Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

chương 139: sai sót ngẫu nhiên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Vô tình như vậy a, soái ca, lại thương lượng, thương lượng đi." Người phụ nữ nhu nhược cố ý dựa vào, ý đồ thương lượng.

Mạnh Giang Thiên né tránh, lạnh mặt nói: "Sáu giờ chiều nay tôi sẽ đi xem phòng, nếu hành lý của cô còn ở bên trong, tôi có thể giúp cô thu dọn và ném ra ngoài."

Người phụ nữ còn muốn tiến lên, Mạnh Giang Thiên lập tức bay đi.

Về đến nhà, Hách Nhân cũng trở về, lôi kéo Mạnh Giang Thiên đòi tiền mua dụng cụ. Thật đúng là ông đã tìm được người bán thêm một ít thiết bị phòng thí nghiệm.

Nhưng giá cả của những thiết bị này cũng không rẻ, trong tay Mạnh Giang Thiên có không ít tinh hạch, nhưng anh muốn giữ lại sau này dùng thăng cấp, không muốn bán tinh hạch kiếm tiền.

Xem ra sau này thật đúng là phải đi làm nhiệm vụ kiếm tiền. Mạnh Giang Thiên lấy ra nhiệm vụ Lưu An Giản đưa ra, buổi chiều lại đi chạy nhiệm vụ.

Lần này vẫn là ba nhiệm vụ vận tải, nhưng có một vật phẩm vận chuyển có chút đặc thù, lại là thi thể của một con sư tử biến dị.

Và nó được vận chuyển từ tự nhiên đến khu an toàn. Mạnh Giang Thiên tận mắt nhìn thấy con sư tử kia bán được mười tám vạn giá trị cống hiến.

Một con sư tử so với anh một buổi chiều bận rộn ba nhiệm vụ kiếm được nhiều hơn, Mạnh Giang Thiên động tâm.

Hoàn thành ba nhiệm vụ, Mạnh Giang Thiên lần đầu tiên đi tới đại sảnh nhiệm vụ, cho dù là buổi tối, trong đại sảnh vẫn như cũ đông người, dị năng giả toàn khu an toàn phỏng chừng đều ở chỗ này.

Hơn nữa nơi này cũng không chỉ là nhiệm vụ dị năng giả có thể làm, người bình thường cũng có thể ở chỗ này tìm việc làm. Đây là một thị trường nhân tài lớn.

Mạnh Giang Thiên cuối cùng cũng xếp hàng đến trước một cái máy tính, anh cũng coi như là cao nhân gan lớn, chọn nhiệm vụ xem tiền trước. Cái nào thù lao cao liền nhìn.

Chọn tới chọn lui, Mạnh Giang Thiên chọn một nhiệm vụ đi một địa phương tên là Liễu Thụ trấn, chỉ cần dị năng giả hệ gió và và dị năng giả hệ không gian.

Nhiệm vụ này cao nhất ở vị trí số theo thù lao tìm kiếm nhiệm vụ, thù lao năm trăm vạn giá trị cống hiến khiến Mạnh Giang Thiên động tâm không thôi.

Nhiệm vụ miêu tả rất đơn giản, chỉ cho một tọa độ Liễu Thụ trấn, cũng không nói muốn đến đó làm gì.

Nhiệm vụ có vẻ đơn giản, nhưng thù lao không đơn giản, không làm cho mọi người nghi ngờ cũng không thể.

Bất quá Mạnh Giang Thiên ngược lại không sợ có cái gì mèo vờn chuột, nếu thật sự có cái gì, đánh không lại anh còn có thể chạy.

Anh còn không tin hiện tại còn có thứ gì có thể chạy qua anh.

Xác định nhiệm vụ, Mạnh Giang Thiên lại đi tìm hai bảo mẫu, Thôi Tây Sinh và Tiêu Nhã Tình cần người chăm sóc, Mạnh Thường Vỹ và Triệu Thục Hoa cũng không thể bỏ lại.

Hai nữ nhân trung niên này đều là người bình thường trước tận thế đã làm dịch vụ giúp việc gia đình, rất có kinh nghiệm.

Hai người hiện tại đều là người cô đơn, người trong nhà tan rã, chết hết, chỉ còn lại hai người bọn họ. Các bà cũng không cần nhiều, cung cấp ăn ở, mỗi tháng cống hiến cho hai ngàn giá trị sinh hoạt là được.

Dưới sự công chứng của nhân viên, Mạnh Giang Thiên cùng hai người ký hợp đồng, bảo các bà ngày mai lại tới nơi này chờ, anh dẫn bọn họ đến nhà mới.

Nhìn thời gian, đã hơn sáu giờ, Mạnh Giang Thiên nhìn chuẩn phương hướng, bay về phía biệt thự mới thuê.

Trong biệt thự đã dọn sạch, người phụ nữ kia tuy rằng lưu manh, nhưng làm việc vẫn rất thống khoái.

Phòng rất sạch sẽ, đồ nội thất cũng đầy đủ, tối nay chuyển đến là có thể ở.

Mạnh Giang Thiên về đến nhà, nói chuyện chuyển nhà với Mạnh Thường Vĩ, lại bị Mạnh Thường Vĩ mắng một trận.

Ngồi trên sô pha, Mạnh Thường Vỹ nói Mạnh Giang Thiên thành một đứa con bất hiếu muốn đuổi ba mẹ ra ngoài. Buổi trưa còn nói muốn chuyển nhà, buổi tối liền sống chết không chịu chuyển đi.

Mạnh Giang Thiên nói nửa ngày cũng nói không được ông, chỉ có thể lựa chọn tự mình chuyển đi. Mang theo tiếng mắng của Mạnh Thường Vĩ, một hơi thu dọn đồ đạc, mang theo Thôi Tây Sinh Tiêu Nhã Tình cùng Hách Nhân, suốt đêm chuyển vào trong nhà mới.

Lăn qua lăn lại đến nửa đêm, Mạnh Giang Thiên và Thôi Tây Sinh rốt cục ngủ thiếp đi.

Mà Lưu gia, Lưu An Giản lại bị một cái điện thoại đánh thức.

"Cái gì? Mạnh Giang Thiên tiếp nhận nhiệm vụ Liễu Thụ trấn?" Điện thoại là Phùng Kinh Quảng gọi tới.

Nghe ý tứ của Lưu An Giản, hắn tựa hồ không biết chuyện này, Phùng Kinh Quảng buồn bực hỏi: "Không phải cậu để hắn nhận sao?"

"Không phải, tôi chỉ nhận cho hắn mấy nhiệm vụ dễ dàng."

"Vậy thì kỳ quái rồi, hắn làm sao có thể tự mình nhận nhiệm vụ này?"

"Tôi đoán hắn có thể là bởi vì năm trăm vạn thù lao kia mới nhận đi. Bất quá như vậy cũng tốt, hắn không biết tình huống nơi đó, cũng sẽ không lâm trận bỏ chạy. Tiên sinh, chúng ta phải sắp xếp vài người đi cùng hắn, hướng dẫn hắn đi kiểm tra tình huống ở Liễu Thụ trấn. Tránh cho hắn xông loạn rồi mất mạng."

"Là phải sắp xếp vài người mang theo hắn đi, cậu tự sắp xếp đi." Phùng Kinh Quảng mỉm cười, đem sự tình để Lưu An Giản đi xử lý.

"Vâng." Lưu An Giản cúp điện thoại, lập tức nhảy dựng lên từ trên giường, hơn nửa đêm lao ra khỏi nhà.

Phải tìm mấy người quen biết mình nhìn Mạnh Giang Thiên, cũng không thể để Mạnh Giang Thiên biết tình huống chân thật ở Liễu Thụ trấn.

Đây cũng là một cơ hội ngàn năm có một, Mạnh Giang Thiên rời khỏi khu an toàn, Thôi Tây Sinh bên kia hắn cũng phải sắp xếp. Thừa dịp Mạnh Giang Thiên vắng mặt trong khoảng thời gian này, đem Thôi Tây Sinh lấy đến tay.

Nhiệm vụ của Liễu Thụ trấn không có thời hạn, Mạnh Giang Thiên không có sốt ruột đi.

Buổi sáng ăn cơm đi đón hai bảo mẫu kia, đưa cho Mạnh Thường Vỹ một người, Mạnh Thường Vĩ sững sờ đuổi người ra.

Mạnh Giang Thiên nhìn ánh mắt cầu xin của người phụ nữ trung niên, rốt cuộc không trả lại người, hai người đều ở nhà.

Buổi sáng mua chút đồ dùng sinh hoạt ổn định cuộc sống, để Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chăm sóc hai bên, buổi chiều, có mấy người tìm Mạnh Giang Thiên.

"Cậu là Mạnh Giang Thiên đúng không? Nhiệm vụ của Liễu Thụ trấn có phải anh nhận không?" Nam nhân dẫn đầu rất thân thiện nhìn Mạnh Giang Thiên hỏi.

Bọn họ ở đại sảnh nhiệm vụ đợi cả buổi sáng, cũng không thấy Mạnh Giang Thiên đến, sợ Mạnh Giang Thiên tự mình đi, mấy người này trực tiếp tìm tới cửa.

"Là tôi nhận nhiệm vụ, các cậu là..." Mạnh Giang Thiên không cho mấy người vào nhà. Lực sát thương của Thôi Tây Sinh đối với dị năng giả nam thật sự quá lớn.

"Chúng tôi là người tuyên bố nhiệm vụ Liễu Thụ trấn, chúng tôi hiện tại chờ cậu, cậu có chuẩn bị tốt hay chưa? Chuẩn bị xong, chúng ta liền mau chóng xuất phát đi." Người đàn ông mỉm cười

nói.

"Cậu là Triệu Đức Cương?" Mạnh Giang Thiên nhớ rõ ngày hôm qua nhìn thấy người phát hành nhiệm vụ kia tên là Triệu Đức Cương.

"Không phải, tôi là Quyền Trạm Lương, Triệu Đức Cương là một dị năng giả khác của chúng tôi, nhiệm vụ lần này hắn không đi. Đây là Trương Quang, đây là Ngô Mẫn Lương. Chúng tôi còn hai người khác đang chờ đợi trong hội trường nhiệm vụ."

"Nhiều người như vậy? Nhiệm vụ không viết tôi phải hợp tác với người khác." Mạnh Giang Thiên nhíu mày, nhiều người như vậy cùng đi, năm trăm vạn phân ra, một mình anh cũng không phân được bao nhiêu.

Sớm biết đây là nhiệm vụ nhiều người, anh liền không nhận nhiệm vụ này. Khó trách thù lao cao như vậy treo ở đó, lại không có ai đi làm.

"Xin lỗi, trách chúng tôi không viết rõ nhiệm vụ. Nhiệm vụ này là tiểu đội dị năng giả chúng tôi phát hành. Chúng tôi phát hiện Liễu Thụ trấn tựa hồ là một trấn chưa từng bị tìm kiếm qua, bên trong hẳn là có không ít tài nguyên, cho nên mới muốn đi vào xem có thể tìm được thứ gì đáng giá hay không."

..........

//

NTT

Truyện Chữ Hay