Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

chương 52

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Toàn bộ cuộc đối thoại của Nguyễn Tụng và Phùng Luân chỉ giằng co kéo dài đúng một phút, thậm chí trước khi bác sĩ y tá phát hiện bên bọn họ xảy ra xung đột thì mọi chuyện đã xong xuôi đâu vào đấy.

Theo như lời tự thuật đầy xúc động của ba người bạn của Trần Nghiêm, toàn bộ quá trình đại khái chính là Nguyễn Tụng chỉ khoanh tay đứng cạnh giường bệnh, đầu gối Phùng Luân đã nhũn hơn phân nửa.

Nghe thấy Nguyễn Tụng nói anh chính là bạn cùng phòng xui xẻo kia, nửa đầu gối còn lại của Phùng Luân cũng tèo luôn, không còn bám trụ nổi nữa.

Hiệp một.

Phùng Luân không tin, không tin mình lúc trước mò mẫm tìm kim đáy biển, biên kịch tạm ổn có thể dùng được mà gã được người ta tiện tay giới thiệu cho thế mà lại đúng lúc là Nguyễn Tụng, gã xác nhận đi xác nhận lại thân phận của Nguyễn Tụng: "... Ban đầu người tôi liên lạc thật sự là thầy Nguyễn ngài sao?"

Nguyễn Tụng trực tiếp viết bốn chữ lớn "Thật trăm phần trăm" lên mặt: "Không thì tôi ở đây, vì mấy vạn tệ mà cãi nhau với ông làm gì?"

"..."

Phùng Luân bại.

Hiệp hai.

Phùng Luân cố gắng tìm lý do hợp lý, giải thích cho hành vi bỉ ổi vô liêm sỉ, không có nguyên tắc của mình.

Nhưng gã còn chưa kịp mở miệng đã bị Nguyễn Tụng giành trước: "Ông đừng nói tất cả thực ra chỉ là do tôi hiểm lầm, kỳ thực ông không định quỵt lương của bọn họ, chỉ là vừa rồi trên đường bị kẹt xe, mãi mới chạy được đến đây, đang chuẩn bị thanh toán nốt nhé?"

Tia hy vọng cuối cùng để biện giải của Phùng Luân nháy mắt kẹt trong cuống họng.

Kế hoạch ban đầu của gã vốn chính là cố gắng kéo dài được chừng nào hay chừng đấy, tối nay cứ tạm lấp liếm cho qua đã rồi lại tính sau.

"Hay chuyện vỡ đầu chảy máu này cũng đều là hiểu nhầm, mấy người các ông chỉ định lấy đá tự đập chân mình thôi, nhưng Trần Nghiêm tâm địa thiện lương, thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhào vào giúp các ông chặn lại?"

Nguyễn Tụng một câu hai ý, bắn thành ngữ liên tằng, đôi mắt đen nhánh cứ vậy nhìn thẳng tắp về phía đối phương.

Phùng Luân choáng váng không nói nổi thành lời, há miệng cả nửa ngày trời cũng chẳng thốt ra được câu nào.

Đợi đến hiệp thứ ba.

Nhậm Khâm Minh dạy gã nên nói gì vào những lúc thế này: "Không cảm ơn à?"

Phùng Luân càng rối hơn: "... Cảm ơn cái gì?"

"Người ta giúp ông cản cục đá đáng lẽ sẽ đập lên chân chính ông, không phải nên nói cảm ơn sao?" Nhậm Khâm Minh làm như đó là chuyện hiển nhiên, đứng sau Nguyễn Tụng thờ ơ hỏi một câu.

Phùng Luân: "..."

Hoàn toàn bại trận.

Từ lúc Nguyễn Tụng xuất hiện, đến lúc tài khoản ngân hàng của Trần Nghiêm nhận được kết toán tiền công, cộng thêm Phùng Luân sắc mặt khó tả đừng cạnh giường bệnh cảm ơn, thực ra cũng mới chỉ có năm phút đồng hồ.

Mười phút còn lại, Phùng Luân đều dùng để bám theo Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh xin lỗi.

Cứ mở miệng là lại "Rồng đến nhà tôm", mặt dày mày dạn thấy người sang bắt quàng làm họ.

Xin hai người rộng lượng không chấp nhặt, dù sao tiền nên trả gã cũng trả đủ rồi, không cần tiếp tục làm lớn chuyện: "Dù sao sau này tôi lăn lộn trong giới cũng cần có mặt mũi, hai vị cũng không phải là người cần dây dưa, mách ông nội kể bà ngoại với loại người như tôi mới có thể kiếm miếng cơm ăn."

Nguyễn Tụng còn chẳng buồn nói người này tiêu chuẩn kép.

Dù sao nếu thật sự muốn tiêu chuẩn kép thì đã chẳng xảy ra chuyện này, nói đến việc kiếm chén cơm ăn này, trong giới có ai khổ bằng những biên kịch nhỏ không tên không tuổi?

"Thấy thái độ của ông thành khẩn như vậy, tôi sẽ không nhắc tên ông ra bên ngoài."

Nguyễn Tụng quay sang lấy điện thoại trong túi Nhậm Khâm Minh ra, nói: "Tuy tôi không có Weibo, nhưng để thể hiện thành ý của mình, ông không phải nên thanh toán tất cả số tiền lương đã nợ của những người khác nữa à? Nếu không thì lại thành nói suông hứa lèo rồi."

Phùng Luân sợ nhất chính là thấy anh lấy điện thoại ra.

Ngay cả bản thân nghe được cái gì trong tai nghe cũng không quan tâm, đã hô "Ông nội của tôi ơi", hai đầu gối mềm nhũn, lảo đảo bước vội đến muốn cướp lấy điện thoại trong tay Nguyễn Tụng.

Nguyễn Tụng nhìn gã tới gần vẫn không nhúc nhích, đúng như dự đoán, tay của người nọ vừa mới đưa đến đã bị Nhậm Khâm Minh ở phía sau cản lại.

"Thế là có thanh toán không?" Nguyễn Tụng hỏi lại.

Phùng Luân trông như sắp khóc luôn cho anh xem rồi, nhưng bản chất tham lam không đáy của gã quấy phá, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ: "Ông nội của tôi ơi, đây thực sự là lần đầu tiên tôi nợ lương mà, tôi gặp ai mà cũng nợ lương thế này thì không phải thanh danh đã sớm bốc mùi rồi ư! Thế thì ai còn muốn nhận lời viết kịch bản cho dự án của tôi nữa!"

Nguyễn Tụng trực tiếp nhập ngày sinh của mình, mở khóa màn hình điện thoại của Nhậm Khâm Minh: "Lần đầu tiên đúng không, được, tôi tin ông, vậy tôi sẽ đăng lên Weibo..."

"Ôi ôi! Lần thứ hai, là lần thứ hai, quay về tôi nhất định sẽ đem tiền trả cho người ta!" Dây thần kinh của Phùng Luân căng như dây đàn, vừa nghe nhắc đến "Weibo" một cái là lại muốn tiến lên cướp lấy điện thoại di động.

Lại lần nữa bị Nhậm Khâm Minh ngăn lại bằng một đầu ngón tay.

Hoặc có thể nói nổi tiếng tốt là ở chỗ đấy.

Nguyễn Tụng cũng không quan tâm đây là lần thứ mấy của gã: "Dù sao tôi cũng dùng tài khoản của Nhậm Khâm Minh để đăng bài, nói bắt đầu từ ngày hôm nay, tất cả những biên kịch bị cắt giảm quyền lợi vốn có, đặc biệt là bị nhà sản xuất nợ lương kéo dài có thể comment bên dưới, ông muốn để tôi nhìn thấy có tên của ông..."

"Ôi ôi ôi! Tôi quay về sẽ trả luôn! Về là trả ngay lập tức còn không được à..." Phùng Luân thực sự bị thái độ liều mạng của Nguyễn Tụng làm cho phát sợ.

Nguyễn Tụng ung dung nhìn đối phương: "Đừng ôm suy nghĩ mình sẽ gặp may rồi làm trò đánh lừa tôi, tôi đăng bài thật đấy."

Cuối cùng, lúc Phùng Luân ra được khỏi bệnh viện, gã thực sự sợ muốn són ra quần.

Không chỉ phải thanh toán tiền thuốc men, trả nốt số tiền lương mình đang nợ, còn phải đặc biệt chi ra một khoản gọi là phí tổn thẩn tinh thần cùng bồi bổ, mà theo như lời Nhậm Khâm Minh nói là để cảm ơn Trần Nghiêm đã "Giúp đỡ".

Xong còn phải tự mình lái xe đến đồn công an, tự thú đàng hoàng rồi nộp phạt.

Không cần ai nói, Nhậm Khâm Minh đã tiện tay kéo một cái ghế ở gần đó đến cho Nguyễn Tụng ngồi.

Nguyễn Tụng cười tủm tỉm ngồi xuống cạnh giường bệnh của Trần Nghiêm, hỏi y: "Sao nào, kịch bản phim Mary Sue xem có sướng không?"

Vừa nghe thế, Trần Nghiêm chỉ biết bất đắc dĩ cười với anh: "Cậu đây đâu phải chỉ Mary Sue không, phải nói là tổng hợp luôn cả giám đốc vô đối cùng vệ sĩ ấy chứ."

Nguyễn Tụng lập tức bị y chọc cười.

Nhậm Khâm Minh đứng bênh cạnh y không chút do dự đưa tay về phía Trần Nghiêm: "Lần trước gặp nhau ở đồng cảnh sát chưa chào hỏi được tử tế, hôm nay coi như là lần đầu chính thức gặp mặt, Nhậm Khâm Minh."

Trần Nghiêm được cưng mà sợ, đời này y nào đã bao giờ mơ tưởng đến việc mình được bắt tay với ảnh đế.

Trước khi đưa tay ra, y không nhịn được xoa xoa lòng bàn tay vào chăn: "Vinh hạnh của tôi, vinh hạnh của tôi, Trần Nghiêm."

"Tôi biết cậu."

Trên người Nhậm Khâm Minh vẫn mặc bộ lễ phục vừa đi thảm đỏ ban nãy, hiếm khi cười với ai khác ngoài Nguyễn Tụng: "Chị Lan có nói với tôi, nhờ cậu nói chuyện giúp, anh Tụng mới miễn cưỡng đồng ý tham gia ghi hình chương trình với tôi."

Bên cạnh dù sao vẫn còn có người ngoài, Nhậm Khâm Minh cũng không nói quá rõ ràng.

Mà Trần Nghiêm cũng không phải người ngu, thoải mái đáp lại: "Việc nhỏ! Đều là người một nhà, người một nhà với nhau cả, không cần khách sáo như thế!"

Bên cạnh, từ lúc Nhậm Khâm Minh và Nguyễn Tụng xuất hiện, ba người bạn kia của Trần Nghiêm đều có chút e dè, co cụm lại một góc.

Mãi đến lúc nghe thấy Trần Nghiêm nói "Người một nhà" mới không nhịn được nữa lên tiếng, sợ mình hiểu nhầm ý: "... Trần Nghiêm, ông cùng hai thầy... Quen biết nhau thật hả? Cái người bạn mắc chứng sợ xã hội mà ông hay nhắc đó là thầy Nguyễn sao?"

"Không thì sao đang yên đang lành đi thảm đó, cậu ấy lại chạy tới đây giúp tôi đòi tiền nhuận bút chứ?" Trần Nghiêm thừa nhận bây giờ mình có hơi bị phổng mũi một tí.

Cô gái kia lập tức "Wow" một tiếng, lúc này mới dám nhìn thẳng hai ngôi sao lớn, kéo kéo tay áo cậu bạn bên cạnh, cố kìm thấp giọng hưng phấn nói: "Người thật so với trong ti vi còn đẹp trai hơn!!"

Cậu thanh niên còn lại thì đã bắt đầu tìm giấy bút, muốn xin chữ ký của Nguyễn Tụng.

Đại khái phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người khi nhìn thấy người nổi tiếng đều là cái này.

Nguyễn Tụng hào phóng nói: "Sau này mọi người muốn ký ở đâu, có thể nhờ Trần Nghiêm cầm về, tôi ký xong sẽ gửi cho các cậu."

Ba người mừng rơn, sự phấn khích khi lần đầu tiên được gặp gỡ trực tiếp với người nổi tiếng viết cả lên trên mặt.

Dù là Trần Nghiêm cũng bị chọc cho buồn cười: "Đến mức đấy hả, người nào người nấy y như nhà quê lên tỉnh lần đầu nhìn thấy con người vậy, không phải đều mồm ngang mũi dọc mắt hai bên giống nhau à."

Cô gái kia nhanh chóng trách y: "Ông không muốn khoe thì kệ ông! Bản thân nhân lúc thầy Nguyễn còn chưa nổi vội ôm đùi còn không nói cho bọn này biết, đây đã phạm vào tội lớn, cất giấu bảo vật!!"

Nguyễn Tụng: "...?"

Sao anh lại thành bảo vật rồi?

Đứng từ góc độ của nhóm bạn, Nhậm Khâm Minh hết sức tán thành: "Đúng là khiến người ta vô cùng tức giận."

Ba người bạn của Trần Nghiêm đều bật cười.

Một cậu thanh niên trong nhóm khéo léo bày tỏ suy nghĩ trong lòng: "Cảm giác thầy Nhậm cũng không quá nghiêm túc như trên mạng nói." Còn có thể cùng bọn họ đùa giỡn.

Sau đó toàn bộ là thời gian đu idol.

So với Nhậm Khâm Minh, mấy người họ rõ ràng cảm thấy hứng thú với Nguyễn Tụng hơn, líu ra líu ríu vây quanh anh, hỏi hết cái này đến cái kia.

Trong mắt cô gái nhỏ tràn đầy yêu thương, vừa nhìn đã biết là fan trung thành của "19 ngày bên nhau", đột nhiên gặp được người thật ở khoảng cách gần như vậy, một câu "Vợ ơi" đã vọt ngay lên cuống họng, chỉ thiếu điều chưa trực tiếp đưa tay lau nước bọt chảy ra bên mép nữa thôi.

Nếu là bình thường, Nguyễn Tụng chắc chắn sẽ không kiên nhẫn như vậy, nhưng hôm nay nể mặt Trần Nghiêm đang cầm kịch bản nữ chính số khổ, chút mặt mũi này cậu vẫn muốn cho đối phương, gần như là hỏi gì đáp nấy.

Còn hai cậu bạn kia đại khái là fan trung thành của "Đóa hướng dương cuối cùng", hỏi rất nhiều câu hỏi chi tiết về kỹ xảo viết kịch.

Bác sĩ bận một hồi quay lại kiểm tra tình huống của Trần Nghiêm cũng không ai để ý đến y, chỉ có Nhậm Khâm Minh dâu hiền vợ đảm, ở bên cạnh giúp Nguyễn Tụng nghe bác sĩ dặn dò.

May mà trên đầu chỉ bị rách một chút, về nhà chỉ cần chú ý kiêng cữ, không để vết thương chạm vào nước là được.

Trần Nghiêm xuống giường, chuyện đầu tiên chính là chia đều phần tiền nhuận bút vừa được thanh toán cho ba người nọ.

Không nhiều lắm nhưng cũng không phải ít, dù sao cũng là thành quả bận bịu họp hành suốt mấy tháng qua, tiền công tính ra cũng phải mấy chục nghìn.

Ba người nhìn thấy tiền vào tài khoản, tâm trạng hưng phấn vì đu idol thành công vừa rồi mới bình thường lại.

Sau đó trầm mặc thật lâu.

Hốc mắt cậu bạn có vóc người hơi gầy đỏ hết cả lên, vươn tay vỗ bả vai Trần Nghiêm: "Tại tôi nên mới khiến ông chịu khổ, giờ lại nhờ phúc của ông, mới có thể gặp được thầy Nguyễn, đòi lại được phần nhuận bút còn thiếu."

Sau đó Nguyễn Tụng, Nhậm Khâm Minh mới biết mấy người họ tới văn phòng của Phùng Luân, tìm Phùng Luân đòi tiền, người đầu tiên bị ép đến không chịu nổi, muốn đánh nhau với người ta chính là cậu bạn này.

Trần Nghiêm lúc đó nghe mấy lời cảm kích này cũng không thấy vui vẻ gì cho cam, không biết có phải là nghe mấy người bạn học trước đây của mình nói nhiều quá rồi hay sao mà bỗng nhiên tự giễu, cười cười nói: "Cho nên vẫn là nổi tiếng mới tốt, các đồng chí sau này phải tiếp tục cố gắng hơn."

Bọn họ liều sống liều chết, cãi nhau giằng co với người ta mấy ngày mấy đêm, hoàn toàn không bằng Nguyễn Tụng ra trận 15 phút.

Sắc mặt của mấy người trẻ tuổi ở đây đều có chút ảm đạm.

Nguyễn Tụng ở bên cạnh nhìn họ, trong chớp mắt cảm thấy hoảng hốt như thế thấy được chính mình của ngày hôm qua.

Nếu đổi thành mười mấy ngày trước, anh tới đòi thanh toán tiền công, kết quả có lẽ không có chút bất ngờ nào, nhất định sẽ tay không mà về giống bọn họ.

Xác nhận Trần Nghiêm không có chuyện gì, thời gian cũng không còn sớm.

Mấy người đều thuê phòng trọ ở bên ngoài, từ bệnh viện về nhà còn phải bắt tàu điện ngầm.

Nguyễn Tụng trực tiếp gửi cho Trần Nghiêm hai lì xì 200 tệ, nói muộn rồi con gái đi tàu điện ngầm về không an toàn, bảo bọn họ bắt taxi đi về.

Trần Nghiêm không khách khí với anh, cũng không hỏi tại sao Nguyễn Tụng biết hôm nay y gặp phiền phức, chỉ nhận lì xì rồi nói: "Vậy mai tôi gọi cậu sau nhé?"

Thực ra trong lòng vẫn luôn nghĩ đến chuyện Nguyễn Tụng tìm y có việc.

Nguyễn Tụng hiểu ý mỉm cười: "Được, vậy cậu trở về tự chú ý vết thương, mai rồi gọi cho tôi."

...

Ban đêm, xung quanh bệnh viện vô cùng yên tĩnh, trăng sáng sao thưa, bóng cây chập chờn, trên đường không còn mấy người qua lại, gió đêm thổi phất lên người rất thoải mái.

Để tránh làm người khác chú ý, hai người đều đeo khẩu trang, lúc đi ra khỏi hội trường tổ chức Đêm Hội Ánh Sao, Nhậm Khâm Minh đã cởi áo vest bên ngoài ra, khoác lên khuỷu tay.

Từ lúc nhóm Trần Nghiêm đón xe, đến khi tất cả đều đã lên xe rời đi, Nhậm Khâm Minh vẫn luôn đứng cạnh Nguyễn Tụng.

Chờ chiếc taxi hoàn toàn biến mất trên con đường trước cổng bệnh viện, hai người định đi thăm con trai Từ Lan đang truyền nước bên trong luôn.

Trước khi quay vào bệnh viện thì đi một vòng, mua chút đồ ăn vặt, hay hộp sữa gì đó cho thằng bé, dù sao bình thường anh cũng được Từ Lan quan tâm chăm sóc.

Mãi đến khi bọn họ mua xong đồ, trên đường đi về, trong đầu Nguyễn Tụng vẫn thỉnh thoảng lại nhớ đến khuôn mặt chán nản của mấy thanh niên kia.

Có lẽ bọn họ vừa mới tốt nghiệp đại học xong.

Nửa buổi tối trước đó còn đang rạng ngời sáng lán đi trên thảm đỏ, nửa buổi tối sau anh đã đang ở bệnh viện vắng vẻ, hai khung cảnh trái ngược, hoàn toàn không liên quan đến nhau.

Không hiểu sao Nguyễn Tụng có cảm giác đã từ trước ống kính quay về với thế giới thực, trong tay cầm túi quà vặt, do dự mãi mới nói ra: "Thực ra trước đó tôi nói muốn đăng weibo để giúp các biên kịch khác bảo vệ quyền lợi là nói nghiêm túc."

Nhậm Khâm Minh tay trái xách hộp sữa, tay phải nắm tay Nguyễn Tụng, sóng vai đi cạnh anh: "Em biết."

Mặc dù làm bao năm qua hắn chỉ chuyên tâm làm diễn viên, nhưng địa vị chuỗi thức ăn trong đoàn làm phim hắn vẫn biết, trừ những biên kịch đặc biệt nổi tiếng ra, thì nhóm có địa vị thấp nhất trong đoàn làm phim nhất định là biên kịch.

Bởi vì cái gọi là thiết kế nội dung kịch bản này quá chủ quan, ai cũng có thể chỉ vào mũi biên kịch nói kịch bản họ viết không hợp logic, không được khán giả yêu thích.

Quay được một nửa, giữa chừng yêu cầu tổ biên kịch thức trắng đêm sửa lại kịch bản có khối người.

"Cũng rất có ý nghĩa, muốn làm thì cứ làm thôi." Nhậm Khâm Minh chủ động bổ sung thêm một câu.

Nguyễn Tụng có chút bất đắc dĩ: "Nhưng mà chắc chắn không thể trực tiếp dùng nick của cậu được."

Vốn anh cảm thấy chuyện này có thể làm được, nhất là với số lượng fan hâm mộ cùng mức độ chú ý của truyền thông với tài khoản Weibo của Nhậm Khâm Minh.

"Có thể đăng ký một nick khác chuyên dùng cho việc này."

Nhậm Khâm Minh không nhiều lời thêm một chữ nào: "Chờ lát nữa bàn với chị Lan thì sẽ biết."

Nguyễn Tụng đầu tiên là "Ừ" một tiếng.

Sau đó rất nhanh đã cười khúc khích, nghiêng đầu nhìn Nhậm Khâm Minh, hai mắt lộ bên ngoài khẩu trang sáng lấp lánh như sao trời: "Đúng là lớn rồi có khác, biết gặp chuyện thì phải chủ động tìm người đại diện ha?"

Nhậm Khâm Minh cũng cười.

Nhưng chỉ hơi nhếch khóe môi một chút.

...

Hai người y như hai ông cụ thong thả đi bộ về bệnh viện, trong lòng tràn đầy mong chờ, nghĩ là có thể trông thấy cảnh Từ Lan chăm trẻ.

Kết quả vừa mới tới khu truyền dịch, đang ngó nghiêng thì Từ Lan đã vẫy tay gọi họ qua ⸺⸺ cậu nhóc đẹp trai đã co thành một cục, trên người đắp chăn mỏng, nằm ngủ trên ghế.

Từ Lan có chút ghét bỏ nhìn đồ trong tay bọn họ: "Hai cậu qua đây thăm thì cứ thăm, còn mua cái gì thế, vẽ chuyện."

Mấy ngày không gặp, không biết có phải vì tối nay cô vội ra ngoài không, khuôn mặt không trang điểm thoạt nhìn tiều tụy hơn trước không ít.

Nghe đâu gần đây Từ Lan không chỉ chú ý theo dõi tình hình trên show của hai người họ, mà còn phải giải quyết thủ tục đến trường của con trai, hình như gặp rắc rối về vấn đề hộ khẩu.

Hỏi kỹ thì cô chỉ lắc đầu không nói.

Nguyễn Tụng một lần nữa trịnh trọng cám ơn Từ Lan vụ của Trần Nghiêm, Nhậm Khâm Minh theo đó nhắc luôn với cô về ý tưởng hỗ trợ biên kịch bảo vệ quyền lợi chính đáng của bản thân mà Nguyễn Tụng vừa đưa ra.

Ánh mắt hai người nhìn về phía Từ Lan đều mang theo chờ mong.

Kết quả Từ Lan nói: "Ban nãy lúc hai người nói chuyện chị cũng nghe thấy, đã nghĩ luôn phương án cho các cậu rồi, cụ thể thế nào thì đã bảo Tiểu Lư đi thông báo trước một phần."

Nguyễn Tụng, Nhậm Khâm Minh: "!"

Từ Lan tỏ vẻ ghét bỏ, nói tỉ mỉ kỹ càng kế hoạch của mình cho hai người một lượt.

Nguyễn Tụng, Nhậm Khâm Minh thậm chí còn không có cơ hội xen mồm, tình huống phương án một hai ba bốn, Từ Lan đã nghĩ hết cho hai người, họ chỉ có việc gật đầu lia lịa.

Cuối cùng, Từ Lan thấy hai đứa nhỏ nghe xong hết vẫn tha thiết mong chờ nhìn mình, như còn muốn nói gì đó.

Cô: "Buổi tối không quay về, muốn chị xin nghỉ cho hai cậu hả?"

Nguyễn Tụng, Nhậm Khâm Minh thanh niên 26 tuổi đầu rồi mà vẫn y như học sinh còn đang cắp sách đến trường, muốn giả bệnh trốn học, hai cái đầu gật lia lịa như gà mổ thóc.

Từ Lan biết tỏng trong đầu hai tên quỷ nhỏ này nghĩ gì, tức giận trừng họ một cái, sau đó khoát tay ra hiệu hai người có thể đi rồi.

Hai người đang chuẩn bị vắt chân lên cổ chạy.

Lại bị Từ Lan gọi lại: "Nhớ đăng Weibo xin nghỉ phép một ngày!"

...

Tối hôm đó Weibo của Nhậm Khâm Minh đăng lên một bức ảnh mới.

Trong hình hai người ngồi song song với nhau, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn khung cảnh đằng sau thì có vẻ là chụp trong một cửa hàng tiện lợi nào đó.

Nguyễn Tụng cầm điện thoại, camera nhắm thẳng vào mặt kính, bên trên phản chiếu lại bóng Nhậm Khâm Minh đang đưa một tay ôm eo vợ, chiều cao của bức ảnh vừa đủ để trông thấy hắn đang nghiêng người thơm lên má Nguyễn Tụng.

Cùng status...

[@Nhậm Khâm Minh: Thời gian làm việc của hai người đã hết, xin phép nghỉ một đêm.]

Bên dưới mọi người bình luận rôm rả.

[Thực ra có thể trực tiếp xin phép nghỉ, không nhất định phải đính kèm hình ảnh đâu, mỉm ]

[Có người thoạt nhìn như đang xin nghỉ, nhưng thực ra chỉ là muốn khoe vợ mà thôi, hẹn gặp ]

[Tui không hiểu, bao nhiêu lần rồi mà tại sao tui vẫn không nhớ đòn, dấu chấm ]

[Yêm hèn quá đi, yêm xem lại lần hai rồi đó. Ký ức đau thương ngày xưa còn chưa nguôi ngoai. Khẽ nhắm mắt, trong lòng mỏi mệt. Mời bạn đến cùng xem, ngắm nhìn đau thương, chắp ]

[Chậc, được rồi, chỉ cần hai người viết báo cáo 100 nghìn chữ, kể lại chi tiết tỉ mỉ hình hình qua đêm như nào, sáng sớm mai nộp cho Mị, Mị sẽ rộng lượng tha thứ cho hai người.]

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chó cỏ giật mình: 100 nghìn chữ sao đủ được.

Khu bình luận:?

Truyện Chữ Hay