Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

chương 47

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc khán giả trong phòng phát sóng biết sáu thành viên muốn tổ chức sinh nhật cho tổng đạo diễn, thì đã khóc như một dòng sông rồi.

[Nhà mình đã ở cùng nhau đã sáu mùa rồi đó, đừng nói là sinh nhật của đạo diễn, ngay cả họ của người ta là gì tui cũng là lần đầu tiên được biết đến nè .]

[Nước mắt của Mị không đáng giá, show thực tế này mang tới rất nhiều...]

[Gặp đúng người thực sự có thể cùng nhau đi đến thành công, đạo diễn Diêm làm chương trình này rất tận tâm, sáu mùa, mùa nào tôi cũng thích cả, che miệng rơi ]

[A a a a a, hạnh phúc quá đi! Đạo diễn Diêm thân yêu nhà Mị cuối cùng cũng được mọi người nhớ đến rồi, hức hức hức, cảm ơn thầy Nguyễn lắm lắm!]

[Trước đây chỉ để ý đến người trên sân khấu, lại quên mất rằng hiệu quả trên sân khâu tốt như vậy, không thể không kể đến những nỗ lực của người phía sau hậu trường 1555551.]

[Thực ra tôi cảm thấy mùa này thầy Nguyễn ra nhập thực sự rất khéo, cũng rất may mắn, khéo ở chỗ anh ấy là người yêu của Chó con, may mắn ở chỗ anh ấy là người đầu tiên đưa công tác sau hậu trường ra phía trước, xuất hiện trước mắt chúng ta.]

[Đạo diễn Diêm xứng đáng, show hẹn hò nổi tiếng nhất xứng đáng!!!]

[Đề xuất đăng ký di sản thế giới, đề nghị đưa vào lịch sử các show giải trí thực tế trong nước, lau nước ]

[Cám ơn đạo diễn Diêm đã mang đến niềm vui tiếng cười cho mọi người! Chúc đạo diễn Diêm sinh nhật vui vẻ!!!]

[Hức hức hức, đạo diễn Diêm vừa khóc cái, nước mắt của tui càng không ngừng được.]

[Không ngờ anh chú trung niên luôn lấy cái bụng béo của bản thân ra chọc cười này lại là điểm câu nước mắt được chôn giấu sâu nhất trong chương trình QAQ.]

[Còn nữa còn nữa, bầu không khí giữa bọn họ tốt quá nha QA.]

Diêm Tùng Hàng năm đó còn chưa tốt nghiệp đại học đã bắt đầu lăn lộn trong ekip chương trình giải trí làm thực tập.

Bởi vì các chương trình giải trí kiểu này vĩnh viễn không thiếu sự mới mẻ, vĩnh viễn có người vót nhọn cả đầu muốn xông vào tham gia, làm phong phú CV của mình.

Anh không làm thì sẽ có người khác làm, cho nên thực tập sinh là không đáng tiền nhất, ngay cả sức lao động giá rẻ cũng không thể tính vào, chỉ có thể là một gốc rau hẹ chờ người đến hái.

Công việc cường độ cao, thời gian làm việc dài, cũng vì tính chất ghi hình đặc thù của các chương trình giải trí, thường là máy quay vừa mở thì hoàn toàn không được ngơi nghỉ.

Camera không ngừng, tất cả mọi người đều quay cuồng với công việc, quay một cái chính là mấy ngày không có dừng, mỗi ngày ghi hình ở hiện trường có thể gặp mặt bộ đồ ngủ độ hai ba tiếng đã là một điều quá xa xỉ.

Không ai quan tâm đến sức khỏe của anh, liệu anh có chịu được hay không, cũng không ai qua tâm có phải anh đang bị cảm sốt hay gì, cần được nghỉ ngơi không.

Tất cả mọi người đều là một mắt xích phục vụ cho sân khấu phía trước, làm được thì làm, không làm được thì biến, tự nhiên sẽ có những người khác thế chân anh.

Diêm Tùng Hàng nhớ lại quá khứ cũng phải kinh ngạc, chính mình vậy mà có thể vượt qua giai đoạn đó.

Thực tập sinh vì yêu nghề mà kiên trì đến cùng như y có rất nhiều, mà ngã xuống cũng rất nhiều, thậm chí còn có lần y giúp người ta gọi xe cấp cứu đến.

Nghề này chính là tàn khốc như thế đấy.

Y có thể từng bước một, từ một thực tập sinh chuyển lên làm chính thức, sau vô số lần xoay chuyển, từ cùng nhau làm dự án, đến tự mình làm dự án, lại trải qua vô số lần nhảy việc, cuối cùng cũng tìm được một nơi mà bản thân có thể tự do tung hoành.

Nhận được hoa tươi, nhận được tiếng vỗ tay, nhận được tiền tài và địa vị mà mình chưa bao giờ dám mơ đến.

Dường như tất cả những điều đó đều là để chờ chiếc bánh sinh nhật 35 tuổi trên tay Nguyễn Tụng ngày hôm nay.

Bên cạnh, bắt đầu từ Trịnh Thanh, mọi người đã một lần nữa, dựa theo thứ tự chuyền tay nhau chiếc "Vương miện không khí".

Năm người có kinh nghiệm lần trước, lần này phối hợp càng thêm ăn ý với nhau, đem vương miên đặt lên đầu Diêm Tùng Hàng càng thêm ra dáng.

Nam nhi không dễ rơi lệ.

Khuôn mặt mũm mĩm của Diêm Tùng hàng không nhịn được nữa, rốt cuộc vẫn là quay lưng lại với camera tháo kính mắt xuống.

Khương Kỳ Kỳ đi đầu vỗ tay hoan hô.

Mãi một lúc lâu Diêm Tùng Hàng mới nghẹn ra được một câu: "... Mấy cô cậu làm tôi rối trí như thế này, tôi rất khó dứt ra."

[Ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Đạo diễn Diêm: Rốt cuộc ai là đạo diễn, ai mời là khách mời hả, hầy!]

[Có thể nhớ ra để tổ chức sinh nhật cho đạo diễn Diêm, thật sự rất có tâm, thầy Nguyễn đúng thực là bà xã mà số mệnh sắp đặt cho tui (???).]

[? Lầu trên chờ đã, mọi người có lòng với thầy Nguyễn là bà xã ông thì liên quan gì đến nhau? Rút đao ra đi, chống ]

Sau đó mọi người cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật Diêm Tùng Hàng, bảo y ước.

Diêm Tùng Hàng là kiểu người thô kệch, nhiều năm như vậy đừng nói đến ước, số lần tổ chức sinh nhật, có một cái bánh sinh nhật đàng hoàng ra dáng tí cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Y luống cuống trừng mắt nhìn cái bánh gato, vừa định há mồm ra nói đã bị mọi người cùng nhau cắt ngang.

"Điều ước mà nói ra là không linh nữa đâu!"

Diêm Tùng Hàng vội vội vàng vàng: "Ồ, thế à, vậy để tôi ước thầm."

Sau đó, mọi người cũng không hỏi cụ thể xem là y ước cái gì, thổi tắt nến xong thì bắt đầu chia nhau bánh sinh nhật.

Mặc dù chỉ là một cái bánh nhỏ size 20, nhưng khách mời dù sao cũng là nghệ sĩ, mỗi ngày ở đây ăn đồ ăn Nhậm Khâm Minh làm đã là quá lắm rồi.

Người duy nhất có mặt không phải giữ dáng là Nguyễn Tụng thì lại không có quá nhiều hứng thú với loại đồ ngọt này, cho nên sáu người chỉ lịch sự cắt một miếng thật nhỏ, phần còn lại thì chia ra, tất cả nhân viên ekip chương trình ở đây đều có phần.

Tần Tư Gia phụ trách cắt bánh, Khương Kỳ Kỳ vui vẻ cầm đĩa đi phân phát cho mọi người, đưa một miếng lại nói một câu "Vất vả rồi".

Về phần những nhân viên chương trình ở lại dưới chân núi, giờ phút này cũng đang chia nhau bánh ngọt mà Tiểu Lư mang tới.

Mọi người chúc mừng hết cả buổi sáng, chờ tất cả chơi đủ nói chuyện thỏa thuê, ở trong bếp, Nhậm Khâm Minh cũng đã làm xong bữa trưa.

Bưng lên bàn cho tất cả mọi người.

Đồ ăn là Khương Kỳ Kỳ và Lương Nghệ mua trước khi quay về trên núi.

Trịnh Thanh chủ động hỗ trợ bày chén bát, Nguyễn Tụng mở chai vang đỏ không biết bọn họ trộm mang đến lúc nào, Tần Tư Gia rót đầy ly cho mọi người.

Sau khi mấy người họ ra ngoài một chuyến, Diêm Tùng Hàng đã từ bỏ không thèm quản hành vi trốn tránh sự kiểm soát của chương trình, mang theo đồ lậu lên của bọn họ, xoa xoa tay chạy tới hỏi: "Có phần của tôi không?"

[Ha ha ha ha ha ha ha ha.]

Khu bình luận lại phá lên cười, nói đạo diễn Diêm nhất định đã thèm đồ ăn Nhậm Khâm Minh làm từ lâu lắm rồi, hôm nay rốt cuộc cũng tìm được cơ hội mở miệng.

Thường ngày ekip chương trình bọn họ ghi hình đều là ăn cơm hộp, hơn nữa còn phải chờ khách mời ăn xong mới được ăn, rất hiếm khi được ăn đúng giờ.

Lần này, Nhậm Khâm Minh từ phòng bếp đi ra, nghiêng người sang một lên, để lộ ra chỗ chén bát được sắp một phần ăn giống họ y hệt, nói: "Sau này ba bữa cơm tôi đều làm hai phần, mọi người có thể thay phiên nhau ăn, không cần chờ bọn tôi ăn xong."

[Oa!!!]

[Ét ô ét, tui thiệt là khờ, fan lão làng thâm niên 5 năm của Chó cỏ hoàn toàn mờ mịt không biết làm sao...]

[Từ lúc Nhậm Khâm Minh tham gia chương trình này, yêm đều sắp quên béng cái biệt danh "Diêm vương mặt lạnh" của ảnh rồi... Đây thực sự là Nhậm Khâm Minh sao, anh da đen hỏi ]

[Toẹt vời, chỉ đúng một lần này cảm nhận được sự dịu dàng của Chó cỏ, tôi đã hiểu tạo sao trước đâu thầy Nguyễn lại động lòng với Chó con rồi, ôm ]

Chờ tất cả đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy, mọi người ngồi vào bàn ăn.

Khương Kỳ Kỳ bình tĩnh nhìn đồ ăn phong phú trước mắt, cảm thán: "Thực ra ở trên núi cũng tốt lắm."

Đơn giản, không có nhiều chuyện lung ta lung tung phải để ý.

Trịnh Thanh cười ngố: "Đây chính là ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình trong truyền thuyết à?"

Tần Tư Gia lập tức đỡ trán, không thể nghe nổi nữa, giơ tay vỗ cái bốp lên đùi y, tức đến mức bật cười, nói: "Sao chuyện gì từ miệng anh nói ra nghe cũng biến vị thế!"

[Ha ha ha ha ha.]

Xế chiều hôm đó, mấy người bọ chia nhau tổng vệ sinh đơn giản cho nhà gỗ.

Làm xong thì thay phiên đi tắm, vừa lúc kịp nhận lễ phục di thảm đỏ được đưa tới, hiệu suất cỡ này thực sự không phải nói chơi.

Sáu bộ lễ phục của sáu người, kèm theo sáu túi treo quần áo cỡ lớn.

Suốt cả đường đi, trên ô tô đều có một người cầm tay giơ cao lên để tránh làm xuất hiện nếp nhăn trên quần áo.

Thời gian đi thảm đỏ là vào đúng 8 giờ tối, tầm 6 giờ bọn họ phải xuất phát từ nhà gỗ đi, từ giờ đến lúc đó, có khoảng 1 tiếng để bọn họ trang điểm, thay quần áo.

Lễ phục vừa được đưa đến đã bị chuyên viên trang điểm cầm thẳng vào phòng hóa trang lúc đầu mà họ đến chụp ảnh tuyên truyền.

Trời mới biết, Khương Kỳ Kỳ đã mong đợi giờ phút này bao lâu rồi.

Từ tối hôm qua, sau khi lấy số đo xong cô đã không ngừng thì thầm bên tai Lương Nghệ, tò mò không biết trang phục nhà thiết kế làm cho mình sẽ là kiểu gì.

Giờ phút này cô chính là hóa thân của khu bình luận trôi, không thể chờ nổi muốn thấy chuyên viên trang điểm lấy quần áo từ trong túi treo ra.

Chuyên viên trang điểm dẫn sáu người đi đến gian thay đồ chếch trong phòng hóa trang, bốn phía xung quay đều được lắp rèm trắng ngăn cách, rõ ràng có thể để sáu người cùng lúc vào thay đồ, nhưng lại cố tình làm khán giả tò mò, nói: "Từng đôi đi vào thay đồ đi."

Đôi đầu tiên được gọi tên là Trịnh Thanh và Tần Tư Gia.

Mọi người và khán giả phòng phát sóng toàn bộ chờ ở bên ngoài, nghe thấy tiếng sột soạt mở túi quần áo của bọn họ phía sau rèm che, giọng Trịnh Thanh lại truyền ra: "Đậu má, váy của vợ đẹp quá nha."

[?]

[Ha ha ha ha ha, lời khen siêu mộc mạc, đánh thẳng vào trong óc rồi đó.]

[Nữ thần Tư Gia: Cho anh cơ hội nói lại một lần nữa, rốt cuộc là váy đẹp hay là người đẹp, ]

Không đến hai giây, Trịnh Thanh quả nhiên đổi giọng: "Đậu má, anh sai rồi, vợ là đẹp nhất!"

[Thế thì nhanh đi ra cho bọn này nhìn cái đi chớ!!! Gấp muốn chết, gấp muốn chết rồi đây.]

Chờ hai người sửa soạn xong, tay trong tay vén rèm từ bên trong đi ra.

Khu bình luận nhanh chóng đồng hóa với Trịnh Thanh nhà quê, tất cả đều comment "Cái đệch".

Trịnh Thanh mặc một bộ vest nhung màu đỏ thẫm rất phù hợp, tôn được khí chất của y, Tần Tư Gia bên cạnh thì mặc một chiếc váy đuôi cá cùng màu, phía sau khoét sâu để lộ lưng.

Thiết kế tổng thể gợi cảm không gò bó, đường cong cơ thể nóng bỏng được show ra toàn bộ, eo, hông thiết kế ôm sát lấy người, phía sau chính là phần lưng xinh đẹp cùng xương bư,ớm gợi cảm nhờ tập luyện quanh năm mới có được.

Trên đầu cài chếch một chiếc mũ đính mạng che mặt, tay đeo găng dài màu đỏ sậm, váy được đính sequin lấp lánh, khi góc độ thay đổi, ánh sáng phản xạ lại khiến cô trông như một nàng tiên cá mới từ đáy biển bước ra, rất sống động.

Khương Kỳ Kỳ tức khắc bị sự xinh đẹp này làm cho hôn mê, sự mong chờ đối với bộ lễ phục của mình nháy mắt tăng vọt: "Oa!! Tư Gia, chị trông se,xy quá!!!"

[? Ha ha ha ha ha, quả nhiên người đẹp thì đều yêu người đẹp.]

[Kỳ Kỳ thực sự có tiềm năng của SP* đấy, quả thực như bị chúng ta nhập vô vậy, ]

*Cái này tôi tra thì nó là vị trí hỗ trợ trong mấy game moba. Không hiểu ý lắm, tại tôi không có chơi game á.

Cặp đôi tiếp theo, Khương Kỳ Kỳ được toại nguyện nghe thấy tên chính mình.

Mọi người ở bên ngoài vừa nghe thấy tiếng cô mở túi quần áo sau rèm che thì tiếp ngay đó là tiếng "Oa" cảm thán đầy kinh ngạc, rồi kế đến là tiếng thúc giục Lương Nghệ liên hồi: "A a a a, anh nhanh giúp em một cái nào, dài quá em cầm lên không được!"

Tất cả mọi người đều nghĩ Khương Kỳ Kỳ sẽ đi theo phong cách đáng yêu hoặc bay bay như tiên nữ, nhưng sau khi rèm che được kéo ra.

Khu bình luận ai nấy đều phải giật mình thảng thốt trước bộ lễ phục cửa tiệm làm cho cô, so với của Tần Tư Gia càng phóng khoáng lớn gan hơn.

Phần cổ khoét sâu từ ngực xuống đến tận gần rốn, khí chất cô gái nhỏ trước đây hoàn toàn bị vứt ra sau đầu, trên eo váy thuần trắng đính đầy pha lê, càng tôn lên làn da trắng ngần như mỡ đông, phần lưng gần như phô ra toàn bộ, tà váy phía sau kéo dài, đính tầng tầng lớp lớp như một chiếc nơ bướm lớn trên eo.

Mặc một bộ váy như vậy, trên mặt Khương Kỳ Kỳ lại là nụ cười ngọt ngào mọi khi, quả thực có cảm giác rất xinh đẹp, rất đặc biệt.

Lương Nghệ đứng cạnh cô thì lại khá giống với Trịnh Thanh, trên người mặc một bộ vest nhung màu xanh lam đậm, xanh trắng phối hợp vô cùng hài hòa.

Khu bình luận đều bị nhan sắc của Khương Kỳ Kỳ làm cho ngây người.

[Không hổ là ông lớn trong giới hộp mù thời trang, tôi phục rồi, háo ]

[Thiết kế này không chỉ làm nổi bật một cách hoàn mỹ ưu thế dáng người, mà còn tôn lên khí chất của người mặc, trước đây thực sự không nghĩ tới, Kỳ Kỳ mặc se,xy vô cũng đẹp như vậy á!!!]

[Đột nhiên có loại cảm giác con gái nhà mình đã lớn của các má! (???)]

[Chẳng trách nhiều người muốn trở thành khách VIP của tiệm như vậy, không phải là để đến ăn, mà là để đặt làm quần áo ha.]

[Cả nhà ới, Mị quyết rồi, nhân lúc còn sống, Mị nhất định phải nghĩ cách trà trộn vào tiệm đặt may một bộ váy cưới!]

[Tui bây giờ lại thấy vô cùng tò mò về trang phục của thầy Nguyễn với Chó con á, ôm ]

[A... Yêm vẫn còn nhớ mãi không quên cái quần bò rách lần trước thầy Nguyễn mặc đây này, đáng ]

[Kiểu dáng lễ phục nam đều tương tự nhau, không khác lắm, không giống như trang phục nữ, có nhiều kiểu để biến tấu.]

Vốn sau khi nhìn thấy quần áo của Trịnh Thanh và Lương Nghệ, Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh cũng nghĩ như vậy, nhưng sau khi ra sau rèm thay đồ, họ rất nhanh đã phát hiện mình nghĩ sai rồi.

Bởi vì biến tấu của trang phục nam không chỉ xuất hiện trên quần áo...

Hai người mở ra một cặp trâm cài áo cùng kiểu trong "Hộp mù", một cây trượng cùng mới một cặp kính mắt viền vàng kèm dây đeo.

Truyện Chữ Hay