【Mưa rơi suốt đêm】
【Tình yêu anh dâng tràn như nước mưa】
【Lá rơi trong sân】
【Nỗi nhớ nhung chất đầy như lá rụng】
【Vài lời đàm tiếu】
【Không thể làm nguội đi đam mê của anh】
【Em hiện diện trên mỗi trang thơ của anh】[note60398]
Thời gian đã trôi về khoảng hè thu năm 2005. Đó là thời đại mà những bài hát vàng của Châu Kiệt Luân thống trị làng nhạc Hoa ngữ, cái tên “Chủ Tịch Châu” cũng được nhắc đến nhiều hơn.
Năm 9 tuổi, Mai Phương chính thức bước vào lớp bốn.
Ngã rẽ mà trước đây cậu chưa từng lựa chọn, Mai Phương đã thuyết phục bố mẹ cho cậu tham gia lớp học nghe-nhìn của cô giáo Vũ, cũng là mẹ của Khương Nguyên, với lý do muốn học thêm về máy tính.
Trong những năm tiểu học, Khương Nguyên vẫn được các bạn học yêu mến; không chỉ vì là con gái của cô giáo Vũ, mà còn vì tính cách thiên thần và vẻ ngoài ngọt ngào dễ thương, khiến cô bé trở nên nổi bật nhanh chóng.
Tất nhiên, cô bé không phụ sự mong đợi của mẹ. Khương Nguyên là ủy viên ban học tập môn ngữ văn; điểm ngữ văn của cô luôn đứng đầu lớp, nhưng lại yếu một chút về môn toán.
Vì thế, cô giáo Vũ đã thực hiện kế hoạch học tập ‘đôi bạn cùng tiến’, cho Khương Nguyên trở thành bạn cùng bàn với một học sinh giỏi toán, với mục đích tương trợ lẫn nhau.
“Đến giờ đọc buổi sáng rồi, đừng ngủ nướng nữa, cậu bắt đầu học thuộc đi.”
Khương Nguyên thúc Mai Phương, người đang ngủ gục trên bàn.
“Haizz… thời gian trôi nhanh quá.”
Mai Phương ngáp uể oải, miễn cưỡng lấy sách giáo khoa ra.
Dù đã ba năm kể từ khi tái sinh, Mai Phương vẫn chưa thể quen với việc thức dậy lúc sáu, bảy giờ sáng.
“Có phải đêm qua cậu lại thức khuya chơi game không?”
Mai Phương mơ màng, chống tay lên má, nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa khiến Khương Nguyên có chút tức giận.
"Tớ nói cho cậu biết, dù điểm của cậu có tốt đi chăng nữa, cậu cũng không thể lười biếng như vậy. Học tập giống như chèo thuyền ngược dòng vậy, nếu không tiến chắc chắn sẽ lùi. Này nhé, lần trước cậu chỉ được 99 điểm toán, mặc dù trước đây cậu luôn đạt 100 điểm, nhưng đó vẫn là bước lùi lớn đấy!"
"Vậy nếu hôm nay tớ thuộc bài, cậu sẽ không làm phiền tớ nữa đúng không?"
Mai Phương lật sách giáo khoa Ngữ văn, "Có vẻ hôm nay chỉ cần thuộc hai bài thơ thôi nhỉ?"
Trong giờ đọc buổi sáng, học sinh tiểu học có nhiệm vụ học thuộc lòng thơ văn. Ai đã thuộc và được cô giáo kiểm tra sẽ có quyền đi dò bài cho những học sinh khác.
"Đừng có coi thường hai bài thơ, không dễ thuộc đâu..."
Là lớp trưởng, Khương Nguyên đã thuộc lòng những bài thơ này từ tối qua, "Tối qua tớ đã mất một giờ để thuộc đấy!"
"Có gì khó đâu? Tớ sẽ đọc cho cậu nghe ngay bây giờ."
Mai Phương đóng sách giáo khoa lại, suy nghĩ một lúc trước khi nói.
“Nhất đạo tàn dương phô thuỷ trung,
Bán giang sắt sắt bán giang hồng.
Khả liên cửu nguyệt sơ tam dạ,
Lộ tự chân châu nguyệt tự cung.” [note60399]
"Ừm... ‘Mộ giang ngâm’ thì dễ rồi, bài tiếp theo là 'Đề Tây Lâm Bích' của Tô Thức."
Khương Nguyên sợ Mai Phương sẽ nhìn lén sách giáo khoa, cô bé ép sách xuống và nói, "Tớ nói cho cậu biết, cậu không được nhìn đâu, nếu không cậu sẽ phải học thuộc lại cho tớ."
"Vậy thì, chúng ta cá với nhau đi?"
Mai Phương nhắm một mắt, cười nhẹ, "Nếu tớ thuộc được, cậu sẽ làm bài tập tối nay cho tớ nhé?"
"Vậy thì..." Khương Nguyên nhăn mặt, "Nếu cậu không thuộc được thì sao?"
"Cho cậu chọn."
Khương Nguyên chớp lấy cơ hội.
"Lần trước cậu đã hứa chúng ta sẽ cùng đi trượt patin ở quảng trường văn hóa, nhưng cậu không làm! Nếu lần này cậu không thuộc, cậu phải đi cùng tớ cuối tuần này, không được thất hứa."
"Được luôn!"
Mai Phương ho nhẹ vài tiếng rồi bắt đầu:
"Hoành khan thành lĩnh trắc thành phong,
Viễn cận cao đê các bất đồng."
"..." Khương Nguyên tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Bất thức Lư Sơn chân diện mục, "
Khương Nguyên cắn chặt môi, chăm chú nhìn Mai Phương. Mai Phương liếc nhìn cô, rồi giả vờ suy nghĩ lâu.
Hmmm.......
Mai Phương tinh nghịch lè lưỡi với Khương Nguyên, "Tớ quên mất rồi."
"Cậu thua rồi! Cậu phải đi trượt patin cùng tớ cuối tuần này! Tớ nói cho cậu biết, lần này cậu không được thất hứa như với Lâm Hữu Hi đâu đấy."
"Được rồi, được rồi, tớ sẽ nghe lời cậu."
Bất thức Lư Sơn chân diện mục,
Chỉ duyên thân tại thử sơn trung. [note60400]
Mai Phương không hề quên đi bi kịch của cô giáo chủ nhiệm lớp nghe-nhìn trong kiếp trước. Mấy năm vừa qua, cậu luôn đặc biệt chú ý đến tình hình gia đình của Khương Nguyên.
Liệu có phải do hiệu ứng cánh bướm xuất phát từ việc cậu tái sinh hay không; nhưng có một số điều khác với những gì mà Mai Phương từng biết.
Tên của một số thành phố, con người và cốt truyện của một số bộ phim hoạt hình khác với những gì cậu nhớ.
Những thứ này có thể do Mai Phương đã quên, nhưng điều tiếp theo chắc chắn là do sự sai lệch dòng thời gian.
Kiếp trước, Mai Phương luôn là con một. Tuy nhiên, sau khi tái sinh, cậu đột nhiên có thêm một cô em gái.
Vì điều này, mẹ của cậu đã thôi việc nhà nước. Trong thời gian này, kế hoạch hóa gia đình vẫn luôn được thực hiện nghiêm ngặt; và nếu bị phát hiện, công việc của Mai Lập Quân cũng sẽ gặp rủi ro. Sự tồn tại của cô em gái đã được giữ bí mật. Một bí mật mà chỉ tiết lộ cho một số người thân quen.
Việc trúng số ắt đã mang lại sự ‘tự tin’ thái quá cho bố mẹ Mai Phương; nhưng khi lần đầu tiên biết mình sắp trở thành anh trai, cậu vẫn bị sốc.
Do đó, Mai Phương không thể lường trước được rằng, liệu Khương Nguyên có còn trải qua bi kịch khi xưa hay không.
Song, miễn là cậu luôn ở bên cô bé, quan sát kỹ lưỡng, cậu luôn có cơ hội để thay đổi.
Miễn là cậu có thể ngăn chặn bi kịch ấy không xảy ra lần nữa.
Sau giờ học, học sinh tiểu học ở huyện Bạch Mai thường được chia thành các nhóm, và người sống xa trường nhất được gọi là nhóm trưởng.
Nhóm trưởng Lư được nhà trường phân phát cho một bảng hiệu có dòng chữ "Nhường đường". Các học sinh trong cùng lớp xếp thành hàng ngay ngắn, và chỉ có thể rời đội khi đã đến gần nhà của mình.
Khi Mai Phương và Khương Nguyên về đến khu dân cư, họ không đi về nhà mình ngay. Mai Phương sẽ ở lại nhà Khương Nguyên để cùng nhau làm bài tập và chơi đùa một lúc trước khi về nhà.
“Dạo này bố cậu có vẻ về muộn nhỉ.”
“Ừ, ông ấy hơi bận với công việc khách sạn dạo gần đây…”
Khương Nguyên đang trầm ngâm suy nghĩ về một bài toán; thấy vẻ lo lắng của cô, Mai Phương cúi xuống xem.
“Câu này tớ đã dạy cậu nhiều lần rồi mà? Đây, dùng phương pháp xấp xỉ hình thang. Cậu đặt diện tích ở đây, nó sẽ trở thành một hình thang…”
“Tớ biết cậu đã dạy tớ nhiều lần rồi…”
Khương Nguyên thở dài lặng lẽ, “Nhưng tớ vẫn không thể hiểu được.”
Lớp bốn là một ngưỡng cửa khó khăn đối với nhiều học sinh tiểu học. Với chương trình đơn giản của lớp một, hai và ba, chỉ cần chăm chỉ một chút là bọn trẻ có thể đạt được số điểm cao.
Lên lớp bốn, độ chênh lệch của môn toán sẽ dần trở nên rõ ràng hơn vì ngày càng có nhiều kiến thức cần phải học, và độ khó cũng không ngừng tăng lên.
Một số học sinh tiểu học sẽ thấy việc học trở nên khó khăn hơn, và Khương Nguyên là một trong số đó.
“Nhưng... nếu cậu thật sự không làm được, sao không để lại? Đừng ép bản thân.”
“Cậu không thể nghĩ như vậy được.”
Khương Nguyên lắc đầu, “Tớ là học sinh gương mẫu, là tấm gương cho mọi người noi theo, và tớ cũng là con gái của cô giáo chủ nhiệm. Nếu tớ không cố gắng, mọi người sẽ nghĩ rằng tớ dựa hơi mẹ để đạt điểm tốt...”
Gánh nặng làm hình mẫu của Khương Nguyên vẫn nặng nề như xưa. Mai Phương thở dài và nói:
“Có nhiều cách để mình sống, và cậu không nhất thiết phải là một tấm gương tốt. Điều quan trọng nhất là sống vui vẻ.”
"Điều đó đúng... nhưng tớ thật sự thích cảm giác đó."
"Và còn..."
Khương Nguyên hít một hơi sâu rồi tiếp tục, "Cậu biết không, Mai Phương, lý do tại sao tớ luôn thích chơi với cậu từ nhỏ là vì cậu thực sự khác biệt so với những cậu bé khác."
"Ý cậu là sao?"
"Phần lớn bọn họ chỉ biết chơi bài, chơi game, đánh nhau, khoe khoang và bắt nạt con gái, nhưng cậu thì không."
"Tớ chưa từng bắt nạt cậu sao?"
Mai Phương gõ nhẹ lên đầu Khương Nguyên, "Nhìn này, tớ thường làm những việc như thế này mà."
"Đó không tính là bắt nạt. Nhiều cậu bé có hành động trẻ con như vẽ lên quần áo con gái, kéo tóc con gái... nhưng cậu không làm vậy."
"Vậy còn cái này?"
Mai Phương véo má Khương Nguyên, "Cái này có tính là bắt nạt không?"
"Đừng có đùa, đồ ngốc to đầu!"
Bực mình, Khương Nguyên cũng véo lại Mai Phương, cả hai đều không thể nhịn cười.
Dưới ánh hoàng hôn buổi chiều tà, có hai đứa trẻ nô đùa, thật hồn nhiên và vô tư.