Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Dữ Hạc trước đó đã chứng kiến qua MC của tiệc đính hôn kiên trì nói bậy, lại không ngờ rằng nhanh như vậy đã tới lượt mình gặp cảnh này. Cậu giải thích bừa một lần, thật vất vả mới giấu được Thẩm Hồi Khê.
May là Thẩm Hồi Khê cũng không phải là người lắm mồm, giúp Lâm Dữ Hạc lấy được vé vào cổng xong liền rời khỏi chỗ cậu.
Sau khi Thẩm Hồi Khê rời đi, Lâm Dữ Hạc tiếp tục phát sầu với cái điện thoại. Cậu nghĩ tới lúc nãy khi còn ở trên đường, Lục tiên sinh còn hỏi cậu chuyện kết bạn, lúc đó Lâm Dữ Hạc còn thấy kỳ quái, tại sao trọng điểm chú ý của Lục tiên sinh lại rơi vào chuyện này.
Mãi cho tới giờ, cậu mới biết được nguyên nhân chân chính.
Vừa nghĩ tới ở trong mắt Lục Nan mình ngay cả Phương Tử Thư cũng đã kết bạn rồi mà riêng chỉ có anh mình lại không chấp nhận kết bạn, tâm thái Lâm Dữ Hạc liền không kìm được mà sụp đổ.
Cậu thực sự không cố ý... Bây giờ giải thích còn kịp không?
Cầm điện thoại bối rối hồi lâu, Lâm Dữ Hạc cuối cùng vẫn là không thể không chọn chấp nhận lời mời kết bạn.
Cậu hời hợt chạm nhẹ vào màn hình, chạm vào xong liền thu tay về, quả thực như là sợ bị cắn vậy.
Thế nhưng trước sau cũng chạy không thoát khỏi chuyện phải đối mặt, Lâm Dữ Hạc hít sâu một hơi, cầm điện thoại di động lên chuẩn bị xin lỗi Lục tiên sinh trước.
Trên màn hình đã chuyển sang cửa sổ trò chuyện, Lâm Dữ Hạc đang cân nhắc chọn lọc từ ngữ, cậu vừa mới gõ được hai chữ lại đột nhiên phát hiện trạng thái của đối phương đã chuyển thành "Đang nhập" .
Lâm Dữ Hạc: "..."
Lục tiên sinh không phải đang bận làm việc sao?
Cậu còn đang không hiểu sao sinh ra loại cảm giác làm việc sai trái bị gia trưởng bắt tại trận thì tin nhắn ở đầu biên kia đã gửi tới rồi.
(Về tới ký túc xá rồi sao?)
(Vâng.) Lâm Dữ Hạc trả lời anh, ( Xin lỗi Lục tiên sinh, lúc trước em không để ý lời mời kết bạn, em vừa mới nhìn thấy.)
Bên kia trầm mặc một hồi, không trả lời, chỉ gửi tới một bức ảnh.
Đó là ảnh chụp màn hình, chụp lại ba chữ "Lục tiên sinh" trong tin nhắn Lâm Dữ Hạc vừa gửi tới.
Lâm Dữ Hạc ngẩn người.
Cậu hiểu ý của đối phương, cũng không phải là không nhớ được tiếng xưng hô "Ca ca" này—— trí nhớ của Lâm Dữ Hạc vẫn luôn tốt, cho dù là không tốt, đã được sửa lại nhiều lần như vậy rồi cậu muốn không nhớ cũng không được.
Cậu chỉ là không rõ lắm loại phối hợp này nên sử dụng trong những trường hợp nào.
Trò chuyện riêng tư trên wechat cũng tính sao?
Không đợi Lâm Dữ Hạc trả lời, bên kia lại gửi tới một tin nhắn.
(Lục Nan: Loại chuyện nhỏ này, không cần phải xin lỗi.)
(Lục Nan: Không cần quá cậu nệ.)
Lâm Dữ Hạc sờ sờ chóp mũi.
Lục tiên sinh thật là một người tốt. Cậu lại cảm khái một lần, nghĩ nghĩ, đáp lại một câu.
(Vâng, ca ca)
Bên kia im lặng, hồi lâu cũng không có trả lời lại.
Lâm Dữ Hạc vẫn luôn không hề biết chính xác hai tiếng "ca ca" cậu gọi ra có bao nhiêu uy lực, bởi vậy cậu cũng không để tâm tới sự trầm mặc của đối phương, chỉ cho rằng Lục Nan đang bận.
Quay đầu lại trả lời vài tiếng lời hỏi thăm về thành tích của các bạn cùng phòng, Lâm Dữ Hạc thấy đối phương vẫn không có tin nhắn mới, liền gửi tới một tin.
( Em đi đánh răng trước đây, ca ca làm việc cố lên.)
Còn gửi kèm theo một cái meme "vất vả rồi"
Gửi xong, cậu đứng dậy chuẩn bị vào nhà vệ sinh thì điện thoại di động bỗng nhiên hơi rung lên.
(Lục Nan: Em nghỉ ngơi sớm đi.)
Lâm Dữ Hạc đáp lại: (Vâng, ca ca cũng vậy)
(Lục Nan: ngủ ngon, mơ đẹp.)
Lâm Dữ Hạc phát hiện, Lục tiên sinh là loại người rất hiếm thấy, mỗi tin nhắn wechat đều sẽ có dấu câu. Dấu câu anh dùng tương đối hoàn chỉnh, lúc gửi tin nhắn sẽ có vẻ có chút nghiêm túc.
Nhưng thời điểm loại nghiêm túc này phối hợp với câu chúc ngủ ngon và mơ đẹp lại không hề đột ngột chút nào.
Ngược lại khiến người khác sinh ra một loại cảm giác an tâm ấm áp.
Có thể quả nhiên là có loại chuyện "nói linh", đêm đó, Lâm Dữ Hạc đích xác ngủ rất ngon.
Còn mơ tới mẹ cậu.
Những ngày kế tiếp, Lâm Dữ Hạc vẫn như trước theo lẽ thường đi học. Sau khi đính hôn xong, cuộc sống của cậu kỳ thực cũng không phát sinh ra thay đổi gì quá lớn.
Ngày kết hôn đã định xuống rồi, là vào tháng sau, cách hiện tại còn chút thời gian. Chân chính gần ngay trước mắt là kế hoạch tuyên truyền hôn sự.
Những tuyên truyền này chủ yếu có hai tác dụng. Một mặt Lục gia vẫn còn ôm mộng tưởng về việc chọn đối tượng thành hôn của Lục Nan, chỉ khi Lâm Dữ Hạc thật sự là người Lục Nan yêu, mới có khả năng gạt bỏ ý niệm trong đầu của họ. Mặt khác, làm chủ tịch mới nhậm chức, Lục Nan cũng cần một ít tuyên truyền khéo léo, trung hoà với hình tượng cá nhân vô cùng lạnh lùng cứng rắn của anh.
Ngoại trừ hai điều này ra, Ngô Hân còn phân tích cho Lâm Dữ Hạc rất nhiều tác dụng khác. Lâm Dữ Hạc kỳ thực nào có nghe được mấy, chỉ nhớ rằng kế hoạch tuyên truyền rất nhanh sẽ bắt đầu.
Nhưng chuyện khiến cậu có chút bất ngờ là tiệc đính hôn đã qua vài ngày rồi nhưng tuyên truyền đã nói trước đó lại chưa hề có động tĩnh gì.
Trọng điểm quan tâm của giới truyền thông Yến Thành vẫn đang tập trung trên công việc kinh doanh của tập đoàn Thái Bình, mà những tin tức có liên quan tới cá nhân Lục Nan lại rất ít.
Thật ra Hương Giang có mấy tờ báo có đăng về việc đính hôn của trưởng tôn Lục gia nhưng đều không có nội dung gì thực chất, chỉ là bắt gió bắt bóng, suy đoán chiếm đa số.
bắt gió bắt bóng: lời nói vu vơ hoặc việc làm dựa vào những căn cứ tưởng đúng mà thực ra là sai. (vu vơ, không căn cứ)
Những tin tức đích thực có liên quan tới Lâm Dữ Hạc thì lại càng ít, vừa nhìn liền thấy có khác biệt rất lớn so với cố ý thả tin thức ra để tuyên truyền.
Lâm Dữ Hạc không khỏi nghĩ có chút kỳ quái, trước đó không phải đã chụp tới nhiều tư liệu sống ân ái có thể phát ra ngoài rồi sao? Cho dù là ở trong điện thoại, hay tâm ý thể hiện trên các hóa đơn được cố tình chi tiêu, sao bây giờ lại vẫn chưa thả ra ngoài?
Có điều Lâm Dữ Hạc kỳ quái lại kỳ quái nhưng cũng không bận tâm nhiều. Dù sao cậu cũng chỉ là phối hợp nghe lời, vừa sáng liền tùy ý nghe lời hoàn thành công tác chuẩn bị.
Cậu không quan tâm việc này, nhưng lại có người tương đối coi trọng.
Sau khi đính hôn xong, Ngô Hân cũng không hề rảnh rỗi, bà một mực chủ động câu thông với đoàn đội của Lục Nan, vẫn còn bận rộn liên hệ với các quan hệ ở Hương Giang, thu tập các loại tư liệu của Lục gia.
Sau khi tư liệu của Lục gia đã sắp xếp chỉnh lý ổn thỏa rồi bà ta lại đặc biệt gọi Lâm Dữ Hạc về nhà.
Trước khi đính hôn Lâm Dữ Hạc đã vài lần nghe Ngô Hân diễn thuyết giảng dạy, cho nên thời điểm Ngô Hân lại gọi cậu tới thật ra cậu cũng không phải rất muốn đi.
Nhưng suy cho cùng kết hôn không giống như đính hôn, tràng diện càng thêm long trọng, còn phải đi Hương Giang tổ chức hôn lễ. Đến lúc đó người của Lục gia cũng sẽ có mặt, cho nên ở trong điện thoại Ngô Hân đem từng lời nói ra chắc như đinh đóng cột:
"Cậu nhất thiết phải về đây một lần, nhất định phải hiểu rõ ràng toàn bộ tư liệu của Lục gia."
Lâm Dữ Hạc bị thúc giục qua qua lại lại, rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là đi một chuyến.
Căn cơ của Lâm gia và Ngô gia cũng không đặt ở Yến Thành, Ngô Hân và Lâm ba vốn dĩ cũng không ở lại Yến Thành. Nhưng vì tràng hôn sự này, bọn họ cố ý tới đây, trong khoảng thời gian này vẫn ở tạm Yến Thành.
Lâm ba cũng không có căn nhà nào ở Yến Thành, lần này Lâm Dữ Hạc tới cũng là căn nhà Ngô gia thuê. Trước giờ cậu chư từng tới đây, lúc tới đều phải tra map trên điện thoại mà đi. Sau khi vào cửa, trang trí trong nhà đối với cậu càng trở nên lạ mắt, triệt để trở thành một nơi xa lạ.
Ngô Hân đang ở trong thư phòng thu thập tư liệu, người mở cửa cho Lâm Dữ Hạc là dì bảo mẫu. Bảo mẫu mời cậu ngồi trên ghế sofa, còn rót cho cậu một cốc nước.
Lâm Dữ Hạc nói một tiếng cám ơn, tùy ý nhìn chung quanh một vòng.
Yến Thành tấc đất tấc vàng, căn nhà này nhìn qua ước tính tối thiểu cũng phải m , cũng coi như là một căn nhà lớn.
Tuy nói chỉ là ở tạm, nhưng căn nhà này đã sớm trang trí ổn thỏa rồi, trang hoàng còn tương đối chú ý kỳ công. Nơi này lấy ánh sáng tốt, không gian cũng đủ, phòng khách ở trung tâm còn hai phòng ngủ ở hai bên, đi vài bước là tới thư phòng, bên cạnh còn có cả phòng tập vũ đạo của Ngô Hiểu Hàm, nhìn qua vừa ấm áo vừa rộng rãi.
Duy chỉ có không có chỗ cho Lâm Dữ Hạc.
Ngô Hân từ trong thư phòng đi ra, lúc đi ngang qua cửa phòng, vừa lúc nghe thấy động tĩnh mở chìa khóa ở ngoài cửa.
Bà ta đi tới, trực tiếp mở cửa ra.
Tiếng mở cửa không nhỏ, Lâm Dữ Hạc cũng nghe thấy được, cậu ngẩng đầu nhìn sang lại vừa lúc nhìn thấy Lâm ba vừa đi vào.
Lâm ba đang cười nói chuyện với Ngô Hân: "Anh vừa lấy chìa khóa ra cửa liền mở rồi. Sao hôm nay tan làm sớm vậy?"
Ông ta không hề nhìn tới Lâm Dữ Hạc đang ngồi trên sofa, nói lại nói, còn nghiêng người sang, thân mật thơm má Ngô Hân một cái.
Lâm Dữ Hạc trầm mặc nhìn chăm chú vào bọn họ.
Động tác này Lâm Dữ Hạc đã từng quen thuộc không gì sánh được—— trước đây thật lâu, ba mỗi ngày về đến nhà đều sẽ cười thơm nhẹ lên má mẹ. Động tác vô cùng thân mật, vẻ mặt ôn nhu.
So với động tác cùng vẻ mặt hôn Ngô Hân của ông ta bây giờ giống nhau như đúc.
Lâm Dữ Hạc sớm đã biết.
Hóa ra tình yêu cũng có thể sao chép một phần y hệt cho một người khác, phân lượng không hề khác biệt.
Hóa ra tình yêu nếu như không thể kéo dài, đổi một người khác liền có thể tiếp tục.
Ngô Hân giúp Lâm ba cởi áo khoác treo lên, Lâm ba thay dép xong đi vào mới nhìn thấy Lâm Dữ Hạc trong phòng khách.
"Tiểu Hạc về rồi hả?" Lâm ba thấy cậu thì thật cao hứng, "Con ăn cơm chưa? Ba làm cơm cho con nhé?"
Lâm Dữ Hạc cười cười, nói: "Ba, con ăn rồi."
"Ăn rồi? Sao lại ăn sớm vậy?" Lâm ba có chút mất mát, lại không muốn buông tha, "Hay là ăn thêm chút nữa, coi như ăn khuya?"
"Ai, sao không nói sớm với ba một tiếng con sẽ tới, ba cũng đã lâu không xuống bếp rồi, con tới đây đúng lúc ba định làm bữa tối, chúng ta cùng nhau ăn."
Ngô Hân không nấu cơm, bình thường đều là bảo mẫu nấu, thỉnh thoảng Lâm ba cũng sẽ xuống bếp.
Lâm Dữ Hạc lắc đầu, nói: "Con đã ăn no rồi, ba, để lần sau vậy."
"Được, ăn no rồi thì đừng ăn thêm nữa, không tốt cho dạ dày, để lần sau vậy." Lâm ba có chút tiếc nuối, suy nghĩ một chút, lại nói, "Hay là cuối tuần này đi? Cả nhà ta vừa hay đều rảnh."
Lâm Dữ Hạc không nói đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói: "Nếu như là cuối tuần, để con chờ xem giáo viên có sắp xếp gì không, nếu không có việc gì con sẽ tới."
"Ai, được." Lâm phụ cười nói, "Ba đợi làm cho con một bữa thật lớn."
Lúc bọn họ nói chuyện, Ngô Hân đã chỉnh lý xong tư liệu, đặt ở bàn trà trước mặt Lâm Dữ Hạc.
Chờ hai người trò chuyện xong, bà liền nói với Lâm Dữ Hạc: "Được rồi, chúng ta nói chuyện của Lục gia một chút."
"Tháng sau sẽ kết hôn rồi, đến lúc đó ở Hương Giang người tham dự nhiều hơn so với lúc đính hôn rất nhiều, người của Lục gia cũng sẽ tham dự. Cậu phải nhớ tư liệu của bọn họ, nhất định không thể xảy ra sai lầm."
Điều đầu tiên bà ta nhấn mạnh vẫn là quy củ.
"Lục gia cực kỳ coi trọng quy củ, bọn họ là hào môn thế gia, chú ý nhất là cái này."
Lâm Dữ Hạc trong khoảng thời gian này về cơ bản cũng đã hiểu một ít, những hào môn Hương Giang này thực ra tương đối phong kiến trong xã hội hiện đại, vẫn còn có số lượng lớn phương tiện truyền thông luôn không ngừng chụp lén, đưa tin. Rất nhiều bí mật bị phơi bày ra ánh sáng đều không hề có điểm mấu chốt, khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Thời điểm truyền tới đại lục bên này, phần lớn mọi người đều không thể lý giải, cảm giác quả thực như đang xem vở kịch tranh đấu của đại gia tộc thế kỷ trước vậy.
Lâm Dữ Hạc khi trước đối với bát quái không hề có hứng thú, bây giờ đối với cuộc sống của một hào môn như ở một thế giới khác này càng không có hứng thú, cậu chỉ hy vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, ly hôn sớm một chút, chờ qua một thời gian dài, phong tố đều đi qua rồi, cậu cũng có thể nhanh chóng trở về với cuộc sống bình thường của mình.
Bát quái: từ ngữ mạng chỉ hành động hóng chuyện, bàn tám chuyện linh tinh, tin tức tầm phào.
Nói xong những quy củ phức tạp này, Ngô Hân lại bắt đầu giới thiệu tới người của Lục gia.
Gia cảnh Ngô gia mạnh hơn nhiều so với Lâm gia, trước kia còn có vinh hạnh được tiếp xúc qua với Lục gia một lần. Ngô Hân lần này lại sai người tìm quan hệ của Hương Giang, tổng hợp về một phần tư liệu tương đối tỉ mỉ về Ngô gia, toàn bộ bày ra trước mặt Lâm Dữ Hạc.
Gia chủ Lục gia Lục Quảng Trạch lập nghiệp bằng bất động sản, tổng cộng có năm người vợ, bốn người con, ba đứa cháu trai và một đứa cháu gái."
Trong những người này, ngoại trừ Lục Nan còn lại Lâm Dữ Hạc đều không quen biết, từng người đều cần phải bắt đầu ghi nhớ từ cái tên.
Đúng lúc Ngô Hân đang giới thiệu, cửa phòng lại được mở ra.
Đi vào là Ngô Hiểu Hàm, cô mặc một thân áo da, đi một đôi giày bốt Martin, mặt trang điểm tone khói đậm, không biết là vừa đi chơi ở đâu về.
Cô nàng trực tiếp đi tới, vứt túi xách lên ghế sofa. Nghe thấy Ngô Hân giảng giải cho Lâm Dữ Hạc, bật cười một tiếng.
"Ngay cả Lục gia có mấy người cũng phải dạy, sao anh cái gì cũng không biết vậy?"
Ngô Hiểu Hàm đối với Lâm Dữ Hạc chỉ có hai thái độ, hoặc là làm như không thấy hoặc là chế giễu trào phúng. Nhưng Lâm Dữ Hạc lúc nói chuyện với Ngô Hiểu Hàm giọng nói vẫn rất bình tĩnh.
Cậu nói: "Anh chưa từng nghĩ qua sẽ tiến vào Lục gia, cho nên không biết những cái này."
Lâm ba bên cạnh ra đón Ngô Hiểu Hàm nghe thấy, nhịn không được nhíu mày.
Cuộc đối thoại của hai người vô tình chọc vào nỗi đau của ông ta. Vốn dĩ Lâm Dữ Hạc quả thực không cần phải biết những điều này, cậu nên có cuộc sống của riêng mình chứ không phải bị bán cho Lục Nan.
Lâm ba hiếm thấy nghiêm mặt với Ngô Hiểu Hàm: "Tiểu Hàm, sao lại nói với anh như vậy?"
Ông ta bình thường tính tình rất tốt, lại thương con, cơ bản chưa từng tức giận, câu này đã coi như là lời nói nặng rồi.
Ngô Hiểu Hàm liếc mắt: "Hứ."
Thái độ rất là không khách khí.
Ngô Hân nhưng lại rất hài lòng với câu trả lời của Lâm Dữ Hạc, cảm thấy cậu không có tham vọng không có tính uy hiếp, tương đối dễ bắt nạt.
Bà ta nói với Ngô Hiểu Hàm: "Được rồi, mẹ bên này vẫn còn chính sự, về phòng của con đi."
Ngô Hiểu Hàm lấy túi xách của mình, đi vào phòng.
Ngô Hân quát vào lưng cô một tiếng: "Đem cái mặt kia của con rửa sạch sẽ cho mẹ!"
Đáp lại bà ta là tiếng đóng sập cửa "rầm" một cái.
Sau khi Ngô Hiểu Hàm rời đi, Ngô Hân tiếp tục giảng cho Lâm Dữ Hạc chuyện của Lục gia, bà ta đã chỉnh lý lại một phần sơ đồ quan hệ của người Lục gia, khiến Lâm Dữ Hạc phải ghi nhớ thân phận, tính tình, sở thích của từng người một.
Ngoài ra, bà lại ôn lại cho cậu vài lần những quy củ quan trọng, các loại lễ nghi phiền phức, cường điệu đi cường điệu lại.
Thật vất vả mới nói xong những cái này, cũng đã hơn mười giờ tối rồi.
Lâm Dữ Hạc cầm áo khoác chuẩn bị về, vừa lúc gặp được Lâm ba ra khỏi phòng.
"Nói xong rồi?" Ông ta nói, "Muộn thế này rồi, Tiểu Hạc ở lại đi."
Lâm Dữ Hạc mặc áo khoác vào: "Không cần đâu ba, sáng mai con còn phải đi học."
Lâm ba đành phải thôi, ông cũng quay người định đổi áo khoác: "Vậy con chờ một chút, ba lái xe đưa con về."
Ngô Hân gọi ông một tiếng: "Không phải anh nói tối nay sẽ giúp em massage sao? Vừa mới ngồi suốt hai tiếng, bả vai em đều cứng lại rồi."
Lâm Dữ Hạc nói: "Không sao đâu ba, ba cứ làm việc của ba đi, tự con về là được, vừa hay tàu điện ngầm giờ này còn chuyến."
Lâm phụ cước bộ dừng lại, ông do dự một chút, vẫn chưa quyết định xong Lâm Dữ Hạc đã mặc xong áo khoác liền ra ngoài cửa rồi.
Cuối thu đầu đông, gió buổi tối rất lạnh. Mùa đông Yến Thành gió đông lạnh như dao cắt thổi qua làn da trần trụi của cậu. Bức ra một nỗi đau thấu xương tủy.
Cổng trường cách trạm tàu điện ngầm còn một đoạn đường, chờ tới khi trở lại ký túc xá Lâm Dữ Hạc đã bị đông cứng lại rồi.
Cậu đeo khẩu trang, nhưng vẫn không thể ngăn cản gió lạnh, mũi và cổ họng đều bị kích thích đến khó chịu, lồng ngực cũng trở nên ngột ngạt.
Nhưng chờ sau khi về tới ký túc xá, Lâm Dữ Hạc lại cũng không nán lại trong căn phòng có máy sưởi mà là một mình lên tầng thượng của tầng cao nhất.
So với căn phòng khép kín, vẫn là chỗ cao càng khiến cậu có thể thư giãn hơn một chút.
Đứng ở bên cạnh sân thượng nhìn xuống dưới, phạm vi nhìn trống trải, vạn vật yên lặng. Đèn đường trong trường xếp thành một hàng sáng loáng, lại không thể làm tan đi bóng đêm đen như mực này, như là bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóng đêm nuốt chửng.
Nhìn một lúc lâu, tâm trạng Lâm Dữ Hạc mới dần dần trở nên bình tĩnh hơn chút.
Cậu cách khẩu trang chậm rãi hít một hơi, trong thoáng chốc lại nhớ tới tình cảnh lần trước mình lên sân thượng.
Lần đó là đêm trước ngày đính hôn, cậu trở về từ chỗ mẹ kế, tâm tình không tốt lắm, lúc từ tầng thượng nhìn xuống phía dưới, liền nhận được cuộc gọi của Lục tiên sinh.
Lâm Dữ Hạc đang hồi tưởng, điện thoại di động trong túi lại đột nhiên thực sự rung lên.
Động tác cậu dừng lại một chút, lấy điện thoại di động ra nhìn lướt qua màn hình.
Màn hình biểu thị, thế mà lại thật sự là "Ca ca" .
Vậy mà lại trùng hợp đến mức này.
Hai lần đều là gọi tới lúc tâm trạng cậu không tốt.
Lâm Dữ Hạc nhận điện thoại: "Alo?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến, áp đảo tiếng gió thổi gào thét xung quanh.
"Đang làm gì thế?" Lục Nan hỏi, "Tin nhắn mới gửi cho em mãi không thấy trả lời. Đã trễ thế này, còn đang phải làm bài tập sao?"
"Không có, em mới từ nhà về." Lâm Dữ Hạc nói, "Vừa nãy có lẽ là đang trên đường, không chú ý tin nhắn."
Mấy ngày này hai người thường thường sẽ trò chuyện vài câu trên wechat, Lâm Dữ Hạc ngay từ đầu còn có chút ngạc nhiên, sau lại dần dần thành thói quen, cũng xem tán gẫu như nội dung mình cần phối hợp, không suy nghĩ nhiều.
Lục Nan hỏi: "Em về nhà có việc gì sao?"
Lâm Dữ Hạc vuốt vuốt cái mũi đã lạnh cứng lại, nói: "Dì đã chuẩn bị cho em một ít tư liệu của Lục gia, bảo em nhớ kỹ các vị trưởng bối, học một chút quy củ của Lục gia."
Bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, mới truyền đến giọng nói trầm thấp bình tĩnh của Lục Nan: "Không cần học."
"Dạ?"
Lâm Dữ Hạc ngẩn người.
Lục gia không phải có rất nhiều quy củ sao? Vừa nãy mẹ kế nói rất nhiều, ngay cả chân nào bước vào trước để thể hiện sự tôn trọng...
"Không cần học những quy củ ấy."
Lục Nan lặp lại một lần nữa.
Âm sắc anh rất lạnh, gió rét đêm đông ở đây lại như sắt thép cứng rắn lạnh lẽo, dựng lên thành một nơi che chở, chắn gió che mưa.
"Không cần quan tâm người khác nói thế nào."
Lời nói bình tĩnh mà chắc chắn, từng chữ từng chữ nặng nề rơi vào trong tai Lâm Dữ Hạc.
"Em chỉ cần nghe lời của một mình tôi."
________________________________
Ca ca rất muốn hôn nhẹ chóp mũi lành lạnh, cái tai lành lạnh của Ninh Ninh.
Liên quan đến mẹ kế mấy chương nữa sẽ giải quyết, vui vui vẻ vẻ kết hôn.
—————
Giày bốt Martin