Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

chương 147: kiếm tiền

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi?" Lưu An Giản thấp thỏm ngồi bên cạnh Mạnh Giang Thiên.

"Tôi nhờ anh giúp tôi điều tra vài người, tôi lần này đi Liễu Thụ trấn, may mà có mấy người này, tôi mới có thể chạy thoát." Mạnh Giang Thiên cười nói.

"Ai? Cậu có gặp gì ở Liễu Thụ trấn không?"

"Chính là mấy đồng đội của tôi, Quyền Trạm Lương, Trương Quang, Ngô Mẫn Lương, Lưu Phỉ Phỉ, còn có một người là Dream Lisa. Chúng tôi ở Liễu Thụ trấn gặp được một zombie, đẳng cấp của nó quá cao, chúng tôi liên hợp lại cũng đánh không lại. Sau đó chúng tôi tách ra chạy trốn, tôi rất may mắn, zombie kia không đuổi theo tôi, không biết đã đuổi theo ai. Cho nên tôi nghĩ anh giúp tôi điều tra một chút, mấy người bọn họ có người nào trở về hay không, tôi muốn biết bọn họ còn sống hay không."

Mạnh Giang Thiên chậm rãi nói, nhìn chằm chằm Lưu An Giản quan sát phản ứng của hắn.

Lưu An Giản vẻ mặt lo lắng, tựa hồ vì chuyện bọn họ gặp phải mà khẩn trương. Chính là trong ánh mắt một tia không yên lòng kích động, vẫn không thể che dấu.

"Thứ ở Liễu Thụ trấn kia là zombie sao? Ngay cả cấp bậc của cậu cũng đánh không lại, nó cấp bậc gì?" Lực chú ý của Lưu An Giản hoàn toàn không có trên người năm người kia, ngược lại càng quan tâm đến chuyện zombie.

"Tôi cũng không biết là đẳng cấp gì, dù sao so với tôi còn cao hơn. Tôi rời đi ngay lập tức nên cũng không biết nhiều về nó. Anh vẫn là giúp tôi để ý một chút năm người kia có trở về hay không. Nếu trở lại, anh nói cho tôi biết, tôi phải cảm ơn họ."

"Được, tôi sẽ chú ý." Lưu An Giản giật giật khóe miệng gật đầu, vẫn là muốn hỏi chuyện zombie một chút.

Mạnh Giang Thiên lại mở miệng nói: "Lại nói tiếp, lần này đi Liễu Thụ trấn tôi luôn cảm thấy có chỗ quái lạ. Những người đi với tôi luôn nhìn chằm chằm tôi, giống như sợ tôi chạy. Anh có thể giúp tôi điều tra thân phận của bọn họ hay không, xem bọn họ có phải làm việc cho ai hay không?"

"Làm việc cho ai? Sao cậu lại nghi ngờ vậy? Dị năng giả trong khu an toàn chúng ta đều tự chủ thành lập từng tiểu đội dị năng giả, bọn họ đều là tự mình làm chủ. Ngay cả quản lý của chúng tôi cũng không thể hoàn toàn sai bảo họ làm việc." Tròng mắt Lưu An Giản bất an chuyển động, cười giả dối giải thích.

"Vậy thì kỳ quái rồi, tôi vừa mới đến khu an toàn, cũng chưa từng đắc tội bọn họ, luôn cảm giác bọn họ muốn hại tôi."

"Có phải là cậu quá khẩn trương hay không? Cảm giác sai?"

"Hẳn không sai, điều tra một chút sẽ biết, bằng không bên cạnh luôn có người nhớ thương mạng nhỏ của tôi, tôi lại không biết, đó không phải rất nguy hiểm à? An ca, anh không tra được thân phận của bọn họ sao? Nếu không dễ dàng thì không làm phiền anh nữa." Mạnh Giang Thiên cười nhìn Lưu An Giản, trong nụ cười rất tốt che giấu một tia khinh thường có thể bị nhìn thấy.

Lưu An Giản nhìn thấy trong mắt Mạnh Giang Thiên có chút khinh thường, điều này làm cho hắn từ nhỏ đã nể mặt anh nhất thời liền nổi giận: "Cái này có phiền toái gì, thân phận của những người này đều có đăng ký, tôi trở về điều tra một chút là có thể tra được, căn bản cũng không tấn công, cậu chờ, tôi tra được liền nói cho cậu biết."

"Vậy thì đa tạ An ca. Tốt nhất là có thể tra được bọn họ cùng ai tiếp xúc nhiều nhất, tôi cũng dễ biết là ai muốn hại tôi."

"Không thành vấn đề." Lưu An Giản vỗ ngực cam đoan.

Về phần kết quả điều tra còn không phải do hắn định đoạt sao? Nói không chừng còn có thể giá họa cho cừu nhân của mình, để Mạnh Giang Thiên giúp hắn đối phó cừu nhân.

Nghĩ như vậy, đây thật đúng là một chuyện tốt một mũi tên trúng hai đích.

"An ca, anh tới rồi." Cửa phòng ngủ bị mở ra, Thôi Tây Sinh dụi mắt đi ra, mơ mơ màng màng đi đến bên cạnh Mạnh Giang Thiên, đâm sầm vào trong ngực anh.

Khuôn mặt vốn cao hứng của Lưu An Giản lập tức đen sạm ba phần, trong mắt là ghen tị nồng đậm, sợ bị nhìn ra, Lưu An Giản cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm.

"Đói bụng không?" Mạnh Giang Thiên nâng hai má Thôi Tây Sinh hôn một cái, dư quang nhìn Lưu An Giản. Tuyệt lắm, ánh mắt trong nháy mắt đó giống hệt ánh mắt muốn ăn anh trong video.

"Không đói, nó đói bụng, làm cho em đau bụng." Thôi Tây Sinh sờ bụng, ủy khuất nói.

"Trở về phòng, anh cho em chút dị năng. An ca, anh ngồi xuống trước đi." Mạnh Giang Thiên đỡ Thôi Tây Sinh đứng lên.

Lưu An Giản cũng đứng lên nói: "Tôi sẽ không ngồi nữa, tôi còn có việc, tôi đi điều tra tư liệu của mấy người kia cho cậu, tôi đi trước."

"Vậy An ca đi thong thả." Mạnh Giang Thiên cười tiễn Lưu An Giản rời đi.

Đóng cửa lại, nụ cười trên khóe miệng Lưu An Giản lập tức biến mất, cắn răng, sắc mặt âm trầm.

Mấy phế vật kia, ngay cả người cũng gϊếŧ không chết. Mạnh Giang Thiên đã hoài nghi, mấy người kia không thể ở lại.

Hắn quả thật muốn đi điều tra xem mấy phế vật kia chạy đi đâu, quyết không thể để cho bọn họ còn sống trở về.

Mạnh Giang Thiên đỡ Thôi Tây Sinh trở về phòng, cho đứa bé ầm ĩ ăn chút dị năng.

Ăn xong điểm tâm, Thôi Tây Sinh vài ngày không gặp lại ôm Mạnh Giang Thiên không buông tay.

Mạnh Giang Thiên vốn định đi tìm Lưu An Giản gây phiền toái, nhưng Lưu An Giản nào có quan trọng bằng Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên an tâm thoải mái bồi Thôi Tây Sinh một ngày.

Mãi đến khi Hách Nhân gõ cửa, hai người mới ra khỏi phòng.

"Viện trưởng, có phải ngài có tâm sự gì không?" Mạnh Giang Thiên nhớ tới lúc trở về, Hách viện trưởng mặt mày ủ rũ.

"Không có gì, chính là thiếu cái này." Hách Nhân hai ngón tay chà xát, tỏ vẻ ông thiếu tiền.

Mạnh Giang Thiên trầm mặc, anh hiện tại cũng không có bao nhiêu tiền, vốn tưởng rằng lúc này có thể kiếm được năm trăm vạn, không nghĩ tới thiếu chút nữa đem mạng nhỏ thay thế.

"Ông muốn bao nhiêu?" Trong tay còn có vạn, cho Hách Nhân anh còn phải ra ngoài kiếm tiền.

Trong khoảng thời gian Mạnh Giang Thiên vắng, không có dị năng cho bé con, đều là Hách Nhân tìm cách làm cho Thôi Tây Sinh thoải mái một chút. Mạnh Giang Thiên cho tiền cũng cho rất thống khoái.

"Tôi muốn không ít, cậu có thể cho bao nhiêu?" Hách Nhân hỏi.

"Ông muốn bao nhiêu? Tôi còn có hơn một trăm tám mươi vạn giá trị cống hiến."

"Không đủ." Hách Nhân lắc đầu, thở dài nói: "Đều do tôi, mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện, viện trưởng thối không biết xấu hổ kia biết tôi muốn những thiết bị y tế mà hắn sẽ không dùng, giá cả càng ngày càng cao. Nếu muốn mua hết dụng cụ tôi muốn, phỏng chừng phải vạn." Hách Nhân ngượng ngùng nhìn về phía Mạnh Giang Thiên.

Mạnh Giang Thiên chớp chớp đôi mắt to, vô tội nhìn về phía Hách Nhân, tốt lắm, tiền trong tay anh tăng gấp mười lần cũng không đủ.

"Tôi cũng biết cậu kiếm tiền không dễ dàng, cho nên tôi muốn chế tạo chút thuốc thanh lọc lấy ra bán, khẳng định có thể bán được một số tiền lớn. Nhưng thuốc này một khi xuất hiện, khẳng định sẽ có người tìm tôi. Tôi không muốn bị nhốt trong phòng thí nghiệm nữa. Cho nên muốn cùng cậu thương lượng, như thế nào mới có thể bán thuốc còn không bị phát hiện."

"Cái này phải suy nghĩ thật tốt. Bây giờ tất cả mọi thứ được kết nối trên mạng, nhất cử nhất động đều có giám sát, đi đâu cũng sẽ bị phát hiện." Mạnh Giang Thiên vuốt cằm, trầm tư suy nghĩ.

"Có Tiểu Bạch ở đây, lừa gạt qua mắt người là không thành vấn đề, tôi chính là sợ dị năng mị hoặc của Tiểu Bạch không thể lừa được camera" Hách Nhân nhíu mày nói.

"Cái này dễ thôi, dùng điện thoại quay video thử một chút là biết." Mạnh Giang Thiên ánh mắt sáng lên, lấy điện thoại di động ra, nhắm vào Hách Nhân.

..........

//

NTT

Truyện Chữ Hay