Ngày hôm sau, đạo diễn Tần ở trong phòng nghỉ, tận tình khuyên bảo Ô Bách Chu: “Trước đó tôi đồng ý cho cậu dùng thế thân là do cậu nói không muốn diễn cảnh thân mật với người không quen biết, bây giờ không sao rồi, Bạch Đường Sinh là chính cậu đề cử đến.”
“Cậu ấy cũng không phải người xa lạ gì phải không?”
Tần Triều bưng ly trà trên bàn lên một hớp uống cạn trà thảo mộc: “Hơn nữa chuyện thế thân này đến bây giờ vẫn chưa thể tìm được người thích hợp.
Mấy cảnh hôn đều phải quay sườn mặt, tới giờ tôi vẫn chưa thể tuyển được đóng thế phù hợp."
Ô Bách Chu ôm tay đứng một bên, bình tĩnh nói: “Đây là chuyện anh nên nhọc lòng."
Tần Triều thở dài: “Ông giời ơi coi như tôi xin cậu đấy được không? Mấy cảnh đó một khi quay không tốt rất dễ lộ tẩy, chuyện dùng thế thân này đối với người trong giới là rất bình thường."
“Nhưng mà với người xem, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cậu đây dối trá, nếu không muốn có cảnh thân mật vậy tội gì phải làm bộ làm tịch quay cái loại phim này?"
Tần Triều sâu kín mà thở dài: “Cậu đừng quên mục đích tôi trù bị bộ phim này là gì, tôi không chỉ là vì giải thưởng.
Trước đó tôi nhận được tin tức, sang năm quốc gia có thể thông qua luật hôn nhân đồng tính.”
“Tôi muốn để bộ phim này trở thành bộ phim đầu tiên trong thể loại này được quốc gia thừa nhận.
Tôi không cần hậu vô lai giả, chỉ cần xưa nay chưa từng có.”
() Ý ở đây này là về sau sẽ không có bộ phim nào tốt như vậy nữa ấy.
“Nó giống như là cục cưng của tôi vậy, tôi không muốn nó có một chút tỳ vết…”
Ô Bách Chu bị những lời này làm cho có chút rợn da gà, nhíu mày, khi đang muốn nói chuyện thì cửa phòng nghỉ lại bị gõ vang lên.
Tần Triều lớn tiếng nói: “Mời vào.”
Bạch Đường Sinh mặc một bộ đồ cổ trang màu xanh lá đi đến, bản thân vóc người cậu đã một mét tám hai, áo bào dài càng làm dáng người cậu thêm mảnh khảnh.
Áo bào thêu lá trúc xanh và cây trâm trúc trên tóc bổ sắc cho nhau, lớp trang điểm nhẹ làm khuôn mặt cậu thêm phần thanh nhã.
Chỉ với nốt son trên mũi cũng đã bùng nổ khí chất xuất trần, giống như là tiên nhân rơi xuống trần gian, lại nhiều hơn một phần dục vị…
Hứa Diệp hưng phấn đi vào: “Triều, anh cảm thấy thế nào?”
Tần Triều mở to hai mắt, mặt đầy vui mừng: “Quá giống!”
Bạch Đường Sinh cười cười: “Giống cái gì?”
Hứa Diệp đẩy mắt kính trên mũi: “Thật ra Diều phi lệ thiên còn có truyện tranh dài kỳ, cậu và Văn Nhân Lục ZERO vẽ quả thật quá giống.”
Ô Bách Chu ở một bên giải thích nói: “ZERO là tác giả của truyện tranh Diều phi lệ thiên.”
Bạch Đường Sinh nhất thời cảm thấy cái tên này có chút quen tai.
Cậu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên phát hiện, bộ phim kiếp trước cậu quá mức nhập vai là cải biên dựa trên truyện tranh của ZERO.
Ô Bách Chu nghiêng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Đường Sinh thoát ra khỏi trạng thái mất hồn, khẽ lắc đầu: “Không có gì…”
Tần Triều đột nhiên đập mạnh một phát lên bàn: “Bách Chu, Văn Nhân Lục như thế cậu bỏ được cho người khác hôn sao?”
Khóe miệng Ô Bách Chu giần giật: “…”
Bạch Đường Sinh bỗng nhiên ho khan, Hứa Diệp vội vàng vỗ lưng cậu: “Không sao chứ?"
Cậu khom lưng ho khan, tay vô lực mà lắc lắc vài cái: “Không...sao.”
Vừa rồi Tần Triều và Ô Bách Chu nói chuyện về vấn đề thế thân cậu ở ngay bên ngoài, nhiều ít gì cũng nghe được đôi chút.
Nhưng cậu nhớ rõ không hề có chuyện thông qua luật hôn nhân đồng tính, bộ phim này của Tần Triều cũng không hề trở thành bộ phim đặc biệt, như cũ chiếu ra với hình thức web drama.
Còn về cảnh thân mật trong phim, Ô Bách Chu và Hạ Bạc đều dùng thế thân, cảnh giường chiếu kia cậu càng chưa từng thấy.
Tần Triều ý thức được bản thân nói gì, xấu hổ cười nói: “Tôi không có ý đó, nhưng mà cậu nghĩ xem, cậu không diễn cảnh thân mật với người lạ, Đường Sinh người ta thì chịu chắc? Cậu ấy chính là cậu đề cử tới, cậu phải chịu trách nhiệm."
Bạch Đường Sinh uống một ngụm nước, vừa định nói cậu không để bụng, đã nghe thấy Ô Bách Chu thỏa hiệp nói: “Chỉ một lần này, không có lần sau.”
Ánh mắt Tần Triều sáng lên: “Ok, chỉ lần này thôi!”
Bạch Đường Sinh nhìn điệu bộ hưng phấn vụt ra ngoài của Tần Triều, nói với Ô Bách Chu: “Thật ra anh…không cần để ý đến tôi.
Thế thân sẽ có thể tìm được người thích hợp thôi."
Vóc dáng Ô Bách Chu cao hơn Bạch Đường Sinh gần mười centimet, hắn rũ mắt vừa vặn có thể thấy lông mi dài nhưng không dày của người này.
“Không sao, tôi nhận bộ phim này, tất nhiên phải quay cho đàng hoàng, chỉ là không muốn phối diễn với mấy người lung ta lung tung."
Bạch Đường Sinh nghĩ đến scandal thượng vàng hạ cám trên mạng của bản thân, mình mà còn không tính là lung ta lung tung?
Cậu không khỏi dò xét nói: “Lỡ như tôi cũng là loại người anh không vừa mắt thì sao?"
“Cậu không phải.”
Giờ phút này tạo hình của Ô Bách Chu cũng đã làm xong, chỉ là quần áo vẫn chưa thay, hắn ra khỏi phòng nghỉ, để lại Bạch Đường Sinh sửng sốt.
Cảnh quay hôm nay là một phần của đoạn kết, là một cảnh lớn.
Tần Miểu dưới sự trợ giúp của Văn Nhân Lục, thành công lật đổ thiên triều, trọng chấn uy danh của Đại Tần.
Hắn không phụ ước hẹn thuở đầu, phong cho lão sư của mình hầu tước nhất phẩm, hào An Quốc Hầu.
An Quốc An Quốc, hai chữ này đã có thể nhìn ra sức nặng của Văn Nhân Lục và coi trọng của Tần Miểu đối với y.
Nhưng ba năm sau, quan hệ thầy trò của Tần Miểu và Văn Nhân Lục vẫn đi tới hồi kết.
Những điều đó không ai biết duy chỉ có chính bọn họ hiểu rõ, ái muội, thân mật cũng theo lựa chọn của Văn Nhân Lục mà biến mất gần như không còn.
Tần Triều ngồi bên ngoài bãi quay, đang giảng diễn cho Bạch Đường Sinh: “Hai người các cậu lúc này đã ở bên nhau sáu năm, ba năm trước đây cậu ta vẫn chưa bước lên ngôi vị hoàng đế, cậu phóng túng bản thân xảy ra quan hệ vượt quá lẽ thường với cậu ta."
“Nhưng cậu ta bước lên ngôi vị hoàng đế này ba năm, mỗi một ngày cậu đều bị dày vò.
Triều thần luôn khuyên cậu ta tuyển phi, giữa hai người vẫn luôn tránh không nói đề tài này.
Nhưng cậu hiểu rõ, cậu ta là Hoàng Thượng, là thiên tử Đại Tần, một ngày nào đó cậu ta sẽ chịu không nổi áp lực mà cưới vợ sinh con, bởi vì cậu ta cũng không còn cách nào khác, cậu ta không có thân nhân, bây giờ phóng mắt trông thiên hạ, không có ai huyết mạch tương liên với cậu ta.”
“Nhiều năm như vậy, cậu đã từng là thầy cậu ta, cậu từng thay cậu ta lên chiến trường, vì cậu ta mà làm mưu sĩ, cũng từng vô số ngày đêm giao hoan cùng cậu ta.
Vì cậu ta, chuyện gì cậu cũng có thể làm."
Bạch Đường Sinh gật đầu: “Tôi hiểu rồi, chỉ cần có thể tốt cho cậu ta...tôi đều có thể.”
Tần Triều vừa lòng gật gật đầu: “Lúc này cậu ta ngồi trên ngôi vị hoàng đế đã ba năm.
Mấy năm nay trong tay cậu nắm quyền cao, nhiều lần bị triều thần buộc tội, châm ngòi ly gián.
Người ngồi trên vị trí kia đều sẽ thay đổi, dù cho đã từng như thế nào, chỉ cần cậu ta bước lên vị trí đó, đều sẽ trở nên đa nghi đa tâm.
Cậu ta vẫn yêu cậu như cũ, chỉ là không hề tín nhiệm cậu như thế nữa.
Cậu phát giác ra mọi thứ, cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn kết thúc hết thảy, hiểu không?”
Bạch Đường Sinh nhìn về phía Ô Bách Chu đang sửa sang lại áo ngoài bên kia, nhẹ nhàng gật đầu, “Tôi khó có thể chịu đựng ngày tháng đồng sàng dị mộng này, càng không muốn khiến cậu ta khó xử, cho nên tôi đã lựa chọn thay cậu ta, tôi quyết định…tìm đến cái chết.”
Cậu đột nhiên có chút hiểu ra vì sao Ô Bách Chu lại đề cử cậu.
Không chỉ là vì đáp tạ, hơn thế nữa là bởi vì ngày đó trên sân thượng công ty, Ô Bách Chu nhìn thấy cảnh tượng đó, quá giống với cảnh diễn này.
Đều là có chuẩn bị mà lựa chọn đi tìm cái chết, thanh đao thong dong mà cắm vào trái tim, khiến máu tươi thấm ướt quần áo.
“Speak!” Nửa giờ sau, đạo diễn Tần hô với kỹ thuật viên ghi âm, sau đó quay đầu nói: “Action!”
Phủ An Quốc Hầu, Bạch Đường Sinh nằm trên giường, một thái y quen biết với y nắm lấy mạch đập y: “Ti chức nhiều nhất có thể khiến hầu gia kéo dài đến bình minh, sau đó, chỉ đành bất lực…”
Ánh mắt Bạch Đường Sinh nhìn về phía trước, không hề có tiêu cự, vẻ mặt cậu đạm nhiên: “Không sao, đây vốn là tự ta chọn lấy."
Một tháng trước y đã ăn Thực Cốt đan, lựa chọn cái kết cho bản thân.
Thực Cốt Đan là độc dược nổi tiếng thiên hạ, người dùng sống không quá ba mươi tuổi, hằng đêm hứng chịu hết đau đớn gọt xương rút gân.
Bạch Đường Sinh thậm chí không hề tự xưng “Bổn hầu”, “Câu chuyện của ta đã kết thúc, câu chuyện của hắn mới vừa bắt đầu.”
Người thái y run lên, tất nhiên hiểu rõ lời hầu gia, “Hắn” chính là chỉ đương kim hoàng thượng.
“Hầu gia thật sự không có ý định nói cho bệ hạ?”
Bạch Đường Sinh chậm rãi nhìn thoáng qua thái y, khẽ cười rộ lên: “Hắn đã từng là điện hạ của một mình ta, bây giờ lại là bệ hạ của người trong thiên hạ...không cần.”
Lúc này, một lão giả mặc trường bào màu tím đi đến, lông mi Bạch Đường Sinh run lên hai lần, ngồi dậy dựa vào trên giường: “Tào thượng thư, sổ con dâng tấu đã chuẩn bị xong xuôi chưa?”
Tào thượng thư đáp: “Ti chức đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chờ bệ hạ cải trang vi hành trở về, nhất định có thể nhìn thấy những sổ con đó.”
Bạch Đường Sinh câu môi cười khẽ: “Rất tốt, giải quyết Lý Pha, về sau hắn có thể không còn nỗi lo, toàn lực thi hành chính sách mới.”
Những sổ con đó là chứng cứ phạm tội Bạch Đường Sinh chuẩn bị thay hắn để giáng tội Lý Pha trong một tháng Tần Miểu cải trang tư tuần này.
()Ây dà chỗ này để Văn Nhân Lục thì hợp hơn, nhma tác giả để thế nên t cũng giữ nguyên thôi.
Tào thượng thư dường như không đành lòng: “Hầu gia và bệ hạ làm sao lại đến tình cảnh hôm nay, ngài hà tất gì phải như thế?”
Bạch Đường Sinh buông mày, nhìn ngọc bội trắng sữa bên hông, “Ngươi còn không rõ sao, lần này bệ hạ cải trang vi hành, giữ lại ta trấn thủ trong kinh thật ra là đang thử ta đấy mà…”
Ánh mắt y xuyên qua cửa sổ, nhìn hoa mai một mình nở rộ ngoài cửa, “Hắn đây là muốn nhìn xem, ta khi mà hắn rời đi, có thể có cử chỉ gây rối gì hay không.”
Thái y còn nửa quỳ sụp phía trước: “Dù vậy, hầu gia cũng không cần…không cần…”
Bạch Đường Sinh cắt lời y: “Bây giờ trong Đại Tần nói ta thế nào? Quyền thế ngập trời, không có An Quốc Hầu ta thì không có đại Tần hôm nay."
Tào thượng thư nhíu mày: “Đây là sự thật.”
Bạch Đường Sinh lại cười, song nụ cười không lan đến đáy mắt: “Sao ngươi lại không rõ, bây giờ Đại Tần không cần An quốc hầu.
Ta chết đi, bệ hạ mới có thể chân chính mà thu phục lòng người trong thiên hạ.”
“Bây giờ, cảnh ngoại bình an, cảnh nội dân an, An Quốc Hầu tiếng tăm lừng lẫy trước kia trở thành uy hiếp lớn nhất của Đại Tần.
Chỉ có ta chết đi mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của An Quốc Hầu…”
Thái y như là có chút kích động: “Hầu gia nâng đỡ bệ hạ nhiều năm, tình thâm nghĩa trọng với bệ hạ, bệ hạ tất nhiên không có ý như thế!"
Bạch Đường Sinh rũ mắt, lại nhìn về phía ngọc bội trong lồng ngực: “Hắn và ta đã ly tâm, ta cần gì phải sống nữa, trở thành gánh nặng của hắn.”
“Hắn cũng đến lúc nên vì hoàng thất Đại Tần khai chi tán diệp…”
Thái y có vẻ như không rõ bệ hạ khai chi tán diệp và An Quốc Hầu chết thì liên quan gì tới nhau, y đang muốn nói, lại nghe thấy Tào thượng thư nói: “Tuyết rơi rồi.”
Bạch Đường Sinh nghe vậy, giương mắt nhìn về bên ngoài cửa sổ, có chút xuất thần: “Tuyết rơi rồi?”
Tào thượng thư trả lời: “Vâng, tuyết rơi rồi.
Thời gian bệ hạ hồi kinh ước chừng sẽ muộn hơn một chút.”
Bạch Đường Sinh lẩm bẩm: “Như vậy cũng tốt…”.