Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

chương 35: phòng trị liệu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nơi này giống hệt giấc mơ của anh ta!

Hai chiếc giường mổ, và một xác chết đang nằm trên một trong số đó.

Mà dưới bàn làm việc, chính là người phụ nữ đấy.

Người đàn bà điên nọ!

Trương Tuấn Phàm sợ hãi run rẩy cả người.

Người phụ nữ đầu trọc béo phì kia bò ra ngoài, ánh mắt ngây dại hướng thẳng vào anh ta: “Mày đã tìm được tới tận đây rồi, mày chắc chắn muốn giết tao! Tao cầu xin mày, tha cho tao, hãy buông tha cho tao!”

Anh ta nhìn thân hình sưng to kia ngày càng tiến đến gần mình, mùi tanh từ người cô ta trộn lẫn với mùi máu tươi trên người anh ta.

“Tại sao vậy, tại sao cứ phải tìm tao?”

“Tao phải trốn, không thể để mày bắt được tao.”

Trương Tuấn Phàm cảm thấy mình đã mất đi quyền khống chế cơ thể, anh ta yếu ớt đấm vào mắt mình, cơn đau thấu xương lan khắp thân. Anh ta vẫn còn trẻ, anh ta chưa muốn chết, anh ta vẫn còn một cô bạn gái đáng yêu, anh ta vẫn chưa được tận hưởng cuộc sống đại học. Gì mà thế giới Thần Ẩn, gì mà nhiệm vụ chứ! Chết hết đi!

Anh ta muốn tiếp tục sống.

Tuy nhiên, não Trương Tuấn Phàm đã không nghe theo lời anh ta, miệng chảy ra nước bọt. Mỗi lần anh ta hô hấp, cơ bắp sẽ đau đớn khôn cùng.

“Hoàng Ái Ái.”

“Hoàng Ái Ái ở đâu chứ?”

“Tôi muốn về nhà.”

“Vì sao tôi phải chết ở nơi này?”

Nội tạng anh ta xuất huyết, ngày càng nhiều, đôi mắt mơ màng.

Có lẽ, có lẽ anh ta đã biết cách để hoàn thành nhiệm vụ rồi.

*

Bữa trưa, Trương Tuấn Phàm không xuất hiện.

Bách Liễn ở trong phòng, cũng chẳng mở cửa, dường như không định tham gia cùng họ.

Trên bàn chỉ còn năm người.

Dương Khải, Trì Lân, Giang Sách Lãng, Mạnh Lan và Trình Sảng.

Trình Sảng nhìn mâm cơm trước mặt, thấy hết sức khó chịu, muốn ăn nhưng lại không dám. Cô ấy lấy nĩa chọt vào mu bàn tay, hy vọng cơn đau có thể giảm bớt cảm giác thèm ăn.

Trước mặt thiếu mất một người, Trì Lân hỏi: “Trương Tuấn Phàm đâu rồi, có ai thấy anh ta không?” Mạnh Lan nhớ lại, sau khi Trương Tuấn Phàm và Trình Sảng xảy ra xung đột thì anh ta về phòng ngay, tầm một tiếng trước. Cô nhìn về phía Giang Sách Lãng: “Lúc anh về phòng, có thấy anh ta không?”

“Lúc tôi về phòng là khoảng mười ba giờ mười phút, bắt gặp cậu ta vội vàng ra ngoài.” Giang Sách Lãng xem đồng hồ rồi trả lời: “Cậu ta không hề để ý đến tôi, có vẻ rất sốt ruột rời phòng, tôi còn nghĩ cậu ta bị đau bụng nữa.”

“Giờ cơm không xuất hiện, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện!” Trì Lân đột nhiên buông đũa, kinh ngạc hỏi: “Anh ta chưa làm chuyện gì hết mà, nhất định phải không sao chứ!” Anh ta hoảng sợ nhìn mọi người, sắc mặt tái nhợt, đôi môi vốn dĩ hồng hào đã bắt đầu tróc da.

Dương Khải đập bàn, cũng không nuốt nổi bữa cơm này: “Đi! Mau tìm người!” Lưu Hiểu Hiểu chết không rõ ràng, hoàn toàn không để lại cho họ bất kỳ gợi ý nào. Từ tối qua đến giờ, Dương Khải liên tục đau đầu, gã vẫn luôn cố chịu đựng, dẫn đến việc tình tình ngày càng không ổn.

Hôm qua cũng không tìm thấy manh mối nào quan trọng, gã chỉ nghĩ ra chuyện gia đình sống ở đây không phải một nhà bốn người, mà còn Hoàng Ái Ái nữa, là năm thành viên. Còn về chuyện Hoàng Ái Ái ở đâu, làm sao để rời khỏi nhiệm vụ, gã hoàn toàn không biết!

Dựa vào gợi ý [Hoàng Ái Ái không nên tồn tại], Dương Khải có thể đoán được gia đình này căm ghét Hoàng Ái Ái, gợi ý này hẳn xuất phát từ một người ngoài cuộc. Nhưng gã không nghĩ ra, Hoàng Ái Ái thì có liên quan gì đến cái chết của Lưu Hiểu Hiểu chứ!

Hôm nay gã đã suy luận, tối qua Lưu Hiểu Hiểu là người đầu tiên ăn cơm, chẳng lẽ đây là điều cấm kỵ? Nhưng Trì Lân, người đầu tiên ăn bữa sáng lại không chịu ảnh hưởng gì cả! Vậy nếu xét về mặt thứ tự ăn cơm thì không hề hợp lý. Huống hồ, Giang Sách Lãng cũng chỉ kể qua loa về chuyện đêm qua, chẳng lẽ anh ta đã làm gì Lưu Hiểu Hiểu nên mới dẫn đến tai họa?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

Tên Giang Sách Lãng này rất khả nghi, hiện tại bạn cùng phòng của anh ta mất tích, hai người gặp chuyện đều dính líu đến anh ta.

Dương Khải trừng mắt nhìn Giang Sách Lãng, đề nghị: “Chúng ta cứ tìm từng căn phòng, thế nào cũng thấy cậu ta thôi!”

“Được.” Giang Sách Lãng ôn hòa gật đầu.

Năm người buông đũa, tiến đến tầng một, tòa nhà này không có cửa chính nên không thể ra ngoài. Nhà ăn tầng một vắng tanh, không một bóng người, còn phòng bệnh vẫn bình thường.

Thình lình, có tiếng hét vang lên từ căn phòng ở cuối hành lang, cửa sắt bị ai đó đập vào, phát ra âm thanh “rầm rầm rầm”.

Phòng trị liệu.

Căn phòng vốn luôn được khóa, giờ đã mở ra phân nửa.

Một đôi tay thối rữa, đầm đìa máu tươi vươn ra từ khe cửa. Cánh tay của Trương Tuấn Phàm đầm đìa chất lỏng màu vàng, làn da lở loét gần như không còn hoàn chỉnh, cứ như anh ta đã bị trúng độc hoặc nhiễm phóng xạ. Đôi mắt đỏ tươi mê mang, thất khiếu chảy máu, cổ họng thốt lên vài âm thanh mơ hồ.

“Ở đây!” Trình Sảng hô to, cô ấy định cứu Trương Tuấn Phàm, nhưng lúc sắp chạm vào người anh ta thì rụt tay về, lỡ như bị lây bệnh thì làm thế nào bây giờ?

Nếu đấy là virus thì phải làm sao?

Mạnh Lan theo sát phía sau, đầu óc mau chóng hoạt động, chuyện này không hề liên quan đến bất kỳ bệnh truyền nhiễm hay virus gì cả. Huống chi Trương Tuấn Phàm nhất định đã biết manh mối quan trọng nào đó, và… dù sao cũng là một mạng người. Cô phân tích hai giây, định duỗi tay lôi Trương Tuấn Phàm khỏi phòng khám, bỗng nhiên Giang Sách Lãng chắn trước mặt cô, cầm lấy hai tay của Trương Tuấn Phàm, kéo anh ta ra ngoài.

Mùi hôi tanh.

Mùi huyết mủ.

Xộc thẳng vào mặt.

Toàn thân Trương Tuấn Phàm không còn chỗ nào nguyên vẹn, ánh mắt anh ta đờ đẫn, nằm trên mặt đất, miệng không ngừng chảy máu tươi.

Trì Lân sốt ruột quỳ trên đất, đôi tay đặt lên má Trương Tuấn Phàm: “Trương Tuấn Phàm, chúng tôi có thể cứu cậu, cậu phải tin tưởng chúng tôi, nhất định không được ngủ!”

Dương Khai nhướng mày, nghiêm túc hỏi: "Mày đã làm gì! Đã thấy gì? Hôm qua phòng trị liệu vẫn còn khóa cửa! Mày vào bằng cách nào!"

Trương Tuấn Phàm không thể nói thành lời, miệng phun ra máu thịt, nắm chặt cánh tay Giang Sách Lãng: “Ma…man…a…”

Anh ta bật thốt vài đơn âm tiết, rất khó để người khác hiểu được điều mà anh ta muốn biểu đạt.

Dương Khải bắt lấy trọng điểm, vội vàng chất vấn: “Mày nói cái gì! Mày đang nói Mạnh Lan hả?”

Song, Trương Tuấn Phàm đã cạn kiệt sức lực, không thể đáp lại, anh ta nhắm mắt, hôn mê dựa vào vai Giang Sách Lãng.

Ánh mắt Trì Lân vẫn luôn lén hướng về phía phòng trị liệu.

Giang Sách Lãng nhìn Mạnh Lan: “Hai người hãy mang anh ta lên lầu, đến tìm Hoàng San San, biết đâu cô bé có cách giải quyết. Tôi, Dương Khải và Trì Lân vào phòng trị liệu xem thử!”

Trì Lân nghe được, hoảng loạn lắc đầu: “Tôi tôi tôi, tôi không vào đâu, tôi sợ! Tôi lên lầu cùng với Mạnh Lan!”

Lúc này, anh ta rõ ràng thấy được vẻ phức tạp trong mắt Giang Sách Lãng: “Hoặc, hoặc tôi canh chừng giúp hai người cũng được, tôi đứng ngay bên ngoài, lỡ như cửa đột nhiên khóa lại, tôi đi tìm người đến cứu hai người.”

Mạnh Lan cắt ngang anh ta: “Anh lên với tôi, đến tìm Hoàng San San trước, chúng tôi theo sau!”

Trì Lân gật đầu.

Trình Sảng kiếm được một chiếc xe cáng, hai người hợp sức đưa người lên xe, đẩy lên lầu.

Tầng một chỉ còn lại hai người, Dương Khải và Giang Sách Lãng. Dương Khải nóng lòng muốn lên lầu, nhưng nếu Giang Sách Lãng tìm được manh mối trong phòng mà không chia sẻ cho mọi người biết, gã sẽ dễ rơi vào thế bị động.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

Dù sao khi nhìn về hình thể, Giang Sách Lãng chắc chắn sẽ không đánh nổi gã, gã vẫn rất tự tin ở điểm này!

Trong phòng trị liệu gồm hai chiếc giường mổ, một bàn làm việc, ba màn hình và đèn phẫu thuật. Phòng ốc sạch sẽ, không dính hạt bụi nào, rõ ràng thường xuyên được dọn dẹp. Trong tủ sắt đựng dụng cụ thí nghiệm hình bán nguyệt, trông có vẻ để đeo lên đầu điều trị.

Giang Sách Lãng biết rằng ở thế giới trước, rất nhiều bệnh viện tâm thần sẽ sử dụng liệu pháp thuốc và liệu pháp điện giật, đây hẳn là một trong các loại trên.

Nhưng vì sao trong phòng lại đặt hai chiếc giường?

Mỗi lần phải đồng thời tiến hành hai cuộc phẫu thuật sao?

Ánh mắt Dương Khải luôn theo sát Giang Sách Lãng, không để cho anh rời khỏi tầm nhìn của gã, gã cũng nhanh tay kiếm manh mối. Trên bàn mổ có máy khoan điện dùng để giải phẫu não và dao mổ dính vết máu đã khô.

Dương Khải nhìn con dao phẫu thuật, hô hấp đột ngột trở nên dồn dập, khắp thân khó chịu, khoang mũi hình như đang chảy máu.

Mẹ nó!

Dương Khải bực bội đá chân giường, giường mổ từ từ di chuyển, lộ ra một nhúm tóc khô màu đen.

Thình lình.

Một đôi tay trắng bệch vươn ra từ dưới giường, cầm lấy nhúm tóc đó.

“Có người!” Dương Khải gào lên một tiếng, ngồi xổm xuống, xốc khăn trải giường lên.

Một người phụ nữ mập mạp xanh xao đang run rẩy trốn dưới bàn mổ, vành mắt cô ta đỏ hoe, tay chân có nhiều vết bầm tím lớn nhỏ. Làn da trắng toát, lộ rõ mạch máu xanh lam.

Hàm răng lập cập va vào nhau, cô ta không ngừng lui về góc tường!

Dương Khải hét lớn một tiếng, duỗi tay muốn bắt cô ta!

Trong đầu gã chỉ có một suy nghĩ: Tóm lấy cô ta! Tóm lấy người phụ nữ đáng chết này!

Tứ chi của cô ta y như ếch lột da, đá mạnh vào tay Dương Khải, cô ta gào rú thảm thiết.

Gương mặt Dương Khải trở nên hung hãn, nghiến răng nghiến lợi!

“Dương Khải, anh đang làm gì vậy?!” Giọng nói lạnh lẽo của Giang Sách Lãng vang lên sau lưng, anh đạp Dương Khải một cái.

Dương Khải tỉnh táo lại, trước mặt làm gì còn người phụ nữ nào chứ? Trong tay gã chỉ nắm một nhúm tóc khô. Gã lộ ra vẻ mặt hoang mang hiếm thấy, đứng dậy nói: “Tao thấy một người phụ nữ đang trốn tao, mày không thấy hả? Vừa nãy ả còn hét lên! Mày không nghe thấy? Sao mày lại không nghe thấy!”

Giang Sách Lãng nhíu mày, vừa rồi anh có nghe được, nhưng không nhìn thấy người phụ nữ mà Dương Khải đề cập.

Giống hệt Trương Tuấn Phàm trước khi xảy ra chuyện.

Anh nghe thấy tiếng thét, nhưng không hề biết là của ai.

“Tôi có nghe thấy.” Giang Sách Lãng đáp.

“Tao đã bảo mà!” Dương Khải thoáng thả lỏng: “Vừa rồi nhất định có một người phụ nữ…”

Trong lúc gã quay đầu lại nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy trên chiếc giường giải phẫu thứ hai xuất hiện một thi thể.

Đó là một người đàn ông trưởng thành, vừa mới chết, cơ thể vẫn còn hơi ấm.

“Cái thứ gì vậy!” Dương Khải la lên.

Giang Sách Lãng quay đầu lại, không có gì trên giường.

“Nhất định là tao điên rồi, chắc chắn tao điên rồi!” Dương Khải lẩm bẩm, đột nhiên cắn trúng đầu lưỡi, cơn đau khiến gã run lên theo bản năng. Dương Khải nhìn gương trong phòng giải phẫu, kéo môi ra xem, trên đó đã nổi lên hai vết lở màu trắng.

Đôi mắt Giang Sách Lãng trở nên sâu xa, không tiếp lời.

Anh nghiêng người nhìn bàn làm việc trong phòng, chiếc bàn đã xuất hiện trong giấc mơ của Trương Tuấn Phàm.

Không nói lời nào.

Anh tìm được tóc phía dưới bàn làm việc, tóc bị kẹt giữa khe hở bàn.

Phỏng chừng, quả thực đã từng có một người phụ nữ trốn ở đây.

Truyện Chữ Hay