Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

chương 40: chúng ta là sau thỏa thuận kết hôn sẽ ly hôn đúng không?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hô hấp Lục Nan ngưng trệ.

Chàng trai nhỏ trong lòng vẫn chưa lộ ra chút vẻ sợ hãi, cũng không có ý tứ tránh né nào, thoạt nhìn rõ ràng là cậu không được tỉnh táo lắm, còn chủ động cúi đầu, gò má mềm mại nhè nhẹ cọ qua chiếc cằm cứng rắn của Lục Nan, chôn mặt vào cần cổ anh.

Mặc dù đã được sưởi ấm hồi lâu, trên người Lâm Dữ Hạc vẫn mang theo chút lạnh lẽo không tan đi như cũ, gò má hơi lạnh nhẵn bóng của cậu dán lên hõm cổ Lục Nan, xúc cảm rất mềm mại.

Cậu còn không tự giác cọ cọ vào hõm cổ ấy, liền khiến cho người nọ đến cả trái tim cũng mềm nhũn ra rồi.

Hơi thở mát mẻ của cậu phả vào trước ngực, giọng của cậu rầu rĩ, hỏi.

"Ca ca, anh muốn làm sao?"

". . ."

Hai tay Lục Nan đang quấn lấy eo cậu không khỏi bấu chặt vào lòng bàn tay, mới không có thất thố làm tổn thương tới người trong lòng.

Anh đã bôn ba đi lại trong hai nơi suốt mười hai tiếng, vượt qua những cản trở nặng nề, cấp tốc trước hành động của các thế lực mà ký bản hợp đồng sắp tới sẽ gây ra sóng to gió lớn kia. Nhưng lúc này Lục Nan lại cảm thấy khó khăn nặng nề của những kinh tâm động phách ấy, thậm chí không thể bằng một phần vạn so với mức độ khó khi đưa ra sự lựa chọn vào giờ khắc này.

Lục Nan cúi đầu hôn vào xoáy tóc của chàng trai trong lòng một cái, anh không thể không mượn loại tiếp xúc thân mật này để tạm hoãn lại xung động đáng sợ trong lòng này.

Chỉ có điều hiệu quả thuyên giảm thực sự quá nhỏ, thậm chí cực kỳ giống với kẻ lạc lối khát đến nỗi bắt đầu uống nước biển.

Vì vậy cũng chỉ có thể càng uống càng khát.

Người đàn ông khàn giọng hỏi.

"Ninh Ninh muốn sao?"

Lâm Dữ Hạc còn đang dựa vào cổ bên của anh, cả người rúc vào trong lồng ngực anh, là một tư thế cực kỳ quyến luyến.

"Làm đi" Cậu nói, giọng rất nhẹ: "Ca ca, đừng rời bỏ em."

Vì để bó buộc lấy quang nhiệt, thà rằng thiêu thân lao đầu vào lửa.

"Anh sẽ không. . ."

Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Lục Nan đột nhiên nghẹn lại.

Hồi lâu sau, anh mới lần nữa mở miệng, mang theo nỗi cay đắng khó dùng ngôn ngữ để nói tỏ.

"Anh sẽ không rời khỏi em lần nữa."

Trong phòng yên tĩnh lại.

Không một ai mở miệng, thẳng đến hồi lâu sau, Lục Nan cẩn thận nhìn kiểm tra chàng trai nhỏ vẫn luôn không có động tĩnh gì trong lòng anh, mới phát hiện, đối phương đã ngủ rồi.

Giống như rốt cuộc cũng đã chờ được nguồn nhiệt hằng khát vọng, có thể mặc sức dựa vào, vậy nên cậu liền cứ yên tâm đến thế mà ngủ.

Lâm Dữ Hạc đã ngủ vẫn còn đang ôm chặt lấy Lục Nan, dù cho bị thả về trên giường thì vẫn như trước không có buông tay.

Lục Nan cùng nằm xuống với chàng trai nhỏ, đắp chăn lên cho cậu, nhét thật kỹ góc chăn.

Lo rằng sẽ làm ồn đến chàng trai nhỏ, Lục Nan cẩn thận kéo chăn đến dưới cằm Lâm Dữ hạc. Nhưng cũng không lâu sau, chàng trai nhỏ lại tự mình cọ tới, vùi cả khuôn mặt vào trong lồng ngực Lục Nan.

Lục Nan không khỏi thả chậm hô hấp lại.

Cách một lớp chăn mềm, anh khe khẽ vỗ vào lưng Lâm Dữ Hạc, anh vừa rũ mắt xuống là liền có thể nhìn thấy vết đỏ tươi sau cái gáy gầy yếu của cậu.

Đó là dấu vết Lục Nan tự mình khắc xuống, lại xuống thêm chút nữa, dưới lớp áo ngủ được bao bọc kín kẽ, còn có càng nhiều, càng nhiều những vết tích tươi đẹp.

Như là nuôi nhốt, ký hiệu của sự độc chiếm.

Nhiễm toàn bộ hơi thở của mình lên từ sợi tóc tới ngón chân của người nọ.

Muốn biến người nọ thành của riêng mình.

Muốn cho người nọ bao nhiêu cũng không đủ.

——

Khi Lâm Dữ Hạc tỉnh ngủ, đã không biết là lúc nào nữa rồi.

Cậu loáng thoáng cảm giác hình như mình đã ngủ thật lâu, tựa như đều đã ngủ hết cả một buổi sáng. Nhưng một giấc này ngủ đến thực sự quá mãn nguyện rồi, cả người cậu đều ấm áp, giống như ngâm mình trong suối nước nóng vậy, thoải mái đến mức hoàn toàn không muốn mở mắt.

Mãi cho đến khi lý trí dần dần quay lại nói với cậu rằng không thể tiếp tục ngủ nữa, người hiếm khi dính giường – Lâm Dữ Hạc mới rốt cuộc mở mắt ra.

Tầm nhìn có hơi tối, không có mấy ánh sáng, Lâm Dữ Hạc nhúc nhích, muốn lật người sờ sờ điện thoại bên cạnh giường.

Nhưng cậu còn chưa thể nâng cánh tay lên thì đã bị nỗi đau nhức từ bên hông truyền tới đoạt lấy hô hấp.

"Hic. . ."

Lâm Dữ Hạc hít vào một ngụm khí lạnh, nửa người đều đau đến mức có chút tê dại.

Nhưng rất nhanh sau đó, cậu liền phát hiện ra nỗi đau nhức ấy không chỉ vẻn vẹn là vì sau eo, mà còn có vết thương giữa hai chân cậu.

Nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, cả người Lâm Dữ Hạc trực tiếp cứng lại rồi.

Cậu, và Lục tiên sinh. . .

Vẫn chưa thể lấy lại tinh thần từ ký ức không chịu nổi khi nhớ về ấy, sau eo Lâm Dữ Hạc bỗng nhiên ấm lên. Một bàn tay to lớn bao phủ lên phần eo cong xuống của cậu, truyền tới độ ấm cách một lớp áo mỏng, nhẹ nhàng chậm rãi giúp cậu xoa bóp bắp thịt mỏi nhừ.

Loại xoa bóp này dường như còn thoải mái hơn cả cảm giác như được ngủ trong suối nước nóng một chút, nhưng Lâm Dư Hạc đã tỉnh táo lại phát giác ra có điểm không đúng.

Ai?

Cậu vội vàng ngẩng đầu, lại đột nhiên đụng phải cái gì đó cứng cứng.

"Ưm. . . !"

Hạ thân bị động tác ảnh hưởng tới cũng bắt đầu đau nhức, Lâm Dữ Hạc đau đến nỗi vành mắt đều có chút ẩm ướt.

Sau đó ngay tại bên cạnh tai cậu, nghe thấy được giọng nói từ tính của người đàn ông.

"Cẩn thận."

Nơi đỉnh đầu bị đập tới được nhiệt độ ấm nóng bao phủ lấy, người đàn ông vươn tay bảo vệ cậu, để cho cậu có thể chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đến sau khi thấy rõ tình huống xung quanh, lúc này Lâm Dữ Hạc mới phản ứng lại được, nơi cậu đụng vào là cằm của Lục Nan.

"Ca ca? Em xin lỗi. . ."

Cậu hoảng loạn xin lỗi, nhưng chuyện khiến cho cậu quẫn bách nhất tuyệt không phải là chuyện này, mà là tình trạng trước mắt cậu—— cậu vậy mà lại chôn vùi cả người vào trong lòng Lục Nan, hai tay ôm lấy eo đối phương, giống hệt như đang ôm túi nước nóng, chặt chẽ không buông tay.

Đầu óc Lâm Dữ Hạc đều tê dại lại cả rồi.

Cho nên cái cậu ngâm lúc trước căn bản không phải là cái gì mà suối nước nóng, mà là Lục tiên sinh. . .

"Em xin lỗi. . ." Lâm Dữ Hạc chỉ có thể lặp lại lời xin lỗi yếu ớt vô lực, lời nói ra đều có hơi trúc trắc: "Bây, bây giờ là mấy giờ rồi ạ? Có phải là em đã ngủ quá giờ rồi?"

So với cậu, vẻ mặt Lục Nan lại rất bình tĩnh, anh bị coi thành người công cụ lâu như thế cũng không hề có chút phản ứng đặc biệt nào, chỉ thản nhiên nói: "Không sao, còn sớm."

Anh còn đưa ra lời nhắc nhở: "Tỉnh ngủ rồi thì liền dậy ăn chút gì đó đi."

Lâm Dữ Hạc hỏi: "Chúng ta phải ra ngoài sao ạ?"

Cậu còn nhớ rõ tối qua phí nhiều việc như vậy là vì cái gì: "Không phải là đã nói, hôm nay có thể phải gặp người của Lục gia. . ."

Lâm Dữ Hạc vừa nói, vừa cứng ngắc buông lỏng bàn tay đang ôm lấy người đàn ông ra. Cậu kiềm chế nỗi đau đớn dưới hạ thân, cố gắng lùi về phía sau một chút.

Thật ra đau cũng không phải thật sự đau bao nhiêu, chỉ là bộ vị ấy thực sự quá tư mật, cảm giác hổ thẹm còn hơn cảm giác đau đớn một chút.

Lục Nan rũ mắt nhìn thấy chàng trai nhỏ đang cẩn thận từng li từng tí một lùi ra khỏi lồng ngực anh.

Vừa mới tỉnh táo lại, em ấy liền nỗ lực lùi ra rồi.

Trong phòng rất ấm áp, nhưng vẫn là sẽ có gió lạnh thổi vào, khiến cho vòng tay trống rỗng lại càng thêm lạnh lẽo.

Nhìn Lâm Dữ Hạc bất chấp vết thương ở dưới thân mà vội vàng muốn đứng dậy, Lục Nan vẫn là vươn tay ấn cậu về lại.

"Tạm thời không cần, Lục gia đang bận."

"Tạm thời xảy ra chút việc, bọn họ đang xử lý, không rảnh tới đây."

Giọng điệu của Lục Nan rất bình tĩnh, vì để không để cho Lâm Dữ Hạc tự làm thương đến chính mình, tự thân anh đứng dậy xuống giường, kéo khoảng cách ra trước.

"Thời gian còn sớm, một lúc sau chúng ta ra ngoài sau."

Mặc dù không quay đầu lại, Lục Nan vẫn có thể cảm nhận được chàng trai nhỏ ở đằng sau rõ ràng thở nhẹ nhõm một cái.

Lâm Dữ Hạc kéo lại áo ngủ của mình: "Vâng."

Cậu thấy Lục tiên sinh rời khỏi phòng ngủ, không biết là đi làm gì. Nhân lúc này, cậu vội vội vàng vàng kiểm tra bản thân một chút, phát hiện trên người khắp các chỗ đều là dấu tay tươi đẹp và. . . dấu răng trong phút chốc không cách nào tan biến.

Ngay cả đầu ngón tay và cả mu bàn chân cũng đều có.

Trời ạ.

Lâm Dữ Hạc đỡ trán, cam chịu mà nghĩ.

Tối qua cậu đều đã làm ra những chuyện gì cơ chứ?

Lâm Dữ Hạc còn nhớ rõ chuyện chính cậu chủ động nói muốn giúp, nhưng điều này không thể đại biểu rằng cậu không để bụng, ngược lại, cậu càng cảm thấy hổ thẹn, hận không thể trực tiếp khoét đi hồi ức của một đêm này trong đầu.

Quá, quá. . .

Lâm Dữ Hạc thậm chí còn không nghĩ ra từ để hình dung.

Lúc này cậu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, chính là muốn kết thúc hết thảy những điều này sớm một chút, lật qua một trang này sớm hơn một chút.

Vì hiệp nghị này, cậu đã làm quá nhiều chuyện mà trước đây chưa từng tưởng tượng qua.

Lâm Dữ Hạc hít vào một hơi thật dài, trên người khắp nơi đều đang âm ỉ đau, nhưng một hơi này còn chưa hít xong thì đã bị nỗi đau đớn trên môi làm gián đoạn.

Lâm Dữ Hạc nhíu nhíu mày, giơ tay lên sờ sờ.

Trên đầu ngón tay dính một vệt máu.

Miệng cậu bị nứt ra lúc nào vậy?

Tuy rằng không muốn nhớ lại, nhưng vết thương trên khắp người Lâm Dữ Hạc đều vẫn còn ký ức, duy nhất chỉ có vết thương trên môi là không, cậu không hề nhớ ra vết thương này là có khi nào.

Lúc tối qua làm, ngay từ đầu Lục tiên sinh đã nói với cậu, không được cắn môi. Mấy lần Lâm Dữ Hạc vô thức muốn cắn đều bị Lục Nan nắm lấy cằm ngăn lại.

Thậm chí lúc sau người đàn ông còn vươn ngón tay ra, phối hợp với động tác dưới thân, cho Lâm Dữ Hạc một bài học sâu sắc. ( editor: xịt máu mũi )

Thế cho nên lúc sau Lâm Dữ Hạc thà cắn vào mu bàn tay của mình cũng không dám cắn môi mình nữa.

Vậy nên tối qua cậu nên là không làm nứt môi mới đúng.

Lâm Dữ Hạc còn đang nghi hoặc thì đã thấy Lục Nan đi tới.

"Đừng chạm tay vào."

Người đàn ông nhíu nhíu mày, đặt chiếc khay trong tay xuống đầu giường, cầm lấy một tuýp thuốc mỡ.

Lâm Dữ Hạc chủ động nhận lấy thuốc mỡ: "Em tự bôi là được rồi."

"Em nhớ rõ khi trước đã rất nhiều ngày miệng không bị khô nữa rồi, không biết vì sao hôm nay lại nứt ra." Cậu bóp thuốc mỡ ra bôi một chút, nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi: "Ca ca, giữa chừng em có tỉnh lại sao?"

"Em không nhớ nữa rồi?" Lục Nan nói.

Lâm Dữ Hạc ngẩn người, cho nên thật sự là cậu đã có tỉnh?

Nhưng cậu một chút ký ức về chuyện sau khi ngủ cũng không hề có.

Lâm Dữ Hạc chỉ có thể cắn răng hỏi: "Em không nhớ nữa rồi, giữa chừng có xảy ra chuyện gì rồi sao ạ?"

Cậu cẩn thận quan sát vẻ mặt của người đàn ông, nhưng vẻ mặt Lục Nan vẫn như thường, căn bản không nhìn ra đầu mối gì.

Giọng điệu Lục Nan cũng rất bình thản: "Không có gì, em dậy uống chút nước, nứt môi rồi."

Lâm Dữ Hạc nghe xong, nhưng trong lòng vẫn là có chút thấp thỏm.

Cậu biết bản thân khi bị bệnh sẽ rất ham ngủ, một khi đã thật sự ngủ say, thì chuyện gì cũng không biết gì nữa.

Cũng không biết tình huống tối qua có được tính là bị thương sinh bệnh hay không, nhưng hình như cậu quả thực đã ngủ rất lâu rồi.

Thật ra loại tình huống ôm chặt lấy đồ vật không chịu buông lỏng sau khi ngủ này, trước đây Lâm Dữ Hạc cũng đã từng trải qua. Lúc cậu còn rất nhỏ, luôn phải cùng phụ huynh mới ngủ được. Sau này người trong nhà rèn luyện năng lực độc lập cho cậu, để cậu ngủ một mình, dẫn đến hẳn một đoạn thời gian dài Lâm Dữ Hạc không thể ngủ ngon giấc.

Để giúp cậu, ông ngoại liền làm cho Lâm Dữ Hạc một cái gối ôm, có thể ôm khi ngủ, trên mặt còn có chữ "Hạc" do chính tay ông ngoại thêu lên.

Cái gối đó đã ở cùng với Lâm Dữ Hạc rất lâu, thẳng đến năm Lâm Dữ Hạc mười tám tuổi bị bệnh nặng một trận, sau này mới không hề nhìn thấy nó nữa.

Nhưng này cũng đều là chuyện khi còn bé, Lâm Dữ Hạc thực sự không ngờ tới, bản thân vậy mà lại sẽ ôm Lục tiên sinh ngủ sâu như vậy, thậm chí còn không có chút ấn tượng nào về tất cả những chuyện xảy ra giữa chừng.

Lâm Dữ Hạc cảm thấy như vậy không tốt lắm.

Cậu không biết bản thân tỉnh lại lúc giữa chừng đã làm ra những gì, cậu chỉ mơ hồ nhớ rằng tối qua lúc bản thân vừa ngủ thật sự rất khó chịu, rất lạnh, thế nhưng không biết tại vì sao, lúc sau lại trở nên ấm hơn nhiều, thoải mái đến mức khiến cho cậu hoàn toàn không muốn tỉnh lại.

Điều Lâm Dữ Hạc để ý không phải là cái khó chịu lúc ngủ vừa rồi, cái loại lạnh lẽo ấy cậu đã quen rồi, tuyệt không cảm thấy có hề gì. Tối qua cậu làm những chuyện kia với Lục tiên sinh, sẽ khó chịu cũng là điều bình thường.

Điều cậu thực sự để ý chính là sự thoải mái sau đó—— vừa nghĩ điều đó có thể là là do ôm Lục tiên sinh mới ấm lên, Lâm Dữ Hạc cũng có chút bồn chồn không yên.

Cậu không muốn, cũng không nên làm như vậy.

Trẻ nhỏ vẫn còn cần học cách độc lập, người trưởng thành thì lại càng phải cai cái tâm lý quyến luyến ỷ lại không nên có này.

Hơn nữa hôm nay thấy hành trình của người Lục gia hình như cũng đã thay đổi, nói cách khác, những chuẩn bị tối hôm qua hẳn là không cần dùng.

Điều này đối với Lâm Dữ Hạc mà nói mặc dù là chuyện tốt, nhưng đồng thời cậu cũng không rõ rằng sau này còn có cần phải làm những nhiệm vụ này hay không.

Lâm Dữ Hạc nhìn Lục Nan bưng bát cháo ngồi bên cạnh giường, do dự một chút, vẫn là nói.

"Ca ca, nếu như hôm nay không đi gặp người của Lục gia", thuốc mỡ trên môi rất đắng, Lâm Dữ Hạc kiềm chế không mím môi lại: "Loại nhiệm vụ tối qua đó. . . Sau này trước khi gặp bọn họ, còn phải làm tiếp nữa sao ạ?"

Động tác khuấy nhẹ cháo trắng để tản nhiệt của Lục Nan dừng lại, giương mắt nhìn cậu.

Ánh mắt của Lục Nan vừa hướng qua rất có cảm giác áp bức, Lâm Dữ Hạc không khỏi có chút lạnh cả gáy.

Nhưng lời đã ra khỏi miệng, cậu cũng chỉ có thể tiếp tục.

"Em là muốn hỏi một chút, hiệp nghị của chúng ta khi nào thì kết thúc ạ."

Giọng của Lâm Dữ Hạc có chút khẩn trương.

"Chúng ta là sau khi hiệp nghị kết thúc sẽ ly hôn, đúng chứ?"

Hai chữ "ly hôn" vừa ra ngoài, vẻ mặt Lục Nan vẫn luôn không hề có chút dao động nào, rốt cuộc cũng mặt không biểu tình bẻ cong chiếc thìa trong tay.

_______________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hạc - xuống giường liền trở mặt không nhận ca.

Editor: sorry các bạn nha, đã tuần không gặp he, sáng nay mình vừa thi xong nên tuần sau sẽ bù đắp cho mn nhé!

Truyện Chữ Hay