Lục Diễn nhìn chằm chằm vào những dòng chữ này, đôi mắt của hắn đỏ ngầu như là rỉ máu.
Thì ra là như thế.
Tất cả những nghi ngờ trong quá khứ giờ đây đã được làm sáng tỏ.
Hắn đã từng hoài nghi Triều Từ có mưu đồ che giấu, nếu không, làm sao một người chỉ mới gặp mặt một lần đã muốn kết thành đạo lữ, hơn nữa còn giúp đỡ và bảo vệ hắn không một chút đắn đo nào cả.
Nhưng nhiều năm trôi qua, hắn phát hiện Triều Từ không có bất kỳ âm mưu gì, người đó chỉ thích ở yên trong động phủ mà chờ hắn trở về, thái độ của người đó khi chung sống với hắn không đến mức là lạnh nhạt, nhưng cũng không hẳn là nhiệt tình.
Hắn tưởng rằng Triều Từ không nhiệt tình với hắn là do tính cách vốn đã như vậy, mà tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng người đó đối xử tốt với hắn như thế nào, nếu Triều Từ không có mưu đồ gì thì chắc chắn là đã yêu hắn rồi.
Trước khi gặp được Triều Từ, Lục Diễn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích một người đàn ông, đối với hắn, chuyện này chỉ tồn tại trong một số thoại bản và truyền thuyết hoang đường, ngay cả trong hiện thực hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Sau khi Triều Từ đưa ra những điều kiện đó, Lục Diễn đồng ý ngay mà không hề chần chừ. Hắn không quan tâm đến cái gọi là tôn nghiêm hay bất cứ thứ gì khác, đối với hắn mà nói, điều kiện mà Triều Từ đưa ra chỉ cần vượt qua một chút khó chịu về tâm lý, thì hắn có thể thu được những lợi ích không thể nào tưởng tượng nổi, đây đúng là một cuộc trao đổi quá hời.
Hắn biết rõ mình không phải là một người tốt, hắn từng cho rằng nếu Triều Từ thật sự hãm hại hắn thì sau này hắn sẽ chậm rãi trả thù cũng không muộn, mà bản chất của hắn chính là như vậy. Khi Đạp Tinh Tông ngay trên bờ vực sụp đổ, chỉ cần có một tia hy vọng thôi là hắn sẽ lập tức đồng ý ngay. Cái gọi là tôn nghiêm, nhân phẩm thì về sau hẵng tính.
Nhưng ngần ấy năm trôi qua, tuy ngoài mặt Lục Diễn không nói gì, nhưng thật ra trong lòng hắn đã rung động mất rồi.
Triều Từ cho hắn mọi thứ mà không hề giữ lại, tất cả tài nguyên mà người đó có được đều ưu tiên cho hắn rồi đến Đạp Tinh Tông, ngay cả khi hắn ở ngoài gây thù chuốc oán với rất nhiều người, nhưng Triều Từ vẫn sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả cho dù lớn như thế nào, thậm chí còn chưa từng trách mắng hắn một câu.
Triều Từ này nhìn dáng dấp thì tuấn mỹ như tiên, phong hoa tuyệt đại, nhưng thật ra rất thích ở lì trong nhà để hưởng thụ, mà người này lại luôn làm ra vẻ mình không phải là một người trong ngoài bất nhất. Hắn cứ tưởng rằng mình không thể nào vì một người đàn ông mà nổi lên vọng, nhưng khi nghĩ đến mỗi lần Triều Từ độ/ng tình, vẻ ướt át đỏ bừng nơi đuôi mắt, lồng ngực trắng nõn đẫm đầy mồ hôi và những sợi tóc đen nhánh xõa tung ra xung quanh...
Mỗi một biểu cảm của người đó đều thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của hắn, không thể nào dứt ra được.
Mặc dù hắn chưa bao giờ thừa nhận và cũng chưa bao giờ suy nghĩ cẩn thận về điều đó, nhưng trong tiềm thức của mình, hắn thực sự đã chấp nhận những cảm xúc đặc biệt và sự ái mộ của mình dành cho Triều Từ. Nếu không phải vì điều này, làm sao hắn có thể vội vàng xử lý một số việc, rồi nhanh chóng quay về nơi ở của Triều Từ ngay sau khi thoát khỏi Thiên Tẫn Đầu. Khi đó hắn đã nửa năm không gặp người này rồi, trong lòng thật sự nhung nhớ không thôi.
Hắn nghĩ rằng sau khi hắn trở về, hắn sẽ bộc bạch với Triều Từ, từ giờ trở đi hắn không cần Triều Từ che chở cho hắn nữa, những ân tình mà Triều Từ dành cho hắn, hắn đều ghi nhớ rõ ràng, hắn sẵn sàng nắm tay người đó cùng nhau đi hết một đời... Nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến, sau khi hắn trở về, người đó lại không một chút do dự mà rời đi.
Cho nên hắn không muốn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ hít một hơi thật sâu, chờ người này quay lại mà nhận lỗi với hắn.
Thời gian càng trôi đi, lòng hắn lại càng nôn nóng không yên, thậm chí không còn muốn hơn thua gì với Triều Từ nữa, còn nghĩ đến việc tự mình đi tìm người đó.
Bây giờ nghĩ lại, những suy tư và giằng xé bên trong hắn giờ đây thật quá buồn cười.
Người đó từ đầu đến cuối chưa từng đặt hắn vào trong lòng.
Người đó đối xử đặc biệt với hắn chỉ đơn giản vì hắn là hậu đại của người kia, mà khuôn mặt của hắn lại giống hệt với người kia.
Hắn đối với người đó cầu mà không được, còn người đó đối với hắn lại không chút nào để tâm.
Thậm chí, thỏa thuận năm năm này không phải suy xét vì hắn, mà vì cái gọi là "chăm lo nhang khói" cho Lục Tắc Dịch, thật nực cười, thật bạc bẽo làm sao.
Giống như hắn chỉ để mua vui cho người đó, rồi sau đó lại vứt hắn đi như một đôi giày rách —— Không, không phải là "giống như", mà thực sự chính là như thế.
Lục Diễn chưa từng tức giận đến thế này.
Hắn chỉ cảm thấy dòng máu trong người cuồn cuộn cả lên như đang gào thét vì tức giận, trước mắt như bị một tầng sương mù đỏ rực che kín, trong mắt như có một cơn bão tố hình thành cuốn đi hết tất cả mọi thứ.
Triều, Từ.
Ngươi nên cầu nguyện đi, cầu nguyện rằng ta sẽ không bao giờ tìm thấy ngươi.
............
Nhưng điều này rõ ràng là rất khó xảy ra.
Bây giờ thần thức của Lục Diễn đã mạnh hơn trước rất nhiều, chỉ cần hắn muốn, dù người đó có trốn kỹ ở bất kỳ nơi nào trên hai giới này, chỉ cần hai ngày thôi là hắn đã có thể tìm ra.
Đầu tiên, Lục Diễn muốn tìm đến những nơi mà Triều Từ có thể ở đó.
Ví dụ như một số sản nghiệp, bạn bè, hoặc những tổ chức có quan hệ tốt với Triều Từ.
Nhưng tất cả những nơi này đều không có.
Rõ ràng, Triều Từ không rời khỏi động phủ một cách đơn giản như vậy, mà đang muốn lẩn trốn.
Sau khi loại trừ đi những nơi đó, Lục Diễn lộ ra một nụ cười dữ tợn và ngập tràn máu tươi, hắn dự tính sẽ mở rộng thần thức để chậm rãi đi tìm người đó.
Nhưng hắn còn chưa kịp hao phí một hai ngày để đi tìm, thì có một vị trưởng lão của Đạp Tinh Tông đến thông báo cho hắn một tin tức, bọn họ đã phát hiện ra một bí cảnh mà lúc xưa Đạp Tinh Tông đã để lại bên trong Cực Cảnh.
Cực Cảnh vốn là nơi chốn ban đầu của Đạp Tinh Tông, cho nên việc bí cảnh của Đạp Tinh Tông để lại bị phát hiện ra cũng không có gì là kỳ lạ.
Cho đến bây giờ, bí cảnh này vẫn chưa bị phát hiện, bởi vì cần có máu của con cháu nhà họ Lục mới có thể mở ra. Trong Đạp Tinh Tông có không ít người là con cháu của Lục gia, nên sau khi bọn họ tiến vào Cực Cảnh đã tình cờ phát hiện ra bí cảnh này.
Nhưng có lẽ dòng máu của bọn họ vẫn chưa đủ thuần khiết nên không thể bước vào bên trong bí cảnh. Trưởng lão đã nghĩ đến việc nhờ Lục Diễn qua đây xem thử một chút, dù sao hắn cũng là con cháu duy nhất kế tục toàn bộ truyền thừa của nhà họ Lục.
Nghe được đây là bí cảnh mà ngày xưa Đạp Tinh Tông để lại, sắc mặt của Lục Diễn u ám hẳn ra.
Hắn nghĩ tới Lục Tắc Dịch.
Là người từng đứng đầu Đạp Tinh Tông trong những ngày tháng cường thịnh nhất khi xưa.
Hắn tạm gác chuyện đi tìm Triều Từ sang một bên, trở về Cực Cảnh một chuyến cùng với vị trưởng lão đó.
Nơi đó nằm bên dưới một vách đá, khi Lục Diễn đến, rất nhiều người trong Đạp Tinh Tông đã tập trung lại đây.
Vừa thấy Lục Diễn, bọn họ liền sôi nổi hành lễ rồi nhường đường cho hắn đi qua.
Lục Diễn đi xuống vách đá thì phát hiện ra có một cánh cửa như ẩn như hiện, hòa vào làm một với ngọn núi cao lớn này.
Cánh cửa này cũng không cao lắm, chỉ hơn một trượng là cùng, mờ mờ ảo ảo như không có thật.
Trạng thái này là đã có dòng máu của Lục gia kích hoạt, chứ trước đó hoàn toàn không thể nhìn ra được gì.
Ngón trỏ và ngón giữa ở tay phải của Lục Diễn khép lại với nhau tạo thành một lưỡi kiếm, hắn rạch một đường vào lòng bàn tay trái, sau đó có một dòng máu tươi rỉ ra.
Hắn nhỏ máu của mình vào trong cánh cửa đó.
Ngay lập tức, ảo ảnh ban đầu của cánh cửa đã hóa thành thực thể, đồng thời cánh cửa cũng dần dần mở ra.
Đợi cho đến khi nó đã mở ra hoàn toàn, Lục Diễn mới bước vào bên trong.
Còn những người khác thì đứng ở bên ngoài, yên lặng chờ đợi.
Lục Diễn vừa bước vào, cánh cửa đó liền tự động khép lại.
Hắn mặc kệ cánh cửa đã đóng lại, tiếp tục tiến lên phía trước.
Đây là một hành lang dài và tăm tối, nhưng những ngọn nến ở hai bên không ngừng được thắp sáng lên theo mỗi bước chân của hắn.
Bí cảnh này không được thêm thắt vật liệu nào khác, vách đá hai bên vẫn cứ để nguyên như vậy, giống như là bị người ta vội vã mà đào khoét ra.
Sau khi đi được vài bước, hắn liền gặp được một cánh cửa khác.
Lục Diễn đẩy cửa tiến vào.
Căn phòng này không lớn lắm, chỉ to khoảng bốn mươi mét vuông, xung quanh chất đầy sách, còn có rải rác một vài chai lọ.
Mà ở góc phòng có đặt một cái hộp.
Lục Diễn đi tới mở cái hộp đó ra, liền nhìn thấy có một miếng ngọc bội bên trong. Miếng ngọc này trông có vẻ rất tầm thường, nhìn không ra có gì đặc biệt, nhưng vẫn còn khá hoàn hảo.
Nhưng sau khi Lục Diễn kiểm tra bằng thần thức thì phát hiện ra có một chỗ bất thường, chắc chắn nó đã bị phong ấn bằng thần niệm.
Thần niệm chính là một sợi thần hồn vô cùng mỏng manh.
Nghĩ đến phương pháp mở cửa vừa rồi, Lục Diễn lại rạch thêm một đường nữa trên miệng vết thương cũ, nhỏ máu vào miếng ngọc này.
Miếng ngọc bội bỗng nhiên lóe sáng lên, sau đó trước mặt Lục Diễn liền hiện ra một người giống hắn như đúc.
Mặc dù gương mặt và dáng dấp của hai người trông giống hệt nhau, nhưng với Lục Diễn, người đã nhìn chằm chằm những bức họa đó vô số lần trong mấy ngày nay, chỉ vừa liếc mắt thôi là đã nhận ra người này hoàn toàn không giống mình.
Hắn nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
Đây chính là Lục Tắc Dịch.
Tổ tiên của hắn, tông chủ của Đạp Tinh Tông trong thời kỳ hưng thịnh nhất.
Đây là người mà Triều Từ thật lòng yêu thương.
Thần niệm của Lục Tắc Dịch không hề phát hiện ra đứa cháu chắt đã đánh thức mình có gì bất thường.
Y nhìn thấy vẻ mặt u ám của hắn, cũng chỉ cho rằng có chuyện không hay xảy ra với Lục Diễn.
Y nhìn Lục Diễn với gương mặt trìu mến, y có thể cảm nhận được trong người của Lục Diễn đang chảy dòng máu trực hệ của mình.
"Nhóc con, lúc này là lúc nào?" Y thản nhiên mà hỏi Lục Diễn.
"Thiên Khải năm 9425." Lục Diễn nói.
"Lâu như vậy rồi sao?" Lục Tắc Dịch vô cùng kinh ngạc, "Như vậy là ta đã chết được gần bốn trăm năm rồi."
"Dù sao cũng thật vất vả cho con tìm được tới đây." Y nhẹ giọng nói.
Vốn dĩ y không có ý định lưu lại ở bí cảnh này lâu đến như vậy. Chỉ là lúc đó, y bị những kẻ kia bao vây, y biết lần này mình sẽ lành ít dữ nhiều, nên mới mở ra nơi này để lưu lại một số đồ vật quan trọng của mình.
Y không nói cho bất luận kẻ nào biết nơi này, bởi vì khi đó có gián điệp ở bên trong Đạp Tinh Tông. Tốt nhất là nên để cho con cháu trực hệ của y phát hiện ra, nhưng nếu không phát hiện ra thì cũng chẳng sao. Y để lại đồ vật ở nơi này vì không muốn bị người ngoài cướp nó đi thôi.
"Đạp Tinh Tông bây giờ ra sao rồi?" Lục Tắc Dịch hỏi hắn.
"Rất tốt." Lục Diễn trả lời, hắn nhìn chăm chăm vào Lục Tắc Dịch bằng một đôi mắt đen kịt, không nhìn ra cảm xúc gì bên trong đó.
"Rất tốt ư?" Lục Tắc Dịch có chút kinh ngạc, nhưng sau đó vô cùng vui vẻ.
"Sau khi ông chết, Đạp Tinh Tông bị người khác chèn ép ngày càng suy tàn, nhưng may mắn thay, có người vẫn luôn âm thầm bảo hộ. Về sau có một người rất tài giỏi đã xuất hiện, một lần nữa dẫn dắt Đạp Tinh Tông cường thịnh trở lại." Lục Diễn nửa thật nửa giả mà nói, giọng nói của hắn không tự chủ được mà lạnh lùng.
"Âm thầm bảo hộ?" Lục Tắc Dịch nghi hoặc, "Là ai?"
"Việt Chỉ Chân Quân, Triều Từ." Lục Diễn nói, "Người đó bảo thích ông, sau khi ông chết đã dốc lòng che chở cho Đạp Tinh Tông."
"A Từ?" Lục Tắc Dịch càng kinh ngạc hơn, nhất là khi nghe được trong lời của Lục Diễn rằng Triều Từ thích y.
"A Từ, thích ta sao?"
Sắc mặt của y có hơi mờ mịt.
Khi Lục Diễn nghe thấy cách xưng hô "A Từ" này, vẻ mặt của hắn lập tức tối sầm.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người xưng hô với người đó bằng giọng điệu thân mật như vậy.
"Ông tổ không biết sao?" Lục Diễn hỏi ngược lại.
"Chuyện này... Ta thật sự không biết." Lục Tắc Dịch vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng giống như vừa mới nhận thức ra được điều gì đó.
"Hóa ra là hắn thích ta, chẳng trách..." Lục Diễn nghe được Lục Tắc Dịch lẩm bẩm như vậy.
"Chẳng trách cái gì cơ?" Lục Diễn hỏi.
Lục Tắc Dịch cảm thấy thái độ của đứa cháu này rất kỳ quái, nhưng bây giờ y đang bị cú sốc Triều Từ thích mình đả kích tới, nên trong lúc nhất thời, y không thể để ý đến việc này.
"A Từ trước kia đối với ta có chút kỳ lạ." Về phần kỳ lạ như thế nào, y không tiện nói rõ mồn một cho đứa cháu này của mình.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Tắc Dịch đột nhiên có chút hối hận: "Tại sao A Từ không nói sớm hơn một chút với ta."