Mạnh Giang Thiên bị Diêu Tuyết đuổi ra thật xa, chờ ở phía sau một gốc cây lớn.
Biệt thự Thôi gia rất yên tĩnh, Mạnh Giang Thiên đợi một hồi lâu, cũng không thấy động tĩnh, có chút sốt ruột muốn đi vào xem một chút.
"Tiểu đệ đệ, chạy đi." Mạnh Giang Thiên mới dời đi một bước, không khí rung động phía sau đột nhiên kịch liệt, Diêu Tuyết mang theo một người phụ nữ trung niên xuất hiện, vừa rơi xuống đất, liền hoảng hoảng hốt hốt nói với Mạnh Giang Thiên.
Nói xong, mang theo người phụ nữ trung niên vẻ mặt kinh hoảng mờ mịt lại thuấn di đi ra ngoài.
Biệt thự Thôi gia vẫn im lặng như cũ, không giống như có phản ứng mất người, Mạnh Giang Thiên không hiểu sao lại chạy như điên theo Diêu Tuyết, chạy ra ngoài thật xa mới dừng lại.
"Cô bị người ta phát hiện sao?" Mạnh Giang Thiên đứng bên cạnh Diêu Tuyết thở hồng hộc hỏi.
"Đương nhiên không có, tỷ tỷ đây trộm người còn chưa từng thất bại." Diêu Tuyết đắc ý nói.
"Vậy cô chạy cái gì?"
"Đây không phải là sợ bị phát hiện sao? Nhìn xem, có phải dì này không?"
Hai người cùng nhau nhìn về phía người phụ nữ trung niên kinh hoảng ở một bên.
Người phụ nữ thấy hai người nhìn về phía mình, càng thêm sợ hãi. Đây chính là hai dị năng giả, ở Thôi gia đã gặp qua dị năng giả tàn bạo rất nhiều lần, bà đối với dị năng giả cũng không có ấn tượng gì tốt.
"Dì, dì đừng sợ, chúng con sẽ không làm tổn thương dì, dì có biết Thôi Tây Sinh không?" Mạnh Giang Thiên dùng vẻ mặt vui vẻ hỏi.
"Tiểu Sinh? Cậu có biết Tiểu Sinh không? Bây giờ nó đang ở đâu. Nó không sao chứ?"
Nghe được tên Thôi Tây Sinh, người phụ nữ kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, đột nhiên kích động, cũng không sợ Mạnh Giang Thiên, đi về phía trước vài bước, lo lắng hỏi.
Nhìn thấy phản ứng của người phụ nữ, Mạnh Giang Thiên cũng cao hứng, xem ra là tìm đúng người.
"Bây giờ em ấy rất tốt, con là bạn em ấy, là em ấy bảo con con đến tìm hai người. Con có thể hỏi ba Thôi đâu không?"
Mạnh Giang Thiên không nói thẳng quan hệ của mình và Thôi Tây Sinh, anh sợ mẹ vợ không có cách nào tiếp nhận quan hệ của bọn họ.
Tuy rằng sau này cũng không giấu được, nhưng tạm thời có thể kéo dài liền kéo dài.
Tiêu Nhã Tình nghĩ đến chồng mình, sắc mặt lập tức ảm đạm, hốc mắt trong nháy mắt liền đỏ lên, nước mắt chảy dài qua hai má, Tiêu Nhã Tình khóc nói: "Ông ấy bị Thôi gia hại chết."
Sắc mặt Mạnh Giang Thiên trầm xuống, nhìn phương hướng biệt thự Thôi gia.
"Thôi gia hại chết chú như thế nào?"
Nếu ba vợ bị zombie hại chết, anh không còn lời nào để nói. Nhưng nếu bị người hại chết, anh không thể không báo thù cho ba vợ.
"Thôi gia căn bản cũng không coi những người bình thường như chúng ta là con người, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ. Ba tiểu Sinh, ông ấy chẳng qua là làm vỡ một cái chén, đã bị Nhị thiếu gia Thôi gia gϊếŧ chết. Ông ấy là bị thiêu sống, súc sinh kia rõ ràng có thể lập tức gϊếŧ ông ấy, lại hết lần này tới lần khác một cánh tay một cánh chân chậm rãi thiêu chết ông ấy."
"Dì đi tìm chính phủ kêu oan, bọn họ lại đột nhiên thông qua chế độ nô ɭệ gì đó, cưỡng chế đem dì bán cho Thôi gia trở thành nô ɭệ. Hôm nay nếu không phải mấy đứa tới, chỉ sợ dì đều không sống nổi tối nay. Nếu các con có thể đến sớm một chút thì tốt rồi, gia đình dì cũng sẽ không chết."
Tiêu Nhã Tình khóc càng thêm thương tâm. Sát khí đầy người Mạnh Giang Thiên cũng chậm rãi tràn ngập.
Diêu Tuyết nhìn mặt mày đen âm u của Mạnh Giang Thiên, theo bản năng cảm thấy sự tình sắp xảy ra, không khỏi khuyên Mạnh Giang Thiên: "Đệ đệ, cậu cũng đừng xúc động. Người Thôi gia đều rất thù hận, cậu có thể gϊếŧ một nhị thiếu gia, nhưng người Thôi gia cũng sẽ không bỏ qua cho cậu. Oan oan tương báo như vậy, không bao giờ kết thúc."
"Cô muốn tôi coi như chưa từng xảy ra sao?" Mạnh Giang Thiên lạnh lùng nhìn Diêu Tuyết.
"Tất nhiên là không. Chúng ta có thể đi tìm quản lý, khu an toàn cũng có pháp luật, cho dù là dị năng giả cũng không thể tùy tiện gϊếŧ người."
"Lời này cô tự tin sao? Nếu quản lý của cô vẫn còn nhớ luật pháp, dì sẽ không trở thành nô ɭệ.
Dì đi kêu oan, lại bị đưa đến Thôi gia thành nô ɭệ, hiển nhiên quản lý nơi này là chân chó Thôi gia. Thay vì đặt hy vọng vào quản lý của cô, tốt hơn là làm điều đó một mình. Một Thôi gia mà thôi, tôi ngược lại muốn xem bọn họ lợi hại cỡ nào."
"Điều này khác nhau. Dì chỉ là một người bình thường, bọn họ đương nhiên sẽ hướng về Thôi gia. Nhưng cậu là dị năng giả, bọn họ sẽ không thiên vị như vậy. Nhất là dị năng giả cao cấp như cậu, cậu tin tôi, chỉ cần cậu đi báo án, bọn họ nhất định sẽ xử lý công bằng. Hơn nữa, nếu như cậu nguyện ý gia nhập khu an toàn của chúng tôi, tôi có thể khẳng định, bọn họ nhất định sẽ xử trí Thôi gia, Thôi gia nhất định sẽ bồi thường."
"Cũng chỉ là bồi thường sao? Ồ." Mạnh Giang Thiên khinh thường cười lạnh một tiếng, lười cùng Diêu Tuyết nói thêm, quay đầu nói với Tiêu Nhã Tình: "Dì, con dẫn dì đi tìm Thôi Tây Sinh, chuyện của chú con sẽ xử lý."
Mạnh Giang Thiên mang theo Tiêu Nhã Tình bay lên bầu trời.
"Mạnh Giang Thiên!" Diêu Tuyết vội vàng đuổi theo, Mạnh Giang Thiên vung tay lên, gió lớn làm Diêu Tuyết loạng choạng ngã xuống đất, Mạnh Giang Thiên nhân cơ hội mang theo Tiêu Nhã Tình biến mất trên bầu trời.
Diêu Tuyết nhìn bầu trời trống rỗng, sắc mặt rối rắm. Do dự thật lâu, xoay người chạy tới hội trường nghị chính, cô phải nhanh chóng đem chuyện này nói cho quản lý.
Tuy rằng chuyện này là lỗi của Thôi gia, nhưng hiện tại khu an toàn còn phải dựa vào thế lực của Thôi gia hỗ trợ đối kháng zombie tấn công có thể phát sinh. Hiện tại không thể để cho Mạnh Giang Thiên tổn hại thực lực Thôi gia.
Mạnh Giang Thiên bỏ Diêu Tuyết, làm chậm tốc độ bay, mang theo Tiêu Nhã Tình chậm rãi bay trên không trung.
Tiêu Nhã Tình mới lạ nhìn mặt đất dưới chân, đây là lần đầu tiên trong đời bà bay trên không trung, sống nửa đời người, bà ngay cả máy bay cũng chưa từng ngồi qua.
"Chàng trai, con là Mạnh Giang Thiên sao?" Ngắm phong cảnh trong chốc lát, Tiêu Nhã Tình vẫn càng quan tâm đến con trai mình.
"Vâng. Con là Mạnh Giang Thiên. Mạnh của Mạnh Tử, sông Trường Giang, Thiên của bầu trời." Đối mặt với mẹ vợ, Mạnh Giang Thiên nhu thuận lại lễ phép.
"Con và con trai dì quen biết như thế nào? Nó cũng là dị năng giả sao?"
"Chúng con là bạn cùng lớp đại học, em ấy... Coi như là dị năng giả đi". Mạnh Giang Thiên do dự nói.
"Thật sự, tiểu Sinh cũng là dị năng giả." Tiêu Nhã Tình không có chú ý tới sắc mặt cổ quái của Mạnh Giang Thiên, nghe được con trai thành dị năng giả, trong lòng nhất thời cao hứng.
Trải qua tận thế mấy ngày nay, Tiêu Nhã Tình cũng khắc sâu cảm nhận được chênh lệch giữa dị năng giả cùng người bình thường, quả thực chính là chênh lệch giữa trời và đất.
Hai vợ chồng bọn họ phàm là có một người thức tỉnh dị năng, cũng sẽ không rơi vào kết cục âm dương cách nhau.
Hiện giờ con trai cũng thức tỉnh dị năng, Tiêu Nhã Tình nhất thời cảm thấy cuộc sống có hy vọng.
Chính là không biết con trai lợi hại bao nhiêu, có thể báo thù cho ba nó hay không. Nhớ tới bộ dáng khi Thôi Chấn Quốc chết thảm, trong lòng Tiêu Nhã Tình lại đau đớn.
Tiêu Nhã Tình dần dần đắm chìm trong bi thương của mình, Mạnh Giang Thiên nhìn thoáng qua, há miệng, thế nhưng miệng cũng ngốc lại, không biết nên khuyên như thế nào.
Có lẽ nhìn thấy Thôi Tây Sinh, mẹ vợ sẽ ổn hơn. Mạnh Giang Thiên nghĩ thầm, chậm rãi tăng nhanh tốc độ.
Theo phương hướng trong trí nhớ chậm rãi bay, Mạnh Giang Thiên nhìn cảnh sắc trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ, hình như không phải cảnh sắc lúc tới.
Nhưng vừa rồi rõ ràng vẫn là con đường trong trí nhớ của anh, anh cũng không bay lệch, làm sao có thể đột nhiên không đúng chứ?
Rừng cây trên mặt đất càng bay càng xa lạ, Mạnh Giang Thiên ngừng lại, đánh giá bốn phía.
Tầm nhìn tất cả đều là cây xanh, đây là một khu rừng hoang dã.
Mạnh Giang Thiên nhớ rõ lúc anh tới, chỉ đi ngang qua một mảnh rừng rậm tương đối lớn. Nhưng vừa rồi đã đi ngang qua, bay về phía trước hẳn phải là khu Thôi Tây Sinh cùng Hách Nhân ẩn thân.
Anh xác định mình không có bay lệch, nhưng khu rừng này từ đâu ra?
..........
//
NTT