nan nói đến ngày đính hôn đội tạo hình mới đến, thì có lẽ Lâm Dữ Hạc đã sớm đã bị kéo đi hóa trang các kiểu rồi.
Ngô Hân: "Ngày mai ở lễ đính hôn, là lần đầu tiên chính thức giới thiệu thân phận của con cho mọi người."
"Con cũng biết rồi, vì phải gấp gáp tiếp nhận việc của Thái Bình nên mấy ngày nay Lục tiên sinh không có thời gian tự mình tham dự vào việc tuyên truyền quan hệ yêu đương. Cho nên cuối cùng người của bọn họ quyết định, để bảo vệ đối tượng đính hôn, trước khi lễ đính hôn diễn ra họ sẽ giữ kín tất cả các tin tức liên quan."
"Cho nên trước mắt không có người nào biết thân phận đối tượng đính hôn của Lục tổng, ngày mai trình diện đại đa số bộ phận người đều không quen con, ấn tượng đầu tiên cực kì quan trọng, mọi cử động của con đều bị tất cả mọi người nhìn, nhất định phải cẩn thận, có nghe chưa?"
Lâm Dữ Hạc: "Vâng."
Ngô Hân lại nói: "Chờ sau khi lễ đính hôn kết thúc, thì sau đó truyền thông cũng bắt đầu đưa tin, đó mới thật sự là cuộc chiến lớn."
Thật ra đối với Lục gia mà nói, xưa nay vài tin tức không phải là trở ngại gì. Lục gia là một hào môn thế gia của Hương Giang, chút tin tức vặt vẽo có thể nuôi sống vài tờ báo giải trí nhỏ, mỗi nhất cử nhất động của từng thành viên Lục gia đều sẽ bị khuếch đại để đưa đi xuất bản thu hút người đọc.
Chỉ có điều Lục Nan vẫn luôn phát triển sự nghiệp ở Đại lục, số lần về Hương Giang có thể đếm được trên đầu ngón tay, paparazzi cũng không thể đào được mấy tin tức của anh, Đại lục thì lại khá hạn chế mấy tin tức giải trí như này, tin tức liên quan đến Lục Nan thiếu rất nhiều.
Mà lần này là đại hôn lễ của Lục Nan, độ quan tâm khẳng định muốn thấp cũng không được, hơn nữa ghế chủ tịch Thái Bình mới vừa đổi người, đến lúc đó các loại tin tức chắc chắn sẽ càng to lớn hơn.
Cho nên Lâm Dữ Hạc cũng nhất định phải phối hợp đúng quy trình.
Ngô Hân lấy ra một cái túi giấy đầy đủ báo, tạp chí: "Dì có góp nhặt một ít tin truyền thông Hương Giang đưa về Lục gia. Lần đính hôn này tạm thời Lục gia không sắp xếp người qua đây, cho nên tạm thời không cần vội vàng học thuộc lòng tư liệu của mỗi người bọn họ, xem trước một chút tin tức càng tốt. Sau này con cũng phải đối mặt truyền thông."
Lâm Dữ Hạc luôn không thích mấy cái scandal giải trí, nếu dùng game mà nói thì cậu như dùng phép bổ trợ "Thanh Tẩy", tất nhiên là không có hứng thú gì với nhưng tờ báo này nọ mà Ngô Hân truyền đạt.
Gốc là từ khác nhưng tui thay bằng phép thanh tẩy để các bạn dễ hiểu hơn, đây là một phép bổ trợ trong Liên quân Mobile, khi dùng phép bổ trợ này nhân vật sẽ không bị ảnh hưởng bởi các hiệu ứng khác trong một thời gian.
Nhưng chút báo này đúng là quá khoa trương, mười phần là vào tiêu đề, lại ngoài ý muốn hấp dẫn tầm mắt của cậu.
"Từ chối quẹt thẻ cho bạn gái, liệu đây có phải 'lời từ chối sáng suốt' của Lục Anh Minh?"
"Giấc mộng hào môn tan nát? Lục Anh Minh mới bạn gái đi mua sắm nhưng lại tiếc rẻ!"
"Người mới không bằng người cũ? Bạn gái mới của Lục nhị mất quyền quẹt thẻ!"
Ngô Hân cũng ra tay tìm tất thảy đều là báo mới nhất. Thời gian gần đây, người mà truyền thông Hương Giang chú ý nhất chính là con trai thứ hai - đời thứ ba của Lục gia, cũng chính là người em trai muốn kết hôn kia của Lục Nan - Lục Anh Minh.
Lục Anh Minh vốn tính trăng hoa, scandal không ngớt, mỗi ngày thay một bạn gái. Rốt cuộc bây giờ lại tuyên bố kết hôn, tất nhiên truyền thông rất hứng thú với vị tân hôn này, tranh nhau đưa tin cô nàng "trói" Lục nhị thiếu như thế nào.
Trong lúc vị bạn gái danh tiếng đang là tâm điểm thì bỗng nhiên có báo nhỏ tung ra một tin tức 'rúng động' —— lúc mời bạn gái ra ngoài mua sắm, người quẹt thẻ không phải Lục nhị thiếu, mà cô ta tự quẹt thẻ của mình.
Cái tin tức căn bản không nổi lên được cuộn sóng quá lớn, tuy rằng báo chí Hương Giang vẫn luôn thích nói ngoa, nhưng chuyện như vậy nhiều lắm cũng chỉ được quan tâm trong mấy ngày, rất nhanh liền không được chú ý nữa.
Vấn đề chính là —— bạn gái cũ của Lục nhị thiếu đều dùng chi phiếu của cậu ta, trong lúc hẹn hò người quẹt thẻ đều là Lục nhị thiếu.
Chỉ một câu so sánh như vậy mà không ít báo cũng bắt đầu nói đính hôn tính là gì, vị bạn gái cũ mới là chân ái. Thêm nữa là vị bạn gái cũ kia cũng là người nổi tiếng trong showbiz, có một lượng fan nhất định, dư luận lại dần dần sinh ra nhiều thiên hướng.
Mà người bạn gái mới kia cũng không chịu yếu thế, đập tiền mua được một tay chuyên, gỡ hết những bài báo gây nhiều dư luận. Báo nhỏ cũng thích nghe ngóng mấy chuyện này, dồn dập gió thổi lửa bùng, hai phe tạm thời chưa ai chịu ai.
Lâm Dữ Hạc cũng không quan tâm lắm đến đời sống tình cảm của Lục nhị thiếu, thứ làm cho cậu để tâm chính là hai chữ "quẹt thẻ" kia.
Chẳng hiểu sau, cậu liền nghĩ tới hôm thứ tư đi ăn lẩu hải sản.
Có người lén lén lút lút theo dõi cậu, lén lút xem hóa đơn của bọn họ. Còn có người tới hỏi cậu tại sao không dùng thẻ ngân hàng tính tiền.
Đó thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Trong lúc Lâm Dữ Hạc vẫn còn muốn suy nghĩ những việc này, Ngô Hân lại tiếp tục nói: "Con phải chuẩn bị sẵn sàng, đính hôn xong không thể giống như trước nữa. Đến lúc đó con đi đâu ra ngoài đều có thể bị bắt gặp, con nhất định phải chú ý dáng vẻ của chính mình, đừng gây cản trở cho Lục tổng."
Lâm Dữ Hạc nghe vậy, nhíu nhíu mày.
Bản thân cậu không có hứng thú với chuyện yêu đương hay kết hôn, làm bộ cũng vẫn chỉ là làm bộ. Lâm Dữ Hạc lại rất không thích sinh hoạt hàng ngày của mình bị quấy rầy, cậu làm blogger thư pháp trên mạng có tới mấy trăm nghìn follows, cũng chưa từng đăng tải bức ảnh nào để lộ thông tin của mình.
Nhưng bây giờ Lâm Dữ Hạc cũng không biết xen miệng vào chỗ nào, kể cả có nói chuyện đó với mẹ kế thì cũng không thể giải quyết được vấn đề, cậu chỉ có thể kiềm chế tâm tình của mình xuống trước.
Ngô Hân lại nói rất nhiều, đến khi bà nói xong, cũng đã qua hơn ba tiếng.
Lâm Dữ Hạc rốt cuộc cũng được rời đi, đi khỏi quán cafe, đêm khuya gió lạnh hơn so với ban ngày, nhưng Lâm Dữ Hạc lại cảm thấy hô hấp thông thuận hơn rất nhiều so với khi ở trong quán cafe ấm áp, ngực hơi ngộp trệ cũng đã được thổi tan.
Cậu tùy ý mà hít thở mấy lần, mãi đến tận khi bị gió lạnh thổi đến bắt đầu ngộp khụ, mới đeo khẩu trang lên.
Lúc trở lại ký túc xá, Chân Lăng và Chúc Bác đều ở trong phòng, thi xong bọn họ cũng thư giãn chút, không đi tự học nữa.
Chúc Bác đang ngồi trước bàn xem máy tính, nhìn một chút đột nhiên tuôn ra một câu: "Tôi mới đọc được..."
Chân Lăng đang nằm trên giường chơi game hỏi: "Sao vậy? Cậu còn đang livestream à?"
Còn trẻ nên thân thể rất tốt, Chân Lăng sốt nhẹ nghỉ ngơi hai ngày là khỏe rồi, bây giờ đã khỏe như vâm.
Chúc Bác nói: "Không, tắt từ nãy rồi. Tôi mới vừa đọc được một tin, là tin của một bạn học cấp ba, nói cậu ta sắp kết hôn rồi."
Anh cau mày nhìn điện thoại di động: "Chời má, mới bao nhiêu tuổi mà đã kết hôn rồi?"
"Còn hỏi, cũng tầm tuổi bọn mình thôi."
Chân Lăng "Chà chà" hai tiếng, "Thế giới đều đang kết hôn rồi, tôi vẫn còn ế phè phỡn đây này."
Chúc Bác: "Cậu ao ước lắm hả? Tìm một người thử luôn đê."
Chân Lăng lại nói: "Không ao ước ha ha ha, tôi không thèm kết hôn sớm."
Chúc Bác hỏi: "Không phải cả ngày cậu đều kêu gào muốn có bạn gái à?"
Chân Lăng vẫn luôn ở trong ký túc xá gào than chuyện yêu đương.
"Này không giống nhau."
Lúc nói chuyện này Chân Lăng lại rất nghiêm túc: "Tuy tôi muốn có bạn gái, nhưng chưa muốn kết hôn một chút nào. Yêu đương thì chỉ cần hai người tình nguyện là được, mà kết hôn thì trở thành trách nhiệm rồi, tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gánh vác những trách nhiệm đó nữa."
Nghe vậy, Lâm Dữ Hạc đang thay quần áo bỗng dưng dừng lại.
"Bạn cấp hai của tôi cũng có người kết hôn rồi, bọn họ không học Đại học, họ học trường nghề, bây giờ người thì đã có con cái người thì mang bầu rồi. Hồi trước tôi đi họp lớp có nghe bọn họ nói, vẫn luôn cảm thấy có chút... khâm phục."
Chân Lăng nói: "Không phải là đánh giá tốt xấu, cơ mà cảm thấy chúng ta với họ như người của hai thế giới vậy."
Chúc Bác nói: "Tôi cũng thấy vậy, chả có khái niệm về kết hôn luôn. Mặc dù chúng ta cũng đầu hai mươi rồi, nhưng vì vẫn luôn trong trường học, liền cảm thấy chuyện kết hôn rất khó có thể liên quan gì tới chúng ta... Cho nên ban nãy tôi mới kinh ngạc như vậy."
Bọn họ chỉ nói chuyện phiếm, câu từ cũng rất tùy hứng. Chỉ là, những lời này rơi vào tai Lâm Dữ Hạc từng chữ lại như mũi kim sắc bén.
Điện thoại trong lòng bàn tay bỗng rung lên, Lâm Dữ Hạc nhìn lướt qua, trên màn hình tự động hiện ra thông tin cụ thể và tỉ mỉ.
【 Ngô Hân: [ Đã gửi một liên kết ] 】
【 Ngô Hân: Dì gửi con văn bản quy trình đính hôn, con kiểm tra lại một lần xem sao】
Đính hôn, là chuyện đáng vui mừng.
Lâm Dữ Hạc đọc được tin gửi đến, lại chỉ cảm thấy trào phúng.
Cảm giác ngột ngạt quen thuộc từ ngực bay lên, Lâm Dữ Hạc che miệng, trầm thấp ho một cái.
Chân Lăng nghe thấy tiếng, liền từ trên giường nhô đầu ra nhìn cậu, hỏi: "Sao vậy Hạc Hạc, họng lại không thoải mái hả?"
Chúc Bác cũng ngẩng đầu lên: "Cảm lạnh rồi phỏng?"
Nam sinh vốn đều có EQ thấp, có dấu hiệu gì kì lạ cũng rất khó để ý tới. Mà bọn họ đều là sinh viên y khoa, đều có ảnh hưởng từ sự tỉ mỉ của Lâm Dữ Hạc, vô thức mà cũng rèn được thói quen chăm sóc lẫn nhau.
Lâm Dữ Hạc cố gắng nén lại cơn ngứa dưới cổ họng, phất phất tay: "Không sao ạ."
Cậu không quan tâm tới tin nhắn Ngô Hân gửi tới nữa, quay người lấy từ trong hộc tủ ra một cái hộp vuông cổ điển. Hộp vuông được bọc trong một cái bao chắc chắn, bên ngoài hiện ra một tầng kinh nghiệm sống lâu năm lắng đọng dưới ánh sáng ôn nhuận, lại cực kì lộng lẫy.
Mở hộp vuông ra, bên trong chứa một tấm vải gấm đẹp đẽ, kéo tấm vải ra, cuối cùng lộ ra một khối gỗ thô nặng nề.
Bên ngoài khối gỗ không có gì đặc biệt, chỉ có vân gỗ nhợt nhạt, mang theo một loại ý vị của thiên nhiên mỹ lệ. Khối gỗ mun tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, khiến cho tâm tình người ngửi thấy đều thuận theo mà trầm tĩnh lại.
Lâm Dữ Hạc mặc lại áo khoác mới vừa cởi ra, cầm khối gỗ mun đi ra cửa ban công.
Chân Lăng và Chúc Bác thấy cậu không có gì đáng lo ngại, tiếp tục tán gẫu về đề tài ban nãy. Chuyện kết hôn chưa nói được mấy câu, Thẩm Hồi Khê liền đẩy cửa đi vào.
Cậu ta mới vừa từ bên ngoài trở về, mang theo một thân hơi lạnh của màn đêm, sắc mặt cũng có chút nghiêm nghị.
Nghe thấy hai người trong phòng nói tới chuyện kết hôn, biểu tình của Thẩm Hồi Khê lại càng kì lạ: "Kết hôn? Ai kết hôn?"
Chân Lăng nói: "Là bạn cùng lớp Cấp ba của Tiểu Bác."
Chân Lăng đem chuyện mới vừa tán gẫu nói qua một lần, lúc này Thẩm Hồi Khê mới "Ồ" một tiếng, như là thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta nhìn một vòng quanh phòng, hỏi: "Hạc Hạc đâu, chưa về ạ?"
Chân Lăng: "Về rồi, mới vừa đi ra ngoài, bây vào cửa trước nên không gặp."
Thẩm Hồi Khê liền nhăn mày lại.
——
Lâm Dữ Hạc dùng thang máy của ký túc xá, dọc theo, đi thẳng đến tầng cao nhất của ban công.
Bên ngoài ban công các tòa nhà cao tầng lại trông càng to lớn hơn, nhưng tầm nhìn vẫn rất trống trải. Cứ khi nào tâm trạng không tốt Lâm Dữ Hạc lại thích chạy đến nơi cao nhìn xuống.
Giống như lúc đó lòng dạ cũng sẽ theo tầm mắt mở rộng ra.
Cậu đi tới một bên ban công, ló đầu nhìn xuống dưới. Đêm đã khuya, trong sân trường cũng yên tĩnh lại. Bốn phía nổi lên một chút sương mù, mọi nơi đều mơ mơ hồ hồ, như tất cả được phủ lên một tấm lụa mỏng, mang lại chút ý thơ nhàn nhạt đêm đông.
Lâm Dữ Hạc nắm khối gỗ mun to bằng bàn tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn của nó. Tướng mạo của cậu thiên về nét cổ điển, mang theo chút tâm hồn tươi đẹp, sở thích cũng phần lớn là loại hình như vậy, ngoài thư pháp còn có khắc gỗ.
Hai sở thích này cũng có nét giống nhau, đều có thể làm nỗi lòng của cậu dần dần yên tĩnh lại.
Cơ mà Lâm Dữ Hạc vẫn chưa động tới khối gỗ này, gỗ mun có độ cứng cao, dùng dao khắc cũng rất khó, nguyên liệu quý hiếm như vậy, Lâm Dữ Hạc vẫn luôn không nghĩ ra nên khắc cái gì.
Gỗ mun là loại đắt nhất trong các loại gỗ, bởi vì số lượng ít, riêng chỉ là nguyên liệu thôi cũng đều có thể bán ra giá trên trời. Khối gỗ mun này là từ lúc Lâm Dữ Hạc còn ở trong núi rừng mang đến, thời gian trôi qua, đã quá lâu rồi khiến cậu đã không còn nhớ rõ mình tìm thấy khối gỗ này từ chỗ nào, chỉ vì thích mùi thơm của nó nên mới luôn mang theo bên người.
Nhắc đến mùi thơm của gỗ mun, Lâm Dữ Hạc không khỏi nghĩ tới lúc ôm Lục Nan mấy ngày trước.
Khi đó trên người Lục tiên sinh, cũng là mùi cây mộc hương nhàn nhạt gần giống như vậy.
Cậu đang nghĩ ngợi, điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Sớm biết như vậy thì đã không thèm mang cục sắt này theo rồi...
Lâm Dữ Hạc tưởng rằng mẹ kế gọi tới, đang định từ chối không nhận, tầm mắt lại liếc qua trên màn hình, động tác bỗng nhiên dừng lại.
Khối gỗ mun trong tay bỗng nhiên như bị khuếch đại mùi thơm, phút chốc 'công thành đoạt đất', xâm nhập vào mũi cậu.
Chữ hiện trên màn hình không phải là mẹ kế, mà là hai chữ cậu tự tay lưu.
Ca ca.
Ngón tay theo bản năng nắm chặt lại, khối gỗ có chút thô ráp trong lòng bàn tay lằn ra dấu vết mờ mờ. Lâm Dữ Hạc chần chờ một chút, hoặc là bị gió lạnh thổi đến có chút cứng ngắc đầu ngón tay, nhấn nút nghe màu xanh.
"Alo... Lục tiên sinh?"
Giọng nói trầm thấp từ tính từ bên kia điện thoại truyền đến.
"Không phải sửa xưng hô rồi sao?"
Lâm Dữ Hạc dừng một chút, hỏi: "Ở riêng với nhau cũng phải sửa ạ? Em tưởng chỉ khi có người ngoài ở đó mới..."
Lục Nan không nói gì, thái độ cũng rất rõ ràng. Tiếng Lâm Dữ Hạc càng ngày càng nhỏ, cuối cùng im lặng thở dài, nhẹ giọng nói: "Ca ca."
Lúc này Lục Nan mới buông tha cái đề tài này.
Anh hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu?"
Lâm Dữ Hạc nói: "Ở ký túc xá, em vừa về."
Lục Nan hỏi: "Muộn như vậy mới về? Có lớp sao?"
Giọng người đàn ông trầm ổn, ngữ khí tự nhiên, giống như đang thật sự mặt đối mặt tán gẫu chuyện thường ngày.
Lâm Dữ Hạc không đoán ra ý của anh, nhưng đúng là bị Ngô Hân nhắc nhở quá lâu, cũng không muốn nói dối trước mặt đối phương.
Cậu nói: "Không có lớp, là người nhà em gọi đến, nhắc nhở chút quy củ của lễ đính hôn."
Ngô Hân nhiều lần nhấn mạnh Lâm Dữ Hạc phải lấy Lục Nan làm trung tâm, Lâm Dữ Hạc nói như vậy cũng là để cho đối phương biết rằng không phải mình không biết gì về lễ đính hôn.
Thật ra cậu không quá thích kiểu nói một câu mà phải 'uốn lưỡi bảy lần trước khi nói', chỉ là thỏa thuận đã định, cậu tất nhiên cũng phải thật 'chuyên nghiệp'.
Lâm Dữ Hạc không biết Lục Nan có cảm nhận được thành ý của mình không, nhưng nam nhân nghe vậy lại nói: "Người nhà? Mẹ kế của em?"
Lâm Dữ Hạc ngẩn người: "Vâng."
"Không cần coi trọng những lời đó lắm."
Lục Nan nói: "Không cần quá lo lắng, chuyện ngày mai, tôi sẽ bàn cùng em."
Lâm Dữ Hạc có chút bất ngờ.
Lời này nghe như đang cố ý động viên cậu vậy.
Trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng cậu vẫn đáp: "Vâng."
Lục Nan lại hỏi chút chuyện, nhưng đa số là chuyện phiếm không có mục đích gì. Nếu không phải mỗi ngày Lâm Dữ Hạc đều nhận tới mấy chục tin tức sự vụ của Thái Bình mà Ngô Hân gửi tới, thì cậu sẽ cho rằng Lục tiên sinh rất là nhàn rỗi.
Thời gian đã muộn, Lục Nan cũng không tán gẫu quá lâu: "Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai sẽ có người tới đón em."
"Vâng, anh vất vả rồi." Lâm Dữ Hạc nói, "Tạm biệt ca ca."
Lục Nan: "Ngủ ngon, Ninh Ninh."
Động tác của Lâm Dữ Hạc dừng một chút, mới bỏ điện thoại xuống.
Giọng Lục tiên sinh rất thuần, Lâm Dữ Hạc luôn có một cảm giác thân cận khó giải thích với những giọng nói dễ nghe, giọng của mẹ cậu cũng rất êm tai.
Giọng của mẹ cậu rất ôn nhu, nhưng giọng Lục tiên sinh lại thiên về lạnh nhạt hơn, tiêu chuẩn giọng nam trầm, từ tính chấn động đến mức khiến bên tai người khác có chút rung động.
Lâm Dữ Hạc cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên đem hai giọng nói này so sánh với nhau.
Có lẽ là vì hai tiếng "Ninh Ninh" đã lâu không được nghe gọi kia.
Hơn nữa cậu nói "Tạm biệt", Lục tiên sinh lại đáp một tiếng "Ngủ ngon".
Trước đó Lâm Dữ Hạc đã phát hiện, Lục tiên sinh cũng không có lạnh nhạt như dự đoán của cậu. Tuy hai người không liên lạc nhiều, nhưng mỗi lần trò chuyện bầu không khí cũng sẽ không quá nặng nề, Lục Nan sẽ chủ động nói chuyện cùng cậu, có lúc còn ngoài dự kiến mà săn sóc.
Lâm Dữ Hạc nặn nặn chóp mũi lạnh lẽo của chính mình, chậm rãi hít một hơi.
Khí trời đêm đông có thể lạnh đến thấu tâm, nhưng cũng có thể khiến người ta tỉnh táo.
Trời đã muộn lắm rồi, ánh trăng cũng đã tan thành đám sương trắng ảm đảm. Màn đêm ngưng tụ thành màu đen, ánh sáng từ các tòa nhà cao tầng rơi trên mặt Lâm Dữ Hạc, phác hoạ ra đường nét ôn nhu, thanh thuần 'không nhiễm bụi trần'.
Gió rất lạnh, nhưng Lâm Dữ Hạc lại giống như không cảm thấy được, như đang suy nghĩ gì đó mà vẫn cầm điện thoại không nhúc nhích.
Đứng một hồi lâu, mãi đến tận khi lòng bàn tay vẫn luôn cầm khối gỗ mun bị hằn đến phát đau, Lâm Dữ Hạc mới phục hồi lại tinh thần.
Cậu cúi đầu nhìn màn hình một cái, điện thoại cảm ứng được tầm mắt trực tiếp sáng lên, phần hiện trên màn hình là nhật kí cuộc trò chuyện ban nãy.
Lâm Dữ Hạc nhìn chằm chằm nhật kí cuộc gọi một lúc mới cất di động đi.
Cậu đang định xoay người lại, bỗng nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng động, có người đi lên ban công.
Lâm Dữ Hạc quay đầu lại nhìn, không khỏi bất ngờ: "Hồi Khê?"
Cậu nhìn thấy Thẩm Hồi Khê không mang tai nghe, thoạt nhìn không giống như là ra ngoài đi nghe điện thoại.
"Sao cậu lại lên đây?"
"Tới tìm cậu."
Thẩm Hồi Khê đi tới, nhìn Lâm Dữ Hạc bị đông cứng đến tái nhợt, nhíu nhíu mày: "Trời lạnh thế này sao còn đứng ở bên ngoài?"
"Mới vừa nghe điện thoại, " Lâm Dữ Hạc hỏi, "Tìm tôi có việc gì sao?"
"Vào trong rồi nói."
Thẩm Hồi Khê dẫn Lâm Dữ Hạc tới cầu thang. Giờ này đã không còn người nào trong hành lang, có thang máy sử dụng được, nên cầu thang lại càng vắng.
Lâm Dữ Hạc mới vừa ngẩn ngơ, bây giờ mới phản ứng được, phát hiện mình như đã bị đông cứng.
Cậu hà hơi vào hai bàn tay lạnh buốt, hỏi: "Sao vậy?"
Dường như Thẩm Hồi Khê cảm thấy có chút khó có thể mở miệng, cân nhắc một chút, mới nói: "Hôm nay tôi có về nhà một chuyến."
Lâm Dữ Hạc gật gật đầu.
Cậu biết nhà của Thẩm Hồi Khê ở thành phố Yến, cũng biết gia cảnh đối phương cũng rất tốt, lúc trước Thẩm Hồi Khê tổ chức sinh nhật, mấy người bọn họ có đến biệt thự nhà cậu dự tiệc.
Thẩm Hồi Khê nhìn cậu: "Tôi nhận được một thiệp mời, ngày mai."
Lâm Dữ Hạc phát hiện có gì không đúng, mơ hồ sinh ra chút dự cảm không
»