Lúc Mạnh Giang Thiên đi ra, những người này còn đang giằng co, thậm chí phía Trần Trạch Khôn còn có chút lép vế.
Mạnh Giang Thiên vốn định chỉ bắt Thôi Triều, mang về báo thù cho mẹ vợ, nhưng nếu không gian đã biến dị, Mạnh Giang Thiên bắt chước làm theo, đem năm người Thôi gia đều mang ra ngoài.
Năm người chen chúc trong không gian tám mét khối, tranh luận ồn ào về ba vấn đề triết lý cuộc sống.
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi phải làm gì đây?
Người Thôi gia ở trước mắt đột nhiên không giải thích được biến mất, dị năng giả vốn đang đánh hăng máu gà đều hoảng hốt.
Phản kháng cũng không còn tích cực như vậy, mọi người đều hoảng sợ chen chúc cùng một chỗ, hy vọng người tiếp theo bị mang đi không phải là mình.
"Mã ca, đây là chuyện gì xảy ra? cả nhà Thôi gia đều không thấy đâu."
Thôi Nham Phong không thấy đâu, họ Mã thuộc dị năng giả đẳng cấp cao nhất, các dị năng giả đều không tự giác coi hắn là lãnh đạo mới.
"Đây hẳn là dị năng hệ không gian, là người phụ nữ Diêu Tuyết kia đang quấy rối. Tất cả mọi người đến gần một chút, không để lại không gian cho cô ta, cô ta không thể vào được." Dị năng giả họ Mã cũng rất bối rối, kéo mọi người đến bên cạnh mình, gắt gao bảo vệ mình.
Phản kháng kinh hoảng có chút chậm lại, Trần Trạch Khôn bên ngoài lập tức phát hiện phản kháng bên trong yếu đi, hô to: "Tiếp tục áp chế bọn họ."
Mạnh Giang Thiên đem người Thôi gia đều nhét vào trong không gian, một thân thoải mái đi tới, mục đích của anh đạt được, anh muốn trở về.
"Thôi gia tôi đều bắt rồi. Tôi đi đây." Trước khi đi, Mạnh Giang Thiên cảm thấy vẫn nên chào hỏi Trần Trạch Khôn.
"Cái gì!?"
Không phải người Thôi gia ở trong đó sao? Trần Trạch Khôn cho rằng mình nghe lầm, khiếp sợ hỏi.
Mạnh Giang Thiên không giải thích, đem người Thôi gia trong không gian từng người một mang ra cho Trần Trạch Khôn xem. Vì phòng ngừa bọn họ chạy trốn, Mạnh Giang Thiên chỉ đem đầu năm người lộ ra không gian, thân thể còn bị vây ở trong không gian.
Năm cái đầu quỷ dị lơ lửng giữa không trung, Thôi Nham Phong và Trần Trạch Khôn bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều kinh ngạc.
"Trần Trạch Khôn, tôi nhận thua, ông muốn thế nào cũng được, nhưng tôi chỉ có một yêu cầu." Thôi Nham Phong thử giãy dụa vài cái, căn bản giãy không thoát, có chút chán chường nói.
Trần Trạch Khôn kinh ngạc nhìn Mạnh Giang Thiên một hồi lâu trước khi nói với Thôi Nham Phong: "Yêu cầu gì?"
"Buông tha cho con trai tôi. Ông nếu như không đáp ứng, cho dù đồng quy vu tận, tôi cũng sẽ không khoanh tay chịu trói." Thôi Nham Phong hung tợn nói.
"Không có đâu." Trần Trạch Khôn còn chưa nói gì, Mạnh Giang Thiên đã trả lời trước. Người Thôi gia ai cũng có thể buông tha, duy chỉ có Thôi Triều nhất định phải chết.
Thôi Nham Phong cho rằng bị vây khốn bắt đi là Diêu Tuyết, căn bản không chú ý đến Mạnh Giang Thiên đứng bên cạnh Trần Trạch Khôn.
Bị Mạnh Giang Thiên đột nhiên xen vào, Thôi Nham Phong khinh thường liếc Mạnh Giang Thiên quát lớn: "Cậu là cái thá gì? Chúng tôi nói chuyện để cho cậu xen vào à?"
"A." Mạnh Giang Thiên lông mày khẽ nhíu, nhẹ nhàng cười lạnh, ngón tay khẽ hất lên, Thôi Nham Phong nhất thời cảm thấy cổ căng thẳng, tựa hồ có cái gì đó đang chậm rãi siết chặt, hô hấp dần dần khó khăn.
Thôi Nham Phong theo bản năng muốn kéo trói buộc trên cổ, tay lại bị một tầng không gian bảo vệ vô hình ngăn trở, căn bản không bắt được bất cứ thứ gì.
"Dừng tay, ông ấy sắp nghẹn chết rồi. Trần Trạch Khôn, ông dám đối nghịch với chúng tôi, ông không muốn khu an toàn này sao?"
"Các ông buông ba tôi ra. Nếu không các ông sẽ không có đồ ăn ngon để ăn."
"Buông ba tôi ra, các ông không sợ Thôi gia chúng tôi trả thù sao?"
Sắc mặt Thôi Nham Phong dần dần trướng lên, người Thôi gia lo lắng hướng về phía Trần Trạch Khôn hét lớn. Tuy rằng bị vây khốn, nhưng mấy người này vẫn như cũ thái độ kiêu ngạo, vểnh miệng sai khiến.
Sắc mặt Trần Trạch Khôn trầm xuống, vốn còn muốn khuyên Mạnh Giang Thiên đừng thật sự gϊếŧ Thôi Nham Phong, hắn còn có việc muốn hỏi.
Nhưng bây giờ nhìn thái độ của người nhà này, Trần Trạch Khôn lập tức ngậm miệng lại, cùng lắm thì tự mình đi lục soát, không cần phải hỏi Thôi Nham Phong.
"Mạng của ông trong tay tôi, ông nói xem có chỗ để tôi nói chuyện hay không?" Mạnh Giang Thiên nhìn Thôi Nham Phong hít thở không thông sắp ngất đi, đầu ngón tay khẽ búng, buông lỏng trói buộc trên cổ Thôi Nham Phong.
"Khụ khụ khụ khụ." Thôi Nham Phong kịch liệt ho khan, một hồi lâu mới bình tĩnh lại, nhìn Mạnh Giang Thiên: "Là cậu bắt chúng tôi?"
"Thôi gia tôi đều mang đi, ông có cần hỏi bọn họ gì không?" Mạnh Giang Thiên không để ý tới Thôi Nham Phong, quay đầu hỏi Trần Trạch Khôn.
"Có, cậu đợi một lát." Trần Trạch Khôn gật đầu, hỏi Thôi Nham Phong mấy câu.
"Thả con trai tôi ra, tôi sẽ nói cho ông biết." Thôi Nham Phong vẫn là quan tâm con trai của mình, mang theo yêu cầu.
Trần Trạch Khôn nhìn về phía Mạnh Giang Thiên.
"Ai cũng có thể, chỉ có Thôi Triều không thể thả." Mạnh Giang Thiên vung tay lên, năm người bị anh thu hồi trong không gian, thái độ kiên quyết nói.
"Không buông cũng được, cậu bắt mấy người đi ra, Thôi gia cậu liền mang đi đi." Trần Trạch Khôn lùi lại một bước, đưa ra yêu cầu mới.
"Được." Mạnh Giang Thiên suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng.
Có thể dễ dàng bắt được người Thôi gia như vậy, cũng là Trần Trạch Khôn hỗ trợ, làm lễ đáp lễ, bắt thêm vài người cũng không cần bận công.
Trần Trạch Khôn cho Mạnh Giang Thiên xem ba tấm ảnh, Mạnh Giang Thiên bắt ba người ra, ném cho Trần Trạch Khôn.
Chuyện sau đó anh liền mặc kệ, mang theo người Thôi gia trở lại lầu cao ẩn náu của Thôi Tây Sinh.
Mấy người đều an ổn ở trong phòng, dưới lầu lại là một mảnh máu thịt, zombie, các loại động vật, mặt trời nóng đem phơi nắng, mùi vị cũng không tốt.
Cũng may lầu cao, mùi tạm thời không lên được. Nhưng trong phòng một mùi khét cũng thập phần nồng đậm.
Ba người hai thú vây quanh phòng khách, cũng không biết đang làm gì.
Mạnh Giang Thiên đi qua, liền nhìn thấy Thôi Tây Sinh kéo một con thỏ cháy đen thành than trên bàn trà.
"Mọi người đang làm gì vậy?" Mạnh Giang Thiên nhìn Thôi Tây Sinh dùng đũa gắp ra một miếng thịt sống còn mang theo tơ máu, rất có xúc động muốn nhét vào miệng nếm thử.
Vội vàng bắt lấy cánh tay Thôi Tây Sinh, ngăn cản xúc động của cậu.
Mạnh Giang Thiên đột nhiên xuất hiện khiến mọi người giật nảy mình.
Hách Nhân vỗ ngực, tức giận nói: "Trở về không biết nói một tiếng a, trái tim già này của tôi cũng không chịu nổi kinh hách như vậy."
Thôi Tây Sinh kinh hách qua đi, nhìn thấy là Mạnh Giang Thiên, lập tức lật qua sô pha, nhào vào trong ngực Mạnh Giang Thiên, kéo cổ áo Mạnh Giang Thiên lăn lộn nói: "Em muốn ăn thịt, thịt nướng, thịt hầm, thịt xào, em đều muốn ăn. Tiểu Hắc đem thịt nướng thành than, bên trong vẫn còn sống, hai con thỏ đều lãng phí."
"Được được được, anh đi bắt thỏ cho em. Đừng kéo nữa, cổ áo sắp rơi rồi." Mạnh Giang Thiên nhẹ nhàng gỡ móng vuốt ma thuật của Thôi Tây Sinh ra, cúi đầu nhìn một chút, cổ áo sơ mi thật đúng là bị Thôi Tây Sinh kéo ra.
"Dưới lầu mấy thứ đó, là mọi người gϊếŧ sao?" Mạnh Giang Thiên thở dài, ôm Thôi Tây Sinh lại kéo quần áo bên hông anh, bất đắc dĩ hỏi.
"Là Tiểu Bạch gϊếŧ. Em muốn ăn thịt, anh đi bắt thỏ cho em đi." Thôi Tây Sinh túm lấy quần áo bên hông Mạnh Giang Thiên, lắc qua lắc lại.
"Anh đi anh đi, đừng giật nữa." Mạnh Giang Thiên trở về còn chưa được năm phút, lại bay ra ngoài.
Nếu không có sự can thiệp của con người, động vật hoang dã trong tự nhiên cũng hoạt động rất nhiều. Mạnh Giang Thiên rất nhanh tìm được một cái ổ thỏ.
Sáu con thỏ lớn nhỏ, bị Mạnh Giang Thiên một tổ bưng hết.
Trở lại nhà, Thôi Tây Sinh nhìn thấy sáu con thỏ, cao hứng vây quanh Mạnh Giang Thiên.
Thẳng đến khi Mạnh Giang Thiên cắt bụng thỏ ra, máu tươi trộn lẫn nội tạng chảy ra, Dạ dày Thôi Tây Sinh co rút, che miệng bỏ chạy.
Mạnh Giang Thiên đi theo nhìn, thấy cậu ho khan vài tiếng liền không sao.
Tiêu Nhã Tình chăm sóc Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên trở lại phòng bếp tiếp tục xử lý thỏ, chồn tuyết lảo đảo đi đến cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên cảnh giác trừng mắt nhìn chồn tuyết nói: "Làm gì? Muốn đánh nhau sao?"
Chồn tuyết đưa cho Mạnh Giang Thiên một cái mắt trắng to, ngẩng đầu nhỏ, ngạo kiều quay đầu, rời đi.
Mạnh Giang Thiên thật sự có chút kinh ngạc, dị năng của nó quá quỷ dị, không cẩn thận sẽ trúng chiêu.
Vừa làm thỏ, Mạnh Giang Thiên vừa cảnh giác chồn tuyết. Đầu tiên nhìn thấy thứ nhỏ này kéo một cái túi lớn gấp đôi mình lắc la lắc lư đi tới.
"Mày lại muốn làm gì?" Mạnh Giang Thiên không kiên nhẫn nhìn chồn tuyết, còn chưa hết à.
Con chồn tuyết vẫn chưa ngừng, kéo túi vải đi đến bên cạnh Mạnh Giang Thiên, buông túi xuống, cắn mở miệng túi, từng viên tinh hạch đầy màu sắc trong túi lăn ra.
"Chít chít." Chồn tuyết hướng về phía Mạnh Giang Thiên kêu vài tiếng, bẹp bẹp đạp vào túi vải, sau đó nhìn chằm chằm Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên đầu đầy sương mù cùng chồn tuyết nhìn nhau, hoàn toàn không rõ ý tứ của nó.
"Mày muốn tao bán chúng đi à?" Vật nhỏ này nhìn qua cũng không có ác ý, Mạnh Giang Thiên ý đồ lý giải ý tứ của chồn tuyết.
"Chít chít." Chồn tuyết lắc đầu, ngậm một viên tinh hạch hệ đất, một phát phun lên người Mạnh Giang Thiên, đầu nhỏ ngửa lên.
Mạnh Giang Thiên nhặt tinh hạch lên, nhéo nhéo, đúng là một viên tinh hạch hệ đất. Nhưng anh vẫn không hiểu ý tứ của con chồn này.
"Mày muốn tao đem tinh hạch hệ đất đều chọn ra?" Mạnh Giang Thiên lại suy đoán.
Chồn tuyết trợn trắng mắt lên trời, không kiên nhẫn kêu hai tiếng, lại ngậm một viên tinh hạch hệ cây phun lên người Mạnh Giang Thiên.
Lúc này đây đi kèm với tinh hạch, còn có một ngụm nước miếng.
Mạnh Giang Thiên đúng lúc né tránh, nhìn tinh hạch dính nước miếng bên chân, Mạnh Giang Thiên rất hoài nghi con chồn này đang nhân cơ hội phun nước miếng.
"Mày muốn tao đem tất cả hệ tinh hạch đều tách ra? Mày không tự làm được à?" Mạnh Giang Thiên thẹn quá hóa giận ném hai viên tinh hạch trở về, cư nhiên bắt anh làm khổ lực, con chồn này còn rất khiến người ta muốn ăn thịt.
Chồn tuyết lôi kéo mí mắt liếc Mạnh Giang Thiên, trong mắt đều là ánh mắt nhìn kẻ ngốc.
"Phì phì." Hung tợn nhổ nước miếng trên mặt đất, chồn tuyết quay đầu bỏ đi, lười trao đổi với tên ngu xuẩn này.
Anh dường như bị một con chồn khinh bỉ, Mạnh Giang tối mặt, xách túi vải ném trên sô pha, tinh hạch rải xuống đất.
A, muốn anh làm khổ lực cho một con chồn, kiếp sau đi.
Trở lại phòng bếp tiếp tục làm thỏ, Hách Nhân cầm một chai nước đi ra, nhìn thấy tinh hạch rải rác trên mặt đất, liền dọn dẹp.
Xách túi vải đi vào phòng bếp, cười nói với Mạnh Giang Thiên: "Ném đầy đất như thế này là sao, mau cất đi, đây chính là chồn tuyết gϊếŧ nhiều zombie cùng động vật biến dị mới thu thập được."
"Nó gϊếŧ vì sao tôi phải thu." Mạnh Giang Thiên rửa qua máu loãng, khó trách dưới lầu nhiều thi thể zombie và động vật như vậy.
"Đây là cho cậu, cậu không thu ai thu." Hách Nhân đặt túi vải bên cạnh Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên ngẩn người: "Cho tôi?"
"Đúng vậy, đây là quà ra mắt chồn tuyết cho cậu. Nó muốn theo chúng ta, tôi đã cho nó một bí kíp. Tôi nói cậu cần tinh hạch thăng cấp dị năng, nó liền lập tức chạy ra ngoài gϊếŧ chết zombie đi dạo dưới lầu. Còn không biết dùng phương pháp gì, dẫn tới rất nhiều động vật biến dị, dưới lầu đều là nó làm. Những tinh hạch này, vẫn là tôi giúp nó tinh lọc ra. Chính là dùng rất nhiều nước khoáng, chai rỗng tôi đều giữ lại. Nếu cậu có thời gian, đổ một ít nước vào chai để uống." Hách Nhân có chút ngượng ngùng nói.
..........
//
NTT