Cục diện ủ dột ban đầu của khu bình luận phòng phát sóng ngay lập tức nổ tung.
[Đậu xanh đậu đỏ đậu đen đậu má, thầy Nguyễn gặp ác mộng sao?!]
[Tui, mới vừa vừa mới thò mặt vào chuẩn bị xem live, người trên giường đột nhiên hốt hoảng bật dậy, trợn ]
[Không biết là mơ thấy cái gì, cảm giác thầy Nguyễn thực sự rất sợ ý, đau lòng xoa xoa vợ yêu.]
[? Chờ khoảng chừng là 2 giây, sao anh ấy lại thành vợ của thím rồi?]
[Anh nhà Mị đây rồi! Nhậm Khâm Minh đây rồi! Nhậm Khâm Minh nhanh nhanh từ ban công quay về cho Mị! Đừng có lén lén lút lút trốn trốn tránh tránh hút thuốc lá! Vợ anh mơ thấy ác mộng kia, bắc loa hô ]
[SOS, lẽ nào chỉ có mình tui thấy mấy người quá khoa trương sao, giờ là ba giờ sáng đó, lá gan mọi người tốt lắm hả, không cần ngủ hả, chấm ]
[Yêm vốn định đi ngủ rồi, nhưng lúc một rưỡi Nhậm Khâm Minh đột nhiên mở livestream dưới chân núi, yêm bị đường lên núi dọa cho tỉnh luôn á.]
Bình thường lái xe từ chân núi lên đến giữa sườn núi chỉ cần đi có nửa tiếng.
Nhưng hôm nay sương mù dày đặc, không chỉ có đường cao tốc bị chặn mà ngay cả đường lên núi cũng khó đi hơn.
Tài xế lúc đó nhìn tình hình thời tiết thì nhiều lần xác nhận lại với Nhậm Khâm Minh và Tiểu Lư, có thật sự muốn lên núi ngay bây giờ không.
"Giờ đã hơn một giờ rồi, đường đêm nhiều sương mù, cho dù muốn lên núi cũng không thể đi nhanh được, phải lái thật chậm, khán giả cũng ngủ hết rồi, không bằng chờ đến sáng mai, xem sương mù có tan không, xuất phát sớm hơn là được."
Tài xế này là người địa phương được ekip chương trình đặc biệt thuê về, biết bọn họ là ngôi sao quay chương trình giải trí, lại thấy Nhậm Khâm Minh sốt ruột trở về như vậy thì tưởng là vội quay về để khán giả xem.
Không hề hay biết là trong đầu Nhậm Khâm Minh chỉ nghĩ đến mình Nguyễn Tụng: "Chỉ cần đưa tôi về được trong tối nay, lái chậm mấy cũng được."
Trước đây hắn không giữ được lời hứa, có phúc phận nhưng năng lực lại không đủ, giờ hắn đã đồng ý với Nguyễn Tụng, vậy thì dù chỉ có một tia hi vọng, hắn nhất định sẽ kiên trì đến cùng.
Tiểu Lư ở bên cạnh vừa nhìn biểu cảm trên mặt hắn thì biết hắn đã quyết tâm, bèn nhanh chóng móc từ trong trong túi ra hai bao thuốc lá nhét vào tay tài xế còn đang cố gắng thuyết phục: "Anh trai, nếu giờ anh không đưa bọn tôi đi thì tối hôm nay có phải cuốc bộ bọn tôi cũng nhất định phải lên núi, chỉ cần anh có thể bảo đảm chạy xe an toàn thì mấy giờ đến nơi cũng được hết, anh vất vả rồi, còn phải thức đêm với bọn tôi."
Tài xế kia vốn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng vừa cúi đầu nhìn vỏ bao hộp thuốc lá Tiểu Lư đưa cho thì lập tức có lời cũng không thốt ra miệng, giá hai bao thuốc này không phải thứ y có thể từ chối, bèn đổi ý nói: "Vậy được, tôi cũng nói trước luôn, đường núi này không có đèn, lại cua quẹo đột ngột, chuyện bình thường đi hết nửa tiếng giờ đi thành hai tiếng cũng không phải không có."
Tiểu Tư đặc biệt hiểu chuyện, lập tức lấy từ trong túi ra một điếu thuốc nữa cùng bật lửa, châm thuốc cho tài xế: "Hai tiếng cũng được, thật sự cảm ơn anh!"
Nhiệt độ trên núi về đêm hạ xuống rất thấp, ba người họ chỉ mặc áo mỏng, xuống xe giờ này căn bản là không chịu được.
Tổ đạo diễn một là vì để cửa cho Nhậm Khâm Minh, hai là vì muốn quay cảnh hắn quay về, nên vẫn luôn liên lạc với Tiểu Lư để xác định thời gian họ về đến nơi.
Khi bọn họ biết Nhậm Khâm Minh chuẩn bị đi suốt đêm để lên núi thì không nói hai lời, lập tức để Nhậm Khâm Minh mở phát sóng trực tiếp.
Quay người là phụ, chỉ yếu là muốn cho khán giả ngắm nghía cẩn thận đường núi nơi này có bao nhiêu gồ ghề hiểm trở.
Kết quả là, khán giả phòng trực tiếp vốn đang buồn ngủ muốn dọn quầy lập tức tỉnh như sáo.
Nhìn thấy bên ngoài cửa xe phủ đầy sương trắng, nhìn qua kính chắn gió chỉ thấy một màu trắng xóa, tầm nhìn hẹp đến đáng thương, đèn pha ô tô dù đã mở lên hết cỡ tác dụng cũng chỉ có hạn.
Đường nhỏ ngoằn nghòe hướng lên trên, bên tay phải là vách núi đá cheo leo, bên tay trái ngay cả lan can bảo hộ cũng không có, chỉ hơi chút bất cẩn thì sẽ rơi xuống vực sâu.
Khu bình luận đều lo lắng thay cho Nhậm Khâm Minh.
[Tuy có thể nhìn ra tài xế là tay lái kỳ cựu, nhưng mà vẫn có chút đáng sợ...]
[Tui xem mà không dám thở mạnh, này mà lỡ đối diện có xe đang đi xuống, lại không nhìn thấy nhau... Ôm ]
[Tôi đi chết đây, thực sự không thể xem nổi mấy cảnh này, cứ sợ có chuyện ngoài ý muốn...]
[ A a a a a, lầu trên mau đi kiếm khúc gỗ nào nhét vào mồm đi, cái gì mà bất ngờ với chả ngoài ý muốn chứ, anh nhà Mị nhất định có thể an toàn lên đến nơi QAQ.]
[Tôi không hiểu, làm sao mà cứ nhất định phải lên núi lúc đêm hôm khuya khoắt thế này vậy? Dù sao qua 12 giờ cũng đã là giờ "Tan tầm" rồi mà, sáng mai về trước 9 giờ không phải tốt hơn sao, trời tối vốn đã không nhìn được đường, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì cũng là đáng đời.]
[... Là vì trước khi đi Nhậm Khâm Minh có hứa với thầy Nguyễn rồi thì phải, tuy tui cũng thấy không cần thiết phải giữ lời kiểu cứng nhắc như vậy, nhưng nói ảnh đáng đời thì có hơi quá rồi không? Chấm ]
[Ờ thì, tôi cảm thấy có thể là do trạng thái của thầy Nguyễn hôm nay không đúng lắm. (Nhỏ giọng)]
[Đúng vậy đó! Tôi còn tưởng có mình tôi thấy thế thôi chứ! Cảm giác như anh ấy kỳ thực không hi vọng mọi người chú ý quá nhiều đến tin tức cá nhân của mình.]
[Dù sao ảnh vốn cũng không phải là nghệ sĩ, nhưng vậy cũng bình thường mà ha?]
[Hơn nữa Nhậm Khâm Minh nhận được thông báo cái, nói đi là đi luôn, quá đột ngột, thầy Nguyễn là người yêu, tuy không thể hiện ra nhưng khẳng định là có tủi thân.]
[Má nó, Mị đột nhiên nhớ đến cái lịch trình một năm 365 ngày thì 330 ngày ở đoàn làm phim kia của anh nhà, nắm đấm cũng siết lại, anh trai Mị cũng là tên chả ra gì, tức ]
[Thầy Nguyễn đừng thèm anh nhà Mị nữa! Đến với Mị đi! Mị có thể ở cạnh anh cả ngày, cung cấp thêm dịch vụ xoa bóp bấm huyệt! Lật ]
...
Nhậm Khâm Minh lê lết từ chân núi đến giữa sườn núi, lê lết bao lâu thì phòng phát sóng náo nhiệt bấy lâu.
Tiểu Lư ngồi cạnh tài xế giơ điện thoại đang livestream lên, hết sức chăm chú nhìn phía trước, thà bị gió đêm thôi cho đông cứng cũng không dám đóng của sổ xe lại, chỉ sợ phía trên có xe đi xuống, bọn họ lại không trông thấy.
Chờ Nhậm Khâm Minh đến nơi an toàn, camera man ekip chương trình sắp xếp làm "Ca đêm" đang đứng dậm châm chờ ở cửa nhà gỗ, vác máy quay quay từ lúc hắn bước xuống xe cho đến khi vào trong nhà.
Nhà gỗ vẫn còn phòng trống, Tiểu Lư và tài xế đều ở lại đây một đêm.
Lúc đó đã sắp ba giờ sáng.
Nhậm Khâm Minh toàn thân uể oải, đúng hẹn đứng trước của phòng của hắn và Nguyễn Tụng lại có chút cảm giác "Gần làng lòng sợ hãi" [1].
Biết rõ người bên trong đã ngủ, nhưng trong lòng vẫn thấy căng thẳng không biết do đâu.
Khán giả khu bình luận cũng chờ hắn đẩy cửa đi vào.
Nhậm Khâm Minh đặt tay lên tay nắm cửa, nhưng vừa định ấn xuống thì lại đột nhiên quay đầu, thấp giọng với với anh quay phim bên cạnh: "Tôi đi vào một mình, mở nắp camera trong phòng xuống, anh không cần vào cùng, tôi sợ sẽ đánh thức anh ấy."
Anh trai camera man vui vẻ đồng ý.
Giờ đã hơn nửa đêm rồi, được tan tầm sớm chui lại vào ổ chăn anh ta mừng lắm lắm.
Trong màn hình, Nhậm Khâm Minh nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa phòng ra, màn đêm như nước trút xuống.
Không biết sao Nguyễn Tụng lại để hé một bên rèm của sổ không đóng lại, cả căn phòng bị ánh trắng chiếu thành một màu xanh xám lạnh lùng, gò núi nhỏ trên giường cuộn người nằm nghiêm về một bên, trừ phần đầu lộ ra bên ngoài, những chỗ khác đều được che kín.
Đây là lần đầu tiên khán giả nhìn thấy Nguyễn Tụng ngủ một mình.
[Tui đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, làm sao giờ QAQ?]
[Nằm không nhúc nhích luôn, cảm thấy thật ngoan.]
[Kỳ thực hôm nay, lúc thầy Nguyễn nói anh ấy đổi bút danh, muốn bắt đầu lại từ đầu mà không thành công kia, thật sự có chút buồn 15551.]
[Nhậm Khâm Minh, yêm ra lệnh cho anh, nhanh đi vào giúp yêm ôm vợ một cái, đầu mèo rơi ]
Tất cả mọi người đều cho là, Nhậm Khâm Minh quay về nhất là sẽ muốn lên giường ôm vợ ngủ.
Kết quả hắn lại đè thấp giọng nhìn vào ống kính nói: "Nước nóng ngừng rồi không tắm được, mọi người nghỉ sớm chút đi, tôi ra ngoài đứng một lúc."
Nói xong, hắn cúi người giúp Nguyễn Tụng vuốt lại lọn tóc rối trước trán, rồi mở cửa đi thẳng ra ban công.
Khán giả bị bỏ lại một mình trong phòng: [?????]
[Hơn nữa đêm rồi, ra ngoài đứng một lúc là cái thao tác gì dzợ??]
[Nói thiệt là, tui lại bắt đầu thấy không hiểu... Ôm ]
[Không tắm được, là đang cảm thấy mình bẩn, không thể lên giường ngủ hở?]
[Tui đoán anh trai chắc là muốn hút thuốc á, trước kia lúc ở phim trường quay phim hình như có một lần anh ấy bị chụp lại ảnh đang hút thuốc.]
[Ầy, chạy qua chạy lại hai đầu đuổi lịch trình như vậy thực ra cũng rất mệt, vừa nãy lúc lên núi, Nhậm Khâm Minh ngồi sau đều sắp ngủ gật luôn rồi.]
[Mặc dù là dzợ, nhưng Mị lại gặm được đường rồi, Nhậm Khâm Minh chỉ vì một lời hứa, biết rõ buổi tối qua 12 giờ sẽ không có nước, chỉ có thể ngủ ghế sô pha nhưng vẫn muốn mạo hiểm quay về trên núi...]
[Đúng vậy, hức hức hức, thực ra anh trai đã cố lắm rồi, mọi người đừng mắng ảnh, bận rộn như vậy là do tính chất công việc quyết định, không còn cách nào.]
[Bạn trai Mị là bác sĩ khoa ngoại, cũng cả ngày chả thấy mặt mũi đâu, đi hẹn hò thì hẹn được một nửa cũng nói đi là đi luôn, Mị quen rồi.]
[+1, bạn trai tui cũng vậy, công việc rất bận, có một lần khó khăn lắm mới xin nghỉ được, bọn tui hiểm hoi có dịp được gặp mặt thì kích động lắm, quần áo cũng cởi ra rồi, kết quả hắn nhận điện thoại cái lại phải đi luôn, ]
[Ôi, nhà nào cũng có nỗi khó xử riêng, hi vọng bọn họ mãi bên nhau, hai người tốt như vậy mà chia tay, sau này tui không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa 155551.]
Đại khái là do hiệu ứng đặc biệt lúc đêm hôm.
Khu bình luận nhìn Nguyễn Tụng ngủ một mình trong căn phòng rộng, bắt đầu tâm sự về chuyện tình cảm yêu đương của mình.
Nhưng cũng chỉ được hai phút, mọi người đều không chịu được nữa, chúc nhau ngủ ngon rồi chuẩn bị đi ngủ.
Bên ngoài ban công, Nhậm Khâm Minh đúng là đang đứng hứng gió hút thuốc.
Hai gói thuốc lá vừa rồi Tiểu Lư đưa cho tài xế thực ra là chuẩn bị cho hắn.
Nhớ hồi đó, chuyện hút thuốc này vẫn là hắn học cùng với Nguyễn Tụng.
Chỉ là không ngờ tới, Nguyễn Tụng chơi chút là bỏ, còn hắn thì ngược lại, vẫn luôn hút đến tận giờ.
Mỗi ngày phải quản lý cảm xúc khi đối mặt với máy quay, quản lý biểu cảm trên mặt, áp lực lớn đến nghẹt thở.
Trước đây lúc còn đang yêu đương với Nguyễn Tụng, không muốn anh hút thuốc gián tiếp qua mình nên hắn còn kiêng dè một chút.
Nhưng bắt đầu từ một năm trước, khi hai người họ chia tay, bằng mắt thường cũng có thể thấy Nhậm Khâm Minh có xu hướng phát triển thành dân nghiện thuốc lá.
Dăm bữa nửa tháng Vương Đoan lại ra lệnh cưỡng chế, bắt Tiểu Lư ở bên cạnh giám sát, khống chế tần suất hút thuốc của hắn.
Cho nên khi Nguyễn Tụng giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên nghe tiếng cửa ban công mở ra, tiếng "Anh Tụng" từ phía đó truyền vào, anh còn tưởng mình bị ảo thính, vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Mãi đến tận khi ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người đối phương lan ra: "... Mơ thấy ác mộng sao?"
Tầm nhìn vẫn còn u ám, hai bên thái dương Nguyễn Tụng lấm tấm mồ hôi lạnh, nhìn người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện trước mắt nhìn, anh có chút hoang mang không rõ: "Mấy giờ rồi, đã sáng rồi à?"
"Không, mới ba giờ thôi."
Nhậm Khâm Minh cảm thấy trên người mình không sạch sẽ, trước sau đều quy củ đứng bên mép giường, không chạm vào.
Nguyễn Tụng nghe thấy đáp án, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại được, người này rốt cuộc vẫn không thèm để ý anh ngăn cản, một đường từ cao tốc vòng lên đường núi ngay trong đêm.
Lửa giận trong lòng bốc lên, Nguyễn Tụng nhướng cao mày, hoảng hốt do gặp ác mộng trong máy lập tức tan đi: "Cậu không sợ nửa đêm ngã từ trên núi xuống chết toi à."
Nhậm Khâm Minh nhìn tĩnh nhìn anh: "Nhưng em đã hứa buổi tối sẽ về, chờ anh mở mắt ra là có thể nhìn thấy em."
Nguyễn Tụng thấy hắn trả treo, tính xấu đột nhiên nổi lên, không thèm quan tâm cái gì mà máy quay hay không máy quay, không chút khách khí ngẩng đầu lên, quở trách Nhậm Khâm Minh: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả? Có thể phân biệt nặng nhẹ một chút không! Tôi còn thiếu một đêm này, nhất định phải có cậu ở bên canh chắc?"
"Nhưng em hứa với anh rồi." Nhậm Khâm Minh nhắc lại.
"Cậu đừng có nói cái này với tôi!"
Nguyễn Tụng đột nhiên cao giọng khiến khán giả còn chưa đi ngủ ở khu bình luận trực tiếp giật hết cả mình.
[Cái đệch, lần này hình như thầy Nguyễn giận thật ý...]
[Là tui thì tui cũng giận, loại thời tiết này mà lên núi là vô cùng nguy hiểm.]
[Tức giận có nghĩa là vẫn còn quan tâm.]
[Hơn nữa thầy Nguyễn vừa mới mơ thấy ác mộng, tâm trạng bây giờ nhất định là không ổn tí nào, hi vọng anh trai nhà Mị cố gắng một chút, nhanh nhanh xin lỗi rồi dỗ vợ cho tốt đi, hức hức hức.]
Nhưng Nhậm Khâm Minh hoàn toàn không có ý định cúi đầu nhận thua, thậm chí ngữ điệu còn có chút nặng nề hơn: "Vậy nếu tối nay em không về, chuyện anh buối tối gặp ác mộng em sẽ không biết được, sau đó sáng ngày mai anh cũng không chịu nói cho em biết."
"Rốt cuộc là tôi gặp ác mộng quan trọng hay cái mạng nhỏ này của cậu quan trọng?" Nguyễn Tụng thực sự cảm thấy mình muốn nổ tung, phải đứng trước camera, cảm xúc dồn nén cả một buổi trưa, cuối cùng hoàn toàn bộc phát vào lúc này, "Nhậm Khâm Minh, cậu tự hỏi lương tâm mình xem cậu có thực sự nghĩ cho tôi không? Nếu hôm nay cậu vì đi đêm lên núi mà xảy ra vấn đề gì, chẳng lẽ sợ nửa đời còn lại tôi quên cậu mà sống à!"
Khán giả khu bình luận không biết thực tế hai người đã chia tay thiếu điều vội muốn chết.
[A a a a a, anh, anh mau xin lỗi đi!!! Ngày sau còn dài, không chỉ có mỗi đêm nay mà!]
[Thật sự muốn chui qua màn hình gõ tỉnh cái đầu chó đang chập mạch của anh nhà, nhất định là mạng nhỏ quan trọng rồi, thầy Nguyễn đều sắp bị dọa chết mà anh còn nhìn không ra ư!!]
[Đến lúc này rồi mà còn cố chấp làm cái gì! Xin lỗi một câu là xong rồi!]
Nhưng ánh mắt của Nhậm Khâm lại càng sâu thẳm hơn, hắn đứng ở mép giường không chút phủ nhận, nói: "Đúng, em là sợ anh quên mất em. Sợ vô cùng, sợ từ sáng đến tối, đến mức không tài nào ngủ ngon, so với trước đây đi casting diễn không tốt, không nhận được vai còn sợ hơn."
"Vậy cậu cứ tiếp tục sợ đi!"
Nguyễn Tụng nói xong thì nằm xuống, kéo chăn trùm lên người, hiển nhiên là không muốn quan tâm đến đối phương nữa.
Nếu là lúc bình thường, Nhậm Khâm Minh phỏng chừng đã sớm cúi đầu nhận sai.
Nhưng tối nay không biết hắn uống lộn thuốc gì, mà đến mức này rồi vẫn nhìn người nằm trên giường, đưa lưng về phía mình, nhấn mạnh: "Em thực sự sợ."
Vừa tủi thân vừa bướng bỉnh.
Cách một màn hình, khán giả đã tức muốn hộc máu.
[Tui thấy Khương Kỳ Kỳ nhà người ta rất tỉnh táo á, đầu óc toàn yêu với đương phải là Nhậm Khâm Minh mới chuẩn!!]
[Anh đúng là anh trai ruột của yêm, hai người bây giờ đang yêu đương á! Cho dù có thích, nhưng sao phải sợ cái chuyện bị quên mất này chớ!!]
[Cứu mạng, fan kỳ cựu sáu năm giờ phút này cũng muốn đánh người, dì đây thực sự là trách oan thầy Nguyễn rồi, chẳng trách thầy Nguyễn suốt ngày cáu anh nhà, muốn tăng xông máu não quá!!!]
Sau đó đúng như dự đoán, mọi người nhìn thấy Nguyễn Tụng nghe được câu bổ sung của Nhậm Khâm Minh thì giữ nguyên tư thế quay lưng lại với đối phương, trở tay quơ chiếc gối còn lại trên giường đập mạnh tới.
Nhậm Khâm Minh đại khái cũng biết chuyện tối nay mình không cứu chữa được nữa, hắn bắt lấy cái gối, nét quật cường trên mặt trở nên ảm đạm, nhưng vẫn kiên quyết không chịu nhận thua.
Ngay lúc khán giả khu bình luận thấy chết trong lòng nhiều chút, trơ mắt nhìn Nhậm Khâm Minh quay người định đi đến chỗ ghế sô pha vừa nhỏ vừa ngắn trong phòng, Nguyễn Tụng ở trên giường bỗng nhiên lại quát: "Ai cho cậu ra ngủ ghế sô pha?"
[?]
[!!!!!]
Tất cả mọi người đều nghĩ là hai mắt Nhậm Khâm Minh sẽ lập tức sáng bừng lên như đèn pha ô tô.
Nhưng tình huống thực tế là Nhậm Khâm Minh ôm gối càng thêm tủi thân: "Sáng nay anh nói sẽ không cho em ngủ trên giường. Với cả hôm nay em chưa tắm, rất bẩn."
Nguyễn Tụng thực sự là bị người này chọc cho tức đến nghiến răng nghiến lợi, lần thứ hai ngồi bật dậy nói: "Tôi nói không được là không được thật à? Sao giờ lại nghe lời thế? Bẩn chẳng lẽ không biết nằm ngoài chăn ôm tôi ngủ sao? Này cũng cần tôi phải dạy! Cậu đóng phim cả ngày, còn thiếu mấy cảnh máu chó sến súa như thế à?"
[?]
[???]
Khu bình luận không ai hiểu sao Nguyễn Tụng lại đột nhiên đổi ý như vậy.
[Không phải nói là muốn gây lộn cãi nhau hở? Đây là cãi nhau á?? Ôm ]
[Tui lại giống con chó nằm bên vệ đường rồi, đang nằm co quắp yên lành, đột nhiên có đôi tình nhân đi qua dẫm cho một cước.]
[... Rốt cuộc trong đầu Mị đã nghĩ cái gì vậy, ban nãy lại còn thấy sốt ruột cho hai người họ nữa chứ, chấm ]
Chờ Nhậm Khâm Minh ngoan ngoãn làm theo, bọc Nguyễn Tụng trong chăn ôm vào lòng.
Nguyễn Tụng vẫn còn mắng: "Chó ngốc."
Khu bình luận trong nháy mắt biến thành hiện trường chúc ngủ ngon tập thể.
[May mà yêm không nghe hiểu tiếng người, hẹn gặp ]
[Ngủ ngủ, đi ngủ thôi cả nhà, nửa đêm còn ăn cơm chó, tăng mười cân rồi đấy, mỉm ]
[Sau một trận cãi lộn, hóa ra thằng hề chính là tui.]
["Đêm nay không còn người sống sót".]
[Chuyện này dạy chúng ta rằng, đừng nên xen vào khi mấy cặp đôi đang gây lộn cãi nhau, bởi vì chúng ta vĩnh viễn không thể phân biệt được, họ đang cãi lộn thật hay là đang liếc mắt đưa tình, ôm ]
Chỉ có hai người trong cuộc mới biết, bọn họ cãi là cãi thật, làm hòa cũng là làm hòa thật.
Bởi vì những lời Nhậm Khâm Minh nói là sự thật, hắn sợ Nguyễn Tụng sẽ quên mình.
Nguyễn Tụng đoán chừng, tối nay dù trời có đổ mưa dao, người này cũng sẽ cứng đầu cứng cổ mò về.
Nhậm Khâm Minh cẩn thận từng li từng tí khom lưng ghé sát vào tai Nguyễn Tụng: "Vậy anh Tụng, em lại nói cho anh chuyện này, anh đừng giận."
Nguyễn Tụng rúc mặt vào trong chăn, tức giận chui vào trong ngực hắn làm ổ: "Tôi cũng bị cậu chọc tức thành như vậy rồi, còn tức đến đâu được nữa."
Nhậm Khâm Minh từ nhỏ giọng chuyển thành thì thầm: "Lúc em mới về, ekip chương trình bảo em mở camera trong phòng lên."
Dứt lời, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức khán giả cho là Nguyễn Tụng đã ngủ rồi.
Qua đúng năm giây, anh mới thò khuôn mặt đã đỏ rực của mình từ trong chăn ra, túm cái gối dưới đầu, xoay người cưỡi lên eo Nhậm Khâm Minh, bịt gối lên mặt hắn quát: "Chuyện như vậy sau này có thể nhanh chóng nói cho tôi biết không hả!? Tôi mắng cậu rồi lại cho cậu lên giường ngủ, trông thật sự rất ngốc!!"
Nhậm Khâm Minh bị gối đè, chỉ có thể "Ấp úng": "Cho dù em không mở camera thì mic cũng mở..."
Chỉ cần bọn họ cãi nhau, phòng phát sóng trực tiếp nhất định có thể nghe được.
Nguyễn Tụng thực sự là thẹn quá hóa giận: "Ngậm miệng lại, tôi còn chưa hỏi cậu học hút thuốc từ bao giờ đâu!"
Nhậm Khâm Minh thực sự là không nín thở được nữa, một tay nắm lấy cổ tay Nguyễn Tụng, eo hơi dùng sức một chút, lập tức khiến vị trí của hai người đổi cho nhau, rõ ràng là vừa rồi ngoan ngoãn để Nguyễn Tụng đè như vậy là đang nhường anh, thậm chí còn dư sức mà dùng tay kia kéo cổ áo mình lên ngửi thử, hỏi: "Mùi rõ lắm à? Em hút thuốc còn không phải học theo anh."
Nguyễn Tụng nhìn hắn thành thạo điêu luyện như vậy, cũng không giận: "Cậu học tôi mà sao tôi không hút."
Nhậm Khâm Minh nhìn ánh mắt sáng ngời của người dưới thân mình, trong lòng chợt động, bèn ông nói gà bà nói vịt cúi xuống hôn lên khóe mắt Nguyễn Tụng một cái: "Anh còn trả lại ảnh cho em, em thấy rồi."
Nguyễn Tụng nhíu mày hất đầu về bên kia: "Thấy thì thấy, nặng chết mất! Rốt cuộc có muốn ngủ không đây!"
"Vậy có đóng camera lại không?"
"Đóng con của khỉ, ban nãy muốn đóng sao không thấy cậu nhớ ra!"
Chờ hai người nằm lại tử tế đi ngủ tiêu chuẩn, trong phòng lại im lặng mấy giây.
Nhậm Khâm Minh đột nhiên đẩy chủ đề câu chuyển trở lại: "Thực ra em vẫn luôn hút thuốc, chỉ là trước đây sợ bị mắng nên không dám nói cho anh."
Nguyễn Tụng rầm rì rúc mặt vào trong chăn: "Tôi thấy gan cậu to đấy, không sợ ăn mắng chút nào."
Lại yên tĩnh vài giây.
Nhậm Khâm Minh hôn lên vành tai lộ ra ngoài của anh một cái: "Anh Tụng ngủ ngon."
Nguyễn Tụng không để ý tới hắn.
Nhậm Khâm Minh ôm người, được voi đòi tiên lại hôn thêm một cái: "Vợ yêu ngủ ngon."
Nguyễn Tụng cách chăn đá cho hắn một cước.
Nhậm Khâm Minh cuối cùng cũng chịu thôi.
...
Sáng hôm sau, chuyện hai người nửa đêm cãi nhau đúng như dự đoán lại lên bảng hotsearch.
Hiếm có khi chín giờ sáng Nguyễn Tụng đã tỉnh, vừa ra ngoài đã phát hiện bốn người còn lại đều đang cầm điện thoại xem video "Nổi nóng" của anh, còn chia sẻ mấy bình luận thú vị mà mình đọc được, cười đến ngã trái ngã phải.
[Tui thiệt là hèn quá đi, thế mà lại xem hết rồi, đáng ]
[Nữ hoàng tsundere cùng cún con cố chấp của mình, yêm không chua yêm không chua, đậu má nó.]
[May mà trước khi ấn vào xem tôi bị điếc rồi.]
[Hơ, xem cái kiểu video đánh nhau trên giường này có gì hay? Miệng tui sắp rách ra rồi.]
[Cái chuyện tình yêu tình báo này, vẫn là xem của người khác đẹp hơn, rơi ]
[Đạo diễn này được đấy, cái gì cũng có thể phát ra ngoài, ]
[Đăng cái loại video giật gân lấy lòng người xem, nội dung vô căn cứ như thế này mà cũng có người tin, đây là làm hư mấy bé gái không hiểu chuyện, làm người ta ảo tưởng về tình yêu, vì lượng truy cập mà bây giờ cái gì người ta cũng dám làm như vậy sao? Giới hạn đâu? Địa chỉ đâu? Số điện thoại liên hệ đâu? Có thể phân một người cho Mị được không?]
"Buồn cười nhất là bên dưới có người trả lời lại người này là: "Kế hoạch tìm kiếm con dao thuộc về mình", "Suýt chút nữa bị tịch thu dao", "Rút dao nhìn quanh lòng mờ mịt" ha ha ha ha ha." Khương Kỳ Kỳ suýt chút nữa cười ngất trên bàn ăn.
Ngay cả Trịnh Thanh cũng hào hứng hỏi Nguyễn Tụng: "Thế rốt cuộc là tối qua cậu mơ thấy gì mà sợ thành như vậy thế?"
Nguyễn Tụng nhấc chân đạp lên đùi Nhậm Khâm Minh một cái: "Mơ thấy gì thì cũng bị làm cho tức mà quên sạch rồi."
Nhậm Khâm Minh cả một đêm hết "Chó cỏ" lại đến "Chó ngốc", giờ chính lúc là niềm vui nhân đôi, bị đạp mà mặt mày vẫn hớn hở như cũ, không sợ phiền phức đề nghị: "Vậy hôm nay ăn bò bít tết nhé."
Mọi người nghe thế càng mừng hơn.
Phải nói đây là lần đầu tiên kể từ khi chương trình phát sóng mà thấy Nhậm Khâm Minh tích cực chủ động như vậy, xem ra là bị nóc nhà mắng cho một trận nên vui thật.
Nguyễn Tụng dứt khoát xoay người, rời bàn ăn ngồi ra ghế sa lông ngoài phòng khách, quyết định tạm thời giữ khoảng cách với nhóm người trông có vẻ không được thông minh lắm này, tránh cho IQ của mình cũng bị kéo thấp theo.
Đang lúc mọi người cười cười nói nói thì chuông cửa vang lên.
Mọi người nhìn nhau không biết bên ngoài là ai, ekip chương trình cũng không phát ra bất cứ thông báo nào.
Là người đang ở gần cửa nhất, Nguyễn Tụng tự giác đứng dậy đi ra mở cửa.
Vừa mới ra đến nơi, Giang Trí khoan thai đến chậm đột nhiên cười híp mắt nói: "Dậy trễ nên chưa kịp nói cho mọi người, lão còn tưởng trưa nay mới tới, không ngờ người ta lại sốt ruột như vậy, là người quen cũ của Tiểu Tụng đấy."
Nguyễn Tụng nghe thấy mấy chữ "Người quen cũ", thái dương đột nhiên giật một cái, suýt chút nữa theo phản xạ hô tên Viên Ấn Hải ra.
Cũng may người bên ngoài không thể chờ được nữa, bắt đầu gõ cửa gọi: "Thầy Nguyễn? Anh Tụng, anh ở đâu đấy anh Tụng? Tôi là Tôn Khải Tư! Thầy Giang vừa báo tin cho tôi biết, tôi đã lập tức trốn khỏi khu huấn luyện đạo diễn khép kín ở tỉnh bên, mua vé đứng chạy suốt đêm tới đây đấy! Còn chưa kịp ăn sáng nữa, sắp chết đói đến nơi rồi, anh nhanh cho tôi vào đi!"
Nguyễn Tụng: "...?"
________________________
[1] Trích trong bài thơ Độ Hán Giang
嶺外音書絕,
經冬復立春。
近鄉情更怯,
不敢問來人。
Độ Hán giang
Lĩnh ngoại âm thư tuyệt,
Kinh đông phục lập xuân.
Cận hương tình cánh khiếp,
Bất cảm vấn lai nhân.
Dịch nghĩa
Ở núi không có tin tức gì bên ngoài,
Mùa đông đã qua, mùa xuân lại tới.
Càng tới gần quê lòng càng kinh hãi,
Không dám hỏi người qua đường.
Dịch thơ
Lĩnh ngoại thư từ vắng,
Qua đông lại lập xuân.
Gần làng lòng sợ hãi,
Không dám hỏi lai nhân.
Nguồn: Trần Trọng Kim, Đường thi, NXB Văn hoá thông tin, 1995
Hán giang tức Hán thuỷ, một chi lưu lớn của Trường Giang, bắt nguồn từ Thiểm Tây, chảy qua Hồ Bắc vào Trường Giang. Khi Tống Chi Vấn từ Lĩnh Nam trở về bắc, qua Hán thuỷ tại vùng phụ cận của Tương Dương.
Có sách chép tác giả bài thơ này là Tống Chi Vấn. Năm 705, Võ Tắc Thiên mất hết quyền hành và bị giam lỏng do binh biến phát động bởi Trương Giản Chi 張柬之 và quần thần, nam sủng Trương Dịch Chi 張易之 và Trương Xương Tông 張昌宗 của Võ Hậu bị giết, Tống Chi Vấn (656-712) thuộc phe nhóm Trương Dịch Chi bị Đường Trung Tông đày xuống Lung Châu 瀧州 làm tham quân. Tháng 10 năm Thần Long đầu (705), Tống Chi Vấn qua Ngũ Lĩnh, xuống Lung Châu (nay là thị trấn La Định 羅定, tỉnh Quảng Đông), đến năm sau, trốn về Lạc Dương ẩn nấp trong nhà Trương Trọng Chi 張仲之. Trên đường về khi qua Hán Thuỷ, Tống Chi Vấn làm bài thơ này. Trong khi đó, Lý Tần là rường cột của triều đình, được dân thương yêu ủng hộ, trong tiểu sử không thấy nói ông bị đày và có lần trở về miền bắc, hơn nữa ông không có gì phải lo sợ ngại ngùng khi thăm hỏi những người cùng quê, vì vậy có lẽ Lý Tần không phải là tác giả bài thơ này.