Mai Phương về nhà nói ngay cha mình, Mai Lập Quân, về việc mua vé số.
Tất nhiên, cậu không đề cập đến số tiền đó lấy được từ Khương Nguyên, mà bảo rằng là tiền lì xì tiết kiệm được.
Mặc dù phần lớn tiền lì xì của trẻ em sẽ bị cha mẹ ‘giữ hộ’, nhưng họ vẫn sẽ cho con mình một ít để tiêu vặt.
Mai Lập Quân ngạc nhiên khi biết con trai ông dám mua vé số, nhưng ông không nói gì.
Ông chỉ hỏi Mai Phương đã đặt bốn đội nào; và khi nghe Mai Phương muốn tự mình lĩnh thưởng, Mai Lập Quân không nhịn được cười.
“Con đặt gì mà lạ vậy? Sao mà con thắng được khi chọn bừa như vậy chứ! Thật là lãng phí tiền bạc mà. Con nên hỏi để bố hướng dẫn cho. Hàn Quốc mà có thể vào top 4 sao? Viển vông quá!”
“Bố, đừng tự phụ như vậy. Nhỡ con thắng thì sao?”
“Nếu con thắng, ta nên gọi con là ‘bố’ chứ nhỉ? Haha.” Mai Lập Quân vỗ đầu Mai Phương, trêu chọc cậu.
“Bố đừng trẻ con như vậy.” Mai Phương đẩy tay Mai Lập Quân ra. “Nếu con thực sự thắng, thì bố cho con xin ít phần đi.”
“Sao con không lấy tất đi? Đây là tờ vé con dành dụm tiền mua. Nếu con thắng, bố cho con hết.”
Mai Phương nghĩ thầm, “Con không tin bố. Nếu người lớn thực sự coi trọng lời hứa với trẻ con, tôn trọng suy nghĩ và quan tâm đến cảm xúc của chúng, thì đã không xảy ra nhiều vấn đề trong gia đình như vậy!”
Mà, kể cả cậu có xin giữ hết, thì thể nào bố mẹ cũng lấy cớ ‘giữ hộ’, rồi sau này quên tiệt luôn!
Mai Phương nghĩ một lúc. “Hay là thế này... Con muốn bố mua cho con một thứ.”
“Được, nếu con thực sự thắng, con muốn gì bố cũng chiều!”
Hai tuần sau khi Mai Phương tái sinh, sự kiện quan trọng nhất đã xảy ra, chính là việc ĐTQG bị loại. Việc này dẫn đến một thời kỳ u buồn, rầu rĩ khắp nơi, từ nhà ra đến khu phố.
Tất nhiên, không khí trong trường hồi phục nhanh chóng. Không còn trận đấu nào để xem, lũ trẻ lại quay lại với sự hào hứng thường ngày. Chính lúc này, Mai Phương thực sự nhận ra trẻ em có thể đáng sợ như thế nào.
Trong lúc cãi cọ giành đồ chơi, lũ trẻ sẽ tát nhau và thậm chí cắn vào mặt nhau. Khi cô giáo đến, đứa gây rắc rối sẽ khóc trước, giả vờ như mình vô tội.
Trong giờ ăn, luôn có những đứa không ăn đàng hoàng. Chúng sẽ múc thịt viên từ bát của bạn mình, rồi bí mật rải xuống đất.
Có những đứa thích dán băng dính lên mặt rồi kéo ra, miệng toe toét cười như khỉ.
“Khỉ Trộm Đào” [note59957] là một trò đáng ghét mà bọn con trai thường làm khi nô đùa; và đôi khi Mai Phương, vô tình đi ngang qua, cũng bị chúng trêu chọc.
Điều này khiến Mai Phương cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Làm sao mà cậu có thể lên kế hoạch cho tương lai, mà còn phải đối phó với bọn tiểu yêu này!
Hệt như bức meme [ Những con sói cười đùa ], và Mai Phương là con sói ở giữa. [note59958]
Và nổi bật nhất trong số những tiểu quỷ này, là thiên tài tương lai, Lâm Hữu Hi.
Cô luôn được cô giáo theo dõi gắt gao trong nhà trẻ.
Cô bé thích đứng bật dậy khi cô giáo đang giảng bài, rồi chỉ ngồi xuống khi cô quay người lại;
Khi đang ăn, cô bé bất ngờ giơ cao chân lên, như thể đang tập xoạc vậy;
Lúc mọi người chuẩn bị ngủ trưa, chỉ có cô bé còn nghịch nước bên bồn rửa;
“Lâm Hữu Hi, ngồi ngay ngắn vào!”
“Lâm Hữu Hi, đừng nghịch ngợm nữa!”
“Lâm Hữu Hi, ngoan nào!”
Những lời la ó như vậy vốn là chuyện thường tình trong nhà trẻ của Mai Phương. Lâm Hữu Hi 5 tuổi cũng khá....ở bẩn, cô bé luôn bị thò lò mũi xanh, nên rất ít đứa trẻ muốn chơi với cô. Khương Nguyên có lẽ là cô bé duy nhất sẵn sàng chơi đùa cùng Lâm Hữu Hi.
“Lâm Hữu Hi, nhớ lau mũi đi, mẹ tớ bảo là mỗi đứa trẻ đều phải vệ sinh thật tốt.”
Mai Phương luôn bắt gặp cảnh Khương Nguyên, đuổi theo Lâm Hữu Hi, lau mũi cho cô, ngăn cô không nghịch lung tung, chăm sóc cô đủ cách, hệt như một người mẹ.
Chắc là do trùng tên nhỉ.
Hay do đây là hiệu ứng cánh bướm gây nên bởi việc cậu tái sinh? Và đây là thế giới song song?
Nếu không vì một số điểm tưởng đồng, thì Mai Phương cũng không nghĩ cô là Lâm Hữu Hi, hoa khôi của tương lai.
Tất nhiên, theo Mai Phương, Lâm Hữu Hi chỉ đơn giản là nghịch ngợm và hiếu động, cô không bắt nạt người khác hay làm điều xấu. Phê bình một hai lần thì không sao, nhưng bị cô giáo bắt và mắng mỏ nhiều như vậy thì có hơi quá đáng.
Cảm giác như cô bé muốn được chú ý vậy.
Lần trước, Khương Nguyên kéo cô đến xin lỗi Mai Phương, từ đó Lâm Hữu Hi cố tình xa lánh cậu. Khi Mai Phương cố gắng bắt chuyện với cô bé, cô chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.
Những đứa trẻ tiếp cận Lâm Hữu Hi đều bị như vậy; chỉ khi Khương Nguyên đến gần cô bé, cô mới thì thầm hoặc ghé sát vào tai Khương Nguyên để nói.
Hôm nay mưa rất to, ngoài trời còn có sấm sét. Tiếng sấm buổi trưa làm nhiều đứa trẻ sợ hãi không ngủ được. Lớp học cũng trở nên ảm đạm, vài cậu nhóc tinh nghịch luôn hét lên khi có tiếng sấm, làm những cô bé sợ hãi khóc thét lên, đòi được về sớm.
Một Mai Phương trưởng thành không bao giờ gần gũi những đứa trẻ khác. Mỗi ngày, cậu đều mong ngóng được lớn lên và kiếm thật nhiều tiền. Hôm nay là tứ kết World Cup, cậu hào hứng, chờ đến khi thấy được vẻ mặt bối rối của bố mình sau khi bị chứng minh là sai.
Cuối cùng, cậu chán nản đợi đến lúc tan học, tiếng sấm và tiếng mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Điện thoại của cô giáo liên tục reo, thông báo rằng cha mẹ của các em sẽ đến đón muộn. Từng đứa trẻ một được đưa về, chỉ còn lại Khương Nguyên, Mai Phương, và Lâm Hữu Hi.
“Nào, chúng ta lại chơi đồ hàng đi. Lần này tớ sẽ làm bố, Lâm Hữu Hi sẽ làm mẹ, và Mai Phương sẽ làm con… Mai Phương, cầm búp bê của cậu đi, cậu đang làm gì vậy…”
Mai Phương chỉ tay ra cửa sổ và nói, “Mẹ của cậu đến đón rồi kìa.”
“Mẹ!”
Khương Nguyên vẫn đang chơi đùa vui vẻ, nhưng khi vừa nhìn thấy mẹ cầm ô đến, cô bé lập tức chạy về phía mẹ và phàn nàn:
“Sao mẹ đến muộn vậy?”
“Mẹ bận mấy chuyện ở trường… Về nhà mẹ sẽ làm gà sốt coca cho con, được không?”
“Được ạ!”
Khương Nguyên vẫy tay, “Mai Phương, Lâm Hữu Hi, tớ về nhà đây! Ngày mai chơi tiếp nhé.”
“Cháu chào dì ạ.”
Khi mẹ của Khương Nguyên nhìn thấy Mai Phương, bà mỉm cười và nói, “Mai Phương, gia đình con chưa đến đón à? Con có muốn về nhà với chúng ta không? Bố của Khương Nguyên đang chạy ô tô đến, ông ấy có thể cho con đi nhờ.”
“Vậy thì đưa cả Lâm Hữu Hi đi nữa, rồi đến nhà tớ ăn gà sốt coca nhé!”
Khương Nguyên thật lòng muốn bạn bè đến nhà mình, nhưng mẹ cô bé có vẻ do dự. Ngay lúc đó, Lâm Hữu Hi mạnh mẽ lắc đầu từ chối, và Mai Phương nghĩ rằng sẽ không phải nếu cậu đi một mình, nên cậu nói:
“Cảm ơn dì, nhưng cháu sẽ đợi bố cháu đến. Ông ấy chắc sắp tới rồi ạ.”
“Vậy hẹn mai gặp lại nhé!”
Khương Nguyên là mắt xích quan trọng giữa ba người, và khi cô bé rời đi, Mai Phương và Lâm Hữu Hi ngay lập tức mất hứng.
Lâm Hữu Hi tựa lên bàn và nhìn ra cửa sổ một lúc, sau đó tựa vào cửa nhìn ra ngoài. Cô giáo, đang đọc một bài viết cảm động trong “Reader’s Digest” [note59959], đã rơi lệ nhưng lập tức thấy khó chịu khi bị Lâm Hữu Hi quấy rầy:
“Lâm Hữu Hi, đừng mở cửa. Nước mưa hắt vào bây giờ!”
Cô giáo đóng tạp chí lại, thờ dài nhìn ra cửa sổ.
“Bố mẹ các em chưa đến à? Cô chờ lâu quá…”
Đến lúc này, trời đã rất tối, và Lâm Hữu Hi, người đang háo hức nhìn cảnh mưa bên ngoài, đột nhiên cúi đầu và ngồi xuống, hệt như một sinh vật nhỏ chán nản chờ đợi con mồi.
Cô bé chưa bao giờ yên lặng như vậy.
Một lát sau, tiếng xe máy vang lên từ bên ngoài lớp học. Lâm Hữu Hi, như một chú thỏ nhỏ, vểnh tai nhảy cẫng lên và nhìn ra ngoài, nhưng sau một lúc, cô lại ngồi xuống, tỏ vẻ thất vọng.
Đó là bố của Mai Phương, Mai Lập Quân, đã đến.
“Trời ơi… hôm nay mưa lớn thật. Cô Lý, xin lỗi vì đã làm phiền cô. Mai Phương không bị lạc chứ?”
Cô Lý cuối cùng có cơ hội để phàn nàn: “Dạ, phụ huynh thực sự lần sau nên đến đón con mình sớm hơn. Đã gần đến giờ phát thời sự tối rồi.”
“Cô có thể về xem mà.”
“Muộn quá rồi, vẫn còn một đứa nữa…”
Cô Lý nhanh chóng bước đến chỗ Lâm Hữu Hi, “Cô vừa gọi lại cho bố của em mà không thấy trả lời. Hay là em về nhà với cô trước nhé?”
Cô Lý này chưa bao giờ dịu dàng như thế này, mặc dù cô mắng Lâm Hữu Hi nhiều nhất. Lâm Hữu Hi thậm chí còn không muốn đến nhà của Khương Nguyên, nói chi đến nhà cô Lý.
“Vậy em thấy thế nào? Cô không thể cứ ở đây với em mãi được, đúng không?”
Lời nói của cô giáo có chút sốt ruột; điều này rất nhạy cảm với trẻ con, đặc biệt là với một đứa trẻ như Lâm Hữu Hi.
Lúc này, Mai Phương nhận thấy khóe mắt của Lâm Hữu Hi đã hơi đỏ.
...
Mai Phương ngăn Mai Lập Quân, người đang chuẩn bị đưa cậu về nhà, “Bố ơi, bố của Lâm Hữu Hi chưa đến. Chúng mình có thể đưa cậu ấy về nhà được không?”
“Thằng nhóc nghịch ngợm này…”
Mai Lập Quân liếc nhìn Lâm Hữu Hi, người đang nằm trên bàn, rồi thở dài, “Bố không phiền, nhưng cô Lý, cô nghĩ sao?”
“Nếu Lâm Hữu Hi đi với bạn bè, tôi không có ý kiến. Sau này bố Lâm Hữu Hi liên lạc lại với các bạn là xong.”
Vậy quyết định là ở Lâm Hữu Hi...
Lâm Hữu Hi đã lắc đầu điên cuồng trước cả khi họ kịp nói hết.
Lúc này, Mai Phương chủ động thuyết phục Lâm Hữu Hi, “Nhà trẻ sắp đóng cửa rồi, bên ngoài còn có sấm chớp. Nếu cậu không muốn về nhà với tớ, thì cậu sẽ phải về nhà với cô Lý.”
Mai Phương cho Lâm Hữu Hi lựa chọn. So với cô Lý, người luôn mắng nhiếc cô bé, cậu tin rằng Lâm Hữu Hi ít nhất sẽ thấy thoải mái với mình hơn.
Tuy nhiên, Lâm Hữu Hi không trả lời ngay lập tức, cô chỉ cúi đầu và im lặng.
“Nếu cậu không muốn, thì tớ sẽ về nhà trước, thật đấy?”
Ngay khi Mai Phương quay lưng lại, Lâm Hữu Hi nắm chặt lấy mép áo của cậu.
Cúi đầu xuống, Lâm Hữu Hi lí nhí nói, dáng vẻ đầy tội nghiệp.
“Không sao đâu! Tớ... tớ sẽ đi với cậu, đến... đến nhà cậu.”