Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

chương 121: hành vi phạm tội điên rồ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Chít chít!" Chồn tuyết bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức nhảy ra, dị năng màu sắc giống như bom sương bay ra khỏi cơ thể, rất nhanh vây quanh Mạnh Giang Thiên.

Mạnh Giang Thiên cười lạnh, quanh thân cuồng phong gào thét, những sương mù màu sắc còn chưa tới gần Mạnh Giang Thiên đã bị thổi tan.

Không có dị năng mê hoặc, Mạnh Giang Thiên nhìn chồn tuyết chạy trốn thập phần rõ ràng.

Chồn tuyết cùng Mạnh Giang Thiên tốc độ căn bản không phải cùng một đẳng cấp, Mạnh Giang Thiên rất nhanh có thể đuổi kịp chồn tuyết, thậm chí không cần quá nhanh.

Nhàn nhã dạo chơi đi theo phía sau chồn tuyết, từng cái dao gió truy đuổi chồn tuyết, ở trên người chồn tuyết vạch từng vết thương, máu tươi chảy dài một đường.

Máu chảy quá nhiều, tốc độ chồn tuyết dần dần chậm lại, Mạnh Giang Thiên đuổi theo càng thoải mái.

Chồn tuyết loạng choạng, ngã xuống đất, lăn vài vòng, đau như kim châm đứng lên loạng choạng tiếp tục chạy.

Mạnh Giang Thiên còn muốn đến Thôi gia kiểm tra tình huống, cũng không có sở thích ác liệt ngược đãi người khác như chồn tuyết, từ trên cao nhìn chồn tuyết, dao gió bay ra, chồn tuyết rốt cuộc trốn không thoát, trong nháy mắt thân thể tách ra, chết thấu.

Mạnh Giang Thiên nhìn thi thể chồn tuyết, khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút quá thuận lợi.

Cẩn thận đáp xuống đất, kéo thân thể và đầu chồn tuyết ra, quả thật chết thấu.

Cuồng phong bên người vẫn gào thét như cũ, sương mù màu sắc đều bị cuồng phong ngăn cách ở bên ngoài, anh khẳng định sẽ không bị dị năng chồn tuyết mê hoặc nữa, con chồn tuyết này hẳn là đã chết.

Mạnh Giang Thiên mặt không chút thay đổi đốt người chồn tuyết, nhìn chồn tuyết bị thiêu thành tro mới yên tâm rời đi.

Sau khi Mạnh Giang Thiên rời đi một hồi lâu, trên cành cây rậm rạp, chồn tuyết đầy vết thương từ trên cây nhảy xuống.

Đi tới bên đống tro cốt kia, chồn tuyết sợ hãi không thôi.

Con người chết tiệt, hắn làm sao còn có dị năng hệ lửa? May mà nó không sử dụng ảo thuật trên người mình, mà là lúc chạy trốn bắt được một con thỏ, áp dụng ảo thuật trên người thỏ, khiến Mạnh Giang Thiên nhầm thỏ là mình đuổi gϊếŧ.

Nếu không phải nó thông minh, hiện tại chết chính là nó. Nam nhân này thật đúng là không dễ chọc, về sau phải cẩn thận.

Chồn tuyết liếm liếm vết thương trên người, trong lòng nhớ thương thứ nhỏ bé trong bụng Thôi Tây Sinh, khập khiễng chạy về thành phố.

Mạnh Giang Thiên cũng không biết mình lại bị chồn tuyết đùa giỡn, an tâm đi tới khu an toàn, lặng lẽ lẻn vào phụ cận Thôi gia, quan sát tình huống của Thôi gia.

Từ bên ngoài nhìn không ra cái gì, chỉ có thể nhìn thấy người tới người lui quét dọn đình viện. Sắc mặt của những người này đều không tốt lắm, còn có người trên mặt có vết thương. Họ mặc cùng một kiểu quần áo, chắc được gọi là nô ɭệ.

Ở bên ngoài quan sát trong chốc lát, Mạnh Giang Thiên chuẩn bị vào xem một chút. Mạnh Giang Thiên đã rất cẩn thận, nhưng vẫn không tránh khỏi màn hình kín đáo.

Tiếng cảnh báo bén nhọn vang lên, Mạnh Giang Thiên một chút cũng không trì hoãn, lập tức thuấn di ra ngoài.

Tiếng chuông báo động của Thôi gia làm cho cả khu biệt thự đều sôi trào. Dị năng giả lục soát trong khu biệt thự, Mạnh Giang Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời rời khỏi khu biệt thự.

Tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm trưa, Mạnh Giang Thiên mua chút gia vị chuẩn bị mang về.

Thịt thỏ nướng buổi sáng quả thật rất ngon, chỉ cần thêm một chút muối là hoàn hảo, nếu thêm chút gia vị, hương vị sẽ tốt hơn.

Mạnh Giang Thiên mang theo gia vị đi ra khỏi siêu thị, Diêu Tuyết quyến rũ xinh đẹp dựa vào một cột điện, trong tay xách cái túi, cười đến phong tình vạn chủng nhìn anh.

"Làm sao cô biết tôi ở đây?" Mạnh Giang Thiên nhíu mày hỏi.

"Đường phố đầy camera giám sát, muốn tìm được cậu quá dễ dàng. Kể từ khi cậu đi, tôi đã ở trước màn hình chờ cậu xuất hiện."

"Hiện tại đã thấy, cô có thể đi." người phụ này vẫn là đức tính này, Mạnh Giang Thiên lười phản ứng cô, chuẩn bị lại đến Thôi gia xem một chút.

"Thôi gia có trộm, tên trộm kia chính là cậu đi. Thôi gia ồn ào huyên náo, ảnh chụp màn hình giám sát của cậu đã bị phát ra toàn thành, Thôi gia treo thưởng vạn đến bắt cậu. Tôi nhìn ảnh chụp màn hình, may mắn chụp không rõ ràng, chính là bộ quần áo này giống nhau như đúc. Đổi một bộ đi, nếu cậu ra ngoài như vậy, bị người có tâm nhìn thấy, cậu sẽ phiền toái." Diêu Tuyết ném túi trong tay cho Mạnh Giang Thiên.

"Thôi gia đang truy nã tôi?" Mạnh Giang Thiên thật sự không nghĩ tới, anh còn chưa đi gϊếŧ Thôi gia, Thôi gia đã bắt đầu truy nã anh.

"Nếu không thì như nào? ngoài miệng không có lông, làm việc không tốn sức. Em trai, cậu vẫn còn quá trẻ, làm việc quá cẩu thả. Thay quần áo đi theo tôi, chị tìm cho cậu một trợ thủ đối phó Thôi gia. Có trợ thủ này, cam đoan cậu báo thù có thể làm được nhiều việc hơn."

"Trợ thủ lợi hại như vậy, các cô giúp tôi thì có điều kiện gì?" Mạnh Giang Thiên không tin bánh trên trời rơi xuống đầu, cũng không tin sẽ có người vô duyên vô cớ giúp anh.

"Quản lý khu an toàn này, cậu nói có lợi hại không? Về phần vì sao giúp cậu, cậu đi gặp Trần tiên sinh liền biết. Tôi ở đây chờ cậu mười phút, cũng đủ để cậu thay quần áo, có muốn đến hay không, cậu tự quyết định." Diêu Tuyết ngồi ở lan can ven đường, nhìn Mạnh Giang Thiên.

Mạnh Giang Thiên một lần nữa vào siêu thị, vào phòng vệ sinh thay quần áo xong. Không do dự, liền đi ra tìm Diêu Tuyết.

Sự giúp đỡ của một người quản lý khu an toàn thực sự có thể tiết kiệm cho anh rất nhiều thời gian.

Về phần mục đích của bọn họ, Mạnh Giang Thiên chuẩn bị đi xem trước, nếu mục đích của bọn họ quá đáng, anh cũng kịp từ chối.

"Tôi biết cậu sẽ tới, đi thôi." Diêu Tuyết cao hứng ném một cái mị nhãn với Mạnh Giang Thiên, mang theo Mạnh Giang Thiên lên xe, một đường nhanh chóng rời đi.

Diêu Tuyết đỗ xe trước một tòa nhà trang nghiêm, đi vào tầng một, đám người huyên náo nhìn thấy Diêu Tuyết đều nhịn không được nhìn thêm vài lần, nhân viên công tác ở đây tựa hồ biết Diêu Tuyết, đều chào hỏi cô.

Mạnh Giang Thiên lại cảm giác được một ánh mắt rất không thân thiện một mực không kiêng nể gì đánh giá anh.

Theo ánh mắt nhìn lại, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, địch ý cùng cảnh cáo trong mắt không chút che dấu.

Mạnh Giang Thiên lạnh nhạt liếc mắt nhìn người đàn ông, dị năng hệ cây rõ ràng cảm giác được dị năng rung động trên người đàn ông, đại khái ở cấp ba, căn bản không phải là đối thủ của anh.

Không hiểu nổi. Mạnh Giang Thiên trả cho người đàn ông một con mắt khinh thường, quay đầu lại không nhìn hắn, đi theo Diêu Tuyết xuyên qua đám đông, đi tới bên cạnh thang máy.

Tầm mắt của người đàn ông phía sau giống như muốn chọc thủng ót anh, nóng bỏng khiến người ta không thể bỏ qua.

Mạnh Giang Thiên bất đắc dĩ thở dài, như thế nào vô duyên vô cớ lại có thêm một địch nhân, anh rõ ràng cái gì cũng không làm.

"Cậu thở dài cái gì? Tuy rằng ngoài miệng cậu không có lông, nhưng cậu cũng không cần cố ý thở dài như bô lão vậy." Diêu Tuyết nhìn Mạnh Giang Thiên nói.

"Tôi không giả bộ bô lão." Mạnh Giang Thiên mặt lạnh giải thích.

"Vậy tại sao cậu lại thở dài?"

Cửa thang máy mở ra, Diêu Tuyết và Mạnh Giang Thiên đi vào thang máy đứng cạnh nhau.

Mạnh Giang Thiên nhìn người đàn ông trong đám người đang trừng mắt nhìn anh nói: "Người kia là ai, anh ta có thù với tôi sao?"

Diêu Tuyết nhìn theo ánh mắt Mạnh Giang Thiên, lập tức nhìn thấy gương mặt tức giận đùng đùng của người đàn ông, nhất thời nở nụ cười.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngăn cách ánh mắt của người đàn ông, Diêu Tuyết ấn tầng , giải thích: "Đó là Mã Duệ, người đàn ông tôi vẫn đuổi theo. Đáng tiếc hắn vẫn không đáp ứng theo đuổi của tôi. Bất quá nhìn bộ dáng hôm nay của hắn, tôi phỏng chừng hắn liền sắp đáp ứng tôi. Đệ đệ, nếu tôi theo đuổi được hắn, có một phần công lao của cậu, đến lúc đó mời cậu ăn kẹo mừng."

"Cho nên hắn coi tôi là tình địch sao?" Chân tướng này khiến Mạnh Giang Thiên càng thêm im lặng.

"Không cần để ý, mỗi một người đàn ông cạnh tôi đều là tình địch của hắn. Chính là lão tiểu tử này chỉ trợn mắt, cho tới bây giờ cũng không vì tôi tìm tình địch trao đổi."

Đi thang máy lên tầng . So với tầng một náo nhiệt, tầng đã thanh tịnh rất nhiều.

Đi vào một phòng làm việc, một người đàn ông trung niên trong phòng nhiệt tình chào đón.

"Cậu chính là Mạnh Giang Thiên đi, tôi đã nghe danh từ lâu, Tiểu Tuyết cũng sắp thổi cậu thành thiên thần hạ phàm rồi. Tôi là Trần Trạch Khôn, quản lý khu an toàn này."

"Xin chào, tôi là Mạnh Giang Thiên."

"Trần thúc, tôi cũng không khoác lác, hắn thật sự rất lợi hại. Vừa lúc nơi này có máy kiểm tra cấp bậc, cậu có muốn đi kiểm tra một chút hay không, để cho Trần thúc biết tôi không có khoác lác."

"Không cần, chúng ta vẫn nên nói chính sự đi." Trong văn phòng, máy kiểm tra đẳng cấp kia thập phần nổi bật, không hợp với văn phòng đơn giản này.

Vừa nhìn thấy cỗ máy này chính là tạm thời đặt ở đây, đây là đặc biệt chuẩn bị cho anh.

Mạnh Giang Thiên không thích loại cảm giác bị người ta tính kế này, hơn nữa tuy rằng không biết đẳng cấp của mình hiện tại cao bao nhiêu, nhưng anh cảm giác hẳn là rất cao.

Nếu vượt qua suy đoán của hai người này, khẳng định sẽ rất phiền toái, cho nên rất dứt khoát cự tuyệt.

Bị Mạnh Giang Thiên dứt khoát cự tuyệt như vậy, cả Diêu Tuyết và Trần Trạch Khôn đều có chút xấu hổ.

Diêu Tuyết bị cự tuyệt đều có chút thành thói quen, rất nhanh khôi phục khuôn mặt tươi cười, cợt nhả nói: "Tại sao lại giấu diếm, không biết đẳng cấp của cậu, chúng tôi bố trí chiến thuật kiểu gì?"

"Các cô có chiến thuật gì nói trước nghe một chút, tôi có thể làm được thì sẽ làm." Mạnh Giang Thiên không bị bẫy.

"Ai, quên đi, cậu không muốn chúng tôi cũng không cưỡng cầu. Chú Trần, kế hoạch của chúng ta là gì?"

"Tiểu Tuyết nói cậu có thể là cấp bốn, cho nên chúng tôi cũng dựa theo kế hoạch dị năng cấp bốn sắp xếp. Cậu nên xem qua trước." Trần Trạch Khôn đưa cho Mạnh Giang Thiên một phần tư liệu.

Mạnh Giang Thiên nhìn trong chốc lát, lông mày nhướng lên, kế hoạch này rất tàn nhẫn, anh chỉ muốn gϊếŧ người Thôi gia báo thù.

Nhưng Trần Trạch Khôn đã muốn tiêu diệt Thôi gia, còn muốn Thôi gia tiếng xấu ngàn năm. Từng tội ác trên đây, Mạnh Giang Thiên nhìn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cũng không biết loại tội danh này công bố ra ngoài, có người có thể tin hay không.

Thấy Mạnh Giang Thiên nhíu mày, Trần Trạch Khôn cười nói: "Có phải cảm thấy tội ác trên đó có chút nhảm nhí không?"

Mạnh Giang Thiên gật đầu.

Đem tứ chi người bình thường băm thành người lợn.

Đổ dầu sáp vào bụng người sống, đặt nến lên trên để làm người sáp.

Đem da đầu người cắt ra một khe hở, rót vào thủy ngân, cả người chịu ngứa không nổi, sẽ lột da sống.

Loại tra tấn này, đã bao lâu không ai dùng. Thôi gia lại nuôi nô ɭệ, còn tái lập cực hình, đây là chuẩn bị làm Hoàng Đế sao?

"Không cần hoài nghi, đây đều là Thôi gia thật sự đã làm, không có một hạng mục nào là oan uổng bọn họ. Hơn nữa chế độ nô ɭệ buồn cười kia cũng là nhà bọn họ cực lực chủ trương khôi phục.

Con người a, căn bản là không chịu nổi hấp dẫn, rất nhiều dị năng giả đột nhiên có dị năng tài trí hơn người, đều muốn đi làm chủ nô ɭệ."

..........

//

NTT

Truyện Chữ Hay