Edit: Nananiwe
Lần thử kiếm gần đây chưởng môn đã không đánh lại tôi, kiếm pháp của tôi đột nhiên tăng mạnh khiến ông ta vỗ tay tán thưởng.
Tôi lại thờ ơ tiếp tục luyện ở Thí Luyện phong. Vẫn chưa đủ, thế này vẫn cách Hóa Thần cảnh quá xa.
Không thể không nói rằng chưởng môn hạ một nước cờ tốt, Thẩm Ngọc đúng là tử huyệt của tôi.
Thẩm Ngọc đốt đèn tới Thí Luyện phong thăm tôi, tôi nghe tiếng bước chân đã biết là em tới nhưng cố ý quay lưng lại tiếp tục luyện kiếm, đến tận khi em che mắt tôi lại, như gần như xa hôn tôi.
Trong đầu tôi chỉ có hai chữ, khó chịu.
Thẩm Ngọc nói tôi bế quan nửa tháng, em rất nhớ tôi.
Trong đầu của tôi không còn chữ nào nữa.
Ôm ngang lưng em bế về Phiêu Miểu phong.
Không ngờ đôi tay yếu ớt giống như không xương của em lại luồn vào trong áo tôi, bị tôi nhìn cảnh cáo cũng chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội, động tác trên tay chẳng ngừng chút nào. Tôi nhịn đến mức nổi đầy gân xanh, siết một tấm phù chớp mắt quay lại Phiêu Miểu phong.
Em lập tức giãy ra, nghiêm túc pha trà giúp tôi.
Tôi lắc đầu buồn cười, ngậm lấy ngón tay ngọc nhỏ nhắn của em: "Chơi vui không?"
Gương mặt em hơi đỏ lên, viền mắt chớp chớp long lanh: "Người đừng như vậy..."
Tôi chậm rãi li3m tới lòng bàn tay em, một chút nước bọt chảy xuống cổ tay trắng ngần của em: "Ai đừng như vậy?"
Em quay đầu đi: "Sư tôn..."
Tôi lại m út đầu ngón tay em: "Ai cơ?"
Mắt em đã đỏ đến mức không mở ra được, thấp giọng đáp: "Cố Lăng Tu..."
Tôi dời tầm mắt nhìn lên khuôn mặt em, dùng ngón tay ướt át ấy đặt lên môi em, mập mờ nói: "Trả lời sai rồi, cho con một cơ hội nữa."
Cuối cùng em không chịu được nữa hôn tôi, tủi thân giống như động vật nhỏ nhưng lại không cự tuyệt tôi m út ngón tay em, lần nào cũng cố ý phát ra thanh âm khiến người ta xấu hổ, hơi thở nóng rực phả lên mặt em: "Hửm?"Em lắc lắc đầu, nước mắt rơi khỏi khóe mi: "Phu quân... phu... quân..."
"Ngoan."
Ngày hôm sau, em nói với tôi là muốn tới Dược cốc học luyện đan nhưng tôi không đồng ý. Đùa hả, em và Dung Tầm sắp thân đến mức mặc chung một cái quần rồi.
Em tức giận trợn mắt nhìn tôi, vô cùng hờn dỗi.
Thật ra cũng không phải là tôi không cho, mà là làm việc ở Dược cốc quá vất vả, trông coi lò lửa một lần là những mấy ngày mấy đêm. Tôi nhẹ nhàng vuốt v e hoa văn nhỏ mảnh ở đuôi mắt em, sợ giây tiếp theo đã không thấy đâu nữa.
Tôi biết trong lòng em vẫn luôn có khúc mắc, cảm thấy tôi không yêu em thật lòng. Tôi muốn đột phá Hóa Thần cảnh xong sẽ cho em một hôn lễ thật lớn, nhưng tôi không ngờ... tôi lại mất trí nhớ.
Quên hết những gì có liên quan tới em.
Vô Tình kiếm pháp đoạn tình tuyệt niệm đúng là ý này.
Cho dù không nhớ rõ em, nhưng sau khi rời khỏi Thanh Hư lĩnh, từ ánh mắt đầu tiên thấy em trái tim tôi đã đập loạn.
Tôi gấp gáp che giấu trái tim đập nhanh của mình, nói năng lạnh nhạt làm tổn thương em, nhưng lại không nỡ để em một mình giữa biển người, muốn dẫn em rời đi.
Tôi còn muốn biết tên của em.
"Thẩm Ngọc." Em nói.
Không hiểu sao sau khi nghe được cái tên ấy đầu tôi lại đau. Em dựa vào rất gần, mùi hương thoang thoảng trên người khẽ lướt qua chóp mũi tôi. Tôi muốn hôn em, suy nghĩ này khiến tôi hoảng sợ.
Thế là lập tức đẩy em ra.
Chưởng môn mãn nguyện tới chỗ tôi, mừng rỡ như điên vì Tử Vân phái trở thành môn phái đệ nhất, địa vị không thể lay chuyển. Tôi không thèm để ý tới ông ta, chỉ hỏi: "Thẩm Ngọc là ai?"
Thần sắc ông ta phức tạp: "Đạo lữ của con. Chỉ là người trần mắt thịt, chơi đùa một chút thôi."
"Không phải!" Tôi phản bác, từ trước tới nay tôi không nghe lọt tai những lời bôi nhọ Thẩm Ngọc, nhưng lời khiến em tổn thương nhất lại là do tôi nói.
Thẩm Ngọc về rồi.
Tôi hỏi em: "Chúng ta là đạo lữ?"
Em đáp bâng quơ như không có gì, tôi cảm thấy bực bội không thôi, vẫn tự thuyết phục mình nói ra câu chúng ta đừng làm đạo lữ nữa.
Tôi không còn cách nào đối mặt với em.
Em nói: "Mười lăm năm nay con chưa từng xuống núi, trước đây con bị lạc mất một con hồ ly nhỏ vẫn chưa tìm được, lần này con muốn xuống núi tôi luyện một phen."
Hồ ly nhỏ? Em đang ám chỉ tôi sao?
Điều kỳ lạ là lời chưởng môn nói tôi không nghe vào tai chữ nào, nhưng lời của em nói lại luôn vang vọng trong đầu tôi không dứt.
Tôi lấy tất cả bùa chú trong ống tay áo ra cho em, còn đặc biệt nhắc nhở em về phù truyền âm.
Sau khi em đi thì tôi ngồi ngây ngốc trong Phiêu Miểu phong không muốn ra ngoài, người chúc mừng kéo tới nườm nượp đều bị tôi ngăn ở ngoài.
Chưởng môn đang thương nghị với các môn phái lớn vấn đề giao chiến với Quỷ tộc, tôi không có chút hứng thú nào, luôn cảm thấy vắng vẻ giống như vừa đánh mất thứ gì.
Tất cả mọi người đều cung kính với tôi, chỉ có Dung Tầm của Dược cốc lần nào gặp tôi cũng trừng mắt, giận nhưng không dám nói gì.
Tôi trầm mặt, lưỡi kiếm như băng thiết vây cậu ta thành một vòng tròn, sau đó càng dần càng thu hẹp lại.
Tôi đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Dung Tầm giãy giụa, cậu ta phẫn nộ mắng tôi: "Đồ đàn ông bội tình bạc nghĩa, có giỏi thì giết tôi đi!"
Tôi không rõ lắm, nhưng lại thở phào một hơi.
Hình như nên mắng tôi như vậy từ lâu rồi, tôi cau mày bước đi.
Kim đan ở đan điền giống như bị nước sôi luộc qua, xao động không tôi. Tôi quyết định tới Thí Luyện phong luyện kiếm, sương mù và cành hoa trên núi bị tôi chém thành bụi phấn mười ngày liên tiếp, chỉ để lại một ngọn núi trụi lủi.
Thân thể tôi bỗng nhiên nóng bừng, ngực đau đớn không chịu nổi, một chút ký ức bắt đầu hiện ra, tôi lập tức phong bế kinh mạch, ngưng thần tĩnh khí.
Nhưng cũng không có tác dụng, đầu óc tôi không ngừng hiện lên hình bóng của Thẩm Ngọc, hiện lên dáng vẻ tôi ôm em, sờ em, đè lên người em. Hình ảnh dâm mỹ vô cùng, hoang đường không chịu nổi. Tôi niệm Thanh tâm quyết, bỗng nhiên khí huyết dâng lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó tôi mất đi ý thức, đến khi tỉnh lại thì thấy Thẩm Ngọc nằm bên cạnh tôi. Đối diện với ánh mắt trong sáng lại thâm tình nhìn mình, tôi luống cuống đẩy em ra.
Thân thể không mảnh vải che của em bị tôi đẩy ngã xuống đất.
Thế mà tôi lại làm như vậy với em, trái tim tôi đau như bị Phù Trần kiếm xuyên qua... Tôi nhìn thấy hoa văn đồng tâm trên ngực em, đó là của Hồ tộc chúng tôi...
Tôi hiểu rồi, chắc chắn là tôi rất yêu em.
"Xin lỗi." Tôi nói với em: "Xin lỗi vì đã quên mất con."
Em bỗng nhiên bật khóc, tiếng thút thít làm trái tim tôi tan nát. Tôi ôm lấy em an ủi, nói với em rằng dù đã quên rồi nhưng tôi có thể yêu em một lần nữa.
Nhưng tôi không nói được hứa hẹn như vậy thành lời.
Em quay người đi.
Tôi đi theo, nửa bước không rời.
Thẩm Ngọc là một người rất tùy ý, đường sá xa xôi không có chỗ ngủ thì em cởi áo ngoài ra tìm một nơi yên tĩnh mà ngủ, đến khi bị ánh mặt trời ấm áp đánh thức thì mới ló đầu ra.
Tôi sợ em bị cảm nên vẫn luôn dùng linh lực bao lấy em, giống như chính bản thân mình đang ôm em vậy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Lúc em tới thành Liễu Châu thì vào nơi trăng hoa, tôi nghĩ nếu em gọi một người thì tôi sẽ giết một người, cũng mau là em chỉ ngắm nhìn.
Em uống nốt hớp rượu cuối cùng rồi đi mất. Tôi đi ngay phía sau, suy ngẫm gì đó rồi cầm miệng chén em vừa uống lên nhấm nháp.
Sau đó em tới đỉnh Nguyệt Lĩnh cả một ngày, từ lúc mặt trời ló khỏi những đám mây đến khi mặt trời lặn chỉ còn lại ánh dương, cuối cùng mặt trăng chậm rãi mọc lên, cảnh sắc tuyệt đẹp không gì sánh nổi.
Mà trong mắt tôi chỉ có gò má em phản chiếu ánh sáng lung linh.
Cả đoạn đường này tôi chưa nói chuyện với em câu nào nhưng trái tim lại cảm thấy an ổn trước nay chưa từng có. Em giống như một phần máu thịt bị mất của tôi, chỉ có ở bên cạnh em thì tôi mới hoàn chỉnh.
Tôi vẫn luôn vụng về đi theo em, từng hành động từng cử chỉ của em điều khiến tôi nhớ nhung da diết.
Tôi nghĩ đúng thật là tôi rất yêu em, cho dù có mất trí nhớ hay không thì đều yêu em.
Em đi đến thành Lạc Dương, nói với tôi một câu cuối cùng.
Em nói: "Người đừng đi theo con nữa."