.
Sức chiến đấu của tộc ốc sên thời kỳ đồng thau so với sức chiến đấu của tộc hồ thời kỳ vương giả, đánh nhau chỉ có thể bắn ra đốm lửa tình yêu.
Từng trải qua vô số lần bị đánh tơi bời tan tác khiến Nhạn Thanh nhận ra, đánh nhau với ai cũng được, tuyệt đối không được đánh với Bạch Ngôn.
Có ai đánh nhau mà môi chạm môi không?!
.
Nhạn Thanh hôn mê năm, đối với thế giới hiện tại là một mặt ngơ ngác, hai mặt ngơ ngác, n mặt ngơ ngác.
Hộp đêm? (Dạ điếm)
Không phải là buổi tối (dạ) mở tiệm (điếm) sao?
Nhưng Nhạn Thanh có cảm giác, nụ cười này của Bạch Ngôn cần phải tìm hiểu kỹ…
Đúng lúc này, giữa sân khấu mờ tối đột nhiên bật sáng, trong ánh sáng nhấp nháy, một đám tiểu yêu tinh vô cùng xinh đẹp đi tới bắt đầu nhảy múa.
Thế nhưng… Sao quần áo trên người chúng càng nhảy càng ít vậy?
Nhạn Thanh mê man. jpg
Đến khi đám yêu tinh chỉ còn lại mảnh vải hình tam giác, hai mắt Nhạn Thanh đột nhiên bị hai bàn tay to che lại.
Nhìn kích cỡ tay là biết của người nào!
Ta cắn!
.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc bầu không khí sắp sôi sùng sục, một tiếng hét đột ngột vang lên: “BẮT MẠI DÂM, TẤT CẢ NGỒI XUỐNG!”
Tiệc chào đón Nhạn Thanh vừa mới bắt đầu đã kết thúc.
Tất cả được mời đến cục cảnh sát, gồm cả Bạch Ngôn.
Vẻ mặt Sơ Vân rất tệ, thậm chí không thèm nhìn viên cảnh sát trước mặt.
Nhưng viên cảnh sát này lại rất thích nhìn y.
Nhạn Thanh yên lặng nghĩ, hình như Sơ Vân rất được chào đón…
Một lúc lâu sau, tầm mắt viên cảnh sát mới dời đến Nhạn Thanh, mang theo tia tìm tòi: “Không có hộ khẩu?”
Nhạn Thanh: “?”
Là cái gì???
.
Nhạn Thanh có thân phận mới – Bạch Nhạn Thanh.
Nhạn Thanh: “???”
Sơ Vân nhìn tờ giấy kia, chất vấn Bạch Ngôn: “Mẹ nó, anh nghiêm túc?”
Bạch Ngôn: “Cột quan hệ này tôi nên viết cha nuôi hay là chồng đây?”
Nhạn Thanh: “???”
Cảnh sát bày vẻ mặt khó nói, dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng trí tuệ nhìn bọn họ.
Cuối cùng lúc Bạch Ngôn viết “con dâu nuôi từ bé”, mọi người lập tức hít thở không thông.
Thế nhưng không biết Bạch Ngôn moi từ đâu ra giấy bán mình của Nhạn Thanh!
Còn có căn cứ giao dịch mười triệu!
Có chữ cha Nhạn Thanh tự tay viết đồng ý!
Cảnh sát đồng tình nhìn Nhạn Thanh.
Sơ Vân phát cáu xù lông, dù y không có lông.
.
“Ai là con dâu nuôi từ bé của ngươi!!!”
“Đó chỉ là một tờ giấy thôi mà, một tờ giấy thông hành. Thì ra em để ý có phải là con dâu nuôi từ bé của tôi như vậy.”
“Ngươi!!!”
“Con dâu nuôi từ bé ngoan, gọi chồng đi nào.”
“Chết đi!”
Nếu lúc này Nhạn Thanh hiện nguyên hình, chắc chắn cậu sẽ dựng râu, căm tức nhìn Bạch Ngôn.
Đã có nam thần rồi mà vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt, quả thực là không tuân thủ phu đạo!
.
Ngày nay yêu quái có thể sống trong xã hội loài người, nhưng giống con người có thẻ căn cước, yêu quái cũng cần làm hộ khẩu, ký quỹ một số tiền đáng kể, bảo đảm bản thân không tùy ý sinh sự, gây hại cho con người ở nhân giới.
Nếu không sẽ bị coi là không có hộ khẩu, nhốt vào tù chờ xử lý.
Vì thế số tiền mà Nhạn Thanh thiếu Bạch Ngôn cứ như quả cầu tuyết vậy, càng lăn càng nhiều.
Giải quyết xong chuyện hộ khẩu của Nhạn Thanh, tầm mắt của viên cảnh sát lại dời đến Sơ Vân.
Nhưng rất hiển nhiên, Sơ Vân không thèm để ý đến hắn.
Bầu không khí giữa hai người khiến Nhạn Thanh cảm thấy kỳ quái.
Bạch Ngôn rất đúng lúc nhích lại gần: “Muốn biết quan hệ giữa hai người họ không?”
Nhạn Thanh gật đầu.
Bạch Ngôn cười mà như không cười: “Bạn trai cũ.”
Cậu mở to hai mắt, không thể tin nổi, sao có thể? Không phải chứ? Trong ký ức của cậu, đây tuyệt đối là lần đầu tiên gặp viên cảnh sát này.
“Anh câm miệng đi, đây là bạn trai cũ thứ của tôi!” Sơ Vân đột nhiên rống lớn rồi bỏ đi ra ngoài. Nhạn Thanh sợ đến nỗi suýt chút nữa tim nhảy ra ngoài.
Cậu vừa nghe thấy cái gì???
Tại sao cậu vừa ngủ một giấc, cả thế giới đã thay đổi?
Thế giới này vẫn còn trời tròn đất vuông chứ?
Mà đứng bên cạnh Nhạn Thanh, Bạch Ngôn nhìn tiểu ốc sên kinh ngạc đến đờ người, khóe miệng càng lúc càng cong lên.
.
Thứ chạy trên đường không còn là xe ngựa mà là thứ gì đó bọc sắt có bốn bánh xe.
Trên trời không hề có chim chóc, chỉ có con chim sắt to lớn bay từ phía chân trời.
Nhà cao tầng che hết tầm mắt, không còn có thể liếc mắt là thấy bờ bên kia.
Người trên đường vô cùng đông đúc, còn ăn mặc hở hang.
Cổ áo thấp đến nỗi có thể thấy phần mềm mại phía trước, váy thì ngắn đến kỳ cục.
Cơ thể trắng nõn chói mắt đầy đường.
Được coi là “cổ nhân” tư tưởng cổ hủ, Nhạn Thanh bày tỏ không chịu nổi kích thích này.
.
“Sao trước đây tôi không biết em mắc chứng sợ hãi?” Bạch Ngôn rót một ly nước mật ong cho Nhạn Thanh, ôn hòa dỗ dành tiểu ốc sên bị sợ hãi.
“Chứng sợ hãi là cái gì?”
“… Có lẽ nên dạy em văn hóa xã hội ngày nay.”
“Ngươi nghĩ ta mù chữ? Nhớ năm đó ta là người đậu Trạng Nguyên!”
“Ừ ừ, em lợi hại nhất.” Trong lòng hắn lại thầm nghĩ, đến bây giờ tiểu ốc sên ngốc nghếch vẫn không biết, cái danh Trạng Nguyên năm đó là hắn mua để dỗ Nhạn Thanh vui vẻ.
Chuyện đó xảy ra khi nào nhỉ?
Bạch Ngôn nhớ mang máng, lúc đó hắn gặp phải lần ép hôn nghiêm trọng nhất trong lịch sử…
Là tên ngốc nào nói hắn bị liệt dương?
__________________
Chưa kịp làm gì đã bị bắt vô đồn, tội em.