Trong phòng chỉ có ba cửa sổ, nơi này chuyên môn tiếp đãi dị năng giả đăng ký thân phận. Bây giờ chỉ có một người đăng ký.
Một tiểu cô nương nhìn thấy người phụ nữ, lập tức cười nói: "Tuyết tỷ, hôm nay sao lại rảnh tới đây, Mã tiên sinh đuổi theo chị?"
"Lão nam nhân kia dầu muối không vào, đã buông thả tôi. Tôi đã tìm thấy một mục tiêu mới hôm nay và đang theo đuổi người mới."
Người phụ nữ lắc lư ngồi trên ghế trước cửa sổ, liếc Mạnh Giang Thiên cùng tiểu cô nương trong cửa sổ cười.
Tiểu cô nương nhìn Mạnh Giang Thiên, cười nói: "Vị soái ca này so với Mã tiên sinh đẹp trai hơn một chút."
"Đúng không, chẳng những đẹp trai, còn lợi hại hơn Mã Duệ."
"Tôi không thích đem tôi đi so sánh." Mạnh Giang Thiên lạnh nhạt vung ra một câu.
Đi qua người phụ nữ, đến một cửa sổ nhàn rỗi khác ngồi xuống và nói với cô gái bên trong, "Tôi muốn kiểm tra danh sách những người sống sót."
"Xin hỏi ngài muốn điều tra tên của ai?"
"Tiêu Nhã Tình, Thôi Chấn Quốc."
"Được, xin hãy chờ một chút."
"Tiểu đệ đệ, phụ nữ thành thục mới có hương vị." Người phụ nữ lại đến gần.
Mạnh Giang Thiên giơ tay lên, một luồng sức lực gió thổi cả người cả ghế ra thật xa.
Bị người cự tuyệt như vậy, trên mặt người phụ nữ có chút không nhịn được, đen mặt trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên.
Trong cửa sổ, cô nương cũng có chút xấu hổ, các cô vẫn là lần đầu tiên thấy người phụ nữ bị cự tuyệt vô tình như vậy.
Diêu Tuyết rất nổi tiếng trong khu an toàn. Xinh đẹp, dáng người tốt, đẳng cấp dị năng còn cao, nói là tình nhân trong mộng của nam nhân khu an toàn cũng không quá.
Mà Mã tiên sinh duy nhất bị Diêu Tuyết đuổi theo cũng chỉ là một trong những đối tượng Diêu Tuyết khiêu khích.
Diêu Tuyết luôn bỏ rơi bọn họ sau khi những người đàn ông kia đồng ý theo đuổi cô. Mã Duệ sợ bị Diêu Tuyết đùa giỡn, mới không đáp ứng theo đuổi của Diêu Tuyết.
Nhưng Mã Duệ đối mặt với Diêu Tuyết trêu chọc, cũng rất hưởng thụ. Hôm nay, đây là lần đầu tiên các cô nhìn thấy một nam nhân sạch sẽ lưu loát cự tuyệt Diêu Tuyết như vậy.
Sắc mặt Diêu Tuyết đen đi vài giây, lập tức khôi phục bình thường, tiếp tục cười đến xinh đẹp, xoa xoa núi non vĩ đại trước ngực, trách móc nói: "Tiểu đệ đệ, cậu làm thương tỷ tỷ rồi."
"Tra được chưa?" Mạnh Giang Thiên không để ý đến Diêu Tuyết, hỏi tiểu cô nương trong cửa sổ.
"Tra được rồi." Tiểu cô nương lúng túng luống cuống tay chân, nhưng cuối cùng cũng tra được người.
"Ở đâu?" Mạnh Giang Thiên mừng rỡ, vội vàng hỏi. Nếu ba mẹ vợ thật sự còn sống, Thôi Tây Sinh nhất định sẽ cực kỳ cao hứng.
"Người đàn ông chỉ tìm thấy một người, nhưng người phụ nữ tìm thấy hai. Một người đàn ông sống trong tiểu khu Phong Lâm, một căn . Là một dị năng giả hệ đất."
"Một người đàn ông khác làm việc trong một trang trại, nhưng chỉ là một người bình thường."
"Vị phụ nữ đơn độc kia ở khu biệt thự Bàn Sơn, biệt thự số ..." Cô bé nhìn Mạnh Giang Thiên, muốn nói lại thôi.
"Ở biệt thự làm sao?" Mạnh Giang Thiên sắc mặt trầm xuống, trực giác cảm thấy không phải là chuyện tốt gì.
Hơn nữa ba người ba chỗ, nếu không phải thất lạc, vậy thì chỉ có một khả năng.
Thôi Tây Sinh có thể chỉ còn một ba hoặc một mẹ.
"Vị Tiêu Nhã Tình phu nhân này, là người hầu của Thôi gia." Tiểu cô nương bị khuôn mặt âm u của Mạnh Giang Thiên dọa sợ, vội vàng giải thích.
"Người hầu?" Mạnh Giang Thiên nhíu mày, xưng hô gì đây? Đây là thời đại gì rồi, như thế nào còn có loại xưng hô người hầu này.
"Đúng vậy, khu an toàn thành D chúng tôi ba ngày trước thông qua chế độ nô ɭệ, có vài người tự động lựa chọn trở thành người hầu, dựa vào dị năng giả sinh tồn."
Tiểu cô nương giải thích đều có chút ngượng ngùng, bốn chữ chế độ nô ɭệ này nói ra miệng, hiện tại vẫn cảm thấy quái lạ.
Mạnh Giang Thiên cũng vẻ mặt quái dị, biết chơi phải là thành phố D mới đúng. Lưu Thắng Huy làm thí nghiệm còn phải lén lút, nơi này đã công khai sử dụng chế độ nô ɭệ.
"Sau khi trở thành nô ɭệ, sẽ như thế nào?" Mạnh Giang Thiên hỏi.
Ba ngày rồi, nếu chế độ nô ɭệ cùng loại người anh biết giống nhau, vậy cuộc sống làm nô ɭệ chỉ sợ sẽ không dễ chịu.
Tiểu cô nương ý vị thâm trường nhìn Mạnh Giang Thiên, nói: "Chế độ nô ɭệ ở đây hoàn toàn dựa trên chế độ nô ɭệ của La Mã cổ đại trước kia."
Mạnh Giang Thiên nhíu mày, chỉ hy vọng vị nô ɭệ kia không phải là mẹ của Thôi Tây Sinh.
"Phiền cô đem địa chỉ của ba người sao chép cho tôi một phần."
"Được, chờ một chút."
Tiểu cô nương đem tư liệu của ba người in ra, đưa cho Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên tiếp nhận, nhìn ảnh chụp ba người trên tư liệu, anh chưa từng gặp qua ba mẹ Thôi Tây Sinh, cũng không biết ai là người nhà của Thôi Tây Sinh.
Nhìn người phụ nữ kia, cũng không giống với em ấy. Nhưng tình cảnh của bà nguy hiểm nhất, Mạnh Giang Thiên quyết định đi đưa bà ra trước rồi nói sau.
Quay đầu muốn đi, lại bị Diêu Tuyết ngăn lại.
"Tôi không có thói quen không đánh phụ nữ, đừng vướng bận nữa." Mạnh Giang Thiên nóng lòng đi tìm nô ɭệ kia, Diêu Tuyết lại ngăn ở trước mặt, Mạnh Giang Thiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, nhất thời sinh lòng chán ghét.
"Tôi không có ý cản trở cậu. Cậu muốn đi tìm người, tôi có thể đưa cậu đi. Hơn nữa, tôi cũng phải nhắc nhở cậu, Thôi gia kia không dễ chọc. Năm người nhà bọn họ đều là dị năng giả, tôi biết đẳng cấp của cậu rất cao, nhưng nhà bọn họ có ba người đều là dị năng giả cấp ba. Hơn nữa nhà bọn họ không chỉ có nô ɭệ, còn có rất nhiều dị năng giả nương nhờ người khác vào. Cậu muốn đi một mình, chỉ sợ chính cậu đánh không lại nhiều dị năng giả như vậy. Thật ra, tôi có thể giúp cậu."
"Cô giúp tôi như thế nào? Cô đã đánh họ chưa?" Mạnh Giang Thiên hoài nghi nhìn Diêu Tuyết.
"Đừng quên tôi chính là hệ không gian, so với đẳng cấp của cậu, tôi là dị năng hệ không gian cấp ba. Đánh thì tôi đánh không lại, nhưng chạy trốn, ngoại trừ cậu, còn không ai có thể đuổi kịp tôi. Đi trộm người, càng là dễ dàng." Diêu Tuyết đắc ý nói.
"Cô muốn thù lao gì?" Mạnh Giang Thiên suy nghĩ một chút, hệ không gian trộm người quả thật lợi hại.
Chỉ là người phụ nữ này vẫn quấn lấy mình, còn chủ động hỗ trợ, cô ta tuyệt đối sẽ không coi trọng mình, khẳng định có mục đích gì đó.
Nếu yêu cầu của cô quá đáng, Mạnh Giang Thiên tình nguyện tự mình đi cứu người, ai còn không biết hệ không gian.
"Chị chính là muốn giúp cậu mà thôi, tiền bạc tổn thương tình cảm." Diêu Tuyết theo thói quen lại trêu chọc.
Mạnh Giang Thiên không nói hai lời, vòng qua Diêu Tuyết muốn đi.
Diêu Tuyết vội vàng ngăn cản Mạnh Giang Thiên, bất đắc dĩ nói: "Em trai, cậu có phải chỗ đó có vấn đề không, hay là cậu không thích phụ nữ? Sao chị đây lại không trêu chọc được cậu?"
"Vợ tôi mang thai gần ba tháng." Mạnh Giang Thiên mặt không chút thay đổi nói.
Diêu Tuyết trong nháy mắt ngây dại, trừng to hai mắt đánh giá Mạnh Giang Thiên, hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Ha ha, cậu còn rất thâm tình. Đi thôi, tôi sẽ đưa cậu đi trộm người."
Lời nói của người phụ nữ này luôn lộ ra một tia không đứng đắn.
"Cô còn chưa nói thù lao."
"Chuyện thù lao tôi còn chưa nghĩ kỹ, coi như cậu nợ tôi một nhân tình, chờ sau này nghĩ kỹ tôi tìm cậu." Diêu Tuyết nháy mắt với Mạnh Giang Thiên.
Loại nhân tình này không tốt nhất, Mạnh Giang Thiên không nhúc nhích, kiên định nói: "Tôi cũng không muốn nợ nhân tình, muốn bao nhiêu tiền hiện tại nói, bằng không tôi tự đi, không cần cô hỗ trợ."
..........
//
NTT