Kỳ nghỉ hè kết thúc, da Khương Nguyên cũng dần trắng trở lại. Nhiều gia đình tấp nập sắm sửa đồ dùng cho con mình, chuẩn bị cho chúng vào tiểu học. Mai Lập Quân cũng mua sắm nhiều trang thiết bị mới cho Mai Phương.
“Ding ding ding! Con trai, nhìn xem, người bố tuyệt vời của con đã mua những gì này?”
“Chẳng phải chỉ là cái cặp sách thôi sao?”
Mai Phương tỏ vẻ thờ ơ.
“Này, sao con lại có biểu cảm đó? Phải phấn khởi hơn chứ!”
Mai Lập Quân nhấn mạnh, vẻ mặt đầy oan ức, “Đây là cặp sách Ultraman Tiga mới nhất và hot nhất đấy. Giấc mơ của hàng ngàn học sinh tiểu học! Nếu con mang chiếc cặp này đến trường, chắc chắn con sẽ là đứa trẻ ngầu nhất lớp!”
“Vậy, bố ơi, bố có tin là bố cũng có thể biến thành ánh sáng không?”
“Hả? Biến thành ánh sáng là sao? Con muốn gậy phát sáng ma thuật nữa à?”
“Này bố, bố còn chẳng xem Ultraman Tiga, còn giả vờ như hiểu con lắm ấy.”
“Cái gì? Bố đã xem hết 30 tập của Ultraman rồi đấy. Sao bố không biết ‘biến thành ánh sáng’ là gì nhỉ?”
Chết tiệt! Hóa ra Ultraman Tiga còn chưa chiếu hết trên TV.
Nhưng phim này cũ lắm rồi mà? Đáng lẽ phải chiếu xong từ lâu rồi chứ...
Để tránh bị nghi ngờ, Mai Phương không biểu lộ bất cứ một sở thích nào. Những thứ trẻ con thích, cậu cũng giả vờ thích theo. Dù sao thì, cậu cũng từng có một thời say mê những thứ ấy.
Tứ Khu Huynh Đệ, Kiếm thần tí hon, Digimon. Những bộ phim hoạt hình này luôn được chiếu trên đài truyền hình địa phương, trong khung giờ vàng vào những năm 2000. Mai Phương rất biết ơn điều này, bởi cậu đã có một tuổi thơ vô cùng trọn vẹn. Xem lại những thước phim ấy, thật sự mang lại nhiều cảm xúc khác nhau!
Điều ấn tượng hơn là, đài truyền hình huyện Bạch Mai chiếu cả những thể loại hướng đến người lớn, điển hình như ‘Cat’s Eyes’ hay ‘Fushigi Yugi’. Còn quá sớm để những đứa trẻ đồng trang lứa với Mai Phương, thật sự hiểu được ý nghĩa của những phim này.
Tất nhiên, bọn trẻ hầu như chỉ xem cho vui.
Mai Lập Quân đang định nói rằng, ông đã lâu không gặp Khương Nguyên và Lâm Hữu Hi, thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Khương Nguyên.
“Xin chào, đây có phải nhà của Mai Phương không ạ?”
“Alo, alo... Có phải là bé Khương Nguyên không?”
“Xin chào chú Mai! Cháu muốn hỏi là Mai Phương có nhà không ạ?”
“Có chứ. Cháu muốn qua nhà chơi không?”
“Vâng, nếu được thì cháu muốn qua chơi ạ.”
“Để chú gọi Mai Phương xuống đón cháu nhé.”
“Không cần đâu ạ, cháu tự qua được rồi. Cảm ơn chú Mai!”
Mai Lập Quân cúp máy, liếc nhìn Mai Phương đang nằm trên ghế sofa xem TV. “Nhóc con, bố để ý rồi. Từ cái lúc tè dầm, con trở nên khá nổi tiếng đấy. Hôm nay là Khương Nguyên, ngày mai lại là Lâm Hữu Hi. Sao hai cô bé đó lại thích chơi với con thế? Con thích chơi với ai hơn?”
“...Con làm sao mà biết được.”
Mai Phương bỏ lơ Mai Lập Quân, tiếp tục gọt cam ăn.
“Bố ra ngoài xem có ai chơi bài không. Đừng cho Khương Nguyên chơi máy tính đấy. Đừng làm hư con bé.”
“Vâng ạ.”
Ngay khi Mai Lập Quân rời đi, Khương Nguyên tung tăng từ cửa bước vào.
“Xin chào chú Mai... Cháu xin phép ạ!”
Khương Nguyên nhìn quanh.
“Ơ... chú Mai đâu rồi?”
“Bố tớ đi chơi bài rồi.”
Khương Nguyên tỏ vẻ thất vọng. Cô bé lắc nhẹ chai rượu trên tay, rồi đặt nó lên bàn trà. “Bố tớ nhờ tớ mang chai rượu vang đỏ này đến tặng chú Mai.”
“Hả? Sao lại nhờ cậu mang rượu?”
Năm 2002, rượu vang đỏ và rượu vang trắng ở huyện Bạch Mai là những món đồ quý hiếm, hương vị mặc dù không đặc biệt ngon nhưng cũng rất có tiếng.
Bố của Khương Nguyên làm chủ nhà hàng, nên nhà họ có khá nhiều chai rượu như thế này.
“Bố bảo là tớ hay đến nhà chú chơi, ăn uống thoải mái, nên thỉnh thoảng cũng nên mang cái gì đó sang tặng.”
Khương Nguyên gãi đầu ngượng ngùng. “Nhưng mà theo tớ thì đồ ăn của dì Mai ngon hơn đồ ăn của mẹ tớ nhiều, hì hì.”
“Đúng là vậy thật. Mẹ tớ nấu ăn rất ngon.”
“Nhưng mà đừng nói với mẹ tớ nhé, tớ không muốn làm mẹ buồn.”
“Ừ, tớ biết rồi.”
Dù chỉ là trẻ con, nhưng Khương Nguyên cũng dần hiểu được nhiều chuyện.
Nói xong, Khương Nguyên bất ngờ quay lưng lại với Mai Phương, nói, “Nhìn này, Mai Phương! Cặp tiểu học của tớ! Bố tớ nhờ người mua từ Thượng Hải về đấy.”
“Ồ, cặp sách của Sakura à…” [note60106]
“Cái cặp này còn tặng kèm ‘chìa khóa phong ấn’ nữa. Lại đây xem đi, đừng có ngồi ì ra đó nữa.”
Mai Phương giả vờ đau khổ. “Tớ đang bị lá bài sofa niêm phong rồi, không thể đứng lên được.”
Nghe vậy, Khương Nguyên lập tức hào hứng. Cô bé đi tới bên Mai Phương, cầm chặt chìa khóa, nhắm mắt lại, bắt đầu tạo dáng đọc thần chú:
“Ôi chìa khóa ẩn chứa sức mạnh của bóng tối, hãy hiện thân trước mặt ta. Nhân danh chủ nhân của những thẻ bài, ta, Khương Nguyên, ra lệnh cho ngươi, HÃY HIỆN NGUYÊN HÌNH, NGAY LẬP TỨC!”
Khương Nguyên mở mắt ra và thấy Mai Phương vẫn ngồi đó. Cô bé liền bĩu môi nói, “Cậu đúng là con lợn ngốc, chả hợp tác chút nào.”
“Đừng giận, lại đây ăn cam đi.”
Mai Phương bóc một múi cam nhỏ và đưa đến miệng Khương Nguyên. Cô bé không từ chối mà ăn từng miếng nhỏ.
“Ngọt quá!”
“Ngon đúng không?”
Khương Nguyên gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Mai Phương. Mai Phương cuối cùng cũng ngồi dậy và tiếp tục bóc cam, thỉnh thoảng cho Khương Nguyên ăn.
Hai người thoải mái ngồi xem TV, thì Khương Nguyên bất ngờ quay sang nói chuyện với Mai Phương.
“Này Mai Phương… Tớ muốn bàn với cậu một chuyện.”
“Ừm… Chuyện gì vậy?”
“Tớ nghĩ là, vì chúng ta học chung trường, nên cậu và Lâm Hữu Hi cũng nên bàn với bố mẹ, cho tham gia lớp học nghe-nhìn cùng nhau.”
“Lớp học nghe-nhìn là gì? Tớ không hiểu lắm.”
Mai Phương giả vờ không hiểu và hỏi. Khương Nguyên có biết một chút, cô bé bắt đầu giải thích.
Lớp học nghe-nhìn là một hình thức giảng dạy đặc biệt được các trường tiểu học triển khai trong hai năm qua. Phòng học nằm trong tòa nhà tích hợp, số lượng học sinh ít hơn, được trang bị phòng học đa phương tiện, còn có cả điều hòa.
Nói cách khác, đây là lớp chuyên, tận dụng kẽ hở của chính sách giáo dục ‘bắt buộc chín năm’. [note60114]
Học phí hàng năm có thể lên tới 5,000 tệ, đây là một khoản chi không hề nhỏ.
Khi Mai Phương học tiểu học, một lớp có tối đa 91 học sinh. Cậu nhớ con số này sau bao lần khổ sở học bài ở phía cuối lớp.
Do đó, nếu ba người có thể học lớp nghe-nhìn, trải nghiệm tiểu học sẽ tốt hơn nhiều.
Tuy nhiên, Mai Phương không có ý định tham gia lớp học nghe-nhìn.
Vì năm cậu học lớp 4, một sự cố không may đã xảy ra, với giáo viên chủ nhiệm lớp nghe-nhìn và gia đình cô.
Do chồng cô đầu tư thua lỗ, vỡ nợ hàng triệu nhân dân tệ; cuối cùng, sau cơn tuyệt vọng kéo dài, cả gia đình chọn cách tự kết liễu bản thân.
Cô con gái của gia đình cũng không phải một ngoại lệ.
Chủ đề đau thương nhất vào thời điểm bấy giờ.
“Không đi đâu…” Mai Phương lắc đầu. “Tớ nghĩ lớp đó có quá nhiều 'cậu ấm'. Gia đình tớ và Lâm Hữu Hi chắc chắn sẽ bị phân biệt đối xử.”
“Không đến mức cậu nghĩ đâu. Mọi người sẽ không so bì như vậy đâu. Và, và, nếu chúng ta học ở lớp nghe-nhìn, chắc chắn chúng ta sẽ cùng lớp!”
Trường tiểu học có tổng cộng sáu lớp thường, nhưng chỉ có một lớp nghe-nhìn.
Nếu Mai Phương chọn học lớp nghe-nhìn, gần như chắc chắn cậu sẽ học cùng với Khương Nguyên và Lâm Hữu Hi suốt những năm tiểu học.
“Cậu muốn tớ học chung lớp nghe-nhìn đến vậy, còn lý do gì khác không?”
Khương Nguyên gật đầu. “Vậy thì tớ sẽ tiết lộ cho cậu một bí mật nữa! Thật ra, mẹ tớ là giáo viên chủ nhiệm của lớp nghe-nhìn đấy!”
Mai Phương, đang thoải mái và thư thả, bỗng cảm thấy lòng mình chùng xuống.
Cảm giác thân thuộc khi cậu lần đầu gặp mẹ của Khương Nguyên, cũng như kí ức về giáo viên chủ nhiệm lớp nghe-nhìn thời thơ ấu.......
Cuối cùng, mọi thứ đã liên kết lại với nhau.
__________________________________________________________________________________________________________________
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Trans/Edit: Tôi gần thi nên chắc sẽ ra ít chap hơn nhé ( ๑‾̀◡‾́)σ