Một loạt fan gào khóc đòi ăn trong ứng dụng livestream cuối cùng cũng đợi được Từ Vấn mở phát sóng trực tiếp.
Chàng trai trong camera nở nụ cười tươi rói trông rất hạnh phúc, thậm chí khi nhìn thấy Anti fan cũng không hề cấm ngôn hay chửi lại mà chỉ cười và nói: "Ừm, đúng vậy, tôi gà như vậy mà các bạn vẫn đến phòng livestream của tôi, quá thiệt thòi rồi. "
"Anti fan thích streamer như thế nào? Không đi tìm streamer các bạn thích, vậy tôi giúp các bạn tìm nhé?"
"Có chuyện gì vui sao? À, quả thật có một chuyện vui."
"Không phải là tăng lượng fan, mà là có người yêu." Cậu thản nhiên nói ra chuyện này khiến fan há hốc mồm. Tay lướt qua trước máy ảnh, chiếc nhẫn trên ngón trỏ bị fan chụp được.
"Nhẫn! Trước đây không có nha, có vẻ như thực sự có chủ rồi, hu hu hu."
"!! Tôi muốn xem người đó trông như thế nào."
"Người có thể ở bên Cơm[1] nhất định phải là mỹ nữ!"
[1] Biệt danh fan đặt cho Văn Từ.
"..."
"Muốn xem mặt sao? Không nên xem thì hơn," Văn Từ thay đổi tư thế ngồi, lười biếng nói, "Để một mình tôi khóc lóc vì sắc đẹp của vị ấy là đủ rồi."
Trên màn hình đầy người giận dữ mắng chửi vì cậu ăn một mình khiến Văn Từ bật cười.
Còn có fan CP của CI và cậu ở đó khóc cho CI.
Văn Từ chống cằm, nhìn màn hình cười như không cười nói: "Tôi và anh ta cũng không phải là không có khả năng."
Không ai biết câu này của cậu là đang trả lời ai, mười ngàn người trong phòng livestream đều tò mò không biết người yêu của cậu trông như thế nào.
"Nhớ uống nước, anh ra ngoài một lát." Ngay khi các fan đang đưa ra các loại suy đoán khác nhau, một bóng người xuất hiện trong phòng livestream.
Không nhìn thấy đầu, chỉ nhìn thấy có một bàn tay thon dài lướt qua camera, tiếp theo là âm thanh của một chiếc cốc được đặt trên bàn.
Giọng nói trầm ấm từ tính khiến khán phòng livestream sôi trào, "A A A, giọng nói này? Người yêu của chủ phòng là nam?"
"Sốc! Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy giọng nói của người đứng sau chủ phòng rất giống với giọng của Người Đàn Ông Đau Lòng Đừng Khóc nhỉ?"
"Chỉ cần nghe giọng nói thôi là biết chắc chắn rất đẹp trai. Hu Hu Hu, tôi muốn nhìn thấy mặt của anh ấy."
"Canxi oxit! Bàn tay đó đẹp quá!!"
"Canxi oxit nghĩa là gì? Tôi lại lạc hậu rồi?"
"Không biết canxi oxit nghĩa là gì, tra Baidu một cái là biết."
"Cơm với người yêu của cậu cùng lên hình một chút đi. Tôi thực sự muốn xem QAQ."
"Anh ấy..." Văn Từ vừa muốn lên tiếng, đột nhiên có một bàn tay chạm vào mặt cậu, để cậu hơi quay mặt lại.
Văn Từ hiểu ra gì đó lập tức lấy tay che camera.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán cậu, sau đó Trì Quan Yếm cầm áo khoác rời đi.
Khi Văn Từ xuất hiện lần nữa trên màn hình, khuôn mặt đã đỏ bừng.Cậu điều chỉnh vị trí của máy quay, ngồi thẳng dậy quan sát màn hình.
Fan trong phòng livestream vì camera bị che nên không nhìn thấy gì bắt đầu đoán già đoán non, khi nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt của Văn Từ thì hét lên.
"A a a a, các người vừa rồi làm chuyện gì đó hả!"
"Hôn trộm sao?"
"Phát đường kìa, ngọt muốn sâu răng luôn."
"Đừng coi chúng tôi là người ngoài, hãy ngọt chết tôi đi, ngay bây giờ luôn."
"..."
Văn Từ giơ tay, vuốt lại tóc mái ngổn ngang, tự nhủ: "Phải đi cắt tóc mái thôi."
Sau khi xem xong màn hình, cậu hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, người vừa mang nước cho tôi là người yêu của tôi."
"Anh ấy đã đi rồi, có cơ hội sẽ được gặp."
"Tại sao lại thích nam? Thích chính là thích, không phân biệt giới tính." Văn Từ mỉm cười, đăng nhập vào trò chơi, thấy có người nói giọng của Trì Quan Yếm rất giống CI, liền dừng lại, "Có thể họ là cùng một người, đợi anh ấy về tôi sẽ hỏi anh ấy có phải là đang chơi game với tôi hay không. "
Dấu chấm than trực tiếp chiếm một vùng rộng lớn trên màn hình.
Ngay khi Văn Từ bắt đầu trò chơi, chuông điện thoại vang lên, cậu tưởng là có điện thoại nên cầm lên xem xét, mới nhận ra đó là lời nhắc mà cậu đã cài lúc trước vì sợ bận quên mất.
Ngày mốt là sinh nhật mẹ Văn.
Văn Từ nheo mắt lại, tắt lời nhắc rồi bắt đầu nhảy dù lục soát nhà.
Cậu muốn nói với ba mẹ Văn rằng Văn Thanh có thể không phải là con ruột của bọn họ, nhưng loại chuyện này nếu được nói ra từ miệng của cậu, có thể sẽ bị coi là có ác ý cố tình nhắm vào Văn Thanh.
Văn Từ chơi tổ đội 4 người, sau khi thu nhỏ vòng đầu tiên, mic của số 3 đột nhiên bật lên, "Mấy anh trai có súng không? Em nhặt cả nửa ngày mà vẫn chưa nhặt được cây nào, nghèo quá đi, hic hic hic."
Văn Từ đang bắn tỉa với người ta, vừa mới hạ gục đối thủ, đã bị đồng đội của đối thủ đánh cho chảy máu.
Cậu vội vàng núp vào trong góc để xịt thuốc, giờ mới thấy trên màn hình đang điên cuồng bình luận về giọng nói gì đó.
"Cứu với, giọng nói này sắp ép tôi nghẹt thở rồi."
"Yêu nghiệt, hãy xem ta bắt cái giọng nói trong cổ họng ngươi ra hiện nguyên hình đây."
"Trong cổ họng số 3 bị kẹp đôi dép hả? Có cần tôi lấy nó ra giúp cô không?"
Vừa hay lúc này, số 3 chạy đến ngôi nhà Văn Từ đang đứng, trên tay cầm một khẩu súng, nói với Văn Từ một cách đáng thương: "Anh trai số 4, anh có thể cho em một cây súng không? em nhặt lâu như vậy mà chỉ nhặt được một khẩu súng lục, đáng thương lắm luôn. "
Văn Từ bị giọng nói bánh bèo dẹo dẹo của số 3 làm cho giật mình, cậu chưa bao giờ nghe thấy giọng nói như vậy, trong màn hình nhỏ phòng livestream lộ ra vẻ kinh ngạc thấy rõ.
Dáng vẻ chấn động khiến cho bình luận trên màn hình cười như điên.
"Chủ phòng có phải bị dẹo cho ngốc luôn rồi không? Hahaha."
"Cười chết mất, chị gái này dẹo mấy cái đã thành như vậy, lợi hại quá."
"Cứu với, đây là bánh bèo thành tinh à."
"Cho em đi mà, anh trai." Không thấy Văn Từ trả lời, số 3 lại mở miệng làm nũng. Lúc gọi anh trai không kiềm chế được trực tiếp lộ ra giọng nói hơi thô thiển, dọa cho cô ta tự mình tắt mic không nói chuyện nữa.
Văn Từ trừ một cây súng bắn tỉa, thì chỉ có một khẩu tiểu liên, cậu sợ số 3 cứ bám theo gọi mình là "anh trai" nên bỏ súng chạy thẳng ra ngoài, "Cho cô cho cô. Đừng đi theo tôi, đừng nói chuyện với tôi. "
Số 3 nhặt súng lên, điên cuồng chạy theo sau Văn Từ hét lớn: "Anh trai à, anh thật tốt bụng, cảm ơn anh. Anh trai đừng chạy, đừng bỏ mặc em, hic hic hic, người ta sợ lắm. "
Người nên sợ phải là cậu mới đúng. Văn Từ không dám dừng lại một chút, lái xe rời đi.
Số 3 cũng nhanh chóng chạy xe máy đuổi theo, "Này anh gì ơi, đợi em với... Anh ơi, anh đưa súng cho em vậy các đồng đội khác biết được sẽ không tức giận chứ? Họ sẽ không đánh anh vì anh không đưa súng cho họ đâu đúng không? Ah, thật đáng sợ mà. "
"Không giống em, em chỉ thấy đau lòng cho anh trai thôi ~"
Hai người đồng đội còn lại nghe vậy nắm chặt nắm tay: "..."
Văn Từ: "..."
Khóe miệng không tự chủ được co giật, suýt chút nữa không cầm được chuột rút, vội tắt tai nghe. Số 3 dường như nhận ra Văn Từ đã tắt tai nghe, nên chạy đến quấy rối các đồng đội khác.
Văn Từ thấy mic của hai đồng đội kia liên tục nhấp nháy, liền bật tai nghe lên lần nữa.
Số 1: "Cô có thể tắt tính năng thay đổi giọng nói của mình đi được không? Tôi thực sự sắp nôn ra rồi."
Số 2: "Đại ca, đại ca, đừng dẹo nữa. Tôi bị anh dẹo cho cầm không nổi súng luôn rồi. Số 4 lái xe tới đón tôi đi. Tôi muốn chạy quá rồi."
Số 3: "Ứ ừ... em không có mà, anh trai đúng là thích khẩu thị tâm phi, quỷ nghịch ngợm."
Giọng nói phát ra, một tiếng nôn khan vang lên.
Mọi người đều im lặng.
Tự mình dẹo đến nôn ra luôn, đúng là thần tiên.
Có người đi tới trước mặt, Văn Từ sợ bị ảnh hưởng không dám mở ống nghe nữa, cậu nhặt súng dưới đất lên rồi bắt đầu lên lầu hai đánh người.
Cậu cách đồng đội khá xa, đối diện có ba người đi tới, Văn Từ loại được một người, đánh gục một người, cuối cùng bị người còn lại chết.
Khi Văn Từ chết, số 3 cũng vừa chết xong.
Cậu không chọn xem trận đấu, nên trực tiếp rời khỏi, vốn dĩ muốn bắt đầu một ván mới, nhưng số 3 ván trước điên cuồng gửi lời mời, Văn Từ nhấn từ chối không lại, vì vậy cuối cùng nhấn lộn vào nút chấp nhận.
Người bên kia có vẻ sợ cậu bỏ chạy nên đã trực tiếp nhấn bắt đầu luôn.
"Anh trai thật là khó mời nha, em mời không biết bao nhiêu lần mới vô, ghét ghê." Vừa vào game, người có ID Điềm Điềm Ngoan Ngoãn Nhất lên tiếng.
"Anh trai, anh không nói chuyện là sợ người yêu ghen sao?"
"Anh trai, người yêu của anh thật đáng sợ. Nếu là em, em sẽ không ghen đâu. Ọe."
Dẹo đến cuối câu thực sự là không cầm được nữa, đành phải chịu thua, ho khan mấy tiếng, "Không dẹo thì không dẹo, chơi game bình thường thôi."
Giọng nam rõ ràng khiến Văn Từ giật mình, mở mic hỏi: "Anh là đàn ông à?"
"Đúng vậy, tôi không sử dụng thiết bị thay đổi giọng nói." Điềm Điềm Ngoan Ngoãn Nhất nói, "Tôi cố ý bóp cổ họng nói chuyện, giả giọng một chút. Nếu không phải đã hứa với bọn họ, tôi cũng không muốn giả giọng làm gì, làm tôi buồn nôn muốn chết. Giọng của cậu hay thật, nói thêm đi. "
Nghe cũng giống một streamer, chỉ cần không dẹo thì thế nào cũng được, Văn Từ từ bỏ ý định bỏ game.
Mỗi lần không đánh lại, Điềm Điềm Ngoan Ngoãn Nhất sẽ mở mic giả giọng xin tha, đợi đến khi đối phương buông tha mới đánh lén, làm đối phương tức đến mức mở mic ra chửi bới.
Văn Từ cảm thấy thích thú với chuỗi hành động này của anh ta.
Cuối cùng, dựa vào da mặt dày của Điềm Điềm Ngoan Ngoãn Nhất, hai người đã thành công ăn gà.
Khi trở lại phòng, Điềm Điềm Ngoan Ngoãn Nhất nói: "Người anh em, cậu cũng rất giỏi nha. Đội hai người chúng ta nhất định sẽ ăn gà liên tiếp cho coi. Cậu còn chơi nữa không?"
Tiếng mở cửa vang lên, Văn Từ vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Trì Quan Yếm đã trở về, liền từ chối, "Không chơi nữa, tôi off đây."
Sau khi nói xong, cậu rời khỏi game, nói với các fan trong phòng livestream rằng: "Tôi có việc bận rồi, off trước đây, tạm biệt mọi người."
"?? Chỉ mới online một tiếng đã off rồi à! Đừng mà!"
"Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, người yêu của chủ phòng đã về rồi?"
"Có phải chủ phòng định đi hẹn hò không? Bỏ rơi chúng tôi để đi hẹn hò không tốt lắm đâu? Hu hu hu."
Văn Từ nhìn thấy hai chữ "hẹn hò" liền híp mắt nói: "Đúng vậy, tôi tính đi hẹn hò. Hẹn gặp lại."
Cậu tắt livestream, đặt tai nghe xuống, nằm dài ra muốn ngồi trên sô pha xem TV, nhưng lại bị Trì Quan Yếm giữ lại.
"Không phải nói đi hẹn hò sao?" Người đàn ông cúi đầu nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười.
Văn Từ không ngờ anh nghe thấy câu đó, chớp chớp mắt, "Vậy thì... hẹn hò không?"
"Có." Trì Quan Yếm nhếch môi, nắm tay cậu bước ra ngoài.
"Đi đâu vậy?" Đi vào thang máy, Văn Từ liếc mắt nhìn thời gian, đã là ba giờ chiều.
Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của họ, nghĩ đến điều này, tim có chút không kiềm chế được đập loạn xạ.
Văn Từ nghiêng đầu nghĩ: "Đi xem phim đi?"
Trì Quan Yếm: "Được."
Thang máy xuống đến lầu một, cửa chậm rãi mở ra, Văn Từ lúc này mới ngẩng đầu nhìn, liền đụng phải Văn Thanh đang đứng ở ngoài cửa thang máy.
Văn Thanh ánh mắt rơi vào trên tay hai người, hắn nhíu mày, "Các người ở bên nhau rồi?"
Nụ cười trên mặt Văn Từ vẫn không thay đổi, cất giọng khen ngợi nói, "Liên quan gì đến cậu."
Văn Thanh sắc mặt rất xấu, hai mắt bị dáng vẻ thân mật của hai người thích đỏ lên, âm u nói: "Xem ra lúc trước anh không nghe lọt tai lời mà tôi nói nhỉ."
"Lời cảnh cáo của tôi cậu dường như cũng không nghe vào thì phải." Văn Từ đi ra, khinh thường nhìn Văn Thanh, ánh mắt lạnh lùng, "Chẳng lẽ từ đầu đến chân tôi đều viết hai chữ " dễ tính" sao? Nếu không có thì tại sao cậu lại dám đến thử thách lòng kiên nhẫn của tôi hết lần này đến lần khác như vậy? Thật sự muốn bị đánh sao? "
"Vậy thì tôi cũng không ngại giúp cậu gãi ngứa." Văn Từ giơ nắm đấm ra hiệu.
Cậu vẫn nhớ rằng mình đang đi hẹn hò với Trì Quan Yếm, không có ý định lãng phí thời gian với Văn Thanh, vì vậy kéo Trì Quan Yếm đi ngang qua người Văn Thanh.
"Trì Quan Yếm." Văn Thanh kìm lại lửa giận, quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, đột nhiên nói: "Người đứng bên cạnh anh nên là em, chứ không phải là Văn Từ. Anh ta không đủ tư cách ở bên cạnh anh. Hơn nữa anh ở bên anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. "
"Lời em nói là sự thật. Nếu anh không tin, em có thể cho anh xem chứng cứ. Trì Quan Yếm, hai chúng ta mới là người chung đường."