Tan học, tôi lại ghé qua phòng câu lạc bộ nhạc nền lần đầu tiên sau một thời gian dài.
Câu lạc bộ nhạc nền. Đó là nơi tôi đã từng dành thời gian ở cùng cô ấy. Ngoài mặt chính thức, câu lạc bộ này vốn đã không còn tồn tại, và tên của nó cũng chẳng ai biết đến, nhưng nhiều học sinh hẳn đang tự hỏi sao lại có một chiếc bảng tên trong căn phòng này.
Về lí do tại sao tôi lại muốn tới đây hẳn là vì Reika. Tôi muốn bình tĩnh lại trong câu lạc bộ. Hoặc cũng có thể bằng cách khơi dậy những kí ức, bản thân tôi chỉ đang muốn xác định rằng hai con người ấy không phải là một.
Và khi tôi vừa bước đến cửa trước.
“Senpai.”
Giọng nói của cô bé vừa mới thành bạn thân gần đây gọi tôi lại.
“Em đang làm gì ở đây thế?”
“Thế còn anh thì sao? Lẽ nào anh đang định tới phòng câu lạc bộ này?”
“Anh chỉ đang định lâu lâu thay đổi không khí một chút. Nhưng quan trọng hơn là em ở đây làm gì. Reika-chan?”
Cơ sở các câu lạc bộ nằm cách khá xa cơ sở trường học chính.
Trừ khi đặc biệt tìm tới đây thì không thể nào vô tình lảng vảng gần đây được.
“Thật ra thì, em có tìm hiểu về chị tiền bối trông giống mình. Nên em muốn xem thử câu lạc bộ chị ấy tham gia như thế nào.”
“Vậy sao.”
Nếu có người bảo rằng ta rất giống với một người khác, đúng là không thể không tò mò về người đó được.
“Em có muốn vào bên trong không?”
“Sao cơ? Được luôn ạ?”
“Mục đích anh đến đây là vậy mà.”
Tôi dùng chiếc chìa khóa phụ trong hòm thư để vào bên trong căn phòng. Giờ đã là giữa tháng Bảy, và tôi đã bắt đầu cảm nhận được cái nóng, nhưng căn phòng này lại yên tĩnh và câm lặng. Ngay khi vừa bước vào, hơi lạnh chạy lướt qua trên da tôi.
“Mát quá. Ngủ trưa ở đây thì hết ý.”
“Anh đã bỏ một chiếc chìa dự phòng trong hòm thư kia để em dùng nếu muốn trốn ra ngoài một mình. Với lại, sẽ thật tốt nếu em lâu lâu ghé qua lau dọn.”
“Thật ạ? Vậy thì chỗ này giống như căn cứ bí mật vậy. Phấn khích quá đi.”
Căn cứ bí mật à, đúng là có thể xem như vậy thật. Đối với tôi cũng vậy, đây vốn được dùng như một nới bí mật để tôi chơi cùng cô ấy.
Tuy nhiên, ngắm nhìn Reika trong căn phòng này, những kí ức ấy như đang ùa về. Nhưng thế đã đủ rồi! Tôi cần phải dừng ngây ra như thế này.
“Anh có thấy em phiền không, Senpai?”
“Ể?”
Reika hỏi một câu tôi không hề ngờ tới.
“Ừm không, ý em là, anh đã bỏ chạy ngay lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nên em có hơi lo là mình có thể đã khiến cho anh cảm thấy khó xử. Chắc hẳn cũng là lỗi của em mà Shirayuki-senpai lại làm việc quá sức.”
“Mà, anh nghĩ em nói đúng trong trường hợp của cô ấy.”
Còn về trái tim tôi, có thể sẽ hơi khó giải quyết.
Bởi mỗi khi có Reika ở gần, những cảm xúc ấy luôn cuốn tôi đi. Tôi không thể không nghĩ đến Senpai được.
Đó cũng là lí do tôi đến đây ngày hôm nay.
“Anh không thấy em phiền, chỉ là đôi lúc lại nhớ đến những chuyện không muốn nhắc đến thôi.”
“Anh đang nói tới chị tiền bối kia ạ?”
“Đúng vậy.”
Tôi sợ bản thân sẽ lại đắm chìm trong những cảm xúc đó một lần nữa.
Như vậy sẽ là có hơi xúc phạm đến Reika, cũng như có lỗi với Kokoa nữa.
“Anh có muốn quên đi chị tiền bối ấy không?”
Reika đột nhiên hỏi tôi.
“Không, anh không muốn quên đi, nhưng cũng không muốn bị chúng kìm hãm thêm nữa. Không chị ấy sẽ lại lo lắng mất.”
Đó là tại sao tôi không được bận tâm về chuyện của Senpai nữa. Và tôi thấy tội cho Kokoa, người có cảm tình với mình.
“Em xin lỗi nhé. Là lỗi của em đã làm phiền anh.”
“Không, không cần phải thế đâu. Chỉ là do anh không đủ tốt mà thôi. Anh cảm thấy buồn bực vì em có rất nhiều điểm tương đồng với chị ấy. Anh cần phải vượt qua chuyện này để không cảm thấy gì mỗi khi nhìn em, Reika.”
“Anh đang xem em như một bài kiểm tra sao?”
“Anh không có...”
Tôi định nói gì đó nhưng sâu bên trong lại không thể phủ nhận chuyện đó được.
“Anh xin lỗi.”
“Không, anh không cần xin lỗi đâu. Em thấy không sao cả. Lấy một người giống người đã mất để biết mình đã có thể chào từ biệt họ đàng hoàng chưa ổn mà. Em nghĩ bản thân mình cũng vậy.”
“Anh không đồng cảm với cách nghĩ đó lắm. Anh thấy như vậy có hơi thô lỗ.”
“Nhưng anh đang như vậy rồi mà!”
Reika nở một nụ cười đắng.
Tuy đã mất cả người anh trai. Tôi vẫn không biết con bé có tình cảm gì cho mình, nhưng ít ra thì có vẻ em ấy thích tôi.
Tôi tự hỏi liệu có phải em ấy xem tôi như hình mẫu thay thế cho người anh kia không. Hay là cái gì khác? Dù thế nào thì, em ấy có vẻ cũng đã giải quyết cảm xúc của riêng mình để đối diện với tôi.
Mà, cũng có thể là con bé chẳng nghĩ gì, đây vốn là điệu bộ bình thường của em ấy, còn tôi chỉ đang để ý nhiều quá thôi.
Khi đang nghĩ như vậy.
“Em có thể thay thế cho chị ấy không, Senpai?”
“Cái gì?”
Ý em ấy thay thế là sao?
“Em, người trông giống với tiền bối của anh, sẽ thay thế vị trí của chị ấy. Bằng cách này, những kỉ niệm đau thương kia sẽ được đè lên bởi những cái mới. Anh thấy sao?”
“Ý em là gì chứ...”
Những lời con bé nói làm tim tôi thắt lại.
Thay thế vị trí của chị ấy? Em đang hỏi liệu anh có muốn hẹn hò với em hay gì?
“Nếu như anh đã muốn quên thì chỉ cần lấp vào những cái mới thôi. Nghĩ như vậy thì không phải em là lựa chọn hoàn hảo sao? Vì em trông giống hệt chị ấy.”
“Hoàn hảo!? Không, anh hiểu ý em, nhưng...”
Đúng thật, nếu nhìn lại Senpai một lần nữa thì không ai thích hợp hơn Reika cả. Con bé giống chị ấy đến như vậy đấy. Nhưng tôi không muốn phải thay thế Senpai cả.
Phải trả lời thế nào đây. Với lại, em nghiêm túc thật sao?
“Fufu~ Đó chỉ là đùa thôi—đùa thôi mà.”
Reika nói với một nụ cười cay đắng.
“Senpai này, anh sẽ không thấy phiền nếu em ghé qua giờ nghỉ trưa như trước đâu nhỉ?”
“Ổn mà. Và anh cũng đã nói nhiều lần rồi, thật sự không thấy phiền đâu. Nhưng em không ăn trong lớp sao, ý anh là với bạn ấy?”
“Em không có bạn nào cả. Vì thường phải nghỉ học rất nhiều.”
“Vẫn còn định giữ cái danh tiếng bệnh tật đó sao?”
“Em không nói dối đâu. Là thật đó. Mà, chắc em cũng phải kết bạn trong lớp cũng nữa.”
Dù sao thì, thay thế chị ấy?
Những lời ấy cứ vương vấn mãi một cách kì lạ. Đôi khi, Senpai có thể dự đoán những chuyện như thể bản thân có khả năng đọc tâm trí người khác vậy. Reika rất giống với chị ấy về điểm này.
Cứ như thể con bé hiểu rõ tôi đang mong muốn thứ gì. Đó là lí do tôi lại dao động bởi những lời ấy.
Thôi, không nghĩ ngợi thêm nữa.
Rồi sau một hồi trò chuyện, tôi đón cửa phòng câu lạc bộ lại và bước ra ngoài.
Cả hai mỗi người một ngã trước cổng trường khi có một chiếc xe màu đen mà tôi chưa từng thấy trước đây đến đón và đưa Reika đi.
“—Em có thể thay thế cho chị ấy không?”
Vì lí do nào đó, từng chữ ấy cứ ghim mãi trong tim tôi.
Tôi bước về nhà, cố hết mình để quên đi tất cả.