25.
Người đẹp tên Đông Đông này là thanh mai trúc mã của Ôn Thiệu Đình, bố mẹ hai nhà quen nhau từ khi còn nhỏ.
Tuy nhiên, tôi mới chỉ gặp cô ấy vài lần, điều này cho thấy cô ấy ghét vợ chồng Ôn Thiệu Đình đến mức nào.
Cô ấy hạ thấp cảnh giác với đứa nhỏ như tôi, tâm sự tình cảm của mình với tôi như với một con búp bê.
Cô ấy nói, Ôn Thiệu Ngôn đã yêu thầm một cô gái rất lâu.
Nhưng đáng tiếc, cô gái ấy đã rồi.
“Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ hận Ôn gia đến chết...” Chưa kịp nói xong, Đông Đông đã lắc đầu, cố gắng đánh thức mình.
Cô ấy dường như nhớ đến điều gì đó không nên nhớ, cũng không quan tâm khi rượu tràn ra váy, loạng choạng bỏ đi.
Tôi không có thời gian để nhấm nháp những gì cô ấy vừa nói, vẫy tay với một hướng xa.
Bởi vì tôi nhìn thấy một người quen.
“Chú Lý!”
Lý Phi ngồi xổm ở phía xa, dang rộng vòng tay, tôi ôm suy nghĩ đâm lao vào vòng tay hắn ta.
“Tiểu Trúc nhà ta hôm nay xinh quá nhỉ!” Hắn ta mỉm cười sờ đầu tôi.
Tôi chống lại cảm giác muốn nôn mửa dụi đầu vào lòng hắn.
Mấy năm qua Lý Phi đã từ chức ở công ty hàng không, thành công gia nhập xã hội thượng lưu, sau khi Ôn Chấn qua đời, Ôn gia đều phải dựa vào sự chăm sóc của hắn để chống đỡ.
Hắn nói sẽ chăm sóc tôi như chăm sóc cháu gái của mình, mà Ôn gia là người nhà của hắn.
Nửa sau của bữa tiệc rượu, tôi bị người hầu kéo về phòng để ngủ.
Tôi nằm trên giường giả vờ nhắm mắt lại, sau khi xác định trên lầu không có người hầu, tôi lặng lẽ chạy ra khỏi phòng.
Tầng trên không có camera giám sát, tôi lẻn vào phòng cho khách, trốn vào tủ, dùng móc treo quần áo gãi tay chân.
Theo suy đoán của tôi, đêm nay Lý Phi sẽ qua đêm ở nhà Ôn.
Tôi đợi trong tủ lâu đến nỗi chuẩn bị ngủ gật thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng động.
Có người đi vào, giọng nói mơ hồ đó chính là Lý Phi.
Như một con lợn vậy, hắn ta ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Tôi bò ra khỏi tủ, khinh thường nhìn hắn ta rồi không ngần ngại xé toạc những đường xẻ đã chuẩn bị sẵn trên váy ngủ của mình.
Trong hành lang ngày càng có nhiều tiếng bước chân, dường như họ đã nhận ra tôi đã mất tích.
Tôi nhanh chóng vò rối mái tóc của mình, dùng những gì học được cả đời thốt ra một tiếng hét tê tâm liệt phế.
26.
Người trong lẫn ngoài đều hoảng hốt, mục đích của tôi đã đạt được.
Một đứa trẻ không hiểu sự đời, nước mắt đầm đìa, vết bầm tím ở tay chân cùng với đầu tóc quần áo rối bù ở cùng phòng với một người đàn ông say rượu.
Nhìn thấy cảnh tượng này không ai có thể bình tĩnh nổi nhỉ?
Huống chi Ôn gia lại là những kẻ ngu ngốc không động não, Ôn Thiệu Đình không nói một lời nào lao đấm Lý Phi.
Khách ở tầng dưới đều bị dẫn lên đứng ở cửa chỉ trỏ vào Lý Phi.
Lý Phi sợ đến mức quỳ trên mặt đất, điên cuồng giải thích: “Không phải như mọi người nghĩ đâu, lúc tôi tỉnh lại thì đứa bé đã ở trong phòng, tôi thật sự không làm gì cả!”
Ôn phu nhân bảo vệ tôi ở phía sau, an ủi hỏi: "Con ngoan, đừng sợ. Chuyện vừa nãy con hãy kể lại toàn bộ đi, bà nội sẽ bảo vệ con!"
Tôi dụi dụi mắt, vài giọt nước mắt nữa lại chảy ra.
Đôi tay run rẩy chỉ vào Lý Phi, tôi từng bước biểu diễn ra sự sợ hãi của mình, “Chú Lý... vén váy cháu lên, còn sờ cháu...”
Tốt lắm, tiếp theo, phải diễn ra sự sợ hãi tột độ.
Tôi điên cuồng khóc nấc lên, Ôn phu nhân cũng điên cuồng tát Lý Phi một cách dã man, chửi bới nhổ nước bọt vào người hắn ta.
“Tao đánh mày cái loại không phải người, ông nhà khi còn sống đã đề bạt mày như nào mà giờ mày báo đáp nhà tao như thế hả, cái loại còn tệ hơn cả .”
Ánh mắt của đám đông như thể gi ết chết Lý Phi, những lời giải thích yếu ớt của hắn ta đều biến thành ngụy biện.
Nếu hắn ta dám ngước lên, nhất định sẽ nhìn thấy đôi mắt đắc ý dưới mái tóc rối bù của tôi.
Sợ không? Tuyệt vọng không? Có giống với lúc tôi đau khổ khi bị ô tô đâm bay lên không trung không?
Vest thẳng thớm đến mức nào, làm thiện tích đức đến mức nào cũng không thể xóa nhoà được lòng người dạ thú, tội lỗi đã phạm đâu.
Dáng vẻ Lý Phi hèn mọn xin tha giống hệt thuốc giảm đau vậy.
Lúc đó, mọi cảm xúc đè nén đều bị lấn át, trong lòng chỉ còn lại cảm giác kh0ái cảm gây nghiện, hạnh phúc đến mức răng như sắp gãy.
27.
Lý Phi bị cảnh sát mang đi điều tra.
Bất kể kết quả thế nào, cũng không có ai quan tâm đ ến sự thật.
Một khi ngọn lửa dư luận đã bùng cháy thì không có cách nào phục hồi được.
Lý Phi bị cách chức, tiếng danh nghi phạm sẽ theo hắn cả đời.
Có lẽ vì không chịu được sự chỉ trích của người đời nên vào một ngày mưa hắn đã nhảy xuống sông tự tử.
Lúc đó, tôi lại lớn thêm một tuổi.
Tôi dần dần phát hiện, dù tôi có sinh ra với ký ức của kiếp trước, dựa vào cơ thể một đứa trẻ thì tôi cũng khó có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Thời gian trôi qua, cơ thể đang phát triển này cũng không ngừng tạo ra những ký ức mới.
Sợ ký ức về kiếp trước sẽ dần phai nhạt, tôi tìm đủ mọi cách để nhắc nhở mình không được quên quá khứ.
Cho dù sinh ra dưới sự kết thúc của người khác, đứng ở vị trí cao hơn nhìn ra thế giới và tận hưởng những thứ tốt nhất, nhưng tôi vẫn không ngừng thống hận bản thân mình.
Tôi ghét việc mình đang mang dòng máu của kẻ thù, nhưng lại đang tận hưởng những lợi ích mà họ mang lại cho tôi, gian nan đủ điều.
Tôi vẫn còn quá chậm, đã quá muộn rồi.
Trong khoảnh khắc, sự xúc động muốn trả thù đã lên đến đỉnh điểm.
Trong lúc Ôn gia đi vắng, tôi đã lén thêm thuốc ngủ vào bữa tối.
Nhìn bọn họ vui vẻ trên bàn ăn, tôi cười khẩy ghi lại những giây phút cuối cùng của những gương mặt xấu xí này.
Đêm nay vừa tròn là đêm chị gái tôi biến mất mười hai năm trước.
Tôi đã xem dự báo thời tiết, biết rằng đêm nay sẽ có gió mạnh.
Ngôi biệt thự sang trọng giống như lâu đài pha lê trong truyện cổ tích, mọi người bên trong đều đang ngủ say.
Tôi thắp một ngọn đuốc bên ngoài và ném nó vào nhà.
Tiếp đó, lửa bùng lên khắp nơi, mỗi khi ngọn lửa bùng lên mạnh hơn, nỗi đau trong lòng tôi dường như giảm bớt.
Cánh cửa đang đóng đột nhiên mở ra, tôi và Mạnh Ngọc chạm mắt nhau.
Trong ánh mắt sợ hãi không thể tin được của cô ả, tôi cạy từng ngón tay đang bám sâu vào cửa của cô ta ra, mặt không biểu cảm giáng cho cô ta một cú vào đầu.
28.
Bạn có biết cảm giác con mồi để lộ chiếc cổ dễ bị tổn thương của nó ra trước mặt bạn là như thế nào không?
Tôi hận không thể tiến lên phía trước cắn rách cổ họng cô ta.
Mạnh Ngọc ngã xuống đất, đôi mắt mở to sợ hãi, liên tục lặp lại “Tại sao...”
Cách một cánh cửa, tôi ngồi xổm bên ngoài, mỉm cười ngọt ngào.
“Mẹ ơi, con là em gái của Trần Kiến Tinh, Trần Kiến Nguyệt đây. Cô còn nhớ không?”
Dáng vẻ sợ hãi của cô ta làm tôi rất hài lòng, tôi mỉm cười từ từ đóng cửa lại.
Ngọn lửa đã thiêu rụi toàn bộ ngôi nhà, tôi lặng lẽ đứng đó, cảm giác như tâm hồn mình bị gió cuốn đi.
Mong muốn của tôi đã được thực hiện, tiếp theo tôi nên đi đâu?
Cảm giác đi tôi đã trải qua một lần, nhưng nếu phải trải qua lần nữa tôi vẫn cảm thấy sợ hãi.
Nước mắt dần dần ướt mi, trong ánh lửa lờ mờ hiện lên nụ cười của chị tôi.
Tôi ném ngọn đuốc trong tay, từng bước đi về phía biển lửa.
Đúng rồi, tôi suýt quên mất, tôi đã trong vụ tai nạn ô tô đó từ lâu rồi.
Cơ thể này chỉ là một cái vỏ chứa linh hồn của Trần Kiến Nguyệt mà thôi.
Khoảnh khắc đó tôi đột nhiên rất nhớ rất nhớ chị ấy, muốn đến đó đoàn tụ với chị ấy ngay lập tức.
Đột nhiên, có một lực siết chặt quanh eo tôi, tôi được đưa ra khỏi đám cháy.
Bóng dáng Ôn Thiệu Ngôn phản chiếu trong đôi mắt dần dần tập trung của tôi, anh thở hổn hển, cau mày tức giận nhìn tôi.
Nhưng anh không nói gì hay hỏi han gì mà chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi.
Sau đó, anh đẩy tay, tôi nặng nề ngã xuống đất.
Tiếng còi báo động vang lên từ xa đến gần, vây quanh bốn phía, dưới ánh đèn rực rỡ, Ôn Thiệu Ngôn vứt bỏ ngọn đuốc, giơ tay đầu hàng.
Ánh lửa nhảy nhót làm mờ bóng lưng đang xa dần của anh, phải rất lâu tôi mới nhớ ra lời anh vừa nói vào tai.
“Hãy là chính mình, và sống thật tốt.”