Ngày hôm sau.
[“Tớ bị cảm rồi nên sẽ xin nghỉ học. Hôm nay cậu cứ ăn một mình đi nhé. Xin lỗi.”]
Đọc dòng thông báo gửi đến điện thoại lúc sáng sóm khi vẫn còn đang nằm bẹp trên giường, tôi buộc phải kéo cái cơ thể uể oải của bản thân thức ngồi dậy.
Kokoa mà bị cảm thì lạ thật đấy. Nghĩ lại một chút thì hồi đó giờ tôi còn chưa thấy cô ấy lâm bệnh ba giờ cả.
Nhưng nguyên nhân đột nhiên lại bị cảm như thế này thì hẳn phải là do...
Tôi gói phần cơm đã nấu cho bữa sáng vào hộp lại rồi lấy một số nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra. Sau khi xếp tất cả vào chiếc túi vải cổ hay dùng để đi mua sắm, tôi ghé qua thăm phòng của Kokoa ngay bên cạnh.
Nhấn chuông cửa được vài lần
“Cậu qua đây...gì thế?”
“Tớ đến nấu cho cậu ăn một chút.”
Nhìn mặt thì có vẻ là bị sốt, nói năng khó khăn, xem ra tình trạng còn tệ hơn tôi đã tưởng.
“Đừng lại gần! Tớ không muốn cậu bị cảm đâu!”
“Cậu cẩn thận quá rồi. Lúc tớ bị bệnh, cậu cũng đã lại gần lắm mà, không phải sao?”
“M-Mấy chuyện lâu vậy tớ hông nhớ.”
“Trông còn tệ hơn tớ tưởng, nhưng nếu vẫn còn đủ sức nói nhiều như vậy thì chắc là cậu vẫn còn đủ sức để ăn uống.”
Hà, ít ra cũng yên tâm phần nào.
“Vẫn chưa ăn sáng đúng không?”
“Chưa.”
“Thế ăn cháo được không? Có chút đồ ăn bỏ bụng sẽ giúp cậu hồi phục nhanh hơn, với lại cậu còn phải uống thuốc nữa mà? Bữa sáng hôm nay cứ để đấy tớ lo cho. Vậy thì, xin lỗi nhé!”
Khỏi cần phải chờ nghe trả lời, tôi đi thẳng vào trong.
Cũng đã một thời gian rồi từ lần cuối tôi vào trong đây, thường thì cả hai qua bên chỗ tôi cơ. Dù đã quen biết từ lâu rồi nhưng xông vào phòng của con gái thế này vẫn thấy hơi tội lỗi.
“Mà, cảm cúm vậy phần nào cũng là do tớ mà? Cũng vì tớ mà cậu thức trắng đêm qua làm cơm trưa đấy thôi.”
“Không phải đâu Yu! Chỉ là tớ hiểu lầm nên đã làm hơi quá thôi.”
“Như vậy thì tớ vẫn có lỗi. Tớ phải chịu trách nhiệm vì đã không kịp dừng cậu làm những chuyện như vậy lại.”
“Không t-.... *Khụ* *Khụ*”
Cô ấy ho trong đau đớn.
“Xin lỗi, tớ không định làm cậu giận.”
“Không, à thì, lúc lên lớp tớ có ngủ bù để lấy lại năng lượng rồi.”
“Tớ khá chắc là bình thường chẳng ai phải làm vậy. Nhưng có sao thì cậu cũng đã ép bản thân mình đến phát bệnh thế này rồi. Hôm nay vẫn là nên nghỉ ngơi thôi. Tớ mượn phòng bếp nhé.”
Tôi phân vân không biết có nên nấu sẵn ở nhà luôn không, nhưng cháo mà để lâu thì lại chẳng ngon. Tôi muốn cho cô ấy ăn cháo nóng.
Nhưng Kokoa cũng theo tôi vào phòng bếp và đứng đó nhìn.
“Đi về phòng và ngủ một giấc đi. Xong rồi thì tớ sẽ gọi cho.”
“Nhưng....”
“Lo cái gì. Cậu mà không chịu nghỉ ngơi thì sẽ làm khó tớ đấy.”
“Được rồi.”
Cô ấy miễn cưỡng đồng ý và quay về phòng.
Giờ thì, để xem nào...
Tôi lấy nước đổ đầy nồi rồi bắt lên lò lửa. Củ cải trắng cùng cà rốt, đem thái ra rồi ném tất cả vào trong nồi. Sau đó cho gói gia vị súp cá ngừ và đun cho đến khi sôi. Ngoài ra còn thái hành và nấu cơm sẵn trong lúc chờ. Đồng thời lấy chỗ cơm thừa làm một phần cơm nắm lớn, quấn lại bằng bọc nhôm rồi nhét vào cặp. Nó sẽ là cơm trưa ngày hôm nay của tôi.
Sau khi ninh được một lúc, tôi cho gia vị vào nêm với cơm rồi đập một quả trứng vào nồi.
Nấu xong thì tắt lửa, sau đó tôi xúc nó vào tô rồi dọn lên bàn cùng hành lá xanh. Tôi cũng rót thêm một tách trà nữa và đặt xuống bên cạnh tô cơm trước khi gọi Kokoa ra ngoài.
“Sao nào?”
“Ngon thật. Cậu làm tốt lắm đó. Nhưng mà trước giờ tớ chưa từng thấy cậu làm cháo đâu nhỉ?”
“Tớ cũng có tự tập làm, để phòng khi những trường hợp như thế này đây.”
“Để nấu cháo cho tớ ăn?”
“Chỉ có khi cậu đổ bệnh tớ mới có thể ra tay nấu cho cậu ăn mà thôi. Thấy phiền không? Thật thì tớ không làm nữa cũng được.”
“Sao tớ lại có thể thấy khó chịu được chứ?”
Đôi gò má ấy ửng đỏ trong khi cô ấy phồng lên.
...Là sao nhỉ? Đây là giận hay là thích bị trêu nhỉ?
Nhưng ít ra tôi vẫn có thể thấy cô ấy đang rất vui.
“Cậu cũng nên ăn luôn đi, không khéo lại trễ học bây giờ.”
“A, ừ nhỉ. Tớ mượn một cái dĩa với thìa nhé.”
“Cứ tự nhiên.”
Tôi múc một tô cháo riêng cho mình rồi ngồi đối diện với Kokoa.
Cổ nói đúng, tôi cần phải ăn nhanh để có gì còn chạy đến trường nữa....
“Ui nóng vãi!”
“Chậc, cậu làm sao đấy? Có bị bỏng không? Người đến chăm sóc mà lại bị thương thì tớ biết phải làm sao đây?”
Tôi nhanh tay uống một ngụm nước. Chỗ mà cháo chạm vào vẫn còn hơi rát.
Lần này tôi phải để cháo nguội bớt đi mới đút vào miệng được. Trời ạ, hối hả xong làm trò con bò. Thật là xấu hổ quá đi.
“Có cần tớ thổi nguội cho hông? Phù...phù....Aaa.”
Vừa nói xong, Kokoa nhấc một muỗng cháo lên chìa ra. Chắc lại đang trêu tôi đây mà. Hoặc cũng có thể là đang ra vẻ khỏe khoắn để không còn phải lo lắng nữa.Nhưng...
Để không bị cô ấy chơi đùa trong lòng bàn tay thế này nữa, tôi ngậm luôn chiếc muỗng
“Ahhh...”
Cô ấy bỗng phát ra một tiếng rên nhỏ, đôi gò má nhuộm màu đỏ đậm. Biết ngay cổ sẽ thấy xấu hổ khi tôi tấn công lúc mất cảnh giác mà.
“Eh...Ah. Ể?”
“Sao? Tớ ăn như cậu nói thôi?”
“Ơ, a, ie, không, cái đó, cảm! Đúng rồi, cậu bị lây cảm luôn rồi sao?”
“Mới chừng này thì tớ vẫn ổn thôi.”
Sau đó, Kokoa phát hoảng cả lên, miệng rên rỉ không rõ ràng. Nói thật, thì tôi cũng ngượng lắm chứ, nhưng không cho cổ nếm mùi gậy ông đập lưng ông tôi lại không chịu được.
Đây là cái giá phải trả khi đã cảm rồi mà còn trêu tớ đấy.
“Xong.”
Tôi cũng đã ăn xong nốt chén cháo của mình rồi đứng dậy.
“Uh, a, huh, cậu đã ăn xong rồi sao? Ăn không kĩ sẽ có hại cho bao tử đó.”
“Tớ không muốn phải đi trễ. À, đúng rồi, đi học về tớ sẽ dọn dẹp luôn cho. Cậu cứ để chén bát đó đi.”
“Cậu đâu cần phải làm đến vậy. Tớ vẫn có thể tự làm được mà.”
“Không cần biết, không quan tâm. Cậu mà làm là tớ giận đấy. Nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
Nói xong, tôi xách cặp lên và rời phòng khách.
“...Mmm, được rồi.”
Để lại cô nàng đang phũng phịu phía sau, tôi bỏ đi tới trường học.