Chương : Có ma mới đi thích cái thứ cặn bã ngu đần như anh.
Edit+Beta: Mẫn Mẫn.
Nụ cười trên mặt Văn Thanh dần cứng lại, "Anh mắng tôi?".
Hắn cứ tưởng rằng Văn Từ sẽ tức điên lên, hoặc là giả vờ bĩnh tĩnh, còn không thì sẽ sụp đổ ngay lập tức, nhưng hắn không ngờ cậu thật sự phớt lờ mình.
"Tai cậu không tốt à?" Văn Từ khẽ cười, mặt mũi cậu vô cùng sắc sảo, Văn Từ từ trên cao nhìn xuống Văn Thanh, khi nói chuyện, ngữ điệu của cậu cực kỳ lười biếng và kiêu ngạo, "Tai không tốt sao không nói sớm, tôi bố thí cho cậu cái máy trợ thính."
Vào khoảnh khắc đó, không hiểu vì sao Văn Thanh có một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Dưới ánh mắt đó của Văn Từ, hắn thấy mình như không có nơi nào để lẩn trốn, không những thế, hắn còn cảm thấy tự ti cứ như mình thấp hèn hơn Văn Từ vậy.
Người tự ti không thể nào là hắn được, chỉ có thể là Văn Từ.
Văn Thanh cười, "Mới thế mà cuống lên rồi đấy à?".
"Cuống?" Văn Từ thản nhiên nói ra ba chữ, "Cậu cũng xứng?".
Văn Từ cũng chẳng thèm đi đoán mò vì sao Văn Thanh lại có ác ý như thế với mình.
Thân là nam chính, lúc này Văn Thanh nên bắt đầu phát triển bản thân mới đúng, chứ không phải đứng đây năm lần bảy lượt nhằm vào cậu.
Tình tiết gốc trong tiểu thuyết dường như đã thay đổi.
"Bọn họ đi ra ngoài rồi kìa, cậu cứ diễn nữa đi." Văn Từ nhìn đám người mẹ Văn đang đứng ở cổng biệt thự, lười biếng xua tay, "Tôi không diễn với cậu nữa đâu."
Văn Thanh không nói gì, hắn nhíu mày nhìn theo bóng lưng rời đi của Văn Từ, thật lâu sau, hắn mới xoay người nhìn về phía mẹ Văn.
"Tôi không tiễn các người đâu." Mẹ Văn nói, "Các người tự về đi."
Ba người đàn bà đứng bên cạnh nghe thế thì sững sờ, cả đám bà ta lập tức cuống cuồng lên, "Ý em là sao? Em thật sự chỉ vì một đứa con không phải ruột thịt mà giận bọn chị hả? Mẫn Lan, hồi đó em có vậy đâu."
"Tôi hồi đó? Hồi đó tôi mà biết mấy người có thái độ như thế với con tôi thì đến cái cổng nhà tôi cũng không cho mấy người vào ấy chứ." Mẹ Văn cười khẩy đáp.
"Ôi trời, chị mà thế này thì con ruột chị sẽ nhìn mẹ nó thế nào đây? Chị đối xử tốt và quan tâm một đứa con không phải ruột thịt quá mức như thế, vậy còn thằng con ruột bên kia phải làm sao?" Người phụ nữ đeo vòng cổ chỉ tay vào Văn Thanh, "Chẳng lẽ chị không sợ con ruột của mình đau lòng à? Một người xa lạ chiếm lấy những thứ vốn thuộc về nó suốt hai mươi năm, bây giờ thằng bé về rồi, sao chị còn chưa đuổi cổ thằng nhóc Văn Từ đó đi?".
Mẹ Văn khựng lại, bà quay sang nhìn Văn Thanh.
Văn Thanh vẫn ngoan ngoãn vô hại như mọi ngày, miệng còn đang cong lên cười điềm đạm.
"A Thanh và A Từ đều là con của tôi, không ai trong hai đứa có tội cả. Chuyện của nhà họ Văn chúng tôi không đến lượt mấy người chỉ trỏ dạy đời." Mẹ Văn xoay người đi vào biệt thự.
Vẻ mặt ba người kia xấu đến mức không thể nào xấu hơn, lúc Văn Thanh đi ngang qua đám bà ta, hắn còn bị lôi lại không cho đi.
"Xem ra mẹ cháu bị thằng nhóc kia bỏ bùa mê thuốc lú rồi, cháu về rồi mà em ấy vẫn chưa cắt đứt với thằng ấm giả mạo đó nhỉ. Văn Thanh à, cháu ở nhà họ Văn này cũng có nguy cơ quá, gia sản vốn dĩ là của một người giờ lại trở thành của hai người mất rồi, chậc chậc."
Văn Thanh lấy tay đám bà ta ra, hắn cười hòa nhã trả lời: "Anh hai và cháu đều là con của mẹ, mẹ có quan tâm anh cũng là chuyện bình thường mà. Gia sản có cho anh hai cháu cũng không để ý đâu, suy cho cùng... một mình cháu có muốn nhiều gia sản như thế cũng vô dụng."
"Cháu không sợ Văn Từ cướp phần đó của cháu đi luôn à?".
"Không, cháu tin anh hai sẽ không làm vậy đâu, dù cho anh hai muốn cướp, cháu cũng sẽ không nói tiếng nào." Văn Thanh rủ mắt, đáp bằng ngữ điệu yếu ớt mềm mại.
Người họ hàng đó sững sờ, ánh mắt bà ta nhìn Văn Thanh cứ như đang nhìn một thằng ngu.
Bà ta sống ngần ấy năm rồi nhưng chưa từng thấy ai lạ đời như Văn Thanh, người gì đâu mà vừa tội vừa thảm, người họ hàng đó trợn mắt lên nhìn hắn rồi kéo hai người còn lại rời đi.
Nụ cười trên mặt Văn Thanh lập tức biến mất, hắn xoay người, đi vào trong biệt thự.
Mẹ Văn đã về phòng, phòng khách không có một ai, Văn Thanh đi thẳng lên lầu, đột nhiên hắn dừng bước trước phòng Văn Từ, sau đó đẩy cửa đi vào.
Dù Văn Từ không về nhà, nhưng ngày nào mẹ Văn cũng bảo dì Hoàng quét tước dọn dẹp, vì thế phòng cậu vẫn sạch sẽ tinh tươm không dính một hạt bụi.
Rèm cửa sổ bị kéo kín, trong phòng chỉ có một mảng tối mờ, Văn Thanh bật đèn lên.
Ở trong góc phòng có một cây đàn piano được phủ vải lên để chống bụi, giá sách kế bên trưng đầy sách, Văn Thanh đi đến đó, tùy ý lật xem vài cuốn, sau đó mất hứng ném sang một bên.
Hắn kéo hộc tủ ra, Văn Thanh lấy được một quyển vở vẽ, hắn lật ra nhìn.
Nhân vật trong tranh không được vẽ rõ mặt mày, đến khi lật đến trang cuối, hắn mới nhìn rõ được đường nét trên mặt người nọ.
Chàng trai nhỏ trong tranh cột tóc đuôi ngựa, biểu cảm cực kỳ lạnh lùng.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, Văn Thanh nhếch môi cười, hắn xé bức tranh đó xuống.
Văn Từ vào cửa hàng tiện lợi, lấy một chai sữa chua.
Người đang đợi thanh toán hơi nhiều, cậu vừa mới đứng vào cuối hàng, bỗng ngoài cửa có một người đàn ông nhanh chân bước vào, sau đó dừng bên người cậu, nhỏ giọng nói "Cho tôi qua".
Văn Từ lập tức đứng sang một bên, nhường vị trí đứng của mình cho người đó đi.
Đợi anh ta đi qua, Văn Từ vừa về lại chỗ cũ chưa được ba giây, lại có thêm một người nữa chạy nhanh vào cửa hàng, gấp gáp nói với Văn Từ: "Cho tôi qua cho tôi qua chút, cảm ơn, cảm ơn."
Văn Từ còn chưa kịp làm gì, cậu ta đã chen hàng ngay trước mặt cậu luôn.
Những người đứng trước cậu bị chen hàng thì bắt đầu cất giọng chửi bới, họ còn tưởng Văn Từ chen hàng, xoay người lại liếc cậu cháy mắt.
Văn Từ: "...".
Cậu quay sang nhìn hai người đang chọn đồ uống ở gần đó.
Người thanh niên đi vào trước đội mũ lưỡi trai, anh ta đeo khẩu trang che kín mặt, đang đứng lựa sữa chua.
Còn cái người trông chỉ cao khoảng một mét sáu đứng bên cạnh vẫn luôn lải nhải với anh ta, thấy mình bị xem nhẹ, lập tức lớn giọng hơn nữa, "Em đã bảo anh ở trong xe đợi em đi mua rồi mà, anh chạy nhanh như thế làm gì, lỡ bị fan phát hiện thì phải làm sao?".
Từ đầu đến cuối anh chàng đội mũ lưỡi trai vẫn không lên tiếng, người chỉ cao tầm một mét sáu dường như đã hết thuốc chữa với anh ta, cũng im lặng không nói nữa.
Đến phiên cậu thanh toán, Văn Từ trả tiền rồi quẹo sang trung tâm thương mại lớn ở gần đó, cậu đi vào một quán mì.
Văn Từ chọn món xong, vừa mới ngồi xuống thì thấy bàn bên cạnh cũng có một người đang ngồi theo cậu.
Văn Từ liếc mắt sang nhìn, đúng là cái người đội nón lưỡi trai xin mình nhường đường cho anh ta đi ở cửa hàng tiện lợi, nhưng lần này một-mét-sáu không đi cùng người này.
Dường như cảm giác được ánh mắt Văn Từ đang nhìn mình, anh ta quay đầu, lạnh nhạt đánh giá Văn Từ.
Cả gương mặt người đó bị che khuất, chỉ có mỗi đôi mắt lộ ra ngoài.
Văn Từ nhìn cặp mắt hoa đào kia, nhìn thế nào cũng thấy quen quen, nhưng cậu nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được, thế là chỉ đành dời mắt đi chỗ khác, mở sữa chua ra uống.
Trong lúc vô tình đảo mắt, Văn Từ chợt thấy anh ta tháo khẩu trang xuống để nhận điện thoại.
"Tôi đang đi dạo ở bên ngoài, cậu về trước đi."
"Không cần tìm tôi."
"Tôi không nói lại lời dư thừa lần thứ hai."
"...".
Văn Từ lại nhìn sang, lần này thừa dịp người đó đang nói chuyện điện thoại, cậu cố gắng nhìn kỹ góc nghiêng của anh ta, vừa uống một ngụm sữa chua vào trong miệng suýt chút nữa đã phun hết ra ngoài.
Má, hèn nào nhìn cứ thấy quen quen.
Tên này có hóa thành tro cậu cũng nhận ra được.
Người kia cúp điện thoại xong, đột nhiên anh ta đứng dậy, đi đến ngồi đối diện Văn Từ.
Anh ta đột nhiên đến gần như thế làm cho cậu có cảm giác khó chịu khắp người, cậu đứng lên muốn rời đi theo phản xạ, nhưng trong mắt người nọ, hành động đứng phắt dậy của Văn Từ cũng chỉ là vì cậu đang kích động quá mức.
"Fan à?" Thẩm Hà Nhứ cầm lấy giấy bút đặt ở bên cạnh, sau khi ký tên mình vào đó thì đưa cho Văn Từ, hờ hững nói: "Tôi đưa cho cậu chữ ký, cậu đừng có làm ầm lên đấy. Tôi không muốn bị người khác nhận ra đâu, cậu cầm chữ ký rồi thì đừng kích động, cũng đừng nói với người khác là tôi ở đây, được không?".
Mặt Văn Từ cứng lại, bàn tay đang cầm sữa chua của cậu dần dần siết chặt, Văn Từ nhìn chằm chằm Thẩm Hà Nhứ không chớp mắt.
Biểu cảm lúc này của anh ta làm cho cậu nhớ ngay đến bản thân mình trong tiểu thuyết, hình ảnh cậu hèn mọn nắm lấy tay Thẩm Hà Nhứ cầu xin anh ta đừng thích Văn Thanh, bảo anh ta hãy thử thích mình hiện lên trong đầu Văn Từ, lúc đó Thẩm Hà Nhứ cũng lạnh lùng như thế này, anh ta gạt tay cậu ra, mỉa mai nói, "Cái mặt này của cậu từ xó nào chui ra mà dám so với Văn Thanh?".
Tay Văn Từ càng siết chặt hơn, hộp sữa chua bị bóp méo đi, sữa bên trong trào ra ngoài, chảy dọc theo tay cậu rồi nhỏ giọt xuống sàn, nhưng dường như Văn Từ không phát hiện, cậu chỉ đứng đó nhìn Thẩm Hà Nhứ không chớp mắt.
Thẩm Hà Nhứ ngồi đối diện thấy thế thì nhướng mày, cứ tưởng Văn Từ có được chữ ký của mình nên vui quá ngu người chưa kịp phản ứng, anh ta để chữ ký trước mặt cậu, kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, "Dù cho có thích tôi cỡ nào đi chăng nữa, lúc gặp được tôi cũng đừng kích động như thế chứ, cậu làm vậy sẽ gây rắc rối cho tôi đấy."
Văn Từ không nói gì, giờ phút này cậu rất muốn cầm hộp sữa chua đập nát cái mặt của Thẩm Hà Nhứ, nói cho anh ta biết -- Có ma mới đi thích cái thứ cặn bã ngu đần như anh.